Sau này, Lý Nguyên Mẫn mới ngẫm lại, trong hai ngày đó, bọn họ quả thật quá sức điên cuồng. Dựa theo kế hoạch ban đầu, y muốn dẫn Nghê Liệt cùng nhau rong chơi thỏa thích bên ngoài hai ngày, tựa như hai đứa trẻ thơ. Để mọi sự diễn ra suôn sẻ, y thậm chí còn vắt hết óc nghĩ ra một lý do hợp lý để lừa gạt toàn bộ Quảng An Vương phủ.
Nhưng rồi cuối cùng, bọn họ chẳng đi đâu cả, chỉ nghỉ lại trong khách sạn, trốn trong khách phòng riêng tư mà không ngừng quấn quýt lấy nhau, cứ như thể bị ɖu͙ƈ vọng che mờ lý trí, quả thật không biết xấu hổ.
Lý Nguyên Mẫn vốn tự cho rằng bản thân mình không phải là người quá ham muốn chuyện gối chăn, y càng thích cùng người yêu sánh vai chốn thư hiên, cùng góp lời phong nguyệt, hoặc là hàn huyên tri kỷ, nhưng trêи thực tế, y và thuộc hạ âu yếm của mình đã hoang ɖâʍ trong khách sạn suốt hai ngày trời.
Ngoại trừ đứa lâu la cứ đúng giờ lại mang cơm tới, thì chẳng còn ai thấy được bóng dáng của đôi uyên ương phóng đãng trong nhã phòng chữ 'Thiên' hết sức sang quý này.
Thật là đáng sợ!
Lý Nguyên Mẫn cảm thấy hãi hùng khϊế͙p͙ vía, hai người họ vậy mà hoan lạc với nhau suốt hai ngày, không ngừng nghỉ. Khi ấy, mỗi khi nhìn thấy đôi mắt lòe sáng của người thanh niên, y đều cảm thấy sợ hãi, nhưng hiển nhiên, Nghê Liệt chẳng hề tỏ ra mệt mỏi, mỗi khi tỉnh dậy, hai người chỉ kịp chuyện trò tán tỉnh đôi câu, sau đó lập tức kéo nhau lên giường.
Lý Nguyên Mẫn đã chẳng còn hơi sức đâu mà quyến rũ hắn, chỉ có thể mơ màng cởi miếng ngọc đầu hổ trêи cổ xuống, nắm chặt trong tay. Trời mới biết y xấu hổ dường nào, vậy mà lại cùng thằng nhóc này làm ra đủ sự hoang đường trước mặt di vật của mẹ nó.
Sự mê luyến của người thanh niên với thân thể y đã vượt xa sức tưởng tượng của y, y chợt hiểu ra, những khi trùng phùng, Nghê Liệt đã phải kiềm chế biết bao nhiêu, nhưng kể cả khi khắc chế như vậy, những si mê của hắn vẫn làm cho y giật mình.
Ôi chao!
Lý Nguyên Mẫn ngửa đầu, đôi môi đầy đặn hé mở, dường như không thở nổi, y mặc cho bản thân mình sa ngã, bất chấp tất cả mà nghĩ thầm, y chẳng cần thân thể này nữa, cứ cho hắn đi thôi, để hắn giày xéo chơi bời cho thỏa thích, đến khi nào hư thì thôi. Thế nhưng, người trước mắt này sẽ không làm hư y, hắn chỉ khiến cho y khi thì bay bổng giữa chiêm bao, lúc thì rơi vào trong khe tối, mãi không tìm được chốn về.
Cuối cùng, Lý Nguyên Mẫn nghẹn ngào khóc lên, vươn cánh tay yếu ớt giật lấy cuốn sách đông cung mà thanh niên đã mua lúc còn ở hội chùa rồi vứt đi thật xa. Y khóc rưng rức, thở không ra hơi, chóp mũi đỏ bừng, khóe mắt hồng nhạt, vừa thảm thương vừa diễm lệ, tựa như một nhánh hoa xuân vừa trải qua cơn mưa móc.
Người thanh niên trườn người lên, ngậm lấy môi y, dỗ dành y, nhưng chẳng có chút thành ý nào: "Điện hạ, đừng khóc..."
Lý Nguyên Mẫn không thèm nghe hắn nữa, y cứ khóc thút thít, nhưng tay thì vẫn ôm chặt lấy vòng eo cứng cáp của hắn, để cho hắn được thỏa nguyện.
Y nghĩ, người và thú hoang chẳng khác gì nhau, khi ở trêи giường.
***
Ngày đưa quân ấy, Lý Nguyên Mẫn dậy rất sớm, tuy hai ngày hoang ɖâʍ làm cho y thiếu điều không xuống giường được, nhưng y vẫn nén nhịn, không để ai phát hiện ra có điều gì bất thường.
Sắc trời trong veo, quân đội trang nghiêm, binh sĩ đứng thành hàng thẳng tắp.
Lý Nguyên Mẫn vận áo tiễn tụ, eo thắt đai ngọc, đầu đội kim quan khảm châu, mặt mày cao quý phong nhã, trịnh trọng làm lễ trao ấn cho chủ tướng.
Nghê Liệt mặc áo giáp đen bóng, thần sắc nghiêm túc, bước từng bước lên đài cao. Hắn đã luôn nhìn y, lúc thì cao quý không ai bì, khi thì tóc tai rũ rượi, mềm mại nằm dưới thân hắn mà khóc lóc. Nhưng dù là dáng vẻ nào, y đều khiến tâm thần hắn rung động, khiến hắn yêu đến say mê đắm đuối —— Sẽ chẳng còn ai trêи thế gian này khiến hắn đắm say như thế nữa.
"Nghê Tham lĩnh, cầu chúc cho ngươi ra quân lần này, hết thảy thuận buồm xuôi gió."
Giọng nói sáng trong rơi vào trong tai hắn, tựa những cơn mưa phùn.
Lý Nguyên Mẫn đặt ấn ngọc trêи tay hắn, Nghê Liệt nhận lấy, rồi chậm rãi quỳ xuống, tựa như người hầu trung thành nhất. Vầng trán của hắn hơi chạm lên mũi giày của y, tất cả mọi người sau lưng họ, chẳng ai có thể nhìn thấy hành động thấp kém mà đường đột ấy. Một lúc sau, xuyên qua tầng vải mềm mại, hắn cảm thấy bàn chân người kia động đậy, như thể đang dùng ngón chân mà vuốt ve trán của hắn.
Tiếng gió liêu xiêu, trái tim hai người cũng rung động.
Lý Nguyên Mẫn rũ mắt nhìn hắn, gương mặt vẫn mang phong thái cao quý của kẻ hoàng thất, nhưng âm thanh lại êm dịu mềm mại như lông chim, y nói: "A Liệt, ta ở trong phủ chờ ngươi trở về."
Tiếng tù và vang lên, đại quân sắp sửa nhổ trại.
Nghê Liệt tiếp nhận mũ giáp từ tay Tào Cương, đội lên rồi xoay người lên ngựa, y nhìn về phía người tình đang đứng trêи đài cao lần cuối, gió to luồn vào áo choàng y, để tấm áo bay phần phật. Hắn không sao nhìn rõ được vẻ mặt y lúc này, nhưng hẳn là dáng vẻ khiến hắn tan nát cõi lòng. Hầu kết Nghê Liệt hơi nghẹn lại, dường như hạ quyết tâm, hắn không nhìn lại nữa, mà thúc dây cương giục ngựa lên đường.
***
Đại quân đi suốt hai ngày hai đêm, chỉ còn nửa ngày nữa là sẽ đến Đại doanh Giang Bắc.
Màn đêm buông xuống, vì doanh trại gần kề với nơi sông nước, gió thổi ào ạt, lửa trại bị gió thổi lay động không thôi, phát ra tiếng vang lách tách bập bùng, cờ xí cũng tung bay phần phật trong gió.
Tào Cương bị gió thổi đến nỗi thiếu điều nhắm tịt mắt lại, y vén màn bước vào lều chính, thấy Nghê Liệt đang bình tĩnh xem xét hồ sơ trêи tay.
Mặt mày lạnh lùng, ánh mắt kiên nghị, nhân thần chớ phạm.
Trong lòng Tào Cương bỗng cảm thấy là lạ, lại là cảm giác quen thuộc rất khó hiểu.
Y dừng một chút, dâng tư liệu trêи tay cho hắn, Nghê Liệt nhận lấy, bèn giở ra xem qua, rồi ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn ra lệnh cho Tào Cương: "Ngươi đi gọi Lý Tiến và Trần Khải vào đây."
Tào Cương biết hai người này là tâm phúc của Nghê Liệt, lúc này địa vị của y trong lòng hắn còn kém xa bọn họ, lại nhớ đến những khi quân thần ăn ý trong kiếp trước, tâm trạng Tào Cương hơi chùng xuống. Nhưng y biết rằng, dù sớm hay muộn, rồi y sẽ được Nghê Liệt tin tưởng. Xích Hổ Vương nhìn người cực chuẩn, chỉ cần y một mực trung thành, dốc lòng phò tá, tựa như trong kiếp trước, những ngày đó ắt sẽ đến.
Bèn bình tĩnh lại, lui ra bên ngoài.
Hai người Lý Trần nhanh chóng vào doanh trướng. Mãi đến tận đêm khuya hôm ấy, ánh đèn trong lều Nghê Liệt mới tắt đi.
Ngày tiếp theo, đại quân Lĩnh Nam cuồn cuộn tiến vào Đại doanh Giang Bắc.
Là một trong ba nhánh quân địa phương lớn trực thuộc Đại doanh Giang Bắc, hơn nữa, bàn về quy mô lẫn chiến lực, đều hùng mạnh hơn hẳn hai nhánh còn lại, nhưng khi quân đội vào doanh, lại không hề có tướng lĩnh cao cấp ra nghênh đón, mà chỉ có hai kẻ binh sĩ không có quân hàm đến kiểm tra công văn, sau đó mặc kệ bọn họ.
Chư binh tướng sĩ Lĩnh Nam ai nấy hai mặt nhìn nhau, trong bụng giận vô cùng, nhưng Nghê Liệt vẫn bình thản như thường lệ, lệnh cho phó tướng đi tìm người phụ trách báo tin, thu xếp.
Vừa bước vào trong doanh, Nghê Liệt lập tức cởi bỏ tầng áo giáp dày nặng, ném qua một bên, sau đó nhanh nhẹn mở một tấm bản đồ bằng da trâu, Tào Cương và mấy người tướng lĩnh cùng cúi đầu chờ lệnh, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng, một gã phó tướng đứng tuổi không nhịn được nữa, mắng rằng: "Tổng đốc đại nhân rõ ràng là cố tình gây hấn với quân Lĩnh Nam chúng ta!"
Nghê Liệt đặt chặn giấy xuống bàn, lạnh lùng nhìn ông ta, lão tướng nọ thấy vậy thì cấm khẩu, vội vàng chắp tay cúi đầu: "Mạt tướng vô lễ."
Nghê Liệt lại cởi bao cổ tay, để vào bên cạnh, chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái, đoạn nói: "Chỉ lần này thôi, sau này không được nhắc lại những lời này nữa."
Sau đó nhìn lướt qua chúng tướng lĩnh, cao giọng hỏi: "Hiểu chưa?"
"Vâng!" Mọi người cùng chắp tay, đồng thanh đáp.
Nghê Liệt lúc này mới dịu giọng: "Mấy ngày nay vất vả rồi, truyền lời xuống, tối nay có thể nghỉ sớm. Tuy đây là tập trận, nhưng cực khổ không kém gì thực chiến, hai tháng tới không được lơ là."
Mọi người lại vâng một tiếng, sau đó từng người một xin rời đi.
Hôm sau, trời vừa tảng sáng, tháp khói báo động trong Đại doanh Giang Bắc đã được thắp lên. Vài ngày trước, Phủ Tổng đốc vừa lĩnh đại quân tiêu diệt thủy tặc, để răn đe đám dư nghiệt còn sót lại, đồng thời biểu thị uy vọng của triều đình, cho nên đợt tập trận thủy quân khổng lồ vốn theo lệ hai năm một lần, năm nay lại diễn ra sớm hơn nửa tháng.
Trêи tầng đài cao mới dựng xong, Tiết Tái Hưng ngồi trêи một chiếc ghế lót bằng da hổ, trong lòng khoan kɧօáϊ vô cùng.
Đại doanh Giang Bắc nắm giữ gần một phần ba binh lực của cả vương triều Bắc An, tuyệt không cho phép kẻ nào dám cả gan khinh nhờn. Tuy hắn là quan viên địa phương, nhưng ngay cả đám quan lại trong kinh cũng không dám coi thường Tiết mỗ hắn. Thậm chí, ngay cả Tả tướng đại nhân quyền khuynh thiên hạ, khi gặp hắn cũng phải ra chiều khách sáo, tươi cười hàn huyên. . TruyenHD
Mười mấy năm gian khổ gầy dựng, mới được như hôm nay.
Sắc trời u ám, dường như sắp đổ mưa, nhưng ngọn lửa trong lòng hắn vẫn đang cháy hừng hực, càng lúc càng nóng bỏng.
Thế nhưng ham muốn cả đời của bậc nam nhi sao có thể chỉ có chừng ấy, hắn rút ra một chiếc khăn trắng từ trong lồng ngực, mân mê nơi đầu ngón tay, trong lòng dậy sóng —— mới bấy nhiêu đây thôi, vẫn chưa đủ!
Thiên hạ to lớn, những gì trong tầm tay, hắn nhất định phải vơ vét bằng được!
Đang lúc sục sôi tham vọng, bỗng liếc thấy một bóng người cao lớn cương nghị đang đứng trong chốn duyệt binh, Tiết Tái Hưng nhíu mày, cảm thấy bóng người kia cứ như cát sỏi trong mắt, hắn đảo mắt, bèn lệnh cho tùy tùng: "Đi gọi Nghê Tham lĩnh đến đây một chuyến."
Tùy tùng vâng lời, vội vàng rời đi. Chỉ trong chốc lát, người tướng lĩnh trẻ tuổi ban nãy vừa đứng trong sân đã được đưa đến nơi này.
Tiết Tái Hưng quan sát hắn từ đầu đến chân, con ngươi sâu thẳm.
Người thanh niên này vẫn chưa đến tuổi nhược quán, nhưng đã có khí thế trầm lắng, vững vàng như núi non, không khỏi khiến người sinh lòng kiêng kỵ. Nghe đâu còn được quan binh Lĩnh Nam một lòng ủng hộ, e rằng bây giờ, đám tướng sĩ Lĩnh Nam chỉ còn biết có Tham lĩnh chứ chẳng biết Phủ Tổng đốc là ai nữa rồi! Đôi con ngươi của Tiết Tái Hưng hơi nheo lại, cười khẩy một tiếng.
"Đã lâu không gặp, Nghê Tham lĩnh trông lại càng lão luyện."
Mặt mũi Nghê Liệt vẫn bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu.
"Làm phiền Tổng đốc đại nhân quan tâm."
Tiết Tái Hưng đương nhiên chẳng cần nể nang gì hắn, lập tức tái mặt, bắt đầu hoạch họe đủ điều: "Tham lĩnh đại nhân đã tới doanh một thời gian, nhưng vẫn chưa thấy đến bái kiến, có phải là nhà ngươi coi thường bản đốc hay không?"
Nghê Liệt lập tức đáp lại: "Mạt tướng không dám."
Thấy thái độ của hắn như vậy, Tiết Tái Hưng cảm thấy thoải mái hơn nhiều: "Xem ra tính nết cũng bớt phản nghịch đi rồi, có tiến bộ đấy."
Khóe môi gã cong lên, cầm lấy tấm khăn kia, đưa lên chóp mũi mà hít hà ngay trước mặt Nghê Liệt, châm chọc mà rằng: "Có điều, phải nhớ kỹ một việc —— những thứ đã không thuộc về ngươi, thì chớ có tơ tưởng."
Màu thêu hoa lan trêи tấm khăn kia là hoa văn mà hắn vô cùng quen thuộc.
Dù cho kẻ trước mắt có ra vẻ bình tĩnh đến mấy, nhưng trong nháy mắt hắn nhìn đến chiếc khăn, Tiết Tái Hưng vẫn nhạy bén nhận ra được những dao động kịch liệt trong lòng hắn.
Quả nhiên! Sắc mặt Tiết Tái Hưng đanh lại, nghĩ đến kẻ trước mắt này bụng dạ khó lường, đã thế còn không biết trời cao đất dày mà tơ tưởng người nọ, thì trong lòng hết sức phẫn nộ, nhưng gã vẫn nén giận, chỉ lạnh lùng quát: "Những lời vừa rồi, có nhớ kỹ chưa?!"
Người thanh niên siết chặt hai tay, sắc mặt trở về với chết lặng, rồi chắp tay vái một cái thật sâu, "Mạt tướng nhớ kỹ."
Tiết Tái Hưng mỉm cười.
Đó chính là sức mạnh của quyền lực, cho dù một người đàn ông có kiêu dũng, cường tráng ra sao đi nữa, cho dù hắn có là kẻ đỉnh thiên lập địa, ngạo thị quần hùng đến đâu, nhưng khi đối mặt với quyền lực, thì hắn vẫn chẳng là cái thá gì, cái đầu có kiêu ngạo đến mấy cũng phải cúi xuống cho gã sai bảo.
—— Quyền lực, quả thật là ham muốn suốt đời của đấng mày râu, quý giá hơn vạn vật trêи thế gian này.
Một lần nữa, Tiết Tái Hưng lại nhận rõ sự thực này.
Nhìn người thanh niên đang uốn gối khom lưng trước mắt, gã bật cười, cực kỳ sung sướиɠ.
"Cút đi."
Nghê Liệt bước xuống đài, vẫn bình tĩnh thản nhiên như lúc thường, nhưng khi đến nơi mà người khác không săm soi được, hắn mới buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, đầu ngón tay đã rướm máu.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, như thể những gì vừa xảy ra là việc hết sức bình thường, chẳng đáng gì hết.
Gió cuốn tung bụi mù trêи mặt đất, như ấp ủ điềm báo cho cơn giông tố sắp tới.