TRẪM MANG THAI CON CỦA PHẢN TƯỚNG KIẾP TRƯỚC

Lúc rời khỏi cổng lớn Quảng An Vương phủ, Nghê Liệt có dừng lại trong chốc lát, rồi quay đầu nhìn thoáng qua bốn chữ Quảng An Vương phủ kia. Bốn chữ ấy to lớn cứng cáp, nét như rồng bay phượng múa. Nghê Liệt cứ nhìn chúng một hồi, khóe miệng hắn khẽ cong lên.

Hắn vừa đeo bao cổ tay, vừa nhàn nhã bước xuống bậc tam cấp.

Tào Cương đã đứng chờ sẵn bên cạnh một con sư tử bằng đá, tay dắt theo con ngựa cao lớn. Y trộm quan sát sắc mặt Nghê Liệt, đoạn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, hôm nay kể như yên bình.

Đêm hôm qua, Xích Hổ Vương vội vàng giục ngựa chạy như bay ra trại, mặt mũi hằm hằm, làm y cũng hoảng hồn, hấp tấp chạy theo. Ai ngờ, hắn lại chạy một mạch về vương phủ. Buổi tối y đành nghỉ tạm ở viện ngoài, nhưng mà cả đêm cứ lăn qua lộn lại, không chợp mắt được, chỉ e nhận được tin xấu.

Tuy là y không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng may mắn thay, cuối cùng cũng qua ải.

Nghê Liệt thấy vành mắt Tào Cương thâm quầng thì hơi nhíu mày, nhưng không mở miệng, chỉ lặng thinh xoay người lên lưng ngựa.

Vừa quay đầu ngựa, hắn chợt nghĩ đến điều gì, bèn nghiêm mặt nói: "Sau này cứ về phủ đây."

Hai con mắt Tào Cương hấp háy, vội vàng chắp tay: "Vâng."

Lại hơi do dự: "Đại nhân... Vậy có còn cần sửa sang lại Phủ Tham lĩnh không?"

Nghê Liệt lập tức xụ mặt, định giận dữ quát cho y một trận, nhưng thấy y lo sợ đến tái mét mặt mày, đành phải nhẫn nhịn mà rằng: "Sửa chứ, sao lại không sửa?"

Tào Cương vội vã cúi đầu, "Thuộc hạ hiểu rồi."

Nghê Liệt sờ mũi, buồn bực trừng y một cái: "Không cần vội vàng, cứ từ từ mà làm, đỡ phải xảy ra sai sót."

Không chờ Tào Cương đáp lại, hắn đã kéo dây cương, chạy thẳng ra đại doanh vùng ngoại ô.

***

Hai ngày trôi qua, hôm nay là tiết Giao thừa.

Tiếng pháo trúc nghênh xuân; giọng đờn ca rợp phố.

Sau khi sắp xếp xong mọi công việc trong doanh, Nghê Liệt lập tức giục ngựa trở về Quảng An Vương phủ.

Lúc bước lên phố lớn, hoàng hôn đã buông mành, có mấy đứa trẻ con tụm năm tụm ba ở góc đường chơi pháo, trêи con phố còn vương mùi hăng dìu dịu của pháo hoa đã thiêu, thỉnh thoảng lại lẫn với mùi thơm phức của thức ăn đang xào nấu. Tất thảy đều yên vui náo nhiệt.

Trong những tiếng pháo hoa như vậy, không biết vì sao, Nghê Liệt chợt nhớ đến lúc sáng sớm, người kia vừa sửa sang lại đai lưng cho hắn, vừa căn dặn hắn sớm trở về.

Ánh mắt hắn hơi rung động, không định lề mề thêm nữa, thét một tiếng, thúc mạnh chân vào bụng ngựa, nhanh chóng chạy về hướng vương phủ.

Cổng chính của Quảng An Vương phủ mở rộng, dàn đèn lồng đỏ mới tinh vừa được treo lên, đôi câu đối dán hai bên cửa vừa ráo mực. Nghê Liệt nhìn nét bút ngây ngô trêи ấy thì biết ngay là do A Anh viết, cũng không hiểu vì sao người nọ lại cho phép nàng làm xằng làm bậy như thế. Tuy nghĩ là vậy, nhưng trêи khóe môi hắn lại thoáng hiện lên nụ cười bất đắc dĩ. Hắn không kịp chạy về chuồng ngựa, bèn cột tạm dây cương tại một cột trụ gần đó, sau đó rảo bước về phía cửa phủ.

Vừa vào sảnh ngoài, đã thấy một đoàn người đang đứng vòng quanh, chen chen chúc chúc. Nay là đêm Giao thừa, những người có gia thất đều đã được cho về nhà, trong phủ chỉ còn lại một số phủ binh độc thân và đám trẻ mồ côi mà Lý Nguyên Mẫn nhận nuôi.

Hôm nay có buổi gia yến, Lý Nguyên Mẫn chỉ cột tóc, không đội quan, trêи người y khoác một chiếc áo choàng màu trắng thêu hoa văn tường vân; chiếc khăn choàng màu trắng muốt bằng lông hồ ly quấn quanh cổ y lại càng tôn lên gương mặt đẹp đẽ như thiên thần.

Cổ họng Nghê Liệt hơi động, hắn vô thức ɭϊếʍ môi, chậm rãi bước vào.

Lý Nguyên Mẫn đang phát tiền mừng tuổi cho mấy đứa trẻ. Những thiếu niên này lần lượt xếp hàng, khi đến lượt thì bước lên dập đầu lạy tạ; người ngồi phía trêи sẽ mỉm cười, nói những lời chúc phúc, sau đó đưa cho nó một bao tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn. Đứa trước vừa nhận lấy bao đỏ xong là vui mừng trở về bàn của mình, những đứa sau thì lại thi nhau nghển cổ, nhìn chằm chằm về phía đàng trước chờ tới lượt. Những người khác thì tụm lại với nhau mà líu ríu chuyện trò, không khí vô cùng náo nhiệt ấm cúng.

Nghê Anh đứng bên cạnh y, nàng tinh mắt, chỉ nhoáng cái đã phát hiện ra Nghê Liệt, bèn chạy lại kéo tay hắn, ra chiều giận dỗi: "A huynh sao về trễ vậy? Muộn chút nữa là không được ăn sủi cảo rồi. Hôm nay иɦũ ɦσα Vương làm nhiều lắm nha, có đến tám loại nhân lận!"

"Vậy ư?" Nghê Liệt hơi nhíu mày, thuận miệng đáp, nhưng thật ra hắn không để ý lắm, ánh mắt của hắn vẫn cứ hướng về phía con người đang phát tiền mừng tuổi kia. Dường như mỹ nhân cũng cảm ứng được, bèn nghiêng đầu nhìn hắn. Nhưng y chỉ liếc mắt dòm chút mà thôi, rồi lại quay mặt đi, tiếp tục vươn tay xoa đầu một đứa bé năm, sáu tuổi, nói với nó những lời chúc phúc an lành.

Trước mặt người ngoài, y vĩnh viễn là dáng vẻ phong nhã hào hoa như thế, vừa thanh tân vừa cao quý, chẳng ai dám khinh nhờn. Ấy mới là phong tư thường thấy của y. Nhưng đồng thời, cũng chính người này, đã từng tựa vào lồng ngực của hắn mà rơi lệ, quấy phá, tựa như một đứa trẻ ương bướng, khóc đến nỗi tưởng đâu nước mắt của y đều đã thấm cả vào da, chui cả vào lòng dạ hắn.

Hai mặt khác biệt lớn đến nỗi khó ai tin nổi là cùng một người.

Thôi, có lẽ là ngoài hắn ra, chẳng còn ai có thể thấy dáng vẻ nũng nịu khóc lóc kia của y nữa, hắn đành phải chịu trận vậy. Nghê Liệt ɭϊếʍ răng, oán thầm trong bụng, nhưng vẫn sung sướиɠ đi theo A Anh vào bàn.

Chỉ một lát sau, sủi cảo được bưng tới, những đứa trẻ trêи bàn lập tức đứng lên, tranh nhau gắp sủi cảo, thậm chí còn đè cả mâm xuống bàn. иɦũ ɦσα già thấy vậy thì cuống quýt mắng to: "Đừng có lộn xộn, còn nhiều lắm!"

Lý Nguyên Mẫn cười nghiêng ngả, bảo Nghê Anh xuống phụ bưng bê. Từng mâm sủi cảo được bưng vào, hết mâm này đến mâm khác, tựa như một dòng nước chảy. Mãi đến lượt bưng thứ ba thì đám thiếu niên trong sảnh mới bắt đầu ăn uống từ tốn lại.

Lý Nguyên Mẫn nhỏ giọng kêu Tùng Trúc đến kho hàng, mang pháo hoa đã chuẩn bị sẵn vào sân.

Có vài đứa ăn no căng diều, đã sớm rời bàn. Khoảnh sân trong phủ phút chốc náo nhiệt hẳn lên, mấy đứa trẻ còn lại nghe tiếng thì ham vui, bèn vội vàng nhón thêm vài cái sủi cảo rồi hớn hở chạy ra sân chơi pháo hoa.

Phút chốc, trong phòng yên tĩnh lại, Lý Nguyên Mẫn lấy từ trong lòng ra một chiếc túi thơm nom có vẻ rất nặng, đưa cho A Anh. A Anh bèn vui vẻ nhận lấy.

"Cám ơn điện hạ ca ca."

Nàng cười thật tươi, sau đó quay đầu nhìn về phía Nghê Liệt tỏ ý ám chỉ, Nghê Liệt định thần lại, có điều lúng túng, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì Lý Nguyên Mẫn đã lấy ra một túi khác đưa cho A Anh, "Đây là phần của anh trai em, bảo ta giữ lại cho em."

Nghê Anh biết thừa rằng ông anh trai của mình đã quên sạch bách chuyện này rồi, nhưng nàng cũng chẳng hề vạch trần. Nàng thấy cử chỉ hai người như vậy thì biết rằng cả hai đã làm lành với nhau, trong lòng vui vẻ, bèn lập tức vươn tay nhận lấy rồi thì cất vào trong ngực, sau đó đứng lên, phủi tay, chạy về phía chiếc đệm hương bồ, rồi cũng quỳ xuống dập đầu lạy tạ hai người.

"Chúc a huynh và điện hạ ca ca tâm tưởng sự thành, vạn phúc an khang."

Đáy mắt Lý Nguyên Mẫn tràn đầy yêu thương, nhớ lúc đứa bé này mới vừa tới Lĩnh Nam, có chừng sáu tuổi, khi ấy còn gầy như một con khỉ con, tưởng đâu không nuôi nổi; nhưng rồi chăm chút mãi, nay cũng đã trở thành thiếu nữ phổng phao, quả thật là bóng câu qua khe cửa.

Khóe môi y nhoẻn cười, khen: "Minh châu của Quảng An Vương phủ chúng ta đã sắp mười lăm tuổi rồi, ngoan lắm."

"Đương nhiên!"

Nghê Anh cười hì hì, nàng đứng dậy, chen vào chính giữa Lý Nguyên Mẫn và Nghê Liệt, cùng uống rượu hoa đào.

Từ đầu chí cuối, Nghê Liệt vẫn không mở miệng, cứ như thể sợ rằng một khi hắn cất lời sẽ phá hỏng bầu không khí trước mắt.

Hắn vẫn cứ ngắm nhìn y, ngắm từ khuôn mặt khuynh thành, ngắm đến nụ cười e ấp mà bao dung, nhìn y thương chiều yêu quý A Anh... Nghê Liệt không muốn cắt ngang những điều ấy.

Người dân ở Lĩnh Nam không có tập quán thức đêm đón Giao thừa, nên tuy giờ Tý còn chưa đến, ai nấy đều đã tản đi gần hết.

Trong bóng đêm, hắn bước theo y, lặng lẽ mà gấp gáp, tựa như phường ham sắc bẻ hoa. Trong tiếng bước chân hết sức khẽ khàng đó, hắn nghe được tiếng thở dốc nặng nề của chính mình.

Đêm nay quá đặc thù, trong lòng hắn chợt dâng lên sự đố kỵ khó hiểu, hắn cũng muốn có được sự dịu dàng ấy của y, cũng muốn y dùng đôi mắt như làn thu ba ấy mà nhìn mình mãi mãi.

Nhân lúc vắng người, hắn bèn nắm lấy cẳng tay y, rồi nhanh chân dẫn y vào phòng trong, hắn đi thật vội vã, người phía sau loạng choạng, chỉ còn biết theo đuôi hắn.

Sau khi đã cửa đóng then cài, hắn bèn kéo tay y đặt lên đầu rồi vội vàng cởi đai lưng.

Đến khi quần áo đã trút sạch, chỉ còn lại chiếc áo trong và tiết khố nhỏ, bấy giờ hắn lại không vội nữa, mà cúi người hít ngửi một cái. Tiếp đó, hắn lại vuốt ve xoa nắn khắp toàn thân y, từ trêи xuống dưới, đồng thời không ngừng hít hà. Khi đã tạm thỏa mãn, hắn mới bế y lên rồi đi về phía giường đệm.

Đã để cho hắn ăn quen bén vị, vậy thì, hãy dâng hết ra đi, dâng lên cả những ôn nhu dịu dàng ấy nữa.

Sóng tình vừa nguôi, cả người Nghê Liệt đầy mồ hôi nóng bỏng, hắn muốn rời khỏi người y, nhưng lại luyến tiếc cảm giác da thịt cận kề.

Bất chợt, bên ngoài có tiếng pháo hoa nổ tung khắp trời, ánh sáng lung linh rực rỡ của chúng phản chiếu qua màn lụa mỏng.

Một năm mới đã sang.

Người dưới thân thở dốc, cười khẽ một tiếng, ôm lấy mái đầu hắn đầy trân trọng và thương yêu, tựa như đang ôm một bảo vật, cằm của y đặt lên đỉnh đầu hắn, y vuốt ve mái tóc của hắn, động tác mềm mại như đang vuốt ve một đứa bé con.

"Chúc A Liệt của ta một năm mới bình an vui vẻ."

Nghê Liệt không nói gì, chỉ nhắm hai mắt lại, để mặc cho bản thân sa vào chiếc lưới êm đềm mà người kia dệt nên.

Bình luận

Truyện đang đọc