TRAO ANH TRÁI TIM EM

Edit: An Tĩnh

Bởi vì chân Lục Chẩm Tuyết bị thương nên những ngày kế tiếp không thể đi nơi nào được, mỗi ngày chỉ có thể ngồi ở ban công trên phòng phơi nắng.

Nhưng nếu ngày nào cũng ở trong phòng như thế lại rất nhàm chán. Ngày đó cô và Tần Hâm gọi video, nói chuyện đến đảo Nam này cũng gặp được Lâm Cảnh, Tần Hâm thở dài nói: “Hai người đúng là nghiệt duyên không cạn mà.”

Lục Chẩm Tuyết cảm thấy buồn cười, chính cô cũng cho rằng như vậy. Cô thực sự không ngờ được rằng đến đảo Nam xa xôi này mà cũng gặp Lâm Cảnh.

Tần Hâm nhìn màn hình video thấy Lục Chẩm Tuyết ngồi bó gối trên ghế ở bãi cát ban công, trong mắt cô mang theo ý cười, giống như một hồ ly nhỏ ranh mãnh, cô ấy hiểu rất rõ cô, lập tức tra hỏi: “Có phải cậu thấy Lâm Cảnh đẹp trai đến đây là lại muốn đi câu dẫn anh ta phải không?”

Lục Chẩm Tuyết bật cười: “Mình không có nha.”

“Cậu bớt đi. Mình thấy cậu chớp mắt một cái cũng biết cậu đang suy nghĩ gì rồi.” Tần Hâm nói: “Cậu tỉnh tảo chút đi, Lâm Cảnh cao cao tại thượng như thế, cậu đã không câu được anh ta đến tay thì chớ, ngược lại còn khiến bản thân rơi vào.”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Mình ngu ngốc vậy sao? Mình cũng không phải là không biết anh ta coi thường mình.”

“Cậu biết là tốt rồi. Lâm Cảnh là đóa hoa lạnh lùng, sẽ không dễ dàng rơi vào phàm trần này đâu.”

Đóa hoa kiêu sa Lâm Cảnh này có xuống phàm trần hay không không quan trọng, quan trọng là Lục Chẩm Tuyết ngày nào cũng phải ngồi lì trong phòng nhàm chán sắp chết rồi.

Nhưng ở đảo Nam này, ngoại trừ Lâm Cảnh thì cô không quen biết ai cả, vì vậy cũng chỉ đành đi làm phiền anh mà thôi.

Ngày đó cô xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng hai khách sạn mua ít đồ, khi đi ra thì đúng lúc gặp phải trợ lí Tiểu Dương.

Trợ lí Tiểu Dương thấy cô đã lập tức đi đến đầy nhiệt tình, “Tiểu thư Lục, sao ngài lại xuống lầu vậy? Chân ngài đã khá hơn chút nào chưa?”

Lục Chẩm Tuyết mìm cười, trả lời: “Đỡ hơn rồi.” Cô lại hỏi: “Đúng rồi, Lâm tổng nhà các anh đâu rồi nhỉ?”

Trợ lí Tiểu Dương suy nghĩ rằng tiểu thư Lục và ông chủ nhà mình cũng quen biết nên không trốn tránh mà trả lời: “Lâm tổng đang ở trong phòng, ngài muốn tìm anh ấy sao?”

Lục Chẩm Tuyết cười một tiếng, nói: “Đúng vậy, anh ấy ở phòng nào thế?”

Phòng của Lâm Cảnh ở tầng mười ba, đây là Lục Chẩm Tuyết nghe được từ chỗ trợ lí Tiểu Dương, sau đó vào thang máy lên thẳng đây tìm anh.

Môi cô cong cong ẩn hiện nụ cười, đứng trước cửa, giơ tay nhấn chuông.

Đợi một lúc lâu, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân.

Thời điểm cửa được mở ra, Lục Chẩm Tuyết mỉm cười nhìn Lâm Cảnh, cô chống đỡ với ánh mắt lạnh nhạt của anh, cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, chỉ cười nói: “Lâm Cảnh, anh có thể đừng quá vô tình như thế không? Dầu gì chúng ta cũng đã từng có hôn ước, chân tôi bị thương như vậy, mà nhiều ngày qua, anh cũng không đến thăm tôi một chút.”

Cô vừa nói, nước trong mắt đột nhiên trào dâng, giả vờ giơ tay lên lau nước mắt, cảm thấy thật tủi thân.

Sắc mặt Lâm Cảnh vẫn lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn cô diễn trò, xong rồi lại hỏi một câu: “Diễn xong chưa?”

Lục Chẩm Tuyết thử tý đã bị vạch trần, ngược lại chính cô lại bật cười, nhìn anh nói: “Cái người như anh thật không thú vị, cũng không phối hợp một chút nào.”

Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô một lúc, giơ tay lên chuẩn bị đóng cửa, Lục Chẩm Tuyết sợ tới mức kêu lên một tiếng, vội vàng giơ tay lên ngăn lại: “Anh khoan đóng cửa đã.”

Cô duỗi tay chỉ vào chân bị thương của mình, tủi thân nói: “Chân tôi đau, anh cho tôi ngồi nghỉ một lúc đi.”

Lâm Cảnh thờ ơ nhìn cô, mắt anh đen nhánh, trong trẻo nhìn thấu cô, dáng vẻ như kiểu tôi xem cô diễn đến bao giờ.

Ngược lại Lục Chẩm Tuyết vẫn không để ý chút nào, cô vốn dĩ không hề nghĩ sẽ lừa gạt Lâm Cảnh, nếu kỹ thuật diễn xuất vụng về như vậy mà anh còn không nhìn ra, vậy thì cô cũng không còn hứng thú gì với anh nữa rồi. Huống chi nếu cô thật sự muốn diễn trò, cô còn có thể lừa gạt được tất cả mọi người nữa kìa.

Cô cười một tiếng, cũng không để ý Lâm Cảnh nghĩ như thế nào về mình, cứ thế trực tiếp đẩy cửa ra, tiến vào trong phòng, cô nhìn quanh phòng một vòng, thở dài nói: “Căn phòng của anh lớn hơn phòng của tôi.”

Lâm Cảnh đứng ở cửa, ấn đường đã cau chặt, rõ ràng đã không thể nhẫn nhịn cô nữa: “Lục Chẩm Tuyết, có phải cô quá nhàm chán rồi hay không?”

“Đúng vậy!” Lục Chẩm Tuyết quay đầu mỉm cười nhìn anh: “Làm sao anh biết thế? Mỗi ngày tôi phải tự nhốt mình trong phòng quá nhàm chán, nên mới đến tìm anh mà.”

Lâm Cảnh nhìn cô một cái, dường như lười quan tâ m đến cô, anh đi đến mép giường, lấy âu phục và áo vest mặc vào, thắt cà vạt rồi lấy đồng hồ đeo tay ở trên tủ đầu giường, vừa đeo vừa nói: “Bây giờ tôi phải ra ngoài mở họp, trước khi tôi về đến đây thì tốt nhất cô nên trở về phòng mình đi.”

Lục Chẩm Tuyết nghiêng đầu nhìn anh cười: “Nếu tôi không trở về thì sao?”

Lâm Cảnh ngước mắt lên, nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Vậy cũng đừng trách tôi đuổi người.”

Anh nói xong, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, một bên nhận điện thoại, một bên đi thẳng ra ngoài.

Lục Chẩm Tuyết nhìn theo bóng lưng đang đi ra ngoài của Lâm Cảnh, khóe miệng cong cong lộ ra một nụ cười.

Cô không rời đi, cô phải chờ Lâm Cảnh trở về, để xem anh sẽ làm gì cô đây.

Cô cảm thấy mình thật giống với lời Lâm Cảnh nói, đúng là quá nhàm chán.

Cô ngồi trong phòng xem xong hai bộ phim, ăn trưa, lại đánh một giấc ngủ trưa trên ghế sofa, lúc tỉnh lại thì bầu trời bên ngoài đã gần tối, ánh hoàng hôn chiều tà bao trùm hòn đảo, đẹp đến rung động lòng người.

Lục Chẩm Tuyết đi đến ban công ngắm nhìn ánh chiều tà, cô nhìn những tia sáng nhỏ nhoi cuối cùng chìm vào đường chân trời, bầu trời dần dà trở nên tối lại, vầng trăng sáng từ từ dâng lên, cả bầu trời nháy mắt đã đầy sao.

Cô vốn cho rằng Lâm Cảnh sẽ trở về nhanh, kết quả đến khi trời tối rồi vẫn chưa thấy người đâu.

Cô dứt khoát đi vào trong phòng, khom nửa người tìm gì đó để ăn trong tủ lạnh.

Ai ngờ được phòng của Lâm Cảnh lại khác với các phòng khác, trong tủ lạnh của các phòng khác đều có rất nhiều thức ăn, rốt cuộc thì tủ lạnh phòng Lâm Cảnh chỉ có rượu và nước suối mà thôi.

Cô khẽ thở dài một tiếng, đơn giản chỉ cầm một lon bia ra.

Cô đứng trước tủ lạnh, mới vừa khui lon bia ra và uống một ngụm thì cửa bên ngoài mở ra.

Lục Chẩm Tuyết quay đầu, đúng lúc tầm mắt cô đụng phải ánh mắt anh. Cô mỉm cười nhẹ: “Anh đã về.”

Trên người Lục Chẩm Tuyết mang một chiếc váy đầm liền màu đen, chân trần đứng trước tủ lạnh, mái tóc dài buộc thành một chum đuôi ngựa, để lộ ra phần lưng trắng nõn xinh đẹp.

Ánh mắt Lâm Cảnh rơi vào phần xương lưng cánh bướm đẹp mắt của cô, bỗng nhiên thật phiền não, anh cau mày, ánh mắt dời đi, vừa đi vào phòng vừa tháo cà vạt, giọng nói lạnh nhạt: “Cô còn chưa đi sao?”

Lục Chẩm Tuyết đứng lên, cười nói: “Tôi chờ anh đó.”

Cô đi đến trước mặt Lâm Cảnh, nhìn anh mà cười.

Lâm Cảnh ném chiếc cà vạt mới tháo ra lên ghế sofa, anh cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, không nhìn cô lấy một cái, thờ ơ nói: “Đi ra ngoài.”

Lục Chẩm Tuyết không để ý đến anh, vẫn cười hỏi: “Anh đã ăn cơm tối chưa? Tôi vẫn chưa ăn gì, có muốn đi ăn chung không?”

Cuối cùng Lâm Cảnh cũng ngước mắt nhìn cô, nhưng vẫn là ánh mắt lạnh như băng tuyết, dường như anh cảm thấy phiền phức, nhìn cô chằm chằm rồi cất giọng nói lạnh lẽo: “Không muốn. Đi ra ngoài.”

Lục Chẩm Tuyết hơi nghiêng đầu, quan sát anh từ trên xuống dưới.

Lâm Cảnh bị ánh mắt quan sát của cô làm cho bực bội, tựa như có một vật gì đó không chỗ ẩn trốn, ánh mắt anh càng thêm lạnh lùng: “Tôi bảo cô ra ngoài, cô có nghe thấy không?”

Lục Chẩm Tuyết chống đối lại ánh mắt của anh, cô nhìn thật lâu, cũng thật tò mò, đột nhiên hỏi anh: “Lâm Cảnh, anh thích tôi sao?”

Lâm Cảnh nhíu mày, đè nén sự bực dọc: “Tôi không thích cô. Đi ra ngoài.”

Đúng là câu trả lời trong dự tính. Lục Chẩm Tuyết chăm chú nhìn anh một lúc, ngược lại cười thoải mái một tiếng, khóe môi cô cong cong, cúi người cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn trà, xoay người đi ra ngoài.

Cửa bên ngoài đóng lại, cuối cùng trong phòng cũng trở nên yên tĩnh.

Nhưng sau khi Lục Chẩm Tuyết đi ra ngoài, tâm trạng của Lâm Cảnh vẫn không thay đổi chút nào. Khí trời mùa hè oi bức thật khiến cho người ta phát cáu, ngay cả chính anh cũng không biết tại sao.

Bình luận

Truyện đang đọc