TRĂNG HƯỚNG PHÍA TÂY

Trần Hề đi hai bước quay đầu ba lần, nhỏ giọng hỏi: “Như vậy không sao chứ?”

Phương Nhạc: “Sao trăng gì?”

Trần Hề: “Anh mặc kệ à?”

Phương Nhạc: “Em đang nói giúp báo cảnh sát à?”

Trần Hề nhìn biểu cảm của Phương Nhạc khi anh nói như vậy, hình như rất nghiêm túc. Cô không phân biệt nỏi có phải Phương Nhạc thực sự có ý kia hay không: “Cũng không đến mức như vậy.”

Hai người đã ngồi lên sô pha, bàn trà được phủ kín bởi món ngon. Trong đó có một chiếc nồi ếch trâu khô, dưới đáy nồi châm lửa nhỏ, khi người phục vụ đưa đồ ăn cho Phương Nhạc ở cửa không dám châm lửa, nên để cho anh một chiếc bật lửa.

Bây giờ Phương Nhạc đã châm lửa lên, Trần Hề nhìn ngọn lửa nhỏ, lại nhìn chiến trường ở phía đối diện một cái, ánh lửa đun nồi càng lúc càng khô, cuộc chiến phía đối diện cũng đã tới hồi gay cấn.

Thời chiến quốc nói một như là mười, mười như là trăm, Trần Hề tận mắt thấy sự thật, bà nội Phương vừa ra trận, khí thế quét quét sạch thiên quân vạn mã, mặc kệ là địch hay bạn, bà đều dẫn đầu tiến hành tấn công hỏa lực dữ dội không hề khác biệt.

Phương Nhạc lại ra ngoài một chuyến bảo người phục vụ mang nồi cơm nóng lên, chờ khi anh quay lại Trần Hề lại xác nhận với anh một lần nữa: “Đồ ăn để ở đây cũng được?”

“Em muốn để lên bàn ăn à?” Phương Nhạc trần thuật sự thật: “Sẽ có nước miếng.”

… Cái từ “sẽ” này dùng rất sinh động, Trần Hề bưng chén lấy đũa, chuẩn bị ổn thỏa.

Thức ăn đầy đủ sắc hương vị, hai người vừa ăn chưa được mấy miếng, em họ nhỏ của Phương Nhạc từ trên chiến trường đến nương nhờ.

Bạn nhỏ Lưu Nhất Minh nhìn đồ ăn chằm chằm không chớp mắt, dậm chân xin gia nhập: “Anh cả anh cả, em cũng muốn ăn!”

Phương Nhạc và Trần Hề đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía bí đao nhỏ mặt xám mày tro.

Lưu Nhất Minh lau mồ hôi trên má, nói: “Em chui ra từ dưới bàn bên kia, anh cả, lát nữa anh đánh giá kém cho khách sạn này nhé, dưới bàn của bọn họ không quét dọn sạch sẽ gì cả, vệ sinh không đạt tiêu chuẩn chút nào.”

Phương Nhạc không để ý tới nó.

Lưu Nhất Minh nói: “Anh cả anh lạnh lùng quá đi, anh lén nhét đầy kem que trong bụng à!”

Phương Nhạc lạnh như băng nhắc nhở: “Chén đũa đâu?”

Lưu Nhất Minh xoay người nhìn bàn ăn, rầu rĩ nói: “Ôi, lại phải bò lại sao ạ?” Sau đó đầu chợt nảy số, hất cái cằm đẫy thịt nhìn về phía Trần Hề, muốn sai cô.

Trần Hề để ý rất nhiều, vừa ăn cơm, vừa chú ý cuộc chiến. Hiện giờ ông chủ Phương lại một lần nữa bị mọi người đoàn kết nhắm vào, bà nội Phương chắn trước mặt ông, một mình đã đủ giữ cửa ải, tập trung hỏa lực làm mũi chính tấn công kẻ địch mạnh.

Trần Hề cảm nhận được ánh mắt của Lưu Nhất Minh, cô chia chút chú ý cho người bạn nhỏ, suy nghĩ rồi nói: “Chị không bò dưới bàn được.”

Lưu Nhất Minh dại ra: “A…” cô ấy lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có thể bò dưới bàn như nó hay sao?

Trần Hề cười đứng dậy: “Được rồi, em chờ đó.”

Trần Hề đi về phía cửa tủ cơm, chén đũa của họ được lấy từ trong ngăn tủ gần cửa phòng bao.

Trần Hề đưa chén đũa mới cho Lưu Nhất Minh, Lưu Nhất Minh nhảy lên ngồi trên sô pha. Sau khi trải qua “đại bi” lập tức cảm nhận được “đại hỉ”, Lưu Nhất Minh lập tức thân thiết hơn với cô gái nhỏ xa lạ.

Phương Nhạc ngồi bên cạnh lộ ra một chút tươi cười.

Bữa cơm đoàn viên gà bay chó sủa cuối cùng cũng kết thúc trong không vui giống như năm ngoái, được ăn uống no say chỉ có ba đứa trẻ vị thành niên. Nhưng bữa cơm này cũng không phải không có thành quả nào, ví dụ như bởi vì vậy Phương Mạt đã dọn về từ nhà cậu của cô ấy.

Phương Mạt là người bênh vực người mình, cô ấy cho rằng ba mình đáng bị phanh thây xé xác, nhưng người phanh thây xé xác ông cũng cũng nên là mẹ cô, bà nội hoặc là cô ấy, dầu gì cũng còn Phương Nhạc.

Phương Mạt có thể chỉ vào mũi ba mình mắng, nhưng người khác thì không được, đặc biệt là hai người cô lớn và chú nhỏ. Sau bữa cơm đoàn viên cô nhận được chút tin tức từ anh cô em họ cùng thế hệ, tình hình chiến đấu ở nhà họ Phương năm nay đặc biệt máu lửa, ông chủ Phương còn xui xẻo bị người ta đánh.

Phương Mạt vừa mắng đáng lắm, vừa thu dọn hành lý hấp tấp về nhà tọa trấn, dù sao mẹ Phương đã được nhà cậu dẫn đi chơi du lịch giải sầu, Phương Mạt còn một đống bài tập nghỉ đông chưa làm, bây giờ chỗ nào cũng không thể đi.

Trong kỳ tết âm lịch, nhà họ Phương đón tiếp đưa tiễn rất nhiều bạn bè họ hàng, đến ngày 8 tháng 2 tức mùng 6 năm mới, còn có bà con họ hàng xa dẫn theo gia đình tới cửa.

Phương Mạt nhìn thấy người nhà này, mày nhăn tít lại, mắt lộ ra ánh nhìn hung dữ hận không thể nhe răng nanh. Bà nội Phương luân phiên ở nhà con trai con gái, lượt này vừa đúng lúc đến trai trưởng, cho nên hôm nay bà cũng ở Cẩm Duyên Hào Đình.

Bà nội Phương nhìn thấy biểu cảm của Phương Mạt, lặng lẽ nhắc nhở cô ấy “Tới cửa là khách”, xua cô ấy tới nhà bếp làm sủi cảo, còn gọi Trần Hề canh chừng, đừng để cô ấy chạy loạn.

Lần này trở về Phương Mạt mới chính thức gặp mặt Trần Hề, Trần Hề thông minh ngoan ngoãn, tuổi hai người lại xấp xỉ, sau mấy ngày ở chung, Phương Mạt rất thích cô.

Phương Mạt vừa trợn mắt nhìn phòng khách, vừa nói với Trần Hề: “Em biết nhà bọn họ đã làm chuyện vô đạo đức gì không?”

Trần Hề không sửa tật xấu khi còn nhỏ, cô vẫn hơi muốn hóng hớt. Trần Hề ngồi trên ghế ăn, cầm lấy một miếng vỏ sủi cảo, dựng lỗ tai nói: “Chị kể đi.”

Có người nghe, d/ục vọng muốn chia sẻ của Phương Mạt lập tức phun trào, cô ấy gấp không chờ nổi mà kể đến nợ cũ của nhà họ Phương cho Trần Hề nghe.

Nhà họ Phương phá bỏ di dời và phất lên vào năm Phương Nhạc sáu tuổi, trước thời điểm đó, nhà họ Phương chỉ là dân quê bình thường. Bà nội Phương chỉ có một em gái, em gái cưới chồng ở tỉnh ngoài, thân là chị gái bà nội Phương phải kén rể*, chút đất đai tổ tiên nhà họ Phương để lại đều rơi vào tay bà.

*Tức là tìm người ở rể, người ở rể này sẽ đổi theo họ vợ, con cái cũng theo họ vợ, lúc này đã là một người con trong nhà chứ không còn gọi là rể nữa.

Năm phá bỏ di dời, ông nội Phương Nhạc mất đã lâu, bà nội Phương tay cầm tài sản to lớn, bà cho rằng ba đứa con mình đều trông không thông minh lắm, tiền không thể bỏ vào túi chúng, nhưng bà cũng nghe theo đề nghị của mấy đứa con, vùng ngoại thành có một nhà xưởng bán rẻ, mua nguyên cả nhà xưởng đó để mở nhà xưởng làm chủ, cuối cùng cũng không bao giờ phải ra ngoài làm công nhìn sắc mặt người khác nữa.

Mua nhà xưởng xong, tiền vẫn còn dư, tiền tài thu hút tầm mắt người khác, họ hàng bạn bè tứ phương lần lượt tới cửa xin giúp đỡ.

Khi còn trẻ bà nội Phương cưới một chàng trai trẻ đẹp trai vai không thể gánh tay không thể nâng, bà chỉ có thể làm người đàn bà đanh đá mấy thập niên, sau đó bà nội Phương tín Phật làm việc thiện, cũng là để tiêu trừ tội lỗi trên người mình.

Sau khi tín Phật bà nhớ kỹ bản thân đã chứng kiến một sự kiện.

Có một vị cư sĩ giàu có hỏi đại sư, ông ta làm từ thiện khắp nơi, nhưng tài lực luôn chỉ có hạn, không giúp được tất cả người mệnh khổ, ông ta nên làm gì?

Đại sư liền nói một câu thế này: “Chúng ta luôn nói phổ độ chúng sinh, như vậy chúng sinh là ai? Chúng sinh vì duyên mà đến, người bên cạnh cũng là chúng sinh.”

Tuy bà nội Phương mù chữ, nhưng với kinh Phật bà lại đặc biệt trôi chảy. Nghe lời đại sư xong, bà nội Phương ngộ đạo, làm việc thiện chi bằng bỏ xa tìm gần, thấy người khốn khổ trước mắt, giúp bọn họ đi khỏi vũng lầy, đây là một cái thiện lớn.

Mà ông chủ Phương lại là người cực kỳ dư thừa tình cảm, ông chỉ vừa nghe thấy chuyện cổ tích buồn là đã dễ rơi nước mắt, người vay tiền ông còn chưa khóc với ông, chính ông đã lệ rơi đầy mặt trước, than thở ông trời bất công.

Hai mẹ con “đồng điệu với nhau”, tiếng lành của nhà họ Phương cũng truyền ra ngoài.

Sau đó nhà họ Phương có một vụ làm ăn xui xẻo bị lừa, nhà xưởng đóng cửa, nhà họ Phương phá sản.

“Sau khi nhà xưởng đóng cửa nhà chị rất thảm, tất cả tiền tích góp bỏ vào cũng không đủ bồi thường, lúc trước không phải bà nội cho rất nhiều người mượn tiền sao, nên muốn thử lấy tiền mượn về xem có được không. Đáng tiếc những người đó vào lúc vay tiền nhà chị đều mang ơn đội nghĩa hận không thể thân thiết hơn, chờ đến khi đòi tiền, sắc mặt kia cứ như nhà chị quá lòng lang dạ sói quá mức, quá có lỗi với bọn họ!”

Phương Mạt thở hồng hộc hất cằm về hướng sô pha: “Đó chính là một gia đình trong số đó, là thân thích bên đằng ông nội chị.”

Năm đó nhà họ Phương đi đòi tiền, đối phương chết cũng không nhận, hùng hổ nói tiền này nhà họ Phương nên đưa cho họ, tính làm tiền lễ hỏi năm đó ông nội Phương Nhạc đến ở rể nhà họ Phương, còn chỉ vào ba cha con ông chủ Phương nói, nếu không có ông nội Phương Nhạc hi sinh bản thân, sao nhà họ Phương có thể cải tiến ra gen tốt như vậy?

Bà nội Phương và ông chủ Phương làm việc thiện nhiều như vậy, cuối cùng lại không nhận được chút điều tốt nào. Khi đó nhà họ Phương sứt đầu mẻ trán, nhà xưởng không tìm được người mua, đất trong trấn nhỏ lại không đáng mấy đồng, Phương Mạt và Phương Nhạc học tiểu học ở Hà Xuyên, năm đó ở nhờ nhà cậu, người đòi nợ đánh đến cửa nhà cậu, bọn họ vẫn còn chút tính người, không động vào trẻ con, nhưng lại phá cả nhà cậu Phương đến mức không nhận ra nổi.

Đó là một quãng thời gian không nhìn thấy ánh mặt trời.

Nhưng “nhân” vận nhà họ Phương không tốt, tài vận lại rất tốt. Sau mười tháng ở trong cảnh khốn đốn bọn họ đột ngột giải quyết được, bao nhiêu người cả đời không chạm được việc giải tỏa đền bù một lần, nhà họ Phương lại đụng vào tận hai lần.

Lần giải tỏa thứ hai chính là nhà xưởng không tìm được người mua kia, lúc này bà nội Phương tay cầm tài sản kếch xù, trở về đỉnh cao đời người!

Cuối cùng Trần Hề cũng biết cuộc sống nhấp nhô của nhà họ Phương sau khi nhà xưởng đóng cửa.

Phương Mạt nói tới đây, vuốt mái tóc đẹp của mình. Cô ấy vẫn rất hài lòng với sắc đẹp của mình, nhìn mấy người ngồi trên ghế sô pha, cô ấy hầm hừ nói: “Còn nói không có ông nội chị thì không có gen tốt như vậy cho bọn chị, chị đẹp thì liên quan quần què gì đến bọn họ, bọn họ là anh em của ông nội chị chứ không phải cha của ông nội chị!”

Đúng lúc này, một người có sắc đẹp khác đi ra ngoài đã quay trở lại.

Phương Mạt dừng câu chuyện, vui sướng khi người gặp họa nói: “Ai da, bà nội còn sợ chị không cho người ta thể diện, bây giờ mới đúng là ma đầu quay trở lại.”

Trần Hề khó hiểu câu này, cô nhìn theo tầm mắt của Phương Nhạc nhìn ra cổng lớn.

Phương Nhạc mặc đồ thể thao, cởi áo khoác lộ áo hoodie mỏng bên trong, tay áo hoodie xắn lên một nửa, tay trái còn đeo bao cổ tay màu đen.

Sau khi vào cửa tầm mắt của anh chiếu đến phòng khách, thấy được đám bà con xa thân thích trên sô pha. Phương Nhạc vẫn như bình thường, treo áo khoác và túi thể thao lên trước.

Bà nội Phương nhìn thấy anh, muốn bắt chước đuổi Phương Nhạc đi làm sủi cảo, Phương Nhạc đi vào bếp theo ý bà, khi đi qua bàn ăn anh như thuận miệng mà hỏi: “Bọn họ tới bao lâu rồi?”

Chỗ bàn ăn này chỉ có Trần Hề và Phương Mạt, Phương Mạt còn đang chiến tranh lạnh với Phương Nhạc, hai người không cần giao lưu.

Trần Hề thấy Phương Mạt không mở miệng, cô tự ước lượng thời gian, báo cho Phương Nhạc: “Có thể là 12-13 phút.”

Phương Nhạc đáp “ừ”, vào bếp rót một ly nước, sau đó đi về phía sô pha, tìm một chỗ trống ngồi xuống, không màng đến ánh mắt ra hiệu của bà nội với mình, âm thầm dự thính.

Cách khá xa, bên bàn ăn không nghe rõ bọn họ nói gì. Trần Hề và Phương Mạt đều ngừng làm sủi cảo, chú ý chặt đến phía bên kia.

Một lát sau, hình như bên kia mới vào chủ đề chính, các vị khách bắt đầu khóc lóc kể lể, Trần Hề mơ hồ nghe thấy mấy từ quan trọng, hình như có người trong nhà họ lái xe đụng phải người khác, bây giờ phải bồi thường một số tiền lớn, nếu không sẽ phải ngồi tù.

Ông chủ Phương an ủi một phen, bà nội Phương cũng nói theo mấy câu, vào lúc hai bên như sắp nhất trí với nhau, cuối cùng Phương Nhạc cũng bỏ ly nước xuống, chủ động mở miệng.

“Nó nói cái gì đó?” Phương Mạt chọt cánh tay Trần Hề.

“Không biết.” Giọng Phương Nhạc không lớn, Trần Hề căn bản không nghe thấy lời anh nói.

Phương Mạt tiến đến nhỏ giọng nói bên tai Trần Hề: “Em xem, những người đó chắc sắp đi được rồi đó.”

“Dạ?”

“Mỗi năm đều có mấy lớp người như vậy tìm tới cửa, em đừng thấy bà nội chị có vẻ dữ dằn, bà dù có dữ với bọn chị một chút, nhưng thật ra bà cũng tai mềm như ba chị thôi, còn vô cùng để ý thể diện. Mấy năm nay chỉ dựa vào Phương Nhạc nhà bọn chị mới không tiếp tục coi tiền như rác.”

Phương Mạt nói không sau, sau khi bên kia lại nói chuyện được một lát, các vị khách đột nhiên đứng dậy, nổi giận đùng đùng nói: “Đừng nhiều lời nữa, họ hàng này đừng làm nữa, giờ mấy người thì ghê gớm rồi, kiếm được nhiều tiền, chúng tôi trèo cao không nổi, được rồi đi thôi, chúng ta đi!”

Một đám người khách khí tới, hùng hổ đi, bà nội Phương với khuôn mặt bình tĩnh đóng cổng lớn một lần nữa, túm Phương Nhạc đến ban công.

Phương Mạt nặn ra một chiếc sủi cảo đẹp đẽ, đắc ý nói: “Chị nói rồi, Phương Nhạc ghét nhất là mấy kẻ tìm tới cửa đưa tay đòi tiền thế này, tới một người nó đá một người, tới một đám nó diệt sạch.”

Nói rồi, Phương Mạt bỗng nghĩ đến điều gì đó, cô ấy bỏ sủi cảo xuống, hỏi Trần Hề: “À, Hề Hề, Phương Nhạc có đối xử tốt với em không, nó có hung dữ với em không?”

Trần Hề sửng sốt, nhìn về phía ban công: “Anh ấy đối xử với em khá tốt.”

Phương Mạt cho rằng Trần Hề khó nói thật.

Mấy hôm nay cô ở nhà, Phương Nhạc hoặc là đi sớm về trễ, hoặc là nằm cả ngày trong phòng ngủ, lúc ăn cơm cô cũng không thấy Phương Nhạc và Trần Hề nói chuyện gì. Cô nghĩ đến cái tính thúi của Phương Nhạc, nhận định chắc chắn Phương Nhạc không hề cho Trần Hề sắc mặt tốt.

Dù sao lúc trước ông chủ Phương nói muốn đón Trần Hề về, cả nhà đều đồng ý, chỉ ngoại trừ Phương Nhạc.

Trên ban công, bà nội Phương răn dạy Phương Nhạc: “Kết thân kết thân, không phải kết thù, bọn họ bất nhân, nhưng chúng ta không thể bất nghĩa. Ngồi tù là chuyện lớn, ngồi tù có thể khiến cả đời nó bị hủy hoại!”

Phương Nhạc bình tĩnh nói: “Ông ta vi phạm quy định giao thông vi phạm pháp luật, nhận sự chế tài của pháp luật là đương nhiên. Cuộc đời của ông ta bị hủy không liên quan đến chúng ta, chúng ta không cần phải chịu trách nhiệm với ông ta.”

Bà nội Phương cảm thấy câu này quen quen, đột nhiên nhớ ra, ngày họ thương lượng muốn đón Trần Hề về nhà, Phương Nhạc cũng từng nói qua câu tương tự.

Bà nội Phương cả giận: “Cháu nói thật với bà, cháu nghĩ về Hề Hề thế nào? Có phải cháu vẫn chưa đón nhận con bé hay không?”

Ban công và phòng bếp xa xa đối diện nhau, Phương Nhạc ngước mắt nhìn qua đó, vừa đúng lúc bắt gặp đôi mắt của Trần Hề.

Bình luận

Truyện đang đọc