TRÊU CHỌC TRÁI TIM EM

Trên đường trở về, Dương Thư lái xe, Khương Bái ngồi ở ghế phụ lái không nói lời nào, một mực cầm điện thoại nhắn tin trên Wechat.

Anh nhắn cho Tần Sướng một tin: [Cậu đang rảnh không? Đến sân bay giúp tôi lái xe về đi, chìa khóa phụ có ở trong văn phòng của tôi, chỗ ngăn kéo ấy, tự đến lấy đi.]

Tần Sướng: [?]

Khương Bái: [Tôi đến đưa đồ cho lão Tiền, kết quả lại gặp bạn gái, cô ấy bắt tôi phải ngồi xe cô ấy về.]

Tần Sướng mặc dù là trợ lí, nhưng bởi vì đã ở chung nhiều năm nên quan hệ của hai người khá thân thiết.

Cho anh ta ăn cơm chó còn bắt anh ta lấy xe dùm, anh ta đành nghiêm túc gửi một tin: [Luật sư Khương, đây hình như là chuyện riêng của anh, không nằm trong phạm trù công việc của tôi. Hôm nay còn là cuối tuần, sáng nay tôi mới vừa bị anh gọi lên văn phòng luật để tăng ca đó! * ủy khuất-ing*]

Khương Bái: [Mai thứ hai, vụ án của bên Thanh Thái sẽ mở phiên tòa, chờ chúng ta thắng kiện thì cậu kiếm chác được không ít đâu. Nếu như mai tôi không có xe, lỡ mất giờ tiến hành phiên tòa thì có tính là sai sót công việc của cậu không?]

Tần Sướng bị lời lẽ vớ vẩn của ông chủ lớn nhà anh ta làm cho câm nín.

Anh ta có ngu mới tin! Lại còn ra vẻ hù dọa cơ đấy?

Những cái khác thì không nói, Tần Sướng đi theo Khương Bái nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thấy anh phạm sai lầm trong công việc.

Vụ án lớn đó làm sao anh có thể đến trễ thời gian tiến hành phiên tòa chứ?

Hoàn toàn không có khả năng!

Tần Sướng dựa vào ghế salon, vừa xem phim truyền hình vừa ăn vặt, cực kỳ nhàn rỗi.

Anh ta suy nghĩ một chút, cảm thấy sân bay thật sự quá xa, còn phải gọi xe, hoàn toàn không có tí lợi lộc nào. Anh ta đang chuẩn bị tìm lí do lấp liếm để trốn tránh.

Dù sao ngày mai mở phiên tòa, có đánh chết anh ta cũng không tin luật sư Khương sẽ đến trễ.

Đúng lúc này Khương Bái lại gửi một tin tới: [Đừng quá tự tin về tôi, tôi nói chuyện yêu đương nhiều quá nên mụ mị đầu óc, cái gì cũng có thể xảy ra.]

Tần Sướng: “…”

Khương Bái: [Tiền xe tôi trả, cộng thêm một bữa tối.]

Sau đó quả quyết chuyển khoản luôn cho Tần Sướng.

Tần Sướng nhìn số tiền đối phương chuyển đến, hai mắt sáng như sao, bàn tay nhanh chóng nhấn một cái, hốt tiền!

Đi theo ông chủ lớn lăn lộn, quả nhiên là có thịt ăn!

Tần Sướng: [Tôi đi liền!!!]

Anh ta mò điều khiển từ xa ra, tắt ti vi, đứng dậy mặc áo khoác rồi ra khỏi nhà.

***

Sắc trời đã dần trở nên ảm đạm, đường phố cũng trở nên đông đúc, Dương Thư lái xe chậm lại.

Thấy Khương Bái cất điện thoại đi, cô nghĩ nghĩ một chút, vẫn nói với anh một câu: “Lúc nãy anh nói với Giang Triệt về quan hệ yêu đương của chúng ta, tôi cảm thấy không được tốt lắm, sau này vẫn nên tránh đi chút.”

Khương Bái nghiêng mắt nhìn qua, góc cằm sắc bén cong lên.

Dương Thư liếc anh một cái, lại nói: “Nói trước, không phải vì tôi có suy nghĩ gì với anh ấy nên mới nói vậy, dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, chỉ là tôi nghĩ cho anh thôi.”

Cô ngừng một chút, phân tích cho anh nghe: “Một năm nữa hai chúng ta sẽ chia tay, nếu anh nói với mọi người là chúng ta đang hẹn hò, nhất định Khương Khương và ba mẹ anh cũng sẽ biết, sau này họ hỏi chúng ta đang thế nào thì cũng khó trả lời.”

“Có gì mà khó trả lời?” Khương Bái nhàn nhàn thu lại tầm mắt, khuôn mặt không chút biểu tình. “Em không cần quan tâm mấy thứ vớ vẩn đó thay tôi.”

Giọng điệu của anh lạnh nhạt hiếm thấy, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc trước.

Bầu không khí trong xe dần ngưng trệ nặng nề, nhiệt độ hạ thấp giống như sắp đóng băng.

Lần đầu tiên Dương Thư nghe thấy anh nói chuyện thế này với cô, chưa kịp thích ứng.

Chẳng lẽ cô có câu nào đâm chọt anh à?

Dương Thư thử nghĩ lại, cô chỉ nói sự thật thôi, cũng là suy nghĩ cho anh, hình như không đắc tội gì cả.

Vậy chắc do tâm trạng của anh không tốt.

Vừa rồi anh còn một mực cầm điện thoại nhắn tin Wechat, chắc là có ai đó chọc tức anh.

Chuyện không liên quan đến cô, vậy mà vô duyên vô cớ lại giận cá chém thớt lên cô là sao?

Dương Thư bỗng nhiên cảm thấy thật ủy khuất. “Anh hung dữ với tôi làm gì!?”

Khương Bái hơi giật mình, quay đầu nhìn sang cô.

Cô gái nhỏ vẫn đang tiếp tục lái xe, sắc mặt nặng nề, khóe miệng hơi cong, rõ ràng là cực kỳ không vui.

Khương Bái lúc này với bất giác nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình hơi quá.

Môi anh mấp máy hai cái, thỏa hiệp nói: “Xin lỗi em.”

Vẻ mặt Dương Thư hơi hòa hoãn lại, nhẹ nhàng mở miệng: “Được rồi, nể mặt thái độ xin lỗi thành khẩn của anh, tôi không so đo nữa.”

Khương Bái thấy cô trong nháy mắt từ âm u sang tươi tắn, vết nhăn trên mặt cũng dần thả lỏng.

Tính cách lại của cô cũng khá tốt, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh.

“Em có mệt không, hay để tôi lái cho?” Khương Bái dịu dàng hỏi.

Dương Thư lắc đầu: “Không cần đâu, sắp tới nhà rồi, anh cứ nghỉ ngơi trước một chút đi.”

Dứt lời, cô đột nhiên nhận ra lời này của mình hình như hơi có vấn đề.

Cái gì mà bảo anh nghỉ ngơi “trước” chứ?

Thế còn “sau” thì làm gì?

Trong đầu Dương Thư lại nhớ đến câu lúc này Khương Bái nói “làm chuyện chính”, lập tức cảm giác không ổn, chỉ có thể âm thầm cầu trời lạy phật cho Khương Bái không có suy nghĩ lệch lạc giống cô.

Ai ngờ người đàn ông ngồi ghế phụ lái đã nở nụ cười lười nhác, giọng nói không rõ ý vị tiếp lời: “Dù không nghỉ ngơi thì lát nữa vẫn có thể thỏa mãn em.”

Dương Thư: “…”

Suốt quãng đường còn lại, bên trong xe không ai lên tiếng nữa.

Thoát khỏi được đoạn đường tắc nghẽn, Dương Thư nhìn con đường rộng lớn phía trước, cũng không thay đổi vận tốc, không nhanh không chậm.

Khương Bái dò xét cô: “Em mải mê suy nghĩ gì thế? Những chiếc xe phía sau đều vượt qua luôn cả rồi.”

Dương Thư cầm tay lái, mặt không biểu tình: “Đây là tốc độ bình thường của tôi, an toàn là trên hết, không cần phải đi nhanh làm gì.”

Ngoài miệng thì cô nói thế, nhưng chân vẫn đạp tăng ga.

Ánh đèn màu cam bên đường thuận theo cửa sổ chiếu vào lớp kính, hắt lên gương mặt trắng trẻo phiếm hồng của cô gái nhỏ, lông mi vừa cong vừa dài mấp máy hai lần, trên mặt còn rơi một vệt bóng tối. 

Khương Bái nghiêng mắt chăm chú nhìn cô một lúc lâu, có điều cô chuyên tâm lái xe nên không hề phát hiện ra.

Xe đi đỗ vào tầng hầm của tiểu khu, Dương Thư và Khương Bái bước xuống xe.

Thời tiết Trường Hoàn càng ngày càng lạnh, nhiệt độ buổi tối hạ thấp chỉ còn 5 độ.

Ban ngày lúc ra khỏi nhà Dương Thư chỉ mặc một chiếc áo khoác, khi đó có ánh nắng mặt trời nên không cảm thấy lạnh, bây giờ mặt trời đã xuống núi, vừa bước ra khỏi khoang xe đã khiếp cô lạnh teo người, tê buốt từ đầu đến chân.

Trong tầng hầm có thang máy đi thẳng lên trên, cô vừa chà xát ủ ấm tay vừa mau chóng chạy qua nhấn nút thang máy bước vào.

Thấy Khương Bái mặt không đổi sắc đi vào, giống như không cảm thấy gì, Dương Thư nhìn quần áo trên người anh, cũng không dày hơn cô là mấy.

“Anh không lạnh à?”

Khương Bái ấn nút đóng cửa: “Vẫn ổn.”

Sau đó còn liếc cô một cái, nửa chọc ghẹo: “Nếu em sợ lạnh, hay là chúng ta ôm nhau một cái cho ấm nhé?”

“…”

Hình như cũng không đến mức đó đâu…

Dương Thư nắm tay giấu trong ống tay áo, nhìn chằm chằm mấy con số chạy nhảy trên bảng điện tử.

Đến nơi, vừa bước vào nhà Dương Thư đã lập tức mở máy sưởi.

Cô thay dép lê, chạy qua sô pha kéo tấm thảm bọc mình lại, lạnh run cả người.

Khương Bái nhìn cô buồn cười nói: “Cũng đâu phải là -5 độ đâu, em lạnh đến cỡ đó luôn hả?”

“Cực kỳ lạnh!!!” Cô siết chặt tấm thảm vào người. “Chắc ngày mai có thể mặc cả áo lông vũ đi làm luôn ấy.”

Dương Thư rất sợ lạnh, đến mùa đông lại càng sợ hơn, trước đây Dương Huyền Diệu thường xuyên nhắc nhở cô mặc áo bông đeo giày vải từ sớm.

Thỉnh thoảng cô vì muốn xinh đẹp nên không chịu mặc, Dương Huyền Diệu lại không ngừng lải nhải bên tai.

Cô không kiên nhẫn nghe nổi nữa mới ngoan ngoãn mặc chúng lên. 

Sau sự việc ở nhà họ Hà, đã 6 năm cô không trở về, chỉ liên hệ với Dương Huyền Diệu qua Wechat. 

Mấy năm nay Dương Huyền Diệu cũng không thường liên lạc, thỉnh thoảng với nói chuyện hai ba câu với cô.

Nhưng khi đến mùa đông, ông cũng hay ngẫu nhiên gọi điện nhắc cô mặc ấm đừng để cảm lạnh.

Đã lâu rồi cô chưa liên lạc lại với Dương Huyền Diệu, lần trò chuyện gần đây nhất là từ hồi tháng Chín, khi ông nói ông chuẩn bị kết hôn, còn muốn giới thiệu đối tượng cho cô, cuối cùng cuộc nói chuyện kết thúc không mấy vui vẻ.

Ông vốn là như vậy, khó khăn lắm mới nói được vài câu, lại vô tình đẩy đoạn tình cảm cha con ra sơ hơn.

Dương Thư không hiểu vì sao lại nhớ đến những chuyện này, cô thất thần một lát, ngước mắt nhìn Khương Bái đang đứng ngay trước mắt.

Người đàn ông có ngũ quan sắc sảo rõ ràng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, đồng tử dưới ánh đèn giống như đang phát sáng, ấm áp sưởi ấm lòng người lạnh lẽo bên trong.

Dương Thư lẳng lặng đối mặt với anh.

Người đàn ông chỉ trong phút chốc đã cúi đầu xuống, khớp tay mảnh khảnh ôm lấy gáy cô, yết hầu khẽ động, đặt xuống một nụ hôn.

Ban đầu là cảm xúc ôn hòa dịu dàng, sau đó dần sâu hơn, dần đốt cháy mọi giác quan.

Trong lòng Dương Thư trống rỗng, đột nhiên lại muốn dùng sức giữ chặt thứ gì đó.

Lông mi cô động đậy vài cái, chủ động đưa hai tay lên ôm cổ anh.

Tấm thảm bọc trên người cô chẳng biết đã trượt xuống bắt cá chân từ bao giờ.

Người đàn ông ôm ngang cô lên.

Khoảnh khắc hai chân lơ lửng trong không khí, Dương Thư níu lấy cổ tay anh, giọng nói nhẹ nhàng thở ra: “Tôi muốn tắm trước đã.”

“Được.” Anh ôm cô gái nhỏ trong ngực, chóp mũi cọ trên cổ cô, giọng nói phá lệ hơi khàn.

Quay về phòng, Dương Thư đi tắm trước, dòng nước ấm áp chảy trên người giống như rửa trôi mọi ưu phiền sau một ngày mệt mỏi, chút khó chịu trong lòng cũng dần biến mất, cả ngươi thư thái hơn nhiều.

Chờ đến khi cô ra khỏi phòng tắm, Khương Bái bỏ tấm tạp chí tiện tay cầm đọc xuống, sau đó cởi thắt lưng nói: “Đợi tôi.”

Anh quay vào phòng tắm rửa.

Dương Thư thừa dịp rảnh rỗi ngồi dưỡng da, sau đó quấn lấy chăn nằm lên giường.

Khương Bái vẫn chưa đi ra.

Cô nhớ tới câu nói đầy thâm ý của anh ban nãy vừa nói: “Đợi tôi.”

Mặc dù không hiểu vì sao đêm nay hai người họ lại tiến đến chuyện này, nhưng dù sao cô cũng đã đồng ý ở bên anh một năm, loại chuyện này cô cũng không ngại.

Có điều chờ đợi thì rất nhàm chán, cô dự định chơi một ván game để giết thời gian.

Trò chơi vừa bắt đầu, cô còn chưa kịp mất máu thì người đàn ông đã mặc áo choàng tắm bước từ trong ra.

Dương Thư có chút câm nín, lựa đúng thời điểm quá đó!

Hơi nước tươi mát còn vương mùi sữa tắm, hòa vào trong không khí cực kỳ dễ ngửi.

Cô liếc nhìn anh một cái, giọng nói thương lượng. “Chờ tôi chơi hết ván này nhé? Là đánh xếp hạng.”

Khương Bái vén chăn ngồi xuống cạnh cô, vô lại hất cằm, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Khương Bái nhìn cô chơi khiến Dương Thư cảm thấy hơi áp lực.

Cũng may là đồng đội ở giữa phối hợp rất tốt, giai đoạn đầu bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, trò chơi nhanh chóng kết thúc.

Dương Thư là MVP.

Cô đang chuẩn bị nhấn xem số liệu chiến đấu của đồng đội thì điện thoại đã bị một bàn tay không chút lưu tình cướp đi.

Chỉ trong nháy mắt, cô bị Khương Bái đẩy ngã.

Lòng bàn tay anh lướt trên gương mặt tinh xảo của cô, đáy mắt Khương Bái là một mảnh tĩnh mịch, giọng nói nỉ non hỏi cô: “Sau đêm hôm đó… em có từng nhớ tới không?”

Dương Thư hơi sửng sốt.

Anh dường như cũng không cần câu trả lời, trực tiếp đã đáp che lấp môi cô.

Xúc cảm bị kích thích, Dương Thư đỏ mặt nhớ tới cái gì đó hỏi anh: “Đã dùng biện pháp rồi chứ?”

Cả người của anh nóng hổi, cổ họng chỉ đáp nhẹ một chữ. “Ừm.”

Anh lôi nó ra từ dưới gối, đặt vào tay cô, sau đó tách năm ngón tay cùng nhau đan xen mười ngón.

***

Bên ngoài trời đã khuya, Khương Bái tắm rửa thay đồ xong bước ra, nhìn Dương Thư đang nằm trên giường: “Tôi phải đi đây.”

Anh ngừng hai giây, lại giải thích thêm. “Ngày mai ở tòa án có một phiên xét xử.”

Dương Thư nằm yên không muốn nhúc nhích: “Anh định về bằng gì?”

Giọng nói của cô hơi khàn, khiến cho đầu của Khương Bái không ngừng tua lại một số hình ảnh không dành cho con nít lúc nãy… 

“Gọi xe.” Anh đáp.

Dương Thư ừ một cái: “Lúc đi tiện tay tắt đèn phòng khách giúp tôi nhé.”

Như thế thì cô khỏi phải đi ra.

Khương Bái nheo mày, đứng ở mép giường, hai tay chống ngang người nằm trên đệm.

Dương Thư đang tùy ý lướt điện thoại, cảm giác được có một bóng đen trùm tới thì cô thức nhấc mày, đối đầu với cặp mắt không rõ tâm tư của anh.

Anh nhìn cô, nở nụ cười, nhỏ giọng nói gì đó bên tai.

Biểu tình trên mặt Dương Thư nháy mắt cứng đờ.

Trước khi cô kịp nổi cơn tam bành, Khương Bái đứng lên, nhẹ nhàng nói câu “ngủ ngon”, sau đó đi ra ngoài.

Dương Thư tức giận cầm một bên gối ném về hướng bóng lưng của anh.

Anh dừng lại ở cửa, thuận thế quay người chụp lấy, ném trả lại cho cô: “Đi đây.”

“Cạch.”

Cửa đóng lại.

Bên ngoài vang lên một chuỗi âm thanh xột xoạt, mơ hồ truyền tới âm vang đóng cửa.

Trong phòng chỉ còn lại một mình, Dương Thư ôm gối trong ngực, bên tai vẫn còn quanh quẩn câu nói lưu manh của anh: “Lúc nãy em khóc trông thật đáng yêu.”

Cả mặt lẫn tai Dương Thư đều đỏ ửng, nhiệt độ nóng tới mức phát hỏa.

Bình luận

Truyện đang đọc