TRAO ANH TRÁI TIM EM

Edit: An Tĩnh

Lục Chẩm Tuyết quay về nhà ông nội, mới phát hiện ra bầu không khí trong nhà không đúng lắm.

Thời điểm cô đi vào phòng khách, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Lục Chẩm Tuyết đứng ở cửa, hơi run sợ, ánh mắt lướt qua phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng của anh họ cả và bác gái hai đâu nữa rồi.

Ông nội ngồi trên ghế sofa, nhìn cô, trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “A Tuyết, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặc dù Lục Chẩm Tuyết cảm thấy bản thân mình không sai, nhưng vào ngày đặc biệt như hôm nay, cô không khống chế được tính tình của mình, ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người là do cô không tôn trọng nguyên tắc.

Cô đi đến trước mặt ông nội, nói: “Cháu xin lỗi ông nội, cháu không cố ý.”

Ông nội nhìn đứa cháu gái của mình.

Ông đã nhìn A Tuyết từ bé đến lớn, làm sao có thể không biết tính tình của cô cháu gái này được, cô luôn phân rõ giữa thị phi và lí trí, cho tới bây giờ chưa từng càn quấy, đột nhiên cô không thể khống chế được mà nổi giận, chuyện này nhất định có nguyên nhân ẩn trong đó.

Ông bảo mọi người nên làm gì thì làm đó, đang đánh bài thì cứ tiếp tục đánh bài, muốn ăn uống thì cứ thoải mái ăn uống, không cần ở lại đây nữa.

Dù sao cũng là giao thừa, không thể cứ nghiêm khắc căng thẳng thế được, ông nội đã lên tiếng nên tất cả mọi người đều giải tán, vui đùa trò chuyện với nhau, bầu không khí rất nhanh đã náo nhiệt như ban đầu.

Ông nội kêu Lục Chẩm Tuyết đi đến thư phòng trên lầu với mình, nghiêm túc hỏi cô: “Ông nội biết cháu là người không bao giờ tùy tiện nổi giận như thế, nói với ông nội xem chuyện gì đã xảy ra?”

“Không có gì đâu ông nội.” Lục Chẩm Tuyết không có ý định sẽ kể chuyện này ra. Dù sao đây cũng là chuyện riêng giữa cô và anh họ cả, không nhất thiết phải khiến cho ông nội bận tâm.

Lục Chẩm Tuyết luôn luôn có chủ ý của riêng mình, cô đã không muốn nói thì nhất định sẽ không nói nửa lời.

Ông cụ Lục biết rõ tính tình của cháu gái mình, không tiếp tục hỏi nữa, nói: “Cháu không muốn nói, ông nội cũng sẽ không hỏi nữa. Ông biết cháu vẫn luôn có chừng mực, không giống như anh họ cả của cháu, vừa sôi nổi lại l.ỗ mãng. Nếu lúc nào cháu nguyện ý kể ra, hãy đến nói chuyện với ông nhé.”

Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái. Cô nhìn ông nội, giọng nói tự trách kiểm điểm lại bản thân: “Thật xin lỗi ông nội, ảnh hướng đến tâm trạng của mọi người dịp năm mới thế này.”

Ông nội cười nói: “Không có gì. Cháu nghe dưới lầu kìa, không phải mọi người đều đang vui vẻ đánh bài rất náo nhiệt đó sao.”

Ông nói xong thì dừng lại, như nghĩ đến điều gì đó, lại nói tiếp: “Nhưng cháu mau xuống xem mẹ cháu thử đi, vừa rồi bà ấy vì cháu đã cãi vả với bác hai, có lẽ bây giờ trong lòng vẫn đang khó chịu.”

Lục Chẩm Tuyết ngạc nhiên, sau đó chào ông nội một tiếng rồi lập tức xoay người đi xuống lầu tìm mẹ.

Từ trên lầu đi xuống, quả nhiên mọi người đã khôi phục lại không khí náo nhiệt. Người lớn đều đang vây quanh bàn để đánh bài, con cháu anh chị em thì mỗi người một chiếc điện thoại di động, chơi game cùng nhau.

Lục Chẩm Tuyết nhìn xung quanh một vòng, không thấy mẹ đâu.

Lục Nam Cảnh ngồi trên ghế sofa, đang suy nghĩ gì đó, ngước mắt nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang đứng trên cầu thang, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, anh lên tiếng nói: “Hình như bác gái cả đang ở trong phòng bếp đó.”

Lục Chẩm Tuyết nghe vậy, lập tức đi xuống phòng khách, ra ngoài sân và đi đến phòng bếp ở đối diện.

Lúc đi vào, cô chỉ mẹ và bác tư đang dọn dẹp phòng bếp.

Hai người đang trò chuyện, bác gái tư đang an ủi mẹ gì đó.

“Mẹ.” Lục Chẩm Tuyết kêu lên một tiếng, rồi đi vào phòng bếp.

Bác gái tư quay đầu nhìn về phía cô, cười nói: “A Tuyết tới rồi.”

Bà bưng lên một dĩa bánh bích quy vừa được nướng ra lò, nói với cô: “Cháu trò chuyện với mẹ đi, bác mang bánh quy ra ngoài trước.”

Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, sau khi bác tư đi rồi, cô đi đến sau lưng mẹ, ôm chầm lấy mẹ từ phía sau lưng, cằm đặt trên vai bà, cười híp mắt nói: “Mẹ, tâm trạng của mẹ không tốt ạ?”

Từ nhỏ, con gái đã là chiếc áo bông nhỏ thân thiết của bà, vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng mềm mại của cô, tâm trạng của mẹ Lục trong nháy mắt tốt hơn nhiều. Bà cười nói: “Không sao.”

Sau đó xoay người hỏi: “Có đói bụng không? Vừa rồi con vẫn chưa ăn sủi cảo, có muốn mẹ nấu cho con một bát không?”

Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt: “Được ạ, con cũng hơi đói bụng.”

Mẹ Lục mỉm cười hiền từ, vừa nói vừa múc nước trong nồi ra, bật lửa nấu nước.

Lục Chẩm Tuyết đứng bên cạnh mẹ nhìn bà nấu sủi cảo cho mình, quan sát biểu cảm của bà, cô cẩn thận hỏi: “Mẹ, ông nội nói vừa rồi mẹ đã cãi nhau với bác hai ạ?”

Nhắc tới, mẹ Lục lại tức giận, bà hừ một tiếng nói, “Không nhắc tới bác ấy nữa. Thật không thể hiểu nổi.”

Lục Chẩm Tuyết thấy mẹ tức giận như vậy, cũng đoán được có lẽ bác hai đã nói gì đó với mẹ mình, còn mẹ thì một mực bảo vệ cô, dĩ nhiên không cho phép người ngoài nào được nói không tốt về cô.

Nhưng nếu mẹ không muốn nhắc đến nữa, cô sẽ ngoan ngoan không hỏi tiếp, lại cười híp mắt, nói: “Được, con không hỏi nữa đâu.”

Cô duỗi tay ra kéo lấy tay của mẹ mình, lắc lư qua lại làm nũng, “Nhưng mẹ phải vui vẻ lên chứ, con không muốn mẹ tức giận vì một người không thể hiểu nổi như thế.”

Mẹ Lục nhìn cô con gái đáng yêu của mình, cuối cùng cũng bật cười.

“Giao thừa đông vui, vì loại người đó mà tức giận, mẹ cũng lười lắm.”

Bà vừa dứt lời, ba Lục Chẩm Tuyết tức giận đi từ bên ngoài vào.

Vừa nãy thật ra ông thiếu chút nữa đã nổi giận rồi, nhưng vẫn nhẫn nhịn vì thân là anh chồng, phải đối xử tốt với em dâu nên ông vẫn phải kìm nén lửa giận trong lòng. Ông ra bên ngoài hút mấy điếu thuốc, bây giờ vẫn chưa nguôi giận chút nào.

Ông mang khuôn mặt nghiêm nghị từ bên ngoài tiến vào, vừa nhìn thấy con gái liền nói: “A Tuyết, con đừng sợ, nếu cả đời này con không lấy chồng, ba sẽ nuôi con cả đời. Nhà chúng ta không thiếu chút tiền cỏn con đó. Thật nực cười!”

Lục Chẩm Tuyết không biết được nguyên nhân cãi vả từ mẹ nhưng thông qua lời nói của ba, cô đã đoán ra phần nào.

Hóa ra bác hai đã lấy chuyện hôn nhân của cô ra à? Nói cô tính tình hư hỏng, không ai thèm lấy à?

Mẹ Lục quay đầu trợn mắt nhìn chồng mình, tỏ ý rằng ông ấy không nên nói những lời này trước mặt con gái.

Lục Chẩm Tuyết đứng ở bên cạnh, không nhịn được bật cười, cô nói đùa: “Vậy thì con cũng không cần ba và mẹ nuôi con cả đời đâu, con cũng có nhiều tiền lắm đó nha.”

Cô chỉ nói đùa vài câu thôi nhưng ba người ai cũng cười vui vẻ, bầu không khí cuối cùng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Mẹ Lục quay sang mỉm cười hỏi chồng mình: “Vừa rồi anh vẫn chưa ăn sủi cảo, có muốn ăn mấy miếng không?”

“Ăn. Nấu nhiều lên nhé.”

Lục Chẩm Tuyết và ba mẹ vui vẻ ăn sủi cảo đón giao thừa trong phòng bếp, tâm trạng buồn bực cũng khá lên rất nhiều.

Chỉ là trong lòng cô vẫn đang giả vờ mà thôi, lúc rạng sáng, cô nằm ở ban công trong phòng ngủ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đã sắp đến mười hai giờ nên pháo hoa đã được đốt lên.

Đùng đùng đùng, những tia sáng pháo hoa trên bầu trời tản ra, bầu trời tối đen trong nháy mắt được phát sáng. Pháo hoa rực rỡ, thông báo một năm mới đến.

Lục Chẩm Tuyết rất thích năm mới.

Bởi vì đón năm mới cũng giống như đón chào một người bạn mới, tất cả mọi chuyện không tốt đẹp đều kết thúc, năm mới tràn đầy hy vọng, khiến người ta cũng vô cùng mong đợi.

Cô nằm trên ghế ở ban công, ngắm nhìn từng chùm pháo hoa rực sáng rồi dần bị tắt đi, trong tay nắm chặt điện thoại, lâu lâu màn hình sáng lên, lại tắt đi.

Cô vẫn đang do dự không biết có nên nói lời xin lỗi với Lâm Cảnh hay không. Lại cảm thấy, với quan hệ của hai người bây giờ, có phải không nên liên lạc với nhau mới là tốt nhất không.

Cứ do dự như vậy một hồi lâu, phân vẫn đến khi thời khắc mừng năm mới kết thúc, tin nhắn xin lỗi kia vẫn chưa được gửi đi.

Sau đêm giao thừa, cô cũng bận bịu lu bu hơn với mớ công việc của mình, thế rồi chuyện này cũng dần bị cô quên béng đi mất.

Đầu năm, Lục Chẩm Tuyết nhận được không ít bản thảo, năm sau quay lại thành phố S thì tự bế quan tại nhà làm việc, bận bịu đến đầu tháng ba, cuối cùng mới giải quyết xong đống bản thảo đó.

Giây phút đóng văn bản, khép laptop lại, cuối cùng Lục Chẩm Tuyết đã có thể thở phào một hơi.

Ánh bình minh từ đường chân trời bên ngoài cửa sổ sát đất dần dần lên cao, Lục Chẩm Tuyết đã có mấy đêm thức trắng không được nghỉ ngơi, vào lúc này đây thật là mệt mỏi muốn chết, cô đi vào nhà tắm rửa mặt đơn giản, sau đó lập tức chui vào chăn ngủ một giấc.

Giấc ngủ này của cô vừa sâu vừa dài, mơ mơ màng màng ngủ một mạch đến khi trời tối, cuối cùng mới thức giấc.

Trong phòng tối đen, cô mơ màng mở mắt, thất thần nhìn trần nhà một hồi lâu.

Mấy phút trôi qua, cuối cùng mới tỉnh táo thoát khỏi cơn buồn ngủ.

Lục Chẩm Tuyết đưa tay cầm lấy điện thoại di động ở trên tủ đầu giường, nhìn đồng hồ, màn hình hiển thị đã bảy giờ rưỡi tối rồi.

Cô kinh ngạc, nghĩ thầm trong lòng đúng là mình ngủ rất được, không ngờ lại có thể ngủ cả một ngày liền.

Cô đặt điện thoại về lại chỗ cũ, tung chăn lên, mang dép vào rồi đi đến tủ quần áo lầy một đồ mới để thay sau khi tắm rửa, cô còn định sẽ gội đầu trước rồi mới đi tắm.

Chờ cô tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, tốn thêm nửa tiếng lau mặt sấy tóc thay quần áo nữa, đến lúc cô ra ngoài ăn cơm, đã là chín giờ tối.

Đầu tháng ba, trời vẫn còn rất lạnh, nhất là vào buổi tối thế này, bầu không khí rét buốt đi kèm với gió lạnh khiến người ta run bần bật, đôi tay sắp đông đá của Lục Chẩm Tuyết nhét vào trong túi áo khoác lông theo bản năng.

Cô lười nghĩ xem nên ăn gì, đi bộ băng qua đường cái, ngẫu hứng đi vào một quán cơm Tây gần đó.

Lúc đi đến đây, cô hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ gặp Lâm Cảnh.

Dẫu sao thì thành phố S rộng lớn như vậy, nếu như không hẹn thời gian và địa điểm trước thì dường như tỷ lệ gặp nhau sẽ rất thấp.

Không biết là do cô và Lâm Cảnh quá có duyên phận hay là vì lí do nào khác, cô chỉ đơn giản ra ngoài ăn một bữa cơm, lại có thể gặp được anh.

Lâm Cảnh cũng đẹp trai quá thể đáng, cô mới vừa bước vào, đứng ở cửa thôi đã nhìn thấy anh rất rõ ràng.

Cô nhìn Lâm Cảnh ở phía xa xa, không kiềm được sự ngạc nhiên trong lòng. Do dự không biết nên chào hỏi một tiếng hay là nhanh chóng rời đi, đến một tiệm khác.

Cô cũng không biết bây giờ trong lòng mình đang nghĩ gì, nhìn thấy Lâm Cảnh lại muốn trốn tránh anh.

Nhưng cô còn chưa kịp tránh đi, Lâm Cảnh đã nhìn thấy cô. Anh đẹp trai ngồi ở chỗ đó, không biết có phải đột nhiên cảm nhận được điều gì đó hay không, bất chợt ngước mặt lên, nhìn về hướng cô đứng.

Ánh mắt hai người đối diện nhau dù cách khá xa, Lục Chẩm Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Lâm Cảnh, biết rằng lần này không thể trốn tránh được rồi. Cô dứt khoát cười hào phóng một tiếng, xem như là lên tiếng chào hỏi anh.

Triệu Thận ngồi đối diện Lâm Cảnh, phát hiện anh bỗng nhiên nhìn về phía cửa, anh ấy hơi run sợ, theo bản năng quay đầu nhìn theo hướng Lâm Cảnh đang nhìn.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn một cái đã bị dọa cho giật mình.

Trong lòng anh vô cùng ngạc nhiên, hai người này thật đúng là nghiệt duyên không dứt được. Đến cả như vậy rồi còn có thể gặp nhau được.

Hôm nay xem như là Triệu Thận lại biết thêm một bí mật.

Khoảng thời gian trước là sinh nhật của Lâm Cảnh, nhưng tâm tình anh lại không tốt lắm, trong buổi tiệc rượu, cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi ở một góc, rũ mắt không nói một lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc ấy Triệu Thận đã uống mấy ly rượu rồi, vốn định sẽ đùa giỡn một chút cho vui thôi, không trông cậy vào việc Lâm Cảnh sẽ đáp lại anh, thế là anh tiến lên nhỏ giọng hỏi một câu: “Cậu thất tình à?”

Lâm Cảnh ngước mắt nhìn anh, hỏi ngược lại: “Cậu nhiều chuyện như thế, sao không đi làm phóng viên đi?”

Triệu Thận cười ha ha, nói: “Ôi, tớ chỉ đùa chút thôi mà.”

Anh thấy tính tình của Lâm Cảnh tối hôm đó đã tốt hơn nhiều, nên lại cẩn thẩn hỏi thăm dò một câu: “Cậu đang phiền lòng chuyện gì? Lục Chẩm Tuyết à?”

Sắc mặt của Lâm Cảnh lúc ấy đột nhiên trầm xuống, mím chặt môi, không nói câu nào.

Trong lòng của Triệu Thận vô cùng ngạc nhiên, anh vốn nghĩ rằng Lâm Cảnh sẽ mắng mình nhàn rỗi không có việc gì làm, nhưng Lâm Cảnh lại không nói gì, sắc mặt rất khó coi, xem như là ngầm thừa nhận.

Gan của anh lớn hơn hẳn, lại hỏi thêm mấy câu, có lẽ Lâm Cảnh bị anh hỏi làm phiền, dường như không thể khống chế nổi nỗi buồn của mình, tâm phiền ý loạn hỏi lại anh một câu: “Cô ấy không thích tớ, sao tớ có thể ép buộc cô ấy ở bên cạnh tớ mãi được?”

Lâm Cảnh là đứa con cưng của trời, cao cao tại thượng, tính tình lại kiêu ngạo như vậy, cũng sẽ có lúc cúi đầu nhận thua sao?

Lúc ấy, Triệu Thận ngây ngẩn cả người, đến khi kịp phản ứng lại, trong lòng đột nhiên cảm khái, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Một người đàn ông như Lâm Cảnh đây, muốn người phụ nữ như thế nào mà không có, hết lần này đến lần khác lại chỉ vướng vào Lục Chẩm Tuyết.

Triệu Thận nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết ở đằng xa, vội vàng vẫy vẫy tay với cô, gọi: “Cô Lục.”

Lần này Lục Chẩm Tuyết càng không thể đi được nữa rồi, cô cười cười, thoải mái đi đến đó.

Bình luận

Truyện đang đọc