TRAO ANH TRÁI TIM EM

Lục Chẩm Tuyết ở trong phòng thu dọn đồ đạc lằng nhằng xong, lúc ra cửa mới nhanh hơn một tí.

Nào ngờ đâu nhiệt độ hôm nay rất cao, mới vừa ra khỏi phòng, ánh mặt trời giữa trưa thật nhức mắt.

Lục Chẩm Tuyết bị ánh nắng choi chang của mặt trời dọa sợ, lập tức lui về dưới mái hiên, kêu lên:

“Hôm nay nóng quá.”

Lâm Cảnh đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang đứng dưới mái hiên tránh nắng, không

nhịn được cười, nói: “Hôm nay có lẽ nhiệt độ khoảng ba sáu ba bảy độ.”

Trước khi ra ngoài, Lục Chẩm Tuyết không xem dự báo thời tiết, còn nghĩ rằng bây giờ sẽ không quá

nóng bức, không ngờ hôm nay nhiệt độ đột nhiên tăng cao, mặt trời bữa trưa lên đến đỉnh đầu, ánh

nắng chói chang, giống như đang tháng bảy tháng tám giữa hè vậy.

Lục Chẩm Tuyết nhìn ánh mặt trời sáng choang ở bên ngoài, sợ nắng nóng, đành phải tìm đường lui,

nói với Lâm Cảnh: “Hay là chúng ta cứ ở lại trong phòng đi, chờ đến chiều tối, mặt trời xuống núi

rồi hẵn ra ngoài nha anh.”

Lâm Cảnh cũng cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ cười chọc ghẹo cô, ngẩng đầu xoa nhẹ đầu Lục Chẩm

Tuyết, “Sao mà em lại sợ nắng nóng như vậy hả?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Chủ yếu cũng là vì em chưa dùng kem chống nắng thôi.”

Cô ôm cánh tay Lâm Cảnh, kéo anh đi về phòng, “Chúng ta ở trong phòng một hồi đi, chờ mặt trời

xuống núi rồi lại ra ngoài chơi.”

Lâm Cảnh cười, “Vậy anh gọi người mang bữa trưa đến.” “Vâng vâng. Em cũng thấy hơi đói rồi.”

Lâm Cảnh cười, “Em xem thực đơn đi, xem thử thích ăn món gì.”

“Vâng.” Lục Chẩm Tuyết đáp lời, đi đến quầy bar trong phòng khách, lấy ra một quyển thực đơn bằng

da, sau đó đi đến ghế sofa.

Cô ngồi lên ghế sofa, mở thực đơn ra và nghiêm túc nhìn một lượt.

Cầm bút khoanh hai phần bò bít tết, thêm một vài món ăn khai vị, và không quên gọi một phần điểm

tâm ngọt.

Lâm Cảnh lấy một cốc nước từ quầy bar và đi đến ngồi xuống ghế sofa, Lục Chẩm Tuyết đến gần anh,

đặt cằm lên vai Lâm Cảnh, đưa quyển thực đơn vốn đang nằm trong tay mình lên đùi Lâm Cảnh, “Em gọi

món xong rồi, gọi món thịt bò bít tết anh thích ăn nhất đó, anh xem có muốn gọi thêm gì nữa không?”

Lâm Cảnh liếc mắt nhìn qua, sau đó cầm điện thoại trên bàn trà nhỏ gọi điện cho người phục vụ để

đặt món mang lên, trừ những món Lục Chẩm

Tuyết đã chọn, anh còn gọi thêm mấy loại đồ ăn vặt cho cô và một cốc nước ép xoài cô thích uống

nhất.

Lục Chẩm Tuyết vẫn đặt cằm trên bả vai Lâm Cảnh, cười tủm tỉm, nói: “Gọi nhiều như vậy, lỡ không ăn

hết thì sao ạ?”

Lâm Cảnh nói: “Buổi chiều không ra ngoài nên anh gọi thêm mấy món ăn vặt cho em.”

Lục Chẩm Tuyết cười vui vẻ, ôm cổ Lâm Cảnh từ phía sau, nghiêng đầu hôn anh một cái.

Lâm Cảnh cong khóe môi mỉm cười, trong chớp mắt đã ôm lấy Lục Chẩm Tuyết, để cô ngồi lên đùi mình,

cúi đầu dịu dàng hôn cô.



Nhân viên khách sạn làm việc rất nhanh, bữa trưa đã được đưa đến, mở nắp ra, bò bít tết nóng hổi

vẫn còn bốc hơi nóng, buổi sáng Lục Chẩm Tuyết vẫn chưa ăn gì, vừa ngửi được mùi thơm của món bò

bít tết, trong nháy mắt thèm đến nỗi bụng kêu rột rột mấy tiếng.

Cô vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ, lúc đi ra, bữa trưa hôm nay đã được dọn lên hết

trên bàn trà nhỏ, nhân viên khách sạn cũng đã đi rồi.

Lâm Cảnh ngồi trên ghế sofa, đang cắt bò bít tết giúp cô.

Lục Chẩm Tuyết ngồi vào chiếc ghế phía trước bàn trà nhỏ, vui vẻ nói: “Thật là thơm quá.”

Cô vừa vuốt hết tóc ra sau và cột thành một đuôi ngựa gọn gàng đằng sau lưng, vừa ghé sát đầu đến,

“Mau đút em ăn với.”

Lâm Cảnh cười, dùng nĩa xiên vào một miếng bò bít tết nóng hổi đút cho Lục Chẩm Tuyết ăn, tay cô

vẫn đang buộc tóc lên, vừa cúi đầu ăn, vừa cảm khái nói: “Ăn ngon quá.”

Lâm Cảnh buồn cười, nhìn cô, “Thích như vậy sao? Bên này cũng khá gần nhà, sau này có thể thường

xuyên đưa em đến đây.”

Ánh mắt Lục Chẩm Tuyết sáng rực lên, “Thật ạ?”

Lâm Cảnh duỗi tay xoa xoa cằm cô, thấy hơi buồn cười cô, nói: “Lừa em thôi.”

Lục Chẩm Tuyết: “Vậy em cũng không thèm quan tâm, dù sao anh đã đồng ý rồi. Sau này những ngày cuối

tuần có thời gian rảnh rỗi, chúng ta sẽ đi du lịch.”

Lâm Cảnh nghĩ đến sau này, anh nhìn Lục Chẩm Tuyết, trong đôi mắt vô thức hiện lên ý cười hạnh

phúc, anh ừ một tiếng, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng.

Hai người ăn bữa trưa xong, bởi vì buổi sáng Lục Chẩm Tuyết thức dậy khác muộn, nên cũng không thấy

mệt lắm, cô không có ý định sẽ đi ngủ trưa.

Còn Lâm Cảnh phải xử lí một số công việc, cô không quấy rầy anh, ôm máy tính xách tay của mình ra

ngoài sân.

Trên bãi cát hóng gió mát bên cạnh hồ bơi có ghế nằm, trên ghế còn có cả dù che nắng, Lục Chẩm

Tuyết nằm xuống đó, mở máy tính ra viết bản thảo.

Có bóng cây và dù che nắng cản trở ánh mặt trời sau giờ Ngọ, nên Lục Chẩm Tuyết không cảm thấy nóng

chút nào, gió thổi vi vu, vô cùng thoải mái.

Vào mùa hè sau giờ ngọ, Lâm Cảnh đang ở trong phòng khách xử lí công việc mình, Lục Chẩm Tuyết lại

ngồi ở sân vườn đầy ánh nắng mặt trời và gió mát để viết bản thảo, thời gian trôi qua như vật thật

hạnh phúc biết bao, làm trái tim con người ta mềm mại giống như làn gió nhẹ và ánh mặt trời vậy.

Lục Chẩm Tuyết ngồi viết một hồi cũng được mấy trang đầy chữ, cô vừa dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi

một lúc, quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Cảnh đang mang nước ép xoài ra giúp cô.

Đôi mắt Lục Chẩm Tuyết cong lên, cười hỏi: “Anh làm việc xong rồi à?”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, đưa nước ép xoài cho Lục Chẩm Tuyết, thuận tay lại nhẹ lên trán cô, cười hỏi:

“Ở bên ngoài mà không nóng sao?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Có bóng cây và dù che nắng rồi, hơn nữa còn có gió, rất thoải mái luôn.”

Cô cúi đầu uống một ngụm nước ép xoài, mặc dù không lạnh, nhưng uống vẫn rất ngon. Cô nhoài người

qua, đút Lâm Cảnh đang ngồi ở ghế bên cạnh uống một ngụm, “Cái này rất ngọt, uống ngon lắm.”

Lâm Cảnh cúi đầu uống một ngụm, ừ một tiếng đáp lại cô, “Cũng tạm được.”

Lục Chẩm Tuyết mỉm cười nhìn anh, lấy lại cốc nước ép xoài của mình, sau đó uống thêm một ngụm,

cuối cùng mới để chiếc cốc lên trên bàn bên cạnh ghế.

Ghế nằm của cô và Lâm Cảnh rất gần nhau, Lâm Cảnh duỗi tay cầm máy tính của cô đi, để lên tràn bàn,

sau đó vừa kéo tay Lục Chẩm Tuyết, vừa vỗ xuống vị trí trống bên cạnh mình, nhìn cô nói: “Qua bên

chỗ anh đi.”

Lục Chẩm Tuyết cười, đứng dậy rời khỏi ghế, mang dép vào rồi đi sang nằm bên cạnh Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh cũng nhích người ra một chút, tay vẫn nắm chặt bàn tay Lục Chẩm Tuyết.

Lục Chẩm Tuyết nghiêng người nhìn anh, khóe môi cô cong cong, nói: “Vừa nãy dì có gọi điện thoại

cho em, buổi tối mọi người đều đến khu nướng để làm tiệc nướng, bảo hai chúng ta cùng sang đó

chơi.”

Lâm Cảnh gật đầu, hỏi cô, “Em muốn đi không?” Lục Chẩm Tuyết: “Muốn đi ạ, náo nhiệt đông vui.”

Lâm Cảnh cười, “Ừ, chờ mặt trời xuống núi rồi chúng ta đi sang đó.” “Được ạ.”

Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh nằm trong sân đến tận buổi chiều, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong sân,

nhưng có bóng cây và dù che nắng cản lại nên

nhiệt độ không ảnh hưởng đến họ, không hề nóng chút nào, ngược lại trong làn gió còn mang theo một

chút hơi nóng của mùa hạ, dịu dịu nhẹ nhẹ, khoảng thời gian này trở nên thật thư thả.

Lục Chẩm Tuyết nhàm chán không có gì làm, nằm so độ lớn nhỏ của bàn tay với Lâm Cảnh, bàn tay của

cô nhỏ hơn rất nhiều so với Lâm Cảnh, một bàn tay của anh đã đủ bao trọn cả bàn tay nhỏ bé của cô

rồi.

So nửa buổi trời, Lâm Cảnh nhìn cô cười, “Có đưa ra được kết luận gì không?”

Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, nói: “Không có gì hết.” Lâm Cảnh cười, cầm tay cô lại, cúi đầu hôn lên

môi cô.

Hai người nằm ở trong sân đến khoảng hơn sáu giờ chiều, mặt trời cuối cùng cũng từ từ xuống núi.

Lục Chẩm Tuyết trở về phòng thay một bộ váy hai dây màu đỏ, mang một đôi dép kẹp thoải mái đi ra

khỏi phòng.

Da Lục Chẩm Tuyết vốn đã trắng hồng, khi mặc chiếc váy hai dây màu đỏ này thì càng trắng hơn nữa,

lúc đi ra, trên đầu còn đội chiếc nón lá che nắng.

Hai tay Lâm Cảnh đặt trong túi quần, cả người dựa vào cửa, chờ Lục Chẩm Tuyết đi ra.

Nghe tiếng bước chân, thời điểm anh ngước mắt nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, anh hơi ngây người, đáy

mắt vô thức hiện lên sự kinh ngạc.

Lục Chẩm Tuyết để Lâm Cảnh nhìn cô trong chốc lát, hỏi ý kiến anh: “Đẹp không anh? Em mới vừa mua

chiếc váy này mấy ngày trước thôi.”

Lâm Cảnh nhìn chằm chằm Lục Chẩm Tuyết một hồi lâu, không nói lời nào, Lục Chẩm Tuyết nháy mắt mấy

cái, hỏi lại lần nữa, “Thế nào ạ?” Cô đi đến, “Trông xấu hả anh?”

Lâm Cảnh duỗi tay ôm Lục Chẩm Tuyết vào lòng, cúi đầu hôn một cái, nói bên tai cô: “Rất đẹp. Nhưng

em đổi bộ khác đi.”

Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, hỏi anh: “Tại sao vậy?”

Cô cúi đầu tự nhìn chính mình, váy cũng không hở hang đâu. Không lẽ Lâm tổng đang ghen sao.

Nhưng đúng là Lâm Cảnh đang ghen, nói: “Nhìn quá đẹp, không muốn để người khác nhìn thấy.”

Lục Chẩm Tuyết hơi ngạc nhiên, sau đó không nhịn được bật cười mấy tiếng, nói: “Lâm Cảnh, hình như

anh hơi vô lí đó nha.”

Lâm Cảnh nói: “Đúng vậy.”

Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, “Không thay đâu.” Cô đẩy Lâm Cảnh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Đi thôi

nào, mọi người đều đến đó cả rồi.”

Thời điểm hai người đi đến khu nướng bên kia, người trong nhà đã có mặt đầy đủ.

Bởi vì hôm nay là cuối tuần, thời tiết lại rất tốt, có rất nhiều người tập trung đến đây để tổ chức

tiệc nướng ngoài trời. Trên thảm cỏ rộng rãi, có mấy nhóm người.

Lúc Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh đi qua đó, mọi người đang nhóm lửa để nướng.

Chị họ nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, lập tức chạy tới, nói với Lâm Cảnh, “Cho chị mượn em dâu một lúc

nhé.”

Dứt lời, chị ấy kéo Lục Chẩm Tuyết đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cùng mình.

Tất cả nguyên liệu nấu ăn tươi đều do khách sạn chuẩn bị sẵn, gia vị cũng đầy đủ cả, hơn nữa đều đã

được sơ chế qua, nên chỉ cần đem cánh gà ướp với các loại gia vị thôi là nướng được rồi.

Trên thảm có xanh mướt, không có bất kì nhà cửa nào cản trở, ánh nắng chiều đỏ rực như lửa chiếu

xuống trên thảm cỏ rộng rãi.

Lâm Cảnh vốn đang nói chuyện với chú, thế mà quay đầu, ánh mắt lại lơ đãng nhìn thấy ánh nắng chiều

đang chiếu rọi lên người Lục Chẩm Tuyết, tạo nên một vầng sáng dịu dàng khắp cả người cô.

Cô cúi đầu, nghiêm túc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, khóe môi hơi cong lên, nghe chị họ nói chuyện.

Lâm Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết ở phía xa xa, bất kể là đã ở bên nhau bao lâu đi chăng nữa, anh đều

không thể khống chế nổi sự rung động trước cô.

Lời tác giả: Câu truyện lần này tôi viết khá là nhàm chán, nếu như mọi người không thích, thì không

cần xem. Tấn Giang có rất nhiều truyện hay khác, mọi người không cần miễn cưỡng bản thân đọc một bộ

truyện đời thường nhạt nhẽo thế này.

Tôi biết tài nghệ của tôi rất kém cỏi, nếu như không thích thì có thể không cần đọc, cũng không nói

cho tôi biết. Tôi chỉ muốn yên lặng viết truyện, mỗi ngày đều nhắc nhở bản thân phải kiên trì thêm

chút nữa, chỉ có giữ vững viết mới có thể thoát ra khỏi thời kì cổ bình này. Dừng lời ở đây, có thể

sau này sẽ không viết nữa.

Thật ra hai năm nay tôi viết truyện rất khổ cực, vùi lấp trong thời kì cổ bình, còn tự mình hoài

nghi lung tung, đến nay vẫn chưa cách nào đi ra được.

Gần đây tôi luôn một mực nghiêm túc suy tính đến chuyện rút lui khỏi giới, nhưng nghĩ đến việc phải

từ bỏ việc viết truyện lại cảm thấy khổ sở không chịu được. Cho nên dù bất kể thế nào, tôi vẫn muốn

kiên trì, muốn yên lặng viết, hy vọng bản thân có thể sớm thoát khỏi thời kì cổ bình, từ từ tốt

lên.

Cho nên tôi xin các bạn, nếu thích truyện tôi viết hãy đọc, không thích thì không cần tốn thời

gian, cũng không cần phải nói cho tôi biết tôi kém cỏi đến mức nào, tôi đã biết tôi rất kém cỏi

rồi, nhưng cứ xem như tôi là một người kém cỏi thì tôi vẫn muốn cô gắng giữ vững sở thích, muốn

nhìn thấy bản thân tốt đẹp hơn một ngày nào đó.

Bình luận

Truyện đang đọc