TRĂNG TỎ HÒA SƯƠNG TRONG

Cứ thế cho đến khi xuống xe, Thẩm Tư Thanh vẫn đang suy nghĩ xem rốt cuộc đó là chuyện xảy ra từ khi nào, nên đã quên luôn việc đến nói chuyện với cậu thiếu niên kia.

Sau khi mua đồ trong trung tâm thương mại, Thẩm Tư Thanh thấy vẫn còn sớm nên gửi đồ trong siêu thị rồi đi dạo xung quanh không mục đích. Trước khi kịp nhận ra điều đó, thì cô đã đi đến một con đường trong xanh, lạnh lẽo, cái lạnh lẽo ấy đã bám rễ khắp nơi trên bức tường gạch. Vừa bước vào con hẻm, Thẩm Tư Thanh đã phải co rụt vai lại, trong ngõ hơi lạnh.

Con đường ẩm thấp, không khí đậm mùi rêu phong. Chợt có tiếng bước chân từ đầu ngõ bên kia vọng lại, sau đó là một góc quần áo xuất hiện, người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây, mới nhìn thấy thôi cũng đủ biết đối phương là một người có dáng người cao ráo, vạm vỡ rồi.

Thẩm Tư Thanh nhìn theo, đại não đột nhiên ngột ngạt không yên, trong đầu cô chợt xuất hiện bóng dáng của Ngô Kỳ. Nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, cô thực sự mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ của đối phương.

Người đàn ông từ góc rẽ bước ra, trên tay cầm theo một chiếc hộp. Sao có thể là Ngô Kỳ được chứ? Thẩm Tư Thanh và người đàn ông đi về phía nhau, khi đối phương sắp ngang qua, đột nhiên anh ta lảo đảo, kêu lên, Thẩm Tư Thanh vội vàng quay người hỗ trợ.

Người đàn ông vội vàng nói cảm ơn cô, anh ta lau mồ hôi lạnh, nói: “Trên mặt đất có rêu, cô đi đường chú ý cẩn thận chút nhé.”

Thẩm Tư Thanh gật đầu, xoay người định rời đi, thì đột nhiên người đàn ông gọi lại: “Cô muốn mua rượu không? Rượu trái cây.”

Thẩm Tư Thanh nhìn lại chiếc hộp trên tay người đàn ông, rồi bước tới. Người đàn ông mở hộp ra, bên trong có một vài chai rượu được nút bằng vải bọc và chứa đầy chất lỏng màu trong.

Anh ta lấy ra một chai có màu đỏ, mỉm cười hỏi Thẩm Tư Thanh: “Có muốn ngửi thử không?”

Thẩm Tư Thanh gật đầu, người đàn ông bèn mở nút chai ra, mùi rượu thơm lừng tràn ngập khắp con hẻm, bao trùm cả sự ngột ngạt trong lòng, có thể ngửi ra một chút mùi thơm của hương hoa. Đó là rượu Vải.

Người đàn ông tỏ ra đau lòng, giải thích: “Tôi phải chuyển đến nơi khác định cư, đồ cần mang theo quá nhiều, chỗ rượu này chẳng có cách nào chuyển đi. Tôi cũng có một vài người bạn ở đây, nhưng tặng cũng chẳng hết, chỉ đành đem bán.” Vừa nói, người đàn ông vừa nở nụ cười gượng gạo: “Tặng cho người lạ thì lại bị nghi ngờ là có ý đồ xấu.”

Thẩm Tư Thanh nhìn những chai rượu, chúng thực sự rất đẹp, trong suốt như pha lên. Cô hỏi người đàn ông: “Bán hết cho tôi được không?”

Đối phương nở nụ cười vui vẻ, vô cùng cảm ơn: “Được! Vậy thì cảm ơn cô quá!”

Thẩm Tư Thanh lại hỏi giá tiền, người đàn ông nói ra cái giá khiến cô vô cùng kinh ngạc, đây lẽ nào đang b*n n**c suối?

Người đàn ông lịch sự nở nụ cười: “Chúng cũng coi là có duyên với cô, hơn nữa vốn dĩ tôi cũng không định bán rượu, nên cô đừng để ý quá.”

Thẩm Tư Thanh làm sao chịu mua với cái giá ấy được chứ, sau đó cả hai đã cùng đứng trong con hẻm bàn bạc rất lâu về chuyện tiền nong, cuối cùng đối phương chỉ đành đồng ý với mức giá mà Thẩm Tư Thanh nói. Cô đã trả cho anh ta theo giá thị trường.

Người đàn ông đưa chiếc hộp cho Thẩm Tư Thanh, rồi nói cảm ơn cô và rời đi.

Con hẻm lại trở về với bầu không khí yên tĩnh. Thẩm Tư Thanh cầm một chai rượu trái cây khác lên và hít sâu một hơi.

Cô xách theo một túi đồ lớn cùng chiếc hộp lên xe bus. Thật bất ngờ là Thẩm Tư Thanh lại gặp chàng thiếu niên chụp lén mình khi nãy, trùng hợp nữa là cậu ta đang đứng ở vị trí mà Thẩm Tư Thanh hay đứng.

Cậu nhóc cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nên nhanh chóng tránh sang một bên. Thẩm Tư Thanh đặt đồ xuống chân và nắm lấy tay vịn. Cô nghiêng đầu nhìn cậu nhóc, cậu thiếu niên lo lắng nhìn thẳng về phía trước, cơ thể cứng ngắc, không dám cử động.

Thẩm Tư Thanh hỏi: “Đã xoá ảnh chưa?”

Cậu nhóc lộ ra biểu hiện như đang phải chịu đựng, cắn rứt lương tâm, nói: “Xoá rồi ạ!”

Thấy Thẩm Tư Thanh vẫn đang nhìn mình, cậu ta vội vàng lấy điện thoại ra để chứng minh cho bản thân, nhưng vì tay trái đang cầm sách, còn tay phải thì bám ở tay vịn, nên khi lấy điện thoại ra đã làm rơi cuốn sách xuống đất. Cậu thiếu niên sững sờ một lúc, vành tai theo đó mà đỏ ửng cả lên.

Một tay Thẩm Tư Thanh nắm chặt tay vịn của ghế ngồi, rồi bình tĩnh ngồi xổm xuống. Trong số những cuốn sách rơi rải rác ấy, có một cuốn bài tập, bên trên có vài đề Toán. Vừa nhìn Thẩm Tư Thanh đã phát hiện câu hỏi này giải sai rồi. Nhưng cô không lên tiếng, mà chỉ nhặt đống sách vở lên.

Cô đứng dậy, định đưa lại cho cậu thiếu niên, thì một hình ảnh mơ hồ chợt thoáng qua trong đầu. Lại là khung cảnh khiến cô cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ lại hoàn toàn.

Cậu thiếu niên nhận lấy sách vở của mình và liên tục nói cảm ơn Thẩm Tư Thanh, đồng thời đưa album ảnh đến trước mặt cô. Thẩm Tư Thanh liếc nhìn một cái, quả thực là bức ảnh đã biến mất.

  ……

Cô cau mày bước xuống xe, chiếc xe bus nhanh chóng lao đi. Rốt cuộc là chuyện gì được nhỉ? Thẩm Tư Thanh thầm nghĩ. Hiện tại cô chỉ có thể chắc chắn rằng mình đã từng trải qua những ký ức mơ hồ ấy, nhưng đã là chuyện lâu lắm rồi, có lẽ là từ khi còn niên thiếu, nên cô không nhớ nổi nữa.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Tư Thanh cất đồ ăn vào tủ lạnh và đặt toàn bộ vật dụng hàng ngày vào nơi cố định của chúng. Trong khi dùng bồn rửa mặt, cô đã ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào chiếc cốc khác đặt bên cạnh bàn chải đánh răng của mình. Ngô Kỳ đã mang đi mọi thứ của anh, nhưng lại để quên chiếc cốc này. Lọ kem dưỡng tay anh cũng không cầm theo. 

Thẩm Tư Thanh bày rượu trái cây lên giá, ánh sáng lờ mờ của mặt trời lặn chiếu vào, vẽ lên màu sắc mơ màng của chai rượu.

Bình luận

Truyện đang đọc