TRẪM MANG THAI CON CỦA PHẢN TƯỚNG KIẾP TRƯỚC



Màn trướng yên tĩnh, buồng vàng lặng thinh, không khí vấn vương một mùi hương thanh nhàn nhạt, tiết hè nồng nực, cho dù trong đại điện có bày khối băng cũng khó mà xua đi hết cái oi bức ấy.

Khóe mắt Lý Nguyên Mẫn đỏ ửng, vài lọn tóc dính lên khuôn mặt trắng nõn đẫm mồ hôi, vừa có vài phần buông tuồng phóng đãng, rồi lại trông khuynh quốc khuynh thành.

Nghê Liệt nhìn y, chỉ cảm thấy lòng mình trào dâng hơi ấm, chỉ ước sao mình có thể nhìn ngắm y thật dài thật lâu.

Hắn lưu luyến hôn người một cái, rồi cúi người lau chùi sạch sẽ cho y.

Sau khi xong xuôi, Nghê Liệt lại bò lên giường, cơ thể màu lúa mạch của hắn cũng mướt mồ hôi, bàn tay dày đặc những kén vuốt đi mớ tóc trên mặt Lý Nguyên Mẫn, để lộ ra vầng trán nõn mịn: "Ôm ngươi đi tắm một chút, nhé?"
Lý Nguyên Mẫn khẽ thở gấp, kéo hắn lại gần: "Đợi lát nữa."
Ánh mắt Nghê Liệt hơi động: "Khó chịu à?"
Lý Nguyên Mẫn lắc đầu, vuốt ve gáy hắn, tỏ ý trấn an: "Không, chỉ hơi mệt chút, nằm nghỉ một lát là tốt rồi."
Nghê Liệt thở dài, tựa trán vào trán y, sau lại đưa mũi hít ngửi mùi hương trên da thịt: "Ngươi là khối đậu hũ..."
Hắn than thở: "Kiều kiều của ta mềm như đậu hũ."
Hắn thương tiếc hôn lên môi y.

Hắn biết rõ chứ, rằng Lý Nguyên Mẫn lưu ý và bất an về thân thể khác hẳn người thường của mình biết bao nhiêu, nhưng lại vẫn cứ nuông chiều hắn, dung túng hắn làm càn.

Một linh hồn lão luyện lõi đời như hắn, thế nhưng ở trước mặt y lại chẳng khác gì một thằng oắt con - cuồng nhiệt, tham lam hưởng dụng hết thảy yêu chiều của y.

Bây giờ, y còn mang thai con hắn, thân thể như vậy, lại mang thai con của hắn.

Không khỏi ôm chầm Lý Nguyên Mẫn, để y kề sát vào ngực mình.


Nơi đó chưa bao giờ cảm thấy mềm mại đến vậy.

Lý Nguyên Mẫn hãy còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt cái bụng động một chút, y khẽ cau mày, sắc hồng trên má càng đượm, lại rướn người lên thì thầm vào tai Nghê Liệt vài câu.

Trong phút chốc, đôi mày rậm của Nghê Liệt nhuộm đẫm vui mừng: "Thật ư?"
Thấy hắn như thế, khóe mắt Lý Nguyên Mẫn lấp lánh dịu dàng, cầm tay hắn đặt lên bụng dưới.

Chỉ một lúc sau, có thứ gì đó bỗng đập mạnh vào bàn tay Nghê Liệt, hắn giật mình, ngây ngốc hỏi: "Cái gì vậy?"
Rồi chợt hiểu ra, lập tức mừng như điên, lại nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới của y, sau đó lại bị đá một cái, Nghê Liệt cao giọng cười to, chân mày cau lại: "Chậc, oắt con này đá cũng dữ đấy."
Hắn lập tức nhỏm dậy, lấy chóp mũi mân mê cái bụng Lý Nguyên Mẫn, cứ trong chốc lát lại bị đá một cái, trải nghiệm lạ lùng này làm hắn bắt đầu hứng khởi như trẻ con, sờ soạng khắp bụng Lý Nguyên Mẫn, vui sướng mà đùa nghịch với đứa con chưa chào đời một lúc lâu.

Lý Nguyên Mẫn bị hắn nghịch như vậy, có hơi khó chịu, nhưng lại nhoẻn miệng cười, y nhớ đến vị Xích Hổ Vương cả người đầy máu như La Sát công phá kinh thành trong kiếp trước, lại nhìn người đàn ông ấu trĩ như trẻ con trên người mình lúc này, ý cười càng nồng, y cười một lúc lâu, khóe mắt lại bắt đầu ướt át.

Nghê Liệt thấy y như thế, vội vã ngồi dậy, "Kiều kiều?"
Lý Nguyên Mẫn lắc đầu: "Ta chỉ là rất vui mà thôi."
"Đứa ngốc này."
Nghê Liệt ôm y vào lòng, trái tim rung động khôn kể, hắn nhớ đến khi hai người mới gặp nhau, cho đến tận hôm nay, tất cả dường như một giấc mộng.

Bây giờ, trong lòng người này có hắn, thân thể nhỏ yếu như vậy còn mang thai con của hắn, trên khuôn mặt y đong đầy yêu thương không che giấu.

Từ trong ra ngoài, tất cả những điều ấy, đều thuộc về hắn.

Điều này làm cho hắn mãn nguyện hơn bao giờ hết, mọi ngóc ngách nơi đáy lòng hắn đều bị lấp kín, no đầy, thỏa mãn.

Trên đời này sẽ không có chuyện gì làm hắn sung sướng hơn thế nữa, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận vị ngọt ngào ngây ngấy nơi cổ họng, trái tim hắn dâng lên niềm yêu đương cuồng nhiệt, chỉ hận không thể hiến dâng tất cả tất cả, kể cả tính mạng.

Hắn của hôm nay, ngu ngốc, nhưng chân thành.

Cam tâm tình nguyện, đến chết không phai.

Cho dù thuở đầu gặp gỡ có hiểu lầm gút mắc thế nào, nhưng rồi cuối cùng, hắn cũng không thể không bị khối tâm can này hấp dẫn.

Đó là số mệnh.

Bị người này hấp dẫn, để rồi say đắm y, là số mệnh của Nghê Liệt hắn.

Đêm đã rất khuya, nhưng Nghê Liệt không nỡ rời cung, ngay cả Lý Nguyên Mẫn cũng không chịu cho hắn trở về, hai người cùng ngâm mình trong nước ấm, lau rửa cho đối phương.

Nghê Liệt giội nước cho y, chỉ thấy những giọt nước be bé trượt xuống tấm lưng trắng ngần, làn da nõn nà như mỡ đông, Nghê Liệt không kìm được bèn cắn nhẹ một cái, Lý Nguyên Mẫn rên khẽ, quay đầu lại, mặt mày có phần hờn giận, Nghê Liệt liền ôm y vào lòng.

Làn da màu lúa mạch xen lẫn với màu da trắng như tuyết, trái tim Nghê Liệt mềm mại vô cùng, bèn cúi đầu, ngậm lấy môi mềm của người thương, hô hấp của hai người đan cài vào nhau, trao cho nhau những cái hôn nhẹ đầy tình tứ.

Hai đôi môi dính liền vào nhau rồi tách ra trong phút chốc, Lý Nguyên Mẫn lưu luyến nhìn vào mắt hắn, rồi bỗng thở dài một hơi, "Có đôi khi thật khó để hình dung ngươi và người kiếp trước là cùng một người."
Nghê Liệt bất mãn, lấy trán cụng cụng vào đầu y.


Lý Nguyên Mẫn buồn cười: "Thôi mà, đằng nào cũng vậy, chẳng phải lần nào cũng rơi vào tay ngươi đấy thôi."
Y lại hôn lên mặt mày Nghê Liệt, rất mực cưng chiều.

.

ngôn tình hay
Trái tim Nghê Liệt sướng khoái vô cùng, giờ khắc này, hắn không phải Xích Hổ Vương, cũng không mang bất kỳ thân phận nào khác, hắn chỉ là một gã đàn ông đương sung sướng đê mê trong sự bao dung chiều chuộng của người tình.

Hắn lưu luyến nhìn Lý Nguyên Mẫn, "Bây giờ, ông đây coi như hiểu được cái gì gọi là dại nết vì tình."
Lý Nguyên Mẫn bật cười, hơi thở thơm tho phả vào cánh mũi Nghê Liệt, chẳng mấy khi y mở lời bỡn cợt: "Dại đến mức để mặc tình cho ta đùa cợt ư?"
"Dĩ nhiên..." Nghê Liệt rầm rì, đôi tay lại bắt đầu hư hỏng, "Cưng muốn làm tình làm tội ông thế nào cũng được, muốn mạng à? Cho cưng luôn."
Viền mắt Lý Nguyên Mẫn nóng lên, chẳng hiểu sao lại bị những lời cợt nhả ấy làm cho xúc động, tâm lý chua xót, "Sao ta nỡ đùa bỡn ngươi."
Y lại dịu dàng hôn hắn, trìu mến mà rằng: "Ta nỡ lòng nào lại đùa bỡn ngươi."
Trái tim Nghê Liệt cũng vì những lời này của y mà ê ẩm mềm mại quá chừng, những thức ngon lạ mà cả hai đời hắn chưa từng thể nghiệm, nay đều đã được thể nghiệm trên con người này.

Động tác trên tay hắn cũng ngừng lại, ôm người vào lòng, báu như tâm can, lại mềm giọng tỏ tình: "Kiều kiều, điều sung sướng nhất suốt hai đời ông, là có được ngươi."
Trái tim Lý Nguyên Mẫn như đắm mình trong nước ấm, cũng vùi mình vào trong lồng ngực dày rộng của hắn.

Hai người da thịt cận kề, ôm nhau khăng khít, chưa có lúc nào cảm thấy thân cận hơn thế.

***
Chiều gió chốn quan trường dần thay đổi, một bức tường tưởng đâu kiên cố vô song lại đang từ từ rệu rã.

Cuối tháng bảy, các loại tấu chương hạch tội Định Viễn Đại tướng quân không ngừng được dâng lên, từ tội bất kính cho đến tội mua quan bán tước, cái gì cũng có.

Trong đại điện trang nghiêm, Lý Nguyên Mẫn đỡ trán, nhìn một đống tấu chương cao ngất trên án.

Nghê Anh bưng trà thơm tới, lặng lẽ nói nhỏ với Lý Nguyên Mẫn: "Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương đang chờ bên ngoài."
Hôm nay đã là ngày thứ ba, Lý Nguyên Mẫn thở dài: "Nói với Trấn Bắc Hầu rằng, hôm nay trẫm không khỏe, để ông ấy trở về đi thôi."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, Nhiếp Chính Vương Tư Mã Kỵ xô đẩy mấy tên thị vệ, tiến vào đại điện.

Lý Nguyên Mẫn thở dài, thấy thị vệ định rút đao thì vội ngăn lại, cười nói: "Hầu gia tới rồi."
Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất cường tráng, chỉ có phần tóc nơi thái dương đã nhuộm sương, phong độ như thời trai trẻ.

Lão vừa làm ra hành động phạm thượng như vậy, nhưng ngoài mặt lại ung dung cười nói: "Hóa ra bệ hạ còn ở đây, đám nô bộc ngoài kia lại dám ngông cuồng làm chủ, không chịu để cho lão thần gặp bệ hạ, thật là đáng chết!"
"Ồ, lại có chuyện như thế ư?" Lý Nguyên Mẫn cũng cau mày, tỏ ý trấn an rằng: "Hầu gia yên tâm, trẫm sẽ hỏi tội chúng sau."
"Bệ hạ thánh minh." Tư Mã Kỵ cũng vờ vịt cúi đầu: "Có lẽ là do thường ngày được bệ hạ nuông chiều thành quen, nên bọn chúng mới ngỗ nghịch như thế."
Lão đứng thẳng dậy, trong mắt lóe sáng, có hàm ý riêng: "Bọn sâu mọt như thế, trong triều ta thì nhiều lắm."
Lý Nguyên Mẫn cười khẽ: "Có lời gì, Hầu gia cứ việc nói thẳng ra, đừng ngại."
Tư Mã Kỵ cười khẩy một tiếng, trỏ vào mớ tấu chương cao ngất nơi ngự tiền, nói: "Điều này đâu cần lão thần phải nói, tấu chương vạch tội Nghê Đại tướng quân sắp chất đầy khắp ngự tiền rồi.

Bệ hạ còn thiên vị hắn như vậy, chẳng lẽ không sợ chúng quan lại đại thần khác chạnh lòng ư?"
"Nhiếp Chính Vương nói quá lời rồi." Lý Nguyên Mẫn nhàm chán phất tay, khóe miệng vẫn ngậm cười, lại rút vài quyển từ chồng tấu chương, ném ra trước án: "Nếu như đó cũng gọi là thiên vị, thì trẫm đâu chỉ thiên vị có một bên."
Tư Mã Kỵ hơi nhướng mày, tiến lên vài bước, vội vã lật xem một quyển, hai mắt lão bỗng nhiên trừng lớn, giận không kìm được —— Đó là tấu chương của Án Sát Sử tỉnh Giang Ninh là Tô Tạ tố cáo lão vơ vét đồn điền, lão lại lật thêm mấy quyển, thấy có Đại Lý Tự Khanh Triệu Quảng Lộc, Hữu Đô Ngự Sử Tiền Quan Trí và mấy vị khác cũng dâng sớ hạch tội lão.

Những kẻ này là quan lại do một tay lão đề bạt lên, sao nay lại trở mặt, vong ân phụ nghĩa, cắn ngược lão một cái như thế.


Tâm trạng Tư Mã Kỵ rối rắm, đôi mắt sắc bén của lão híp lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên "Bệ hạ! Ắt là có kẻ rắp tâm vu vạ cho thần, bệ hạ ngàn vạn lần đừng tin tưởng chúng!"
Lý Nguyên Mẫn vẫn nhẹ nhàng nói: "Trẫm tất nhiên sẽ không khinh suất, các vị đều là quan tài tướng giỏi dưới tay trẫm, sao trẫm có thể thiên vị một bên."
Y nhìn sang đám sổ sách, cười nói: "Mấy thứ tấu chương lung tung này, cứ để đấy đi."
Tư Mã Kỵ giận không kìm được, nện bước tiến lên, đôi mắt âm trầm như chim ưng của lão hấp háy nhìn y, thấp giọng nói: "Bệ hạ, lão thần cho rằng người cứ nên dựa vào chúng ta thì tốt hơn."
"Sao lại nói những lời dựa dẫm gì đó như thế —— Hầu gia lại quá lời, hai người các ngươi đều là đại thần của trẫm, cần gì phải hiềm khích lẫn nhau."
Lý Nguyên Mẫn cười khẽ, làm như trấn an: "Với lại, Hầu gia đã chừng này tuổi rồi, so đo với người trẻ tuổi làm gì."
Ngay cả kẻ khôn khéo như Tư Mã Kỵ, nghe được những lời này cũng không khỏi tức giận, lão lạnh lùng nói: "Bệ hạ!"
Khuôn mặt lão nặng nề, nhìn Lý Nguyên Mẫn chằm chặp: "Hay là bệ hạ muốn ép cho lão thần phải bỏ tối theo sáng mới chịu?"
Lời này vừa thốt khỏi miệng, Tư Mã Kỵ lại không thấy người kia tỏ ra hoảng loạn như lão mong muốn, nụ cười của người nọ lạnh đi, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của y thấp thoáng vẻ lạnh lùng mà sắc sảo.

"Ồ? Hầu gia muốn nói đến sáng nào?"
Lý Nguyên Mẫn chậm rãi đứng lên, chẳng hề kiêng dè mà vỗ về cái bụng mình trước mặt lão, y bước từng bước xuống bục: "Đại hoàng huynh của trẫm đã mất mạng từ lâu, còn Tứ đệ thì đã thành kẻ ngu si rồi, ngay cả chuyện đại tiểu tiện cũng không biết..."
"Đúng rồi, còn có Nhị ca," Lý Nguyên Mẫn cười cười, nhưng đáy mắt lạnh tanh, "Hầu gia đoán xem, bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Hay là Hầu gia tính đến dòng dõi chi thứ chi nhánh gì đó?" Nụ cười của y lại càng thêm rét lạnh: "Đáng tiếc, Hầu gia à, ngài già rồi, đâu còn thời gian sắp đặt nữa, huống chi..."
Y không nói tiếp, chỉ đi tới trước mặt Tư Mã Kỵ, nhìn thẳng vào mắt lão ta, "Ngài có biết, vì sao phụ thân của hài nhi trong bụng trẫm có thể đánh bại Lương Cáp Đa không?"
"Ta chỉ cần thả ra chút tin tức giả cho tên thám tử mà Ngõa Lạt cài vào cung, tung hỏa mù đánh lạc hướng bọn chúng.

Khi đã mắc mưu rồi, thì đừng nói là tám mươi vạn đại quân, cho dù có là trăm vạn hùng binh, có gì đáng sợ?"
Hai tay Tư Mã Kỵ siết chặt, con ngươi khẽ run.

Tân đế lại rũ mắt, "Hầu gia thử đoán xem, bây giờ, Trấn Bắc quân của Hầu gia, có bao nhiêu kẻ thân tại Tào doanh tâm tại Hán?"
Y dừng một chút, vẫn cười: "Cho nên trẫm mới nói, trẫm cũng đang che chở cả Hầu gia nữa mà, không đúng sao."
Người trước mặt vẫn cứ mỉm cười, nhìn lão bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Nhưng Tư Mã Kỵ lại có thể cảm nhận được một sự lạnh lẽo sâu sắc.

Đến tận lúc này, lão mới hiểu ra, đối thủ của lão vốn không phải là con hung thú kia, mà là thứ con cháu cơ nữ ti tiện đang điều khiển con mãnh thú ấy!
Lão nghiến chặt răng, đầu óc quay cuồng, trong lòng ngập trời sóng bể, vừa uất vừa giận, chỉ hận không thể băm nát kẻ trước mặt này, nhưng cuối cùng chỉ đành cắn răng, phất tay áo bỏ đi.

Lý Nguyên Mẫn nhìn theo bóng lưng lão hồi lâu, khóe môi hơi cong lên, cười nhạt một tiếng.

Lợi thế lớn nhất của y là, y ở trong tối, còn cha con Tư Mã ở ngoài sáng.

Cứ đà này, cha con Tư Mã sẽ vĩnh viễn không biết trong số đám tay chân thân tín của mình, ai đã phản bội chúng.

Trong lớp sương mù nghi kỵ, bọn chúng sẽ trông gà hóa cuốc, để rồi không ngừng đấu đá lẫn nhau, mãi cho đến khi bọn họ nắm chắc thế cuộc..


Bình luận

Truyện đang đọc