Lưu Phỉ mỉm cười nhìn sang, khoảnh khắc nhìn thấy người trong ảnh, nụ cười lập tức đông cứng, anh ta vội vàng muốn giật lấy điện thoại của Ngô Kỳ.
Bây giờ đến lượt Ngô Kỳ buồn cười nhìn Lưu Phỉ, anh lại lướt điện thoại vài cái: “Tôi còn có cả video này, có muốn hồi tưởng chút không?”
“Đừng có đối xử với tôi vậy chứ.” Lưu Phỉ bày ra vẻ mặt đáng thương.
Ngô Kỳ lập tức cúi người buồn nôn, sau đó rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại, Lưu Phỉ nhanh chóng đuổi theo, xin lỗi: “Đừng mà, đừng mà.”
……
Thẩm Tư Thanh và Ngô Kỳ đã không còn liên lạc với nhau nữa. Cứ thế cho đến một ngày cuối tuần, Thẩm Tư Thanh đang đắm mình trong mớ tài liệu tại phòng làm việc thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
“Cô Thẩm, tôi ở Câu lạc bộ XX, cô có thể đến đây một chuyến không? Có người đang tìm cô.”
Sau khi cúp máy, rất lâu sau Thẩm Tư Thanh vẫn không hoàn hồn trở lại. Cô đột ngột đứng dậy, mặc áo khoác rồi vội vàng ra khỏi nhà. Cô bắt một chiếc taxi, gương mặt lo lắng báo điểm đến của mìn.
Sau khi xuống xe, Thẩm Tư Thanh nhìn tòa nhà rực rỡ trước mặt rồi bước vào. Lễ tân đón tiếp cô, sau khi giải thích lý do, nhân viên lễ tân đã dẫn cô vào phòng khách của Câu lạc bộ.
Thẩm Tư Thanh ngồi trên ghế sofa, đầu óc suy nghĩ rất nhiều thứ. Có người mở cửa bước vào, cô nhanh chóng nhìn sang, là một người đàn ông mặc vest.
Người đàn ông mỉm cười và nói: “Xin chào cô Thẩm.”
Thẩm Tư Thanh đứng dậy, nhanh chóng lấy điện thoại ra, bên trên có tấm ảnh khi đó cô đã chụp lén Ngô Kỳ. Cô nóng lòng hỏi: “Là anh ấy tìm tôi phải không?”
Người đàn ông này là Quản lý trực ban đã thực hiện giao dịch giữ Thẩm Tư Thanh và Ngô Kỳ. Nhưng lúc này, Quản lý lại tỏ vẻ khó hiểu, anh ta hỏi cô: “Anh ấy là ai?”
Thẩm Tư Thanh nghi ngờ hỏi: “Anh ấy là nhân viên chỗ các anh mà.”
Quản lý trực ban lộ vẻ mặt bất ngờ hiểu ra, anh ta lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho Thẩm Tư Thanh, giải thích: “Cô Thẩm, tôi mời cô đến đây vì muốn giải thích với cô một chuyện. Người đàn ông này hoàn toàn không phải là nhân viên chỗ chúng tôi, vì vậy tôi mời cô đến là để trả lại tiền cho cô.”
Thẩm Tư Thanh không tin, hỏi: “Sao có thể thế được? Anh ấy không phải là nhân viên chỗ các anh mà lại đến chỗ tôi để làm công việc của cách anh sao? Anh ấy còn nói là mấy người sẽ cử người theo dõi công việc của anh ấy nữa…”
Quản lý nhanh chóng ngắt lời: “Cô Thẩm, vị tiên sinh này quả thực không phải là nhân viên chỗ chúng tôi, đây là một hiểu lầm, hơn nữa chúng tôi cũng không phái người giám sát công việc của nhân viên, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm, vậy nên…” Quản lý nhìn Thẩm Tư Thanh với vẻ mặt khó xử.
Nhất thời Thẩm Tư Thanh không thể nói nên lời.
Quản lý nói một câu “thất lễ rồi” và rời đi.
Thẩm Tư Thanh nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, rơi vào rối bời. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Kỳ nhưng không có ai trả lời. Cô gọi hết lần này đến lần khác và vẫn nhận được cùng một kết quả.
Câu lạc bộ vô cùng sôi động nhưng mọi thứ diễn ra một cách rất trật tự và chậm rãi. Những người đàn ông và những người phụ nữ đang giao tiếp với nhau hoàn toàn bình thường.
Thẩm Tư Thanh đang lơ đãng đi dạo trên con đường thì đột nhiên có người chặn cô lại. Cô nhìn lên và thấy một người đàn ông có ngoại hình không hề tầm thường.
Lưu Phỉ lùi lại một bước, cúi đầu nhìn Thẩm Tư Thanh, nói: “Cô Thẩm, tôi nghĩ nếu cô muốn làm rõ chuyện của Ngô Kỳ thì có lẽ tôi có thể giúp được đó.”
Thẩm Tư Thanh sững sờ khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và êm dịu ấy. Cô nghi ngờ hỏi lại một lần: “Anh nói gì thế?”
Lưu Phỉ lại lặp lại.
Thẩm Tư Thanh thầm cảm thán: “Trên đời này lại có một giọng nói đặc biệt vậy sao?”
Lưu Phỉ tiếp tục lặp lại.
Lần này, sự chú ý của Thẩm Tư Thanh không còn đặt ở giọng nói của anh ta nữa, cô nghe xong liền nghi ngờ nhìn Lưu Phỉ: “Anh nói anh ấy tên là Ngô Kỳ sao?”
Lưu Phỉ ngạc nhiên nói: “Hoá ra cô vẫn chưa biết tên cậu ấy à?”
Thẩm Tư Thanh lắc đầu, Lưu Phỉ thấy vậy bèn nói: “Tôi là bạn của Ngô Kỳ.”
Như thể tìm thấy ánh sáng, Thẩm Tư Thanh nhìn Lưu phỉ với đôi mắt sáng ngời, nhưng một giây tiếp theo cô lại lộ ra vẻ chán nản.
Lưu Phỉ nghiêng người: “Chúng ta tìm một nơi nói chuyện nhé, về việc giữa cô và Ngô Kỳ, mời đi cùng tôi.”
Lưu Phỉ đưa Thẩm Tư Thanh lên tầng cao nhất của Câu lạc bộ, là một tầng khác hoàn toàn với những tầng còn lại, như thể vừa được bước vào một căn phòng xa hoa rộng lớn vậy.
Lưu Phỉ mở cửa, Thẩm Tư Thanh nhìn thấy bóng người lọt qua cửa, sau đó thấy một người phụ nữ từ bên trong đi ra. Thẩm Tư Thanh nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ, đây là người mà khi ấy Ngô Kỳ đã hẹn gặp sau nửa tháng.
Lưu Thuý mỉm cười và gật đầu với Thẩm Tư Thanh như một lời chào. Mặc dù hiện tại Thẩm Tư Thanh đang vô cùng rối bời nhưng cô vẫn lịch sự chào hỏi lại người phụ nữ.
Lưu Thuý nhón chân, nói vài câu vào tai Lưu Phỉ, anh ta nghe xong, Lưu Thuý liền đi vào một căn phòng khác và đóng cửa lại.
Lưu Phỉ dẫn Thẩm Tư Thanh đến ghế sofa, hai tách trà được pha sẵn đang bốc ra hơi nóng trên bàn trà. Lưu Phỉ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Hôm đó, là tôi gọi Ngô Kỳ đến Câu lạc bộ, vì chúng tôi cũng đã lâu không gặp, nên muốn hàn huyên chuyện cũ với cậu ấy. Nhưng hôm ấy tôi hơi bận, sau khi xong việc mới biết Ngô Kỳ đã rời đi, cậu ấy cũng chẳng nói cho tôi biết là mình đi đâu. Tôi cũng chỉ mới được nghe lại chuyện giữa cô và Ngô Kỳ từ Quản lý. Ngày hôm đó, cô Thẩm đã hiểu lầm Ngô Kỳ là nhân viên chỗ chúng tôi, nhưng Ngô Kỳ lại mặc cho sai thành sai. Nghĩ lại, thì Ngô Kỳ đã ở chỗ cô cả nửa tháng phải không?”