TRĂNG HƯỚNG PHÍA TÂY

Điện thoại vẫn còn đang kêu tút tút tiếp, Phương Nhạc hỏi: “Em làm?”

Trần Hề xắn tay áo thề thốt: “Làm chứ, trong nhà có cái gì có thể cho vào nồi?”

“Tự đi xem tủ lạnh đi.” Phương Nhạc buông điện thoại.

Trần Hề không khách sáo chút nào, lập tức đi vào bếp. Trên kệ bếp là một đống rau xanh không cần bỏ tủ lạnh, tủ lạnh đã sớm được bà nội Phương biết trước mà nhét đầy.

Trần Hề nhỏ giọng hỏi: “Có sủi cảo đông lạnh gì đó không?”

“Không có.”

Giọng nói gần trong gang tấc, lưng Trần Hề run lên, quay đầu mới phát hiện Phương Nhạc vốn nên ở trong phòng khách không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa bếp.

Phương Nhạc không đi vào, chỉ đứng đó nhìn.

“Vậy mì gói thì sao?” Trần Hề hỏi.

“Không có.” Phương Nhạc nhắc nhở cô: “Không phải em muốn bộc lộ tài năng sao?”

“Không sai.” Trần Hề xắn ông tay áo áo lông cao thêm một chút, hỏi: “Phòng bếp có rất nhiều đồ ăn, anh có muốn ăn gì không?”

“Chọn thứ nhanh.”

Trần Hề không chần chừ: “Vậy ăn mì đi.” Nấu cơm quá tốn thời gian.

“Ừ.” Phương Nhạc đồng ý.

“Anh có kiêng gì không?”

“Đừng quá dầu mỡ, không ăn cà tím.”

Trần Hề im lặng nhét quả cà tím vừa mới lấy ra.

“Sức ăn thì sao?” Trần Hề hỏi.

Không nhận được câu trả lời, Trần Hề lấy một túi mì trứng, hỏi lại lần nữa: “Sức ăn?”

“… Một nồi.”

Trần Hề quay đầu nhìn Phương Nhạc, vẻ mặt Phương Nhạc vẫn thản nhiên.

Trần Hề im lặng lấy thêm một túi mì trứng.

Hộp trứng gà có hơn hai mươi quả, Trần Hề lấy bốn quả, lại nghe Phương Nhạc nói: “Trong tủ lạnh có thịt.

Đã hiểu, Trần Hề lại lấy thêm một miếng thịt từ ngăn đông, mở vòi nước ấm ngâm thịt trước, lại cắm ấm đun nấu nước, sau đó rửa sạch rau cỏ, lột một búp măng mùa đông, cắt sợi khoại tây, cắt măng đông thành miếng.

Từng bước tiến hành đâu vào đấy, nhưng kỹ thuật xắt rau của Trần Hề rất kém, tay trái cô cầm dao, cắt rất nhanh, đáng tiếc không có quy tắc nào đáng nói.

Thái rau dưa xong lại xắt thịt, vốn định xắt thành miếng nhỏ, nhưng cuối cùng kết quả lại biến thành một dải thịt. Cuối cùng cũng chuẩn bị đồ ăn xong, một tay Trần Hề cầm bình dầu, một tay bật bếp ga, nhưng bếp ga không hề phản ứng lại, ngay cả tiếng lạch tạch cũng không có.

Trần Hề xoay người tìm Phương Nhạc, Phương Nhạc vẫn luôn đứng ở cửa bếp không nhúc nhích, sau khi hai người đối mắt với nhau một cái, anh mới bước vào bếp, ấn công tắc mở điện bếp ở trên tường, giao diện bếp tích hợp mới sáng lên.

Bếp tích hợp phải cắm điện mới có thể dùng, lúc trước bà nội Phương nghi ngờ sẽ tốn điện, lúc nào cũng cắm cắm rút rút dây điện thì quá phiền, cho nên khi trang trí nhà bà đã bảo thợ xây làm một công tắc điều khiển điện cho bếp tích hợp.

Lần đầu tiên Trần Hề mới biết đến thứ như bếp tích hợp, cô lại vặn nút một lần nữa, lúc này cuối cùng cũng có lửa.

Động tác xào rau của Trần Hề rất nhanh nhẹn, rau xào sơ lập tức trần nước ấm, mở nắp nồi. Hơi nước lượn lờ bị cuốn vào máy hút khói, bên ngoài tấm chắn của bếp tích hợp hình thành một lớp bọt nước, Trần Hề chờ đồ ăn chín, trong lúc vô ý ngước mắt, nhìn thấy bóng hình Phương Nhạc in trên tấm chắn thủy tinh màu đen.

Phương Nhạc khoanh tay đứng ở cửa bếp, cứ nhìn chằm chằm cô.

Trần Hề không phân biệt được vẻ mặt của Phương Nhạc, cô tiện tay cầm mì trứng, vừa xé bao bì, vừa liếc nhìn tấm chắn thủy tinh, xác định đúng là Phương Nhạc đang nhìn cô chằm chằm, Trần Hề không thoải mái lắm.

Mì nấu rất nhanh, Trần Hề múc một phần cho mình, còn lại Phương Nhạc đi đến bàn ăn chiếm trọn. Trần Hề ngồi xuống theo, tay trái cầm đũa lên chuẩn bị chiến đấu hăng hái, bỗng nhiên nhìn thấy Phương Nhạc đang nhìn về phía mình.

Trần Hề cử động cái chân dưới bàn, suy nghĩ có nên ở lại không. Nhưng mặt Phương Nhạc không tỏ ý gì, sau đó anh cũng nhanh chóng cúi đầu chuẩn bị khởi động, Trần Hề thấy thế cũng không trốn đi.

Bàn ăn là kiểu bàn tròn có đĩa quay, hai giới ranh giới rõ ràng ngồi ở hai đầu đường kính, sau khi nếm một miếng cả hai đều đồng loạt nhíu mày.

Trần Hề buông đũa nói: “Có thể chữa.”

Cô chạy tới bếp xách theo một ấm nước nóng, hai bên đều bỏ thêm chút nước nóng hòa tan vị mặn.

Hai người tiếp tục ăn, ăn đến măng, lại một lần nữa đồng loạt nhíu mày.

Phương Nhạc nhìn về phía Trần Hề, Trần Hề nói: “Có thể chính là vị này.”

Cô cũng sắp chết đói rồi, đâu thèm quan tâm măng có đắng hay không, vùi đầu tiếp tục ăn. Phương Nhạc cũng cam chịu.

Hai người cũng không biết măng phải được trần nước trước.

Một nồi một chén bị bọn họ quét sạch nhanh chóng, Trần Hề vừa lòng thỏa ý xoa bụng nhỏ, sau khi thở một hơi thì rất tự giác mà đứng dậy bưng nồi chén, dọn sạch chiến trường.

Trần Hề biết làm việc nhà, nhưng trước nay đều sống trong căn phòng trọ điều kiện có hạn, làm vệ sinh không được sạch lắm, ba mẹ Trần sống cẩu thả, cũng chưa từng có quan niệm vệ sinh hợp thời đại, đối với năng lực ở phương diện vệ sinh này, bởi vì không biết, cho nên Trần Hề hiện tại cũng bị thiếu hụt.

Dọn dẹp xong, Trần Hề trở về phòng ngủ, không lâu sau Phương Nhạc vào bếp lấy nước. Lúc đầu anh không chú ý đến, sau đó lúc dựa vào bệ bếp uống nước, anh mới nhìn thấy trên bếp ga đặt một chiếc nồi ướt dầm dề. Chuyện này cũng không sao, chỉ là bằng trong tầm mắt Phương Nhạc có thể thấy, anh không hề thấy chén đũa cũng nên ướt y như vậy đâu.

Phương Nhạc suy nghĩ, khom lưng mở tủ bát, quả nhiên nhìn thấy giữa rổ chén có một chiếc chén ướt, nếu anh nhớ không nhầm, lúc đầu anh chỉ nơi để tủ chén cho Trần Hề, chiếc chén này cũng ở vị trí tương tự trong rổ chén.

Trần Hề không hiểu rõ tác dụng của giá thoát nước bên cạnh bồn nước, cũng không có ý thức chà lau nước trên chén đĩa, nhưng cô sẽ dựa theo thói quen của nhà họ Phương, nghiêm túc trả nguyên hiện trạng. Ví dụ như chiếc chén kia ban đầu được đặt ở vị trí này trong rổ chén, còn chiếc nồi nấu cũng vẫn luôn đặt ở phía bên phải bếp ga, cũng như kệ để đồ và rau xanh trong tủ, sau khi Trần Hề lấy một phần ra dùng, phần còn dư cũng đều để lại chỉnh tề ở chỗ đó.

Phương Nhạc đóng cửa tủ lạnh, cụp mắt suy nghĩ lại.

Uống được mấy ngụm nước, anh để nước sang một bên, cầm miếng giẻ lau lau nước trong rổ chén, lau khô cả chén và nồi ướt, còn đũa ướt, thớt gỗ, dụng cụ cắt gọt khác cũng đều để trên giá thoát nước. Lúc lấy nồi anh chú ý trên mặt bếp có hơi lạ, chắc chắn là đã lau rửa qua, nhưng dầu mỡ không được lau sạch hiệu quả, chắc Trần Hề không sử dụng chất tẩy rửa hoặc nước vệ sinh bếp.

Phương Nhạc im lặng phun nước vệ sinh bếp, chà lau phòng bếp thêm một lần nữa. Sau khi làm xong hết, anh dựa vào bệ bếp, vừa suy nghĩ, vừa uống hết đồ uống còn thừa lại, cuối cùng vứt chai không vào thùng rác.

Trưa muộn hôm đó, Phương Nhạc nhận được hai cuộc điện thoại, một cuộc đến từ ông chủ Phương.

Lúc này ông chủ Phương đang cùng bạn đang lái xe đến Nghi Thanh, mưa tuyết lớn nên khó lái xe, còn chưa biết tình hình trên cao tốc thế nào, nếu Trần Hề kết thúc tập huấn về rồi, ông chủ Phương dứt khoát không sốt ruột nữa, chờ ngày mai xem tình hình lại về.

Cuối cùng ông chủ Phương còn dặn Phương Nhạc: “Con giúp con bé mở tivi, nhà con bé lúc đầu không có tivi, cũng không biết nó biết dùng không, bật ít phim hoạt hình cho con bé nhé, đúng rồi, con đi mua chút đồ ăn KFC McDonald gì đó về đi, trẻ con đều thích ăn cái này. Chăm sóc tốt cho em gái con, đừng để con bé bị bắt mất đấy nhé, chờ ba về sẽ đưa hai đứa đi ăn đồ ăn ngon.”

Phương Nhạc đã hiểu sơ sơ nguyên nhân lo lắng về bọn bắt cóc của ông chủ Phương, trước mắt trong tiềm thức của ông chủ Phương vẫn coi Trần Hề là trẻ con.

Một cuộc gọi khác đến từ bà nội Phương.

Bà nội Phương nghe con trai nói Trần Hề đã về sớm rồi, nhưng hôm nay bà bị thấp khớp tuổi già, bên ngoài lại gió to tuyết lớn, bà không muốn ra ngoài dày vò, gọi điện về là muốn bảo Phương Nhạc dẫn Trần Hề đi mua chút quần áo mới để ăn tết.

Bà nội Phương tỉ mỉ hơn con trai, lần trước Trần Hề đến bệnh viện thăm bà, bà quan sát là biết Trần Hề rất túng thiếu quần áo. Còn ba ngày nữa là giao thừa, bé gái nào chẳng thích đẹp.

Bà nội Phương nói: “Cũng không cần cháu đi chung, không phải bên cạnh tiểu khu có một trung tâm thương mại sao, hôm nay hơi trễ rồi, mai cháu dẫn con bé qua, lúc đi cháu lấy một nghìn đồng trong ngăn tủ của bà, đưa tiền cho nó, bảo con bé thấy thứ mình thích cứ mua, ngày mai cháu dẫn người qua là coi như hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tùy cháu thích làm gì thì làm, không làm chậm trễ chuyện khác của cháu, được chưa?”

Phương Nhạc nghĩ ngợi, đồng ý.

Bà nội Phương vui mừng, lại hỏi với vẻ không xác định: “Cháu nói xem một nghìn đồng có đủ không? Quần áo giày dép mấy đứa trẻ ở tuổi cháu bây giờ thích tốn bao nhiêu tiền?” Bình thường bà nội Phương mua quần áo cho mình nhiều lắm cũng không vượt quá hai trăm, giày không vượt quá một trăm, cũng cho đám nhỏ tiền tiêu vặt, nhưng ông chủ Phương sẽ lén đưa nhiều hơn, bà nội Phương mắt nhắm mắt mở, bà biết chuyện ăn mặc của Phương Nhạc và Phương Mạt đều tốt.

Phương Nhạc nói thẳng: “Không đủ có thể cho thêm ạ.”

Câu trả lời này của Phương Nhạc khiến bà nội Phương thấy mới mẻ, bà cho rằng Phương Nhạc sẽ không đối xử “hào phóng” với Trần Hề. Nhưng nếu Phương Nhạc đã nói vậy, tất nhiên bà nội Phương thấy rất mừng.

Bà nội Phương lại bảo Phương Nhạc đưa điện thoại cho Trần Hề, bà muốn nói chuyện với Trần Hề.

Phương Nhạc gõ cửa phòng ngủ Trần Hề, trong cánh cửa rất nhanh đã truyền ra tiếng kéo ghế.

Trần Hề mở cửa rất nhanh, Phương Nhạc đưa điện thoại cho cô: “Bà nội tìm em.”

Trần Hề nhận điện thoại, nhìn Phương Nhạc một cái, cô nhường đường đi vào phòng, không dựa cửa.

Nhưng Phương Nhạc cũng không đi vào, anh đứng ở ngoài cửa chờ Trần Hề nói chuyện điện thoại, tầm mắt không né tránh mà nhìn vào phòng ngủ. Bàn sách vốn trống không mới qua một chút thời gian đã bày sách vở và bài thi, túi văn phòng phẩm vẫn trong trạng thái mở, một cây bút gác trên bàn thi.

Bà nội Phương lặp lại lời vừa nói với Phương Nhạc, bảo ngày mai Trần Hề qua trung tâm thương mại mua quần áo, đương nhiên Trần Hề từ chối, cô nói cô có quần áo mới rồi.

Bà nội Phương coi cô là đứa bé biết suy nghĩ, bà nói một không nói hai, trực tiếp ra mệnh lệnh, còn nói: “Nếu tiền không đủ, cháu cứ xin Phương Nhạc, ngày mai đừng tiết kiệm cho bà, thứ nên mua cứ mua hết cho bà, bà chỉ hào phóng với cháu một lần như vậy thôi, cháu cho rằng ngày nào cũng là tết sao, sau này cháu đòi bà còn phải suy nghĩ kĩ đấy, nghe rõ chưa?”

Bà nội Phương quả nhiên vẫn lợi hại như trước, Trần Hề cảm thán.

Hôm sau tuyết ngừng rơi, thành phố được bao phủ trong một tấm áo bạc.

Trên bồn hoa ngoài tòa nhà được nặn một loạt người tuyết nhỏ ngây thơ, bước chân của Trần Hề bất giác đi tới gần nơi đó. Phương Nhạc đi phía trước đột ngột quay lại đằng sau, Trần Hề lập tức xoay chuyển hướng mũi chân định đi theo sau.

“Em đợi chút.” Phương Nhạc nói, đi nhanh quay về tòa nhà.

Trần Hề nhân lúc rảnh rỗi này nắm một cục tuyết, cũng nặn thành một người tuyết nhỏ mập mạp đặt phía trước hàng người tuyết.

Phương Nhạc quên cầm điện thoại, lấy được thì xuống lầu một lần nữa, anh nhìn thoáng qua bồn hoa có thêm một người tuyết nhỏ mới mẻ, sau đó đi đằng trước giống như ngày hôm qua, dẫn Trần Hề đến trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại cách tiểu khu không xa, đi bộ hai mươi phút là tới, trên đường đi còn đi ngang một sân vận động cỡ lớn. Hai người trước sau vẫn giữ nguyên khoảng cách một đoạn ngắn, đầu Trần Hề quay trái quay phải để quen đường, cô phát hiện ở đây rất nhiều tiểu khu, nơi có nhiều người cũng đầy những cửa hàng buôn bán.

Sau khi đến trung tâm thương mại Phương Nhạc trực tiếp giao một nghìn đồng vào tay cô, nhưng Phương Nhạc không rời đi, mà cùng đi dạo cửa hàng với Trần Hề. Trần Hề không biết mệnh lệnh bà nội Phương đưa cho Phương Nhạc là đưa người đến coi như xong việc, cô cho rằng dẫn mình đi dạo cửa hàng cũng là yêu cầu của bà nội Phương.

Trần Hề cầm một cọc tiền, cảm thấy nếu Phương Nhạc ở đây, tiền này Phương Nhạc cầm thì hơn, khi cần trả tiền thì để anh trả. Lời nói của cô còn chưa ra khỏi miệng, Phương Nhạc như là đã nhìn ra trước, nói: “Lần này tiền còn dư chắc bà nội sẽ không lấy lại, tiền để tự em kiểm soát.”

Ý là anh lấy cũng không cần thiết, Trần Hề suy nghĩ, không khách sáo bỏ tiền vào túi xách nhỏ. Phương Nhạc nhìn hết hành động này, tầm mắt lại dừng trên khuôn mặt nhỏ hơi đỏ của cô một lát, không nhịn được, anh nghiêng đầu để khiến ánh mắt mình dời đi.

Túi xách nhỏ của Trần Hề là hàng vỉa hè, dùng tiền đánh giày của mẹ Trần để mua, Trần Hề cảm thấy chất lượng túi rất tốt, xài lâu cũng không xấu.

Cô xách túi xách nhỏ, trước khi vào tiệm cô liếc mắt nhìn Phương Nhạc không xa không gần, Phương Nhạc không tỏ thái độ, Trần Hề bèn đi vào một mình. Chỉ một lát sau cô lại đi ra, đổi một cửa hàng khác, cũng chỉ dừng chân một lát lại đi, lúc đi còn nhìn Phương Nhạc, thấy vẻ mặt Phương Nhạc như thường không giống như có ý kiến, cô bèn tiếp tục dựa theo tiến độ của mình, vào một lát lại đi ra, ra một lát lại vào.

Tầm mắt của Phương Nhạc căn bản không rời khỏi Trần Hề, lúc Trần Hề vào tiệm, có khi sẽ nhận được một câu “Hoan nghênh quý khách”, có khi được tiếp đón bởi câu “Cứ tùy tiện xem”, có đôi khi trực tiếp bị lờ đi.

Cô bình thản ung dung, chỉ quan tâm đến mình. Phương Nhạc quan sát thấy mỗi lần trước khi Trần Hề vào tiệm đều lật tag giá của hai ba món quần áo, lại nhanh chóng đi một vòng cửa hàng, sau đó đổi tiệm khác.

Anh không biết đây là thói quen mua sắm gì, cũng không đoán ra mục đích hành vi và sở thích của Trần Hề, một tầng trung tâm thương mại này Trần Hề đều đi hết một lượt, cuối cùng cô mới chọn một cửa hàng để xem quần áo một cách nghiêm chỉnh.

Chị gái tư vấn thái độ vui vẻ, không ngừng khen chiếc áo này phù hợp với Trần Hề, Trần Hề nhìn mình trong gương, cũng cảm thấy áo khoác màu vàng nhạt này trên người mình khá nền nã, có thể mặc được nhiều năm.

Cô suy nghĩ có nên chọn một size lớn hơn một số để có thể tận dụng hay không, cũng không biết vóc dáng mình có thể cao lên hay không.

Chị gái tư vấn cho rằng cô không hài lòng lắm, vì thế nói với cậu thiếu niên đang đứng hơi xa: “Em đẹp trai, em xem em gái em mặc chiếc áo lông này có phải cực kỳ đẹp không, cô bé rất phù hợp với màu sắc sáng thế nào, khiến làn da cô bé trông rất trắng.”

Trần Hề theo bản năng cũng quay đầu nhìn về phía Phương Nhạc.

Phương Nhạc nhìn đôi má đỏ trên làn da trắng của Trần Hề, chững lại một chút mới nói: “Chị để em ấy tự chọn đi.”

“Ồ…” Chị gái tư vấn hậm hực, không xúi giục hay mê hoặc nữa.

Trần Hề lại quay đầu nhìn gương một lần nữa, thầm nghĩ chắc chắn Phương Nhạc là một người cứng rắn cực kỳ quyết đoán, không thích người khác ba hoa khoác lác, cũng không thích người dễ mềm lòng.

Trần Hề cởi chiếc áo này ra, lựa chiếc cùng loại có size lớn hơn một số theo ý mình.

Xách theo túi đựng áo khoác vừa mua, cô đổi sang một cửa hàng khác mua một chiếc áo lông cô rất vừa ý, còn có một chiếc quần jeans phù hợp để mặc quanh năm. Lúc đi về phía tiệm giày, Trần Hề thấy một gia đình đang đùa giỡn trước cửa tiệm, có một nam sinh vóc dáng cao đang lay tay một người phụ nữ trung niên không chịu đi, ăn vạ làm nũng nói: “Mẹ, cho con năm đồng thôi, con mua một quả trứng Kinder Joy, được không, một quả chỉ năm đồng, con chỉ cần một quả!”

Đầu nam sinh kia cũng cao xấp xỉ Phương Nhạc, Trần Hề khó tránh khỏi mà nhìn nhiều một chút, sau đó tự mình vào tiệm giày, cho nên cũng không nghe thấy nam sinh kia đột nhiên sửa miệng: “Mẹ, mua cho con hai quả đi, Phương Nhạc cũng muốn một quả!”

Phương Nhạc xoay người tính đi, bị Phan Đại Châu đuổi theo nhanh như chớp.

Một tay Phan Đại Châu nắm hai quả trứng Kinder Joy, một tay siết chặt bả vai Phương Nhạc, mắt tỏa ánh sao mà nhìn vào trong tiệm giày, truy hỏi theo trực giác: “Đó có phải chính là người câm điếc nhà mày không? Vừa rồi tao còn thấy hai người đến cùng nhau, có phải hay không, có phải hay không?!”

Phương Nhạc nhìn vào tiệm theo bản năng, cách tường kính, Trần Hề đưa lưng về phía họ đang thử giày.

Đúng lúc chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của ông chủ Phương, Phương Nhạc đáp lại một câu: “Không phải mày thấy rồi sao?” Bỏ lại tên dính người lải nhải, đi ra vài bước nhận điện thoại.

Khoảng cách của hai bên gần, ngọn lửa nhiều chuyện của Phan Đại Châu đốt thẳng vào trong tiệm giày, Trần Hề vừa đi thử giày, vừa ngước mắt nhìn về phía mặt kính trang trí, nam sinh tay cầm trứng Kinder Joy, đeo cặp kính dày trong mặt kính đang bước thẳng về phía cô.

Người tư vấn trong tiệm giày đúng lúc hỏi: “Size giày có phù hợp không ạ?”

Trần Hề còn chưa trả lời, Phan Đại Châu đã mở miệng thay cô: “Cậu ta là người câm điếc, không nghe thấy chị nói gì đâu.”

“Hả?” Người tư vấn không hiểu.

Phan Đại Châu ngồi xổm xuống, vừa lớn giọng nói: “Chị ấy hỏi cậu —— size này có vừa không ——”

Vừa khoa chân múa tay, lanh trí mà chỉ vào giày trên chân Trần Hề, sau đó dựng ngón cái với cô.

… Trần Hề bình tĩnh gật gật đầu.

Phan Đại Châu trả lời người tư vấn: “Cậu ta nói vừa!”

Người tư vấn: “À…”

Phan Đại Châu rất chuyên nghiệp, lại hỏi Trần Hề: “Vậy cậu muốn mua sao?” Nghĩ ngợi, lại chỉ vào giày, sau đó xoa xoa ngón tay, làm ra động tác tiền.

Trần Hề gật đầu một lần nữa.

Phan Đại Châu vui mừng nói: “Gói lại cho cậu ta đi!”

“Đợi chút ——”

Phan Đại Châu sửng sốt, không biết giọng con gái từ đâu chui ra.

“Giảm thêm hai mươi đi ạ, cho tròn nhé?” Trần Hề vội vàng mặc cả với người tư vấn.

Phan Đại Châu ngẩn người sững sờ nhìn Trần Hề biết nói.

Trần Hề quay đầu nhìn về phía Phan Đại Châu, thiện chí phổ cập khoa học cho nam sinh cao mét tám, tay cầm trứng Kinder Joy đang dại ra này: “Tôi nói với cậu nhé, bởi vì người điếc không nghe thấy âm thanh, cho nên họ không học được cách nói chuyện, cũng vì vậy họ mới có thể đánh mất năng lực ngôn ngữ. Nhưng dây thanh quản của họ không bị tổn hại gì, cho nên họ bị điếc, chứ không phải bị câm.”

Phổ cập khoa học xong lại lập tức quay về chủ đề chính, Trần Hề ngẩng đầu nhìn về phía người tư vấn vẫn luôn không chen lời, hỏi lại: “Có thể làm tròn không ạ?”

Phương Nhạc nghe điện thoại xong, đang lặng lẽ nhìn vào tiệm, cho đến tận lúc này, anh mới quay đầu, một lần nữa dời ánh mắt của mình đặt trên khuôn mặt nhỏ kia, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ đến nỗi khó mà phát hiện được.

Bình luận

Truyện đang đọc