Trong lúc say quắc cần câu, Thẩm Tư Thanh đã bị một nhóm bạn thích hóng kịch hay xúi giục và cô đã đặt hàng một anh bạn trai.
Thiết lập ảo: Bạn trai/bạn gái là một ngành xuất hiện nhằm đáp ứng nhu cầu của xã hội trong phạm vi pháp luật quy định, họ có thể cùng bạn làm bất cứ việc gì và đương nhiên là đưa về nhà cũng được.
——
Thẩm Tư Thanh ngồi trên ghế sofa, cô đã ngủ cả một ngày, vừa mới dậy tắm gội, nước trên tóc còn chưa kịp lau khô, vẫn đang nhỏ giọt theo lọn tóc rơi xuống áo ngủ.
Cô nhìn tin nhắn thông báo số dư tài khoản trên điện thoại, dãy số tiền tiêu dùng đập vào mắt khiến cái đầu vừa tỉnh táo của cô lại lập tức đau nhói.
Mười vạn! Rốt cuộc là tối qua cô đã làm cái quái gì thế này? Cô không còn chút ký ức nào về những việc xảy ra đêm qua. Cô nhấp gọi một cuộc điện thoại, là một người có mặt tại đó vào tối qua, cũng là người có mối quan hệ được coi là tốt với cô.
Điện thoại vừa được kết nối, từ đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng cười: “Tư Thanh, có chuyện gì thế?”
Giọng nói và ngữ điệu nhẹ nhàng, không có gì khác ngoài ấn tượng nhất quán duy nhất của Thẩm Tư Thanh đối với Lưu Nguyệt Hoài.
Thẩm Tư Thanh do dự một lúc, rồi vẫn lên tiếng hỏi: “Cậu có biết tối qua tôi đã làm gì không?”
Một tiếng “á” ngạc nhiên phát ra từ đầu dây bên kia: “Cậu không nhớ gì nữa sao? Tối qua ở Câu lạc bộ, cậu đã tìm một người bạn trai…”
Tuy Lưu Nguyệt Hoài nói rất mập mờ, nhưng vừa nghe, Thẩm Tư Thanh liền lập tức hiểu ngay, cô cúp máy, mặt không biến sắc ngồi tại chỗ.
Đột nhiên bên ngoài phát ra tiếng xoay nắm cửa, Thẩm Tư Thanh cảnh giác nhìn qua và rơi vào sững sờ. Người đàn ông đứng ở gần cửa gần như chiếm hết khung cửa, chiếc áo ngủ rộng rãi ôm lấy thân hình cao lớn của anh. Người đàn ông bước thẳng vào nhà, cánh cửa cũng theo đó đóng lại.
Ngô Kỳ thuận tay đặt chiếc túi đang xách lên bàn, sau đó đi vào phòng tắm, lấy máy sấy tóc và ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tư Thanh. Tiếng máy sấy tóc đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh, cuối cùng Thẩm Tư Thanh cũng hoàn hồn trở lại. Nhiệt độ thuộc về con người bao bọc xung quanh ở khoảng cách gần khiến trái tim cô đập dữ dội.
Bàn tay của người đàn ông lướt trên mái tóc cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Cứ thế cho đến khi căn phòng khôi phục về trạng thái yên tĩnh và người đàn ông bên cạnh rời đi, mà Thẩm Tư Thanh vẫn không thể mở miệng nói một lời. Cô cảm thấy cơ thể không nghe theo sự kiểm soát của mình, không thể nói cũng chẳng thể cử động.
Ngô Kỳ lấy bình giữ nhiệt trong chiếc túi vừa đặt trên bàn ra, đổ canh giải rượu vào bát, rồi khẽ đặt bát lên tay Thẩm Tư Thanh: “Ăn đi nhân lúc còn đang nóng.”
Giọng người đàn ông vừa nhẹ nhàng lại vừa trong sáng, nhưng lại như có chút khàn khàn vì hút thuốc.
Thẩm Tư Thanh đưa bát lên nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào khiến cô bất giác uống thêm ngụm thứ hai, đến khi nhận ra thì trong bát đã trống không rồi.
Ngô Kỳ nhìn cô gái trước mặt đang như muốn đậy cả chiếc bát lên mặt, trong mắt hiện lên ý cười, anh thuận tay bỏ chiếc bát trống không vào phòng bếp.
Trong cơ thể đột nhiên như có một dòng điện ấm áp chảy qua, Thẩm Tư Thanh cảm thấy toàn thân được sưởi ấm, thần trí mỗi lúc một thêm tỉnh táo.
Cô cũng đứng dậy đi theo vào bếp, đứng ở cửa nói với Ngô Kỳ: “Anh cũng biết là do tôi uống say mới thực hiện giao dịch với anh, tiền tôi có thể không cần, nhưng anh thì về đi.” Cô nói với giọng điệu không thể chối cãi.
Ngô Kỳ làm như không nghe thấy, cứ thế cho đến khi rửa xong bát, cất vào tủ, sau đó lau khô bàn tay ẩm ướt, mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tư Thanh: “Ngành nghề của chúng tôi chỉ nhận tiền không nhận lý lẽ. Vì cô đã trả tôi tiền, nên tôi buộc phải hoàn thành công việc của mình.”
Ánh mắt của người đàn ông khiến Thẩm Tư Thanh chẳng thể nhìn thấu, nhưng nó khiến cô cảm thấy rằng mình chẳng thể thay đổi một câu một từ trong lời nói của anh.
Đột nhiên Thẩm Tư Thanh cảm thấy hơi hoảng hốt, cô rời tầm mắt đi chỗ khác, muốn ra khỏi phòng bếp, nhưng bước ra ngoài lại chỉ có gian phòng khách nhỏ và một căn phòng đang mở cửa. Cô không có nơi nào để trốn.
Người đàn ông theo sau nắm lấy tay cô, nhưng cô lại hất mạnh anh ra, đồng thời lùi về sau vài bước, nhìn đối phương đầy cảnh giác: “Nếu anh đã không chịu đi thì để tôi đi.”
Tuy đã nói xong nhưng Thẩm Tư Thanh vẫn không dám cử động. Cô không biết người đàn ông trước mặt mình sẽ làm gì.
Đột nhiên Ngô Kỳ nhận ra điều gì đó qua phản ứng của Thẩm Tư Thanh, anh quay lại phòng bếp và khoá cửa lại. Anh quay lưng lại với cửa ra vào, nhìn vào đống bát đĩa, lúc này mới nhận ra rằng bản thân đã làm cô sợ.
Lúc này, Thẩm Tư Thanh mới dám thả lỏng người, cô bước vào phòng, thay quần áo sau đó cầm theo đồ, rời khỏi khách sạn.
Ngô Kỳ đứng trong phòng bếp vẫn luôn theo dõi động tĩnh, anh nghe thấy tiếng mở cửa bèn vội vàng đuổi theo ra ngoài. Thẩm Tư Thanh đã vào thang máy, cửa thang máy đang chuẩn bị đóng thì Ngô Kỳ đuổi kịp tới.
Thẩm Tư Thanh giả bộ không nhìn thấy anh, cô dán chặt đôi mắt vào số tầng đang chuyển động. Khi xuống đến lầu một, liền vội vàng bước ra ngoài. Cứ thế cho đến khi ra tới đường lớn, cô lại phát hiện Ngô Kỳ vẫn đang đi theo mình, đành phải lên tiếng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Ngô Kỳ vô tội nhìn cô, rồi nhẹ giọng giải thích: “Tôi chưa hoàn thành công việc thì chưa thể rời đi, cũng không về được chỗ ở, có người quan sát tôi.”
Có lẽ do giọng điệu quá nhẹ nhàng, cùng với âm thanh sáng sủa không còn cảm giác khàn khàn nữa, nên sau khi nghe vậy, Thẩm Tư Thanh đã tin anh một cách khó hiểu.
Cô bất giác khẽ hỏi: “Vậy thì phải làm thế nào?”
Ngô Kỳ chớp mắt, che giấu nụ cười ranh mãnh trong mắt. Anh tiến lại gần thêm vài bước, cúi đầu nhìn cô: “Tôi ở nhờ nhà cô có được không? Tôi sẽ lau sạch sàn nhà rồi ngủ dưới đất.”
Thực chất là Thẩm Tư Thanh rất phản bác ý kiến này nhưng lại mềm lòng. Cô gật đầu, tuy nhiên vẻ miễn cưỡng lại hiện rất rõ trên khuôn mặt.
Ngô Kỳ làm sao có thể để cơ hội vuột mất chứ, anh lập tức vẫy một chiếc taxi và đỡ Thẩm Tư Thanh lên xe. Thẩm Tư Thanh đọc ra địa chỉ nơi ở của mình, sau đó chiếc xe hoà vào dòng xe cộ qua lại.