TRĂNG HƯỚNG PHÍA TÂY

Vụ án ăn trộm của nhà họ Phương đã phá án thành công vào ngày hôm sau, nhân viên điều tra chính là Phương Nhạc, chuyện này còn phải nói về đêm hôm đó.

Tối hôm đó ăn cơm cũng hơi muộn, trên bàn cơm mấy người Phương Mạt đều đang vắt óc tìm điểm khả nghi, cũng nói Trần Hề nghĩ cùng với bọn họ. Họ không nói chuyện cô Vương nghi ngờ Trần Hề, đồng thời cho rằng Trần Hề không nghe thấy, còn dặn Trần Hề trở về phòng ngủ của mình kiểm tra xem có bị mất gì hay không.

Bà nội Phương cũng nhắc nhở Phương Nhạc: "Còn phòng của cháu nữa, chờ lát nữa ăn xong rồi mấy đứa cũng lên phòng mình kiểm tra đi, đồ quý giá trong phòng cháu cũng không ít đâu."

Sau khi Phương Nhạc ăn xong cũng ngoan ngoãn về phòng, kiểm tra lại một lần, anh mở tủ giày ra nhìn mấy đôi giày đá bóng phiên bản giới hạn đã bị người ta động vào.

`

Cuối kỳ rất bận, nên gần một tháng anh chưa mở tủ giày ra, anh có thói quen để giày đúng chỗ, mà đồ trong phòng của anh cho dù là bình thường Phương Mạt hay giơ nanh múa vuốt với anh nhưng cũng không tùy tiện đụng vào. Cô Vương là trong nhà họ Phương đã bốn năm rồi, nên cũng rất rõ sở thích thường ngày của Phương Nhạc.

Phương Nhạc như đang nghĩ gì đó, anh lấy chiếc áo khoác lông trên móc áo xuống, mở cửa phòng đi ra ngoài, trùng hợp nhìn thấy Trần Hề đang từ phòng vệ sinh ra, trên tay cô cầm theo một chiếc túi rác màu đen đã được buộc chặt, trên người mặc áo ngủ lông xù, bộ quần áo này là do Phương Mạt nhìn thấy trên mạng rồi mua một cái, cũng mua cho Trần Hề một cái.

Phương Nhạc mặc áo lông lên nói: "Muốn bỏ rác sao? Đưa tôi, vừa khéo tôi cũng muốn ra ngoài một chuyến."

"Không cần không cần, tự tôi bỏ được." Trần Hề dứt khoát từ chối, hỏi anh: "Anh muốn đi đâu? Sắp chín giờ rồi."

Phương Nhạc nghe thấy cô từ chối, cũng không tranh túi rác với cô nữa nói: "Tôi đi xuống phòng giám sát của tiểu khu."

"Anh muốn kiểm tra camera để bắt ăn trộm sao?"

"Ừ."

"Phạm vi có lớn quá hay không? Chắc không đủ thời gian phạm tội đâu nhỉ?" Trước kỳ nghỉ, ba người họ còn đi học phải đi sớm về muộn, ông chủ Phương thì cả ngày đều chạy đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai, hai tháng trước bà nội Phương cũng không có ở đây, hôm nay mới phát hiện mất tiền, nhưng thời gian mất căn bản không thể chắc chắn được.

"Tôi nghĩ rồi, nhưng vẫn để sau khi xem camera giám sát đã rồi nói sau." Phương Nhạc hỏi cô: "Em đã kiểm tra phòng chưa, có mất đồ hay không?"

"Không có, anh thì sao?" Tháng trước ông chủ Phương dẫn Trần Hề đi làm một tấm thẻ ngân hàng, tiền có bao nhiêu Trần Hề đều để trong thẻ, trên người chỉ có chút tiền tiêu vặt.

"Cũng không có." Tiền của Phương Nhạc cũng đều để trong thẻ ngân hàng, anh thấy bây giờ sắc mặt của Trần Hề đỏ hồng, trên người chắc cũng đỡ hơn nhiều rồi cho nên hỏi cô: "Có muốn đi đến phòng giám sát cùng không?"

"Được!" Dù sao cô cũng muốn xuống lầu bỏ rác, đi cùng với Phương Nhạc, cũng giúp Phương Nhạc có nhiều thêm một cặp mắt.

Phương Nhạc nhắc nhở cô: "Đi vào thay quần áo trước đã." Đi bỏ rác rất nhanh, nhưng đi đến phòng giám sát không biết sẽ mất bao lâu, áo ngủ Trần Hề đang mặc không đủ ấm.

"À." Trần Hề bỏ túi rác xuống, về phòng thay một bộ đồ lông.

Bên ngoài mưa đã tạnh, mặt đất ướt nhẹp, quanh thùng rác còn có hai con mèo hoang, nhìn thấy người thì nhảy tót lên chẳng thấy bóng dáng đâu.

Trần Hề và Phương Nhạc đi ném rác xong, từ từ đi đến phòng giám sát. Phòng giám sát của tiểu khu nằm ở phía Tây của trung tâm hoạt động, một nửa căn phòng được bày đầy kệ sắt, phía trên có chút hàng hóa chuyển phát nhanh, ở tiểu khu này giao hàng chuyển phát không được giao thẳng đến nhà, hoặc là để ở chốt bảo vệ, hoặc là để ở chỗ này.

Phương Nhạc nói với nhân viên an ninh nhà vừa có trộm, cần kiểm tra camera quan sát, nhân viên an ninh cũng biết Phương Nhạc, bởi vì ba cha con nhà họ Phương đều có nhan sắc rất cao, có tiếng trong tiểu khu này. Nhân viên an ninh vừa nghe Phương Nhạc nói có ăn trộm, nên lập tức mở camera quan sát lên, mời hai người ngồi xuống, hỏi trong nhà có mất cái gì không, có cần báo cảnh sát không, còn nói cần phải thông báo cho bên chủ chung cư.

Tòa số 7 có hai thang máy và bốn hộ gia đình, bởi vì trong tòa nhà có nhiều hộ gia đình ở, gác cổng đã trở thành vật trang trí, đến tận bây giờ chưa từng quan tâm đến, nhân viên ra vào không giới hạn, Phương Nhạc bắt đầu kiểm tra mấy ngày tháng gần đây, lượng công việc khá nhiều nên hiệu suất công việc cũng rất chậm.

Trần Hề quan sát cùng anh, video giám sát cũng tăng tốc mấy lần, xem đến mệt thì cuối cùng hai người cũng phát hiện tháng trước có một người đàn ông lạ mặt mấy lần ra vào thang máy lầu 28, bên cạnh người đàn ông đó còn có một người với gương mặt quen thuộc nữa.

Phương Nhạc không lãng phí nhiều thời gian nữa, anh nói cảm ơn với nhân viên an ninh, rồi dẫn Trần Hề rời đi.

Bây giờ cũng đã trễ, tiểu khu không có ai nữa, bởi vì sắp đến Tết rồi, cho nên dưới mỗi một tòa nhà đều mở đèn, dưới đèn đường thì treo đèn lồng đỏ, những hạt mưa nhỏ như lông tơ khi ở dưới đèn như những con đom đóm đỏ.

Phương Nhạc khoanh tay trước ngực, như đi tản bộ, "Có gọi điện cho người nhà chưa?" Anh hỏi.

"Gọi rồi, ngày hôm qua vừa gọi." Trần Hề trả lời.

"Vẫn gọi cho bác Tưởng kia sao?"

"Vâng, sau khi ông ấy trở về thì không đi làm nữa."

"Mấy năm nay em có hay về quê không?"

"Không có." Trần Hề nói: "Dưới quê không có họ hàng gì, ba mẹ tôi ăn tết cũng không về quê."

Phương Nhạc hỏi cô: "Lúc em đi thì mới có bảy tuổi thôi, bây giờ còn nhớ quê mình thế nào không?"

"Nhớ, nhưng chỉ là một chút ký ức mơ hồ thôi." Trần Hề nhớ rõ nhà cô đã ở, nhớ đường núi gập ghềnh, nhớ làng xóm hoang vu, nhưng cô không nhớ rõ cô quá gian xe rời đi như thế nào, đường đi quá xa, giống như cô đứng ở đây ngẩng đầu nhìn trời.

Phương Nhạc nhìn về phía trước, vừa đi vừa nói: "Nghỉ đông lần này không về, đợi thêm mấy tháng nữa, lúc nghỉ hè nếu ba tôi không thể phân thân thì lúc đó tôi đưa em về."

Trần Hề nhìn con mèo hoang từ sân cỏ nhảy tót lên tòa nhà bên kia đường, giống như là đang bay: "... Chú Phương đồng ý à?"

Phương Nhạc nghiêng đầu nhìn cô: "Đến lúc đó tôi mười bảy rồi."

"À..." Trần Hề suy nghĩ một chút: "Hình như nghe thấy mười bảy tuổi sẽ đáng tin hơn một chút."

Phương Nhạc từ chối cho ý kiến.

Hai ngày trước anh đã nói với ông chủ Phương chuyện này rồi, ông chủ Phương là một người đứng đầu gia đình hiếm có, về chuyện đứa nhỏ nhà mình một mình đi ra ngoài, ông ấy vẫn giữ vững quan điểm của mình: "Không được, con muốn đi du lịch đến Nghi Thanh hay là du lịch ở đâu đó, ba không ý kiến gì, chỗ đó gần, an ninh tốt, tìm cảnh sát cũng thuận lợi. Nhưng con đừng tưởng rằng mình lớn thêm một tuổi thì thành người lớn rồi, lỡ chạy đến nơi xa xôi đó có chuyện gì xảy ra, gọi trời không thấu gọi thần không nghe, con còn chưa có kinh nghiệm trong xã hội này có biết không."

Nhưng ông chủ Phương thật sự rất vui vẻ: "Nhưng mà con đấy, cuối cùng cũng ra dáng người làm anh rồi, được được được."

Phương Nhạc:"..."

Lại đi qua thêm một cái đèn lồng màu đỏ, Trần Hề nói: "Vậy đến lúc đó tôi cũng mười bảy rồi."

"Ừ, cho nên?"

"Tôi cũng có thể tự mình về."

"...Đừng có mơ." Phương Nhạc lật ngược mũ áo khoác của cô lại, phủ lên đầu cô, mưa phùn vẫn còn đang rơi: "Một mình em đừng có nghĩ đến việc đi xa một mình."

Trần Hề ngẩng đầu để mắt lộ ra khỏi mũ: "Anh đây có tính là đang kỳ thị giới tính không thế?"

Phương Nhạc lạnh nhạt nói: "Không phân biệt được bảo vệ và kỳ thị sao?"

Hai người đi qua tòa nhà đơn vị bên cạnh tòa số 7, bên cạnh tòa nhà đó có một thùng giấy lớn nằm trong góc của đoạn đường giữa hai tòa không có rào chắn, con mèo hoang mới vừa nhảy lên khi nãy đang núp trong hộp giấy, còn có hai con mèo nhỏ cũng đang cùng nó chen chúc trong hộp, xung quanh hộp giấy có trải một ít vải mềm, bên cạnh còn có một cái chén bằng nhựa, bên trong còn có cơm thừa và thức ăn cho mèo.

Đây là chiếc tổ nhỏ vào mùa đông được chủ sản nghiệp có lòng tốt xây dựng cho mấy chú mèo hoang.

Cửa kính tòa số 7 vẫn đang mở rộng, hai người không cần quẹt thẻ để mở cửa, lúc đi vào, Trần Hề bất đắc dĩ nói: "Thế cũng được."

Phương Nhạc cười khẽ.

Mưa liên tục kéo dài cả một đêm, đến ngày hôm sau nhân lúc mọi người đông đủ, Phương Nhạc ở nhà nói báo cảnh sát.

Bà nội Phương rất yêu tiền của mình, nhưng bà cũng không chần chờ nói: "Báo cảnh sát có tác dụng không?"

Cô Vương xào xong thức ăn bưng lên bàn, chen miệng nói: "Bây giờ mấy đồn cảnh sát làm việc đều rất qua loa lấy lệ, mấy ngày trước tôi nghe nói trong tiểu khu của mọi người có người giao hàng nhanh bị trộm, chạy đến chỗ bảo vệ, sau đó báo cảnh sát cũng chẳng ai nhận. Tết Nguyên Đán, xe cảnh sát đến, người khác còn tưởng rằng nhà mình đang có chuyện gì lớn."

Thám tử Phương Mạt nói: "Cảnh sát tra án thế nào, trong TV quét một lớp phấn tra được dấu vân tay thì tốt rồi, nhưng mà tiền ở nhà chúng ta không biết đã bị trộm từ lúc nào, lại thường xuyên vệ sinh, dấu vân tay chắc chắn đã mất từ lâu."

"Hơn nữa ba nghe nói vụ án trộm cướp này số tiền không nhiều sẽ không được lập án đâu." Ông chủ Phương nghi ngờ: "Chúng ta báo cảnh sát, đồn cảnh sát sẽ nhận vụ này sao?"

Phương Nhạc trả lời ông chủ Phương trước: "Lắc tay vàng của bà nội đã vượt quá năm ngàn tệ, đã đủ điều kiện để lập án rồi, còn làm cách nào để điều tra, đây là công việc của cảnh sát, không cần chúng ta phải lo đâu."

Anh nhìn sang Phương Mạt: "Nhưng mà em có thể cung cấp dấu vân tay."

Phương Mạt: "Hả?"

Phương Nhạc nói: "Ăn trộm có đụng đến giày chơi bóng của em."

Ai cũng biết, tủ giày trong phòng của Phương Nhạc không ai được đụng vào cả.

Phương Mạt vội vàng không thể chờ đợi thêm nói: "Chị đi, còn chờ gì nữa, báo cảnh sát đi, điện thoại di động của chị đâu, Hề Hề điện thoại di động của chị đâu rồi?"

Trần Hề đang ngồi trên thảm của ghế sofa, mang đôi găng tay dùng một lần bóc mít mật, trái mít mật này là do bà nội Phương và Phương Mạt mang về sau khi mua đồ Tết vào hôm qua, một trái rất lớn.

Trần Hề chỉ xuống: "Bên cạnh mông của chị đấy."

Phương Mạt cũng mang bao tay dùng một lần, tìm điện thoại di động, cô ấy tháo bao tay ra vừa tính bấm số điện thoại, đột nhiên có người vọt về phía cô ấy, bắt lấy tay cô ấy vội vàng nói: "Đừng báo cảnh sát đừng báo cảnh sát, xin lỗi---"

Cô Vương mặt mũi tái xanh nói: "Là con trai tôi làm, trước đó tôi không biết."

Phương Nhạc ngồi xuống ghế sofa, đưa tay về phía Trần Hề, Trần Hề đang nhìn cô Vương, thì thấy một bàn tay đang đưa ra trước mặt mình, cô bỏ lên đó một múi mít mật.

Trần Hề nhớ đến tháng trước từng nghe cô Vương kể khổ, cô Vương nói với bà nội Phương rằng con trai bà không muốn đi học trường nghề, cả ngày chỉ biết ở nhà chơi game trên mạng, người cũng sắp hỏng rồi.

Cô Vương nắm lấy tay Phương Mạt, cuống cuồng lo lắng giải thích với mọi người: "Là tôi sợ nó cả ngày chỉ biết lên mạng chơi game, nên muốn đưa nó đi làm chung với tôi, như thế cũng có thể quản lý được nó, chuyện này đều do tôi cả, thật sự đều do tôi cả."

Mỗi lần cô Vương quét dọn vệ sinh, luôn có thói quen mở cửa tủ và ngăn kéo ra, cho vơi đi mùi mốc trong tủ. Con trai của cô Vương cũng chẳng ngại ngùng gì, con trai thì thích giày, khi cậu ta thấy được mấy đôi giày bản giới hạn của Phương Nhạc thì trực tiếp cầm lấy, có những đôi có lớp bọc bên ngoài thì cậu ta không thể tháo, còn những đôi không có, cậu ta đều thử qua hết,

Sau đó cậu ta lại thấy trong ngăn kéo của phòng ngủ dưới lầu có tiền mặt, giày lấy đi không tốt, nhưng một xấp tiền dày như thế, cậu ta cầm một tờ chắc sẽ không ai phát hiện.

Mới đầu con trai cô Vương mới chỉ lấy một tờ, sau đó quả nhiên thấy không ai phát hiện nên lúc đến đây lần nữa thì cậu ta bắt đầu cầm đi hai ba trăm tệ. Mới đầu cô Vương không biết chuyện, nhưng một ngày bà bỗng nhìn thấy con trai mình hút bao thuốc lá cả trăm tệ, nên mới ép hỏi và biết được chuyện này.

Bà tức muốn chết, nhưng tiền đã xài rồi, cô Vương ôm theo may mắn trong lòng, cũng nghĩ giống như con trai mình, nhỡ đâu nhà họ Phương không phát hiện ra thì sao?

Ai ngờ nhà họ Phương còn mất thêm một chiếc lắc tay vàng, lúc đó con trai cô Vương mới nói toàn bộ sự việc.

"Trước kia chẳng qua nó chỉ ham chơi, trước đến nay nó chưa ăn cắp đồ của ai cả, cũng bởi vì tôi kéo ngăn tủ ra nên nó mới nhìn thấy tiền, đầu óc nó mới nóng lên, thật đấy, Quán Quân, dì Phương, Mạt Mạt, mọi người biết tôi không phải người như thế, con trai tôi còn nhỏ tuổi, nó vẫn chưa hiểu chuyện, chờ lát nữa tôi trả lại tiền cho mọi người, được không?"

Bà nội Phương và mọi người đều ngây người, cô Vương làm cho nhà họ bốn năm rồi, họ cũng rất tin tưởng cô Vương, bình thường trong ngăn kéo có để tiền cũng không khóa, cô Vương lại làm việc rất cẩn thận.

Bà nội Phương khiếp sợ nhưng cũng không đành lòng nói: "Chuyện này..."

Phương Nhạc lại thờ ơ, lấy điện thoại di động của mình ra.

"Đừng đừng, A Nhạc ---" Cô Vương lại bắt lấy tay của Phương Nhạc, Phương Nhạc cau mày đứng lên.

"A Nhạc đợi một lát." Bà nội Phương nói: "Tiểu Vương, cô về trước đi."

Cô Vương hoảng hồn rời đi, nhà họ Phương mở cuộc thảo luận, nội dung chủ yếu chính là muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, bà nội Phương nói lên cách giải quyết chính là lấy lại tổn thất, đuổi cô Vương đi, còn chuyện báo cảnh sát thì bỏ đi vậy.

Phương Nhạc lại máu lạnh vô tình nói: "Bao che cho tội phạm cũng phạm tội, con trai bà ấy cũng tròn mười sáu rồi, số tiền cậu ta lấy cũng chẳng phải con số nhỏ."

Bà nội Phương nói: "Cô Vương làm cho nhà chúng ta bốn năm, mọi người đều có tình cảm mà."

Phương Nhạc không muốn trước pháp luật lại dùng tình cảm: "Cho nên mới báo cảnh sát bắt con trai bà ấy, không phải bà ấy."

Bà nội Phương và ông chủ Phương không đành lòng, ngay cả Phương Mạt cũng đang muốn nói lại thôi, ba thắng một, Trần Hề không phát biểu bất kỳ ý kiến nào, bởi vì cô và cô Vương sống chung rất ít.

Vụ án mất trộm coi như là sấm rền gió cuốn cũng chấm dứt, nhưng suốt kỳ nghỉ đông Phương Nhạc vẫn trong tình trạng áp suất thấp, người thân và bạn bè đều đến giao lưu tình cảm khi xuân đến, Phương Nhạc trấn giữ ở nhà, tất cả mọi người đều bị chàng trai này hạ gục.

Phương Mạt nói với Trần Hề: "Thật đáng sợ, nó còn đáng sợ hơn trước kia nhiều, giống như trảm yêu diệt ma vậy đó, tới một người giết một người, tới hai người diệt cả nhà."

Trần Hề nói: "Sao trước kia chị không khen anh ấy giỏi?"

"Thế cũng phải xem tình hình, ôi trời." Phương Mạt lại nghĩ đến chuyện của cô Vương: "Chị cũng không phải nói báo cảnh sát là không đúng, nhưng mà nói thế nào đây nhỉ... Ôi, cho dù thế nào, có lúc chị cảm thấy mấy người chúng ta đều là thánh mẫu, trong nhà có một đại ma đầu không nói tình cảm chỉ nói chuyện khách quan cũng là một chuyện tốt."

Phương Mạt lại dặn dò Trần Hề: "Mấy ngày nay chị muốn đi vòng qua nó, không muốn chọc nó, em cũng phải cách xa nó một chút, tránh làm liên lụy đến người vô tội."

Ngày hôm sau Trần Hề dạy kèm về trễ, trên bàn ăn có phần thức ăn cho cô, lúc cô ăn cơm Phương Nhạc đứng trong nhà bếp mặt không cảm xúc nhìn cô chằm chằm.

Một năm qua mặc dù Trần Hề có cao lên, nhưng Phương Nhạc thấy tay chân cô vẫn nhỏ như trước, thật ra thì cánh tay đôi chân của cô không tính là nhỏ, chân cô cũng tính là cân đối, chẳng qua Phương Nhạc không nghĩ thế. Phương Nhạc cau mày nói: "Nhà này bỏ đói em hả?"

Lời này không đầu không đuôi, Trần Hề đổ thừa cho mấy ngày gần đây tâm trạng Phương Nhạc không tốt. Giữ khoảng cách một chút, Trần Hề nhanh chóng gắp hai miếng thịt kho vào trong chén, xoay người muốn đi, Phương Nhạc đưa chân giữ lấy ghế của cô, cản không cho cô đi.

"Chạy cái gì." Phương Nhạc hất cằm nói: "Ngồi xuống, tôi có chuyện hỏi em."

Trần Hề nghe lời ngồi xuống, thuận tiện nhét một miếng thịt vào miệng, cô rất đói.

Phương Nhạc rất lâu vẫn không lên tiếng, nhìn chằm chằm miệng cô, chờ khi cô nhai được một nửa, anh mới nói: "Chuyện cô Vương không báo cảnh sát, em không có ý kiến gì sao?"

"...Tôi nên có ý kiến sao?" Trong miệng Trần Hề nhồm nhoàm không rõ chữ.

Phương Nhạc hỏi: "Em muốn báo cảnh sát không?"

Trần Hề: "...Tôi có thể tương đối tôn trọng ý kiến của người mất đồ không?"

Phương Nhạc: "Em không tức bà ấy sao?"

Trần Hề lắc đầu: "Không tức."

Có lẽ gần đây Phương Nhạc phiền não tức giận như lửa đốt, cũng bởi vì câu nói này.

Phương Nhạc phát hiện thật ra anh căn bản không cách nào có thể giải độc những suy nghĩ chân thật của Trần Hề, lúc anh "Ác" với cô, cô lại qua loa đối phó cho qua chuyện, sau khi hai người trở về mối quan hệ cùng tiến thì cô không còn khóa trái cánh cửa nhỏ kia nữa.

Phương Nhạc cũng không có cách nào phán đoán được, lần đó Trần Hề một mình chạy bộ lúc sáng sớm kết quả có thật sự như lời cô nói hay không, muốn dời thời gian sử dụng nhà vệ sinh, hay thật ra cô chẳng qua chỉ không muốn chạy bộ vào sáng sớm với anh?

Suy nghĩ của Trần Hề quá bình tĩnh, giống như một mặt trời nhỏ mãi mãi không xuống núi.

"Ầm---" Một cú ba điểm khác.

Mấy người trong sân vận động bị hành cho thê thảm.

"A Nhạc gần đây mày uống thuốc à? Để tao nghỉ ngơi chút đã, tao không được nữa rồi!"

"Nhạc ơi được rồi, hôm nay phải giết bọn họ, đội nào thua thì mời cơm."

"Mày cố ý, thế lần sau Phương Nhạc cùng đội với tụi tao."

Cả người Phan Đại Châu ướt đẫm mồ hôi, cậu khoác vai Phương Nhạc, cười gian nói: "Nhạc này, gần đây có phải mày ăn trúng thuốc nổ rồi không, sao lại nóng nảy thế hả."

"Bỏ ra." Phương Nhạc hất vai, đi đến chỗ ghế ngồi.

"Thôi nào, nói cho anh trai biết, gần đây sao mày như ăn bom thế, anh trai sẽ tìm người cho mày đốt lửa."

"Cút đi."

"Chậc chậc, mày văn minh chút đi, chỗ này có nữ sinh đấy."

Tựu trường được một thời gian rồi, hôm nay rảnh rỗi, mọi người hẹn nhau đi chơi bóng. Liêu Tri Thời đưa theo một cô gái đến, không phải người lớp 12 kia, dáng người của người này cũng rất đẹp, mười chữ nói ra khỏi miệng thì có hai chữ là tiếng Anh, Phan Đại Châu đoán chắc người này là người của ban ngoại ngữ.

Mà hình như Liêu Tri Thời cũng chưa giới thiệu họ với nhau.

Phan Đại Châu đảo mắt, cùi chỏ chống ở hai bên ghế nói: "Mày nói xem đều đẹp trai như nhau, sao Liêu Tri Thời lại có duyên với con gái như thế, Liêu Tri Thời giống như đóa hoa chứa đầy mật ngọt, mấy con bướm nhỏ đều yêu thích mà bu xung quanh cậu ta. Mày thì sao, mặc dù mày cũng nhận được mấy tấm thiệp nhỏ, nhưng thật đúng là không có nhiều cô gái dám trực tiếp tán tỉnh mày cả, mày chính là núi tuyết ngàn năm, đến gần mày chắc chắn sẽ chết rét. À, ngoại trừ Thiệu Lạc Vãn."

Thiệu Lạc Vãn là hoa khôi trong lớp Phan Đại Châu, ngày hội thể thao cô ta đảm nhiệm vị trí giơ bảng của lớp 5. Thiệu Lạc Vãn theo đuổi Phương Nhạc, từng viết công thức tình yêu của Descartes cho Phương Nhạc.

(*) Descartes: René Descartes cha đẻ của giải tích, người tạo ra hệ trục x, y.

Mà sở dĩ Phan Đại Châu biết được, là bởi vì Thiệu Lạc Vãn hỏi thăm cậu về sở thích của Phương Nhạc. Mấy ngày đó Phương Nhạc mê đọc sách số học, lúc thì nói về mệnh đề, lúc thì bàn về đánh cờ, Phan Đại Châu nói Phương Nhạc mê số học.

Ai cũng biết suy nghĩ của Thiệu Lạc Vãn rất lanh lợi, nên viết cho Phương Nhạc một công thức tình yêu. Dù không phải lúc nào Phan Đại Châu cũng có ích, nói Phương Nhạc mê không phải số học đâu.

Phương Nhạc uống nước suối, nên liếc mắt nhìn sang Liêu Tri Thời, nữ sinh kia đang dựa vào vai Liêu Tri Thời.

Phan Đại Châu nói: "Dính người thế à, nhìn cứ như đang treo trên người Liêu Tri Thời vậy."

Nói sau lưng người ta, chính chủ cũng trùng hợp gọi bọn họ: "Này, tụi tao đi trước đi!"

Phan Đại Châu dọa cho giật mình: "Này này, quay đầu lại nhìn đi!"

Liêu Tri Thời và nữ sinh cùng nhau đi, Phan Đại Châu cười hệt như lừa: "Hâm mộ người ta dính nhau à, hâm mộ cũng vô ích thôi, có bạn gái đi, cô ấy sẽ thích ở mãi bên cạnh mày thôi."

Lời này của Phan Đại Châu có cả đống ám chỉ.

Điều Phương Nhạc thấy chán nản không phải chuyện này, anh trả lời hai chữ: "Khùng hả?"

Đang nói chuyện, điện thoại của Phương Nhạc reo lên, là Trần Hề gọi. Phan Đại Châu nhích nhích cái mông, lỗ tai dán sát vào điện thoại di động.

"Anh vẫn còn ở sân thể thao à?" Trần Hề từ trong điện thoại hỏi anh.

Phương Nhạc: "Ừ."

"Khi nào về thế?"

Phương Nhạc liếc nhìn thời gian: "Chắc cũng sắp về rồi."

"Bên ngoài trời mưa, anh có mang dù hay không thế?"

"Không mang."

"Tôi vừa khéo cũng từ nhà sách trở về, phải đi ngang qua sân thể thao, có muốn để tôi đón anh luôn không?"

"Được, em đến đây đi."

Nói chuyện điện thoại xong, Phan Đại Châu hỏi: "Trần Hề sao?"

"Ừ, bên ngoài trời mưa, em ấy nói đến đón tao."

Phan Đại Châu bất ngờ: "À, cậu ấy đến đón mày sao?"

Phương Nhạc nhìn Phan Đại Châu, không biết thế nào, bỗng nói một câu: "...Gần đây cô ấy tương đối dính người."

"..."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Phan Đại Châu: "Xem ra anh em mình ăn trúng bom thật rồi, bắt đầu nói sảng rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc