TRÊU CHỌC TRÁI TIM EM

Editor: automne

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Giang Lăng nhìn anh cứ chặn tay ở cửa, cô không thèm quan tâm, nhíu mày nói: “Giữa chúng ta đã không còn gì để nói từ lâu, chuyện gì cần nói đã nói rõ từ lúc ly hôn rồi.”

“Lăng Lăng…” Phó Văn Sâm nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Lúc nửa đêm mơ về cái tên này, anh đã từng đặt nó trong tim hết lần này tới lần khác, hôm nay, người anh ngày nhớ đêm mơ đang đứng trước mặt, nhớ lại chuyện trong quá khứ, trái tim Phó Văn Sâm như bị một con dao đâm vào, thở thôi cũng thấy đau.

Đôi môi mỏng của anh run rẩy: “Lăng Lăng, anh xin lỗi.”

Ba chữ này nói ra thì rất đơn giản, so với việc cô dẫn theo cô chịu nhiều tủi thân thì chẳng đáng kể.

Phó Văn Sâm áy náy, hối hận, rồi lại cảm thấy vô cùng bất lực.

Đô mặt anh phiếm hồng, giọng nói mang theo ý khẩn cầu: “Cho anh thêm một cơ hội để bù đắp, được không em?”

Giang Lăng rũ mắt, che giấu tâm tình của mình, giọng nói bình tĩnh như thường ngày: “Cơ hội là mọi người trao cho nhau, trước đây anh chưa từng cho tôi, bây giờ tôi có thể cho anh cơ hội gì đây?”

Cô hít sâu một hơi, “Chuyện trong quá khứ đã qua hết rồi, Đồng Đồng là con trai tôi, không có chút quan hệ nào với anh cả, hy vọng sau này anh đừng tiếp tục dây dưa nữa.”

Nhìn tay anh đang chặn cười, Giang Lăng dần dần mất kiên nhẫn: “Anh Phó, luật sư Phó, anh vẫn chưa buông tay à, tối nay anh muốn tự ý xông vào nhà dân sao?”

Phó Văn Sâm kinh ngạc nhìn cô, bàn tay nắm chặt cánh cửa dần thả lỏng.

Giang Lăng quả quyết dùng sức đóng cửa lại.

Không ngờ lúc cánh cửa sắp đóng, Phó Văn Sâm lại đưa tay ra cản lại: “Chờ một chút.”

Giang Lăng không đề phòng, không kịp dừng tay lại, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh.

Giang Lăng kinh ngạc nhìn anh, bốn đầu ngón tay bị cửa kẹp đến nỗi chạy máu, đốt ngón tay sưng vù, tím tím xanh xanh, nhìn mà giật mình.

Giang Lăng vội buông tay nắm cửa ra, chẳng biết tức giận hay sợ hãi: “Phó Văn Sâm, anh làm gì thế?!”

Anh đứng ở ngoài cửa, mồ hôi trên trán túa ra, thái dương nổi gân xanh, khuôn mặt không giấu được vẻ đau đớn.

Bàn tay sưng đỏ kia chậm chạp rũ xuống bên người, khó mà khắc chế sự run rẩy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đồng Đồng ở bên cạnh chứng kiến mọi chuyện đột nhiên khóc òa lên, nước mắt to như hạt đậu cứ thế rơi xuống, tiếng khóc càng lúc càng lớn, hình như vô cùng uất ức.

Cậu nhóc khóc khiến tâm trí Giang Lăng hơi rối loạn, cũng không kịp xem vết thương của Phó Văn Sâm thế nào, vội vàng dỗ con: “Bé cưng sao thế?”

Đồng Đồng vùi mặt vào ngực Giang Lăng nghẹn ngào: “Mẹ, tay chảy máu kìa hu hu hu…”

Giang Lăng và Phó Văn Sâm kết hôn rồi lại ly hôn, chuyện này trong giới nhà giàu ở An Cầm cũng không phải là bí mật, cho nên Giang Lăng chưa từng có ý nghĩ giấu diếm Đồng Đồng chuyện ba ruột của cậu nhóc.

Thậm chí cô còn đưa ảnh Phó Văn Sâm cho Đồng Đồng xem.

Giang Lăng đau lòng xoa đầu con trai, đột nhiên thấy hối hận vì cãi nhau với Phó Văn Sâm trước mắt cậu nhóc.

Vừa rồi là cô không đủ lý trí.

Giang Lăng không biết phải làm gì cho tốt, Phó Văn Sâm giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, chậm rãi đi tới.

Anh dùng tay còn lại vỗ vai Đồng Đồng, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé: “Đồng Đồng nhìn nhầm rồi, tay của ba không bị chảy máu.”

Đồng Đồng ngừng khóc, quay đầu nhìn Phó Văn Sâm rồi lại nhìn tay anh.

Một giây sau, Đồng Đồng đưa tay đẩy anh ra.

Phó Văn Sâm bất đắc dĩ lùi lại theo lực đẩy của cậu nhóc.

Đồng Đồng ngẩng đầu, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: “Ông không phải ba tôi, ông làm mẹ tức giận, tôi không thích ông!”

Bàn tay nhỏ mập mạp của cậu nhóc nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bỏ mặc Phó Văn Sâm đứng ngoài.

Theo tiếng “cạch” đó, thế giới dường như cũng yên tĩnh lại.

Đồng Đồng đưa lưng về phía cửa, lông mi vẫn còn ướt sũng, hai mắt đẫm lệ nhưng cũng không quên dỗ cô: “Mẹ đừng tức giận nữa ạ, con đuổi ông ấy đi rồi.”

Chóp mũi Giang Lăng cay cay, không biết nên khóc hay cười, trong phòng cực kỳ phức tạp, cô ôm con trai vào lòng.

Hai mẹ con an ủi nhau một lúc, Giang Lăng hỏi cậu: “Tối nay con muốn ăn gì? Mẹ làm bánh rán hành nhé?”

“Vâng ạ.”

Giang Lăng dẫn cậu đi rửa mặt rồi để cậu ngồi ở phòng khách xem phim, sau đó kéo tay áo lên đi vào bếp.

Sau khi làm xong bánh rán hành, Giang Lăng thấy Đồng Đồng mở cửa, ngó đầu ra nhìn cái gì đó.

Một lát sau, cậu nghiêng người, đóng cửa lại.

Sau đó bắt gặp anh mắt của Giang Lăng, hai tay của cậu nhóc nắm chặt nhau, mím môi: “Mẹ…”

Giang Lăng đoán chắc cậu muốn xem Phó Văn Sâm đã đi chưa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô cười dịu dàng, cũng không vạch trần, đi tới dắt tay con trai: “Mẹ làm xong bánh rán hành rồi, còn nấu thêm canh trứng nữa, tới ăn thôi nào.”

Giang Lăng dẫn Đồng Đồng tới bàn ăn.

Sau bữa ăn, hai mẹ con nói chuyện một lúc, không ai nhắc tới Phó Văn Sâm cả.

Giang Lăng thấy thời gian không còn sớm nên dẫn cậu nhóc đi rửa mặt, dỗ cậu nhóc ngủ.

Trong phòng ngủ, sau khi Đồng Đồng nằm xuống mới nói một câu: “Mẹ, có phải vì ông ấy không cần chúng ta nữa nên mẹ mới giận ông ấy không?”

Giang Lăng sững sờ chớp chớp mắt, mím môi không nói gì.

Đồng Đồng: “Ông ấy nói không phải ông ấy không cần chúng ta, trên đường về nhà, ông ấy cứ xin lỗi con mãi. Ông ấy ngốc thật, giấu bàn tay bị thương đi rồi quay sang nói với con mình không bị thương, con đầu phải đứa trẻ ba tuổi.

Viền mắt Giang Lăng hơi nóng, cô xoa xoa đầu con trai: “Ngủ đi con.”

Trẻ con suy nghĩ đơn giản, vừa nhắm mắt lại đã ngủ luôn, hơi thở đều đều.

Giang Lăng tắt đèn, rón rén về phòng mình.

Cầm điện thoại lên, cô mới đọc tin nhắn WeChat Dương Thư gửi trước đó.

Dương Thư đưa Đồng Đồng từ An Cầm về, gặp được Phó Văn Sâm ở sân bay.

Phó Văn Sâm nói muốn đưa Đồng Đồng về, Dương Thư cũng không tiện từ chối, nến nhắn tin báo cho Giang Lăng.

Giang Lăng trả lời Dương Thư hai câu, sau đó làm thế nào cũng không được, cô đành mở máy tính ra làm việc.

Đầu óc Giang Lăng rất hỗn loạn nên hiệu suất làm việc cũng không cao, dưới anh đèn, cô ngồi ôm đầu gối một lúc, lại tắt máy tính lên giường nằm.

Cả tinh thần lẫn thể xác của Giang Lăng đều mệt mỏi, nhưng lại không yên giấc được.

Cô không ngờ mấy hôm trước vừa gặp Phó Văn Sâm ở sân bay, vậy mà hôm nay anh đã gặp được Đồng Đồng.

Giang Lăng đã chuẩn bị tâm lý không giấu được chuyện của Đồng Đồng, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.

Trước đây cô rất mong anh biết sớm một chút, sau đó mong chờ anh sẽ có phản ứng như nào.

Nhưng nhiều năm cứ thế trôi qua, dần dần cô không còn muốn biết nữa.

Tối hôm đó Giang Lăng ngủ rất muộn, đến nửa đêm đã tỉnh lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được nữa.

Buổi tối Đồng Đồng ngủ hay đạp chăn, cô đứng dậy qua phòng cậu nhóc xem thử, quả nhiên lại đá chăn nữa rồi.

Giang Lăng đắp chăn giúp cậu nhóc, cậu chìm trong giấc ngủ, khuôn mặt non nớt rất yên tĩnh.

Giang Lăng tắt đèn, định rời đi thì nghe thấy Đồng Đồng nói mớ: “Ba ơi…”

Người Giang Lăng cứng đờ, quay đầu nhìn con trai nằm trên giường.

Từ nhỏ, Đồng Đồng đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất ít khi chủ động hỏi Giang Lăng về ba của mình.

Giang Lăng biết, cậu nhóc sợ nhắc đến chuyện này sẽ làm cô khó chịu.

Lúc Giang Lăng dẫn cậu đi ra công viên, nhìn thấy những đứa nhỏ khác có ba mẹ chơi cùng, cậu nhóc sẽ thất thần nhìn chằm chằm vào ba của các bạn nhỏ khác thật lâu.

Về đến nhà, cậu nhóc lập tức lấy ảnh của Phó Văn Sâm ra xem.

Có đôi khi cậu nhóc không giấu được cảm xúc, cũng sẽ tỏ ra buồn chán tủi thân, đáng thương hỏi cô: “Mẹ, ba sẽ đến tìm chúng ta sao?”

Mỗi lần cậu hỏi, đáy lòng Giang Lăng tự nhiên trở nên mềm nhũn, rất dễ xúc động.

Cô không trả lời được câu hỏi của con, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười: “Mẹ cũng không biết nữa.”

Đồng Đồng nói: “Nếu mà ba tới, chúng ta không quan tâm  đến ba nữa, cho ba biết chúng ta rất tức giận.”

Mỗi lần nói những chuyện này, Giang Lăng đều không biết trả lời cậu như nào.

Có đôi khi Giang Lăng cũng hỏi chính mình, mấy năm qua cô không dẫn Đồng Đồng đi tìm Phó Văn Sâm là đúng hay sai?

Nhưng năm đó Phó Văn Sâm khăng khăng từ chối tình cảm của cô. chẳng lẽ cứ không cần mặt mũi, chủ động dẫn con đi tìm anh sao?

Giang Lăng đến phòng khách uống chút nước mới quay người về phòng.

Lúc về phòng cô mới phát hiện chưa kéo rèm cửa sổ vào, tối nay cô cứ như trên mây ý, làm gì cũng quên trước quên sau.

Giang Lăng đi kéo rèm cửa, cô thoáng nhìn thấy bên dưới cô một bóng dáng quen thuộc ở ven đường, là Phó Văn Sâm.

Giang Lăng ở tầng 12, trong màn đêm, tuy cô không thấy rõ khuôn mặt đối phương nhưng vẫn nhận ra anh.

Không ngờ anh vẫn chưa đi.

Giang Lăng nhìn đồng hồ, gần bốn giờ sáng rồi.

Phó Văn Sâm vừa đi công tác từ An Cầm về, bởi vì nhiệt độ Bắc Nam chênh lệch nhau, anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.

Mà nhiệt độ ở Trường Hoàn lúc này là -9 độ.

Giang Lăng không hiểu nổi anh, nhiều năm như vậy cũng chẳng quan tâm, bây giờ lại dây dưa với cô.

Cô không để ý tới nữa, quả quyết kéo rèm lại, sau đó quay về giường.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô toàn hình bóng Phó Văn Sâm ở ven đường.

Tay anh bị kẹp cửa, vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra, cứ đứng dưới tiểu khu cô ở, chẳng lẽ định đứng vậy tới hừng đông à?

Từ lúc anh đưa Đồng Đồng về nhà đến giờ đã hơn 7 tiếng rồi.

Không sợ bàn tày đó bị tàn phế ư?

Đáy lòng giãy dụa một lúc, cô đứng dậy khoác áo lông đi ra ngoài.

____

Phó Văn Sâm biết mình về nhà cũng không ngủ được nên ở đây chờ.

Anh muốn chờ đến trời sáng, để Giang Lăng bình tĩnh lại rồi nói chuyện với cô.

Ban đêm Trường Hoàn rất lạnh, từng cơn gió cứ thổi qua làm cả người anh tê dại.

Nhưng đối với Phó Văn Sâm mà nói, trạng này mới có thể xoa dịu một chút nỗi đau sâu thẳm trong lòng.

Nhưng năm qua, cho tới bây giờ anh chưa từng thật bại.

Lúc nhà họ Phó gặp khó khắn, anh và người nhà chen chúc trong phòng trọ, mùa hè nắng nóng, mùi từ bãi rác bên ngoài bay lên, khiến người ta buồn nôn.

Nhưng dù vậy, anh cũng không cảm thấy mình chật vật lắm.

Lúc đó, người duy nhất muốn chèo chống cùng anh là Giang Lăng, nhưng anh chỉ mong cô sống thật tốt, không cần chịu khổ cùng mình, cho dù anh thế nào đi nữa cung can tâm tình nguyện.

Mấy năm qua trả hết nợ nần, anh dần có chỗ đứng trong giới, cũng từng nghĩ sẽ đến tìm cô.

Nhưng mỗi lần nhớ lại trước đây mình quyết liệt ép cô rời đi, anh lại mất hết can đảm.

Nếu cô đã buông tay, có cuộc sống tốt hơn rồi, thì anh đến dây dưa khiến cô khó chịu làm gì

Chỉ là anh không ngờ cô lại sinh cho anh một đứa con.

Lúc tình cảm hai người đang mặn nồng đã từng nghĩ tới vấn để sinh con.

Có một buổi tối, cô nằm xem hết mấy video dễ thương về trẻ em trên điện thoại xong, bỗng nhiên chạy tới phòng sách, ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh hỏi anh có thích trai hay gái.

Lúc ấy Phó Văn Sâm đang bận công việc, không kịp phản ứng lại câu hỏi của cô, nửa ngày sau mới cười, ôm eo cô: “Muốn sinh con hả?”

Mặt Giang Lăng hơi đỏ, thề thốt phủ nhận: “Không phải, em chỉ hỏi chút thôi.”

Phó Văn Sâm: “Nếu là em sinh, trai hay gái anh cũng thích.”

Giang Lăng không chịu lắc vai anh: “Nhất định phải chọn một, anh không chọn nghĩa là không yêu em.”

Phó Văn Sâm suy nghĩ một chút: “Nếu bắt buộc phải chọn thì anh sẽ chọn con trai.”

“Vì sao chứ?” Giang Lăng sụ mặt xuống, “Anh trọng nam khinh nữ!”

Phó Văn Sâm cười, bóp bóp mặt cô: “Anh sợ nếu sinh con gái, con bé sẽ mít ướt giống em, vậy thì phải làm sao đây?”

Anh ôm eo cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm bên tai cô, “Đời này của anh chỉ dỗ một mình em là đủ rồi, anh không còn sự kiên nhẫn để dỗ thêm ai nữa đâu.”

Hai tai Giang Lăng nóng lên, còn chưa kịp nói gì đã bị anh bế về phòng ngủ: “Vấn đề sinh con nên nghiên cứu thảo luận trên giường mới phù hợp.”

Giang Lăng: “…”

Phó Văn Sâm nhớ, mấy ngày sau khi hai người thảo luận vấn đề này xong, buổi tối nào đó, Giang Lăng lại nói tới tìm anh.

Ngày đó cô đầy âu lo hỏi: “Em thấy trên mạng nói sinh con rất đau, em sợ đau thì phải làm sao bây giờ?”

Không đợi Phó Văn Sâm trả lời, cô đã nói tiếp: “Nếu như em mang thai, anh phải nghe lời em răm rắp đấy nhé, phải đối xử với em tốt hơn cả bây giờ!”

Phó Văn Sâm tựa vào đầu giường, để sách trong tay xuống, kéo cô lại gần: “Bây giờ anh cũng nghe lời anh răm rắp đấy thôi, còn muốn tốt thế nào nữa?”

“Dù sao cũng không thể để cho em chịu uất ức được.” Giang Lăng dựa vào trong ngực anh, “Toàn bộ quá trình từ lúc em mang thai đến khi sinh con, anh nhất định phải ở bên cạnh em.”

Phó Văn Sâm nghiêm túc hỏi lại vấn đề này: “Nếu như đúng lúc đó anh phải đi công tác thì sao bây giờ?”

“Vậy em mặc kệ, nếu như anh không ở cạnh em thì em không sinh nữa, đợi đén lúc anh về.”

“…”

Phó Văn Sâm không nói nên lời, Giang Lăng đột nhiên ôm chặt anh, cực kỳ ỷ lại: “Anh phải ở bên em, nếu không em sẽ sợ lắm.” 

Khi đó Phó Văn Sâm chỉ cảm thấy cô nói đùa, chuyện mang thai phải lên kế hoạch thật tốt mới được.

Nhưng anh rất thích dáng vẻ cô tưởng tượng về tương lai của hai người, anh xoa mặt cô, mỉm cười đồng ý: “Được, nhất định sẽ ở bên em, đến lúc đó mỗi ngày anh đều bên cạnh em.”

Cuối cùng anh lại nuốt lời.

Lúc này nhớ đến ký ức đó càng khiến anh thấy đau đớn và tội lỗi gấp bội.

Một cơn gió thổi qua, cành cây ven đường rung rung, lướt qua má anh như thế bị đánh bằng roi da.

Yếu hầu Phó Văn Sâm giật giật, anh không có chỗ nào để giải tỏa cảm xúc, cổ họng nghẹn ngào khó chịu.

Anh sờ vào túi lấy bao thuốc ra, nhưng trong bao thuốc chẳng con điếu nào cả.

Anh bất đắc dĩ cất đi.

Lúc này cánh cửa tòa nhà mở ra, nghe thấy tiếng động, Phó Văn Sâm liếc mắt sang nhìn.

Giang Lăng mặc áo khoác lông màu đen bước ra.

Vẻ mặt Phó Văn Sâm mừng rỡ.

Anh còn chưa kịp mở miệng, Giang Lăng đã đi tới, có một nỗi tức giận không tên bốc lên: “Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không, sao vẫn còn ở đây?”

Khuôn mặt cô lớn bằng bàn tay, những đường nét trên khuôn mặt vô cùng sắc xảo, lúc không trang điểm, trong cô có vẻ tiều tụy, mệt mỏi.

Mấy năm nay cô đưa Đồng Đồng rời khỏi An Cầm, đến Trường Hoàn không có ai để nương tựa, mở studio chụp ảnh.

Phó Văn Sâm không biết cô làm thế nào mà chịu được.

Giang Lăng nhìn bàn tay bị kẹp cửa của anh vẫn chưa xử lý, chịu đựng dưới thời tiết giá lạnh đến tận bây giờ, trên mặt cô càng thêm tức giận: “Phó Văn Sâm, anh điên rồi!”

Phó Văn Sâm bỗng ôm cô: “Mấy năm nay không có em bên cạnh, anh thật sự điên rồi.”

Âm thanh nhẹ nhàng khàn khàn rơi vào tai.

Cả người anh đã lạnh đến cứng ngắc, ngực anh lạnh buốt, lúc nói, hơi thở cũng rất lạnh.

Giang Lăng sững sờ, đưa tay đẩy anh, lại bị anh ôm chặt hơn.

Giang Lăng nhíu mày: “Phó Văn Sâm, tôi đếm đến ba, anh thả tôi ra, 1, 2 — “

Khi cô chuẩn bị nói đến số thứ 3, cánh tay đang siết chặt cô dần dần buông ra.

Anh vẫn giống như trước kia, chỉ cần cô đếm số, anh sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Trong nháy mắt, Giang Lăng phảng phất thấy được hình bóng của hai người khi xưa, nhớ đến lúc mình nũng nịu trong lòng Phó Văn Sâm.

Anh nói từ nhỏ cô đã được người nhà cưng chiều, khi gả cho anh cũng không thể chịu uất ức được.

Từ trước tới nay, ở trước mặt Giang Lăng anh nói một sẽ không nói hai, dù những yêu cầu của cô vô lý thế nào, anh đều đồng ý cả.

Cũng bởi vì vậy nên lúc trước anh không chút chần chừ muốn ly hôn với cô mới khiến cô không biết làm sao.

Đấy là lần đầu tiên Giang Lăng dùng mọi cách nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của anh.

Nghĩ đến lúc đó, cô lập tức cảm thấy rất ngột ngạt, làm thế nào cũng không hết được: “Không phải lúc trước anh muốn ly hôn sao, bây giờ đã như ý muốn rồi, anh còn tới đây quấy rầy tôi làm gì?”

Phó Văn Sâm im lặng một hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Em biết mà, anh cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.”

Giang Lăng cười mỉa mai: “Lúc anh nói không có tình cảm gì sao không nói bất đắc dĩ? Tôi là con người đâu phải đồ vật, không thích thì, có từng hỏi ý tôi chưa? Lúc ấy tôi cũng đã nói với anh rồi, tôi ghét nhất là kiểu đàn ông luôn tự cho bản thân mình là đúng, sao bây giờ lại tới đây làm tôi chướng mắt thế hả?”

Đôi môi mỏng của Phó Văn Sâm mấp ma mấp máy, nhất thời không biết giải thích thế nào.

Lúc này, một căn hộ bỗng sáng đèn, có người đàn ông mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài: “Hai vợ chồng không vào nhà mà cãi, đêm hôm khuya khoắt còn đứng đó lớn tiếng, có cho người khách ngủ không đây?”

Giang Lăng và Phó Văn Sâm đều yên tĩnh lại, nhìn sang bên đó.

Dường như người vợ trong phòng nói câu gì đó, người đàn ông nói biết: “Ai biết họ ồn ào gì đâu, chắc chồng uống say bị vợ mắng, thời buổi này nhiều người sợ vợ thật.”

Người đàn ông hùng hùng hổ hổ đóng cửa lại, sau đó đèn trong phòng cũng tắt.

Bị cắt ngang như vậy, Giang Lăng cũng bình tĩnh lại, cô nhìn tay anh, nói: “Anh đi bệnh viện kiểm tra thử đi, xem có ảnh hưởng vào xương không.”

“Không cần đâu, anh không sao hết.”

Tay đã sưng đến vậy rồi mà không biết suy nghĩ bay tận chỗ nào.

Giang Lăng nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đừng ở đây quấy rầy giấc ngủ của người khác nữa. Hoặc là bây giờ anh đến bệnh viện, hoặc là anh lên nhà tôi đi, tôi sẽ bôi thuốc giúp anh.”

Dứt lời cô cũng không đợi Phó Văn Sâm trả lời đã quay người đi.

Đến cổng lớn, cô định đưa tay đẩy cửa thì Phó Văn Sâm theo sau đã chủ động giúp cô.

Giang Lăng quan sát anh một chút, mặt không biểu cảm đi vào trong.

Phó Văn Sâm yên lặng theo sau.



Sau khi vào nhà, sợ đánh thức Đồng Đồng nên Giang Lăng chỉ chỉ ghế sô pha, nhỏ giọng nói: “Anh ngồi đấy trước đi, tôi đi lấy hộp thuốc.”

Đồng Đồng khó tránh khỏi có những lúc bị thương, cô đã chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc trong nhà, Giang Lăng cũng học vài cách xử lí đơn giản.

Cô cầm hộp đựng y tế đi đến phòng khách, đặt trên bàn trà, lúc này mới chăm chú nhìn vết thương của Phó Văn Sâm, không khỏi nhíu mày lại: “Thật sự không cần đến bệnh viện sao, tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra xem xương cốt có vấn đề hay không.”

“Không sao.” Anh đưa tay qua, “Em bôi thuốc giúp anh là được.”

Giang Lăng không còn cách nào, cô đành xử lý vết thường trước, động tác của cô rất nhẹ nhàng, cẩn thận: “Vậy trước tiên tôi sẽ băng bó đơn giản một chút, nếu tình huống không chuyển biến tốt đẹp thì anh nhớ tự đến bệnh viện đó.”

Phó Văn Sâm thuận miệng đồng ý, ánh mắt nhìn chằm chằm cô. 

Cô cúi thấp đầu, để lộ phần gáy trắng nõn, tóc mai rũ xuống phía trước.

Tất cả lực chú ý của cô đều đặt lên tay anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi một câu: “Có đau không?”

Tay Phó Văn Sâm đã lạnh cóng đến nỗi mất hết cảm giác từ lâu, huống chi giờ này anh đâu còn để ý mấy chuyện này.

Đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt anh đen nhánh sâu không thấy đáy, giọng nói bất giác trở nên nhu hòa dịu dàng, như đang an ủi cô: “Không đau.”

Giang Lăng liếc anh một cái, tăng thêm sức trên tay, ngay sau đó thì nghe thấy tiếng kêu r3n của anh.

Nàng nhướng mi: “Không đau thì anh kêu cái gì?”

Phó Văn Sâm: “…”

Giang Lăng thoa thuốc xong, quấn băng giúp anh, cô suy nghĩ một chút, buộc nút cố định: “Mấy ngày này anh không được đụng vào nước, không được lái xe.”

Cô cất thuộc vào hộp, thu tay lại.

Căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người họ, Phó Văn Sâm nhìn chằm chằm cô: “Lăng Lăng, em biết mà, trong hoàn cảnh năm đó, anh không có sự lựa chọn nào khác. Không phải anh không muốn để em đối mặt cùng anh, nhưng lúc đó hai nhà Phó – Giang đãng là thông gia, hôn nhân không phải là chuyện của riêng hai chúng tôi. Nhà họ Phó phá sản rồi, anh không thể để nhà họ Giang xảy ra chuyện nữa.”

Hiếm khi thấy cô yên tĩnh, không phản bác lại anh, Phó Văn Sâm nói tiếp: “Mấy năm trước, nhà họ Giang không thể so với hiện tại được, bây giờ Giang thị có Giang Triệt điều hành, không ai dàm làm càn, nhưng trước đây thì sao? Lúc đó sức khỏe của chủ tịch Giang không tốt, Giang Triệt vẫn đang đi học, người trong tập đoàn Giang thị đều có mục đích riêng muốn đạt được. Quan hệ thông nhà giữa Giang thị và Phó thị thất bại, nếu nhà em không phủi sạch quan hệ với anh sẽ mang đến cho chủ tịch Giang bao nhiêu áp lức? Giang thị do một tay ba em sáng lập, em mong cuối cùng phải chắp tay dâng cho đám người kia sao?”

Hốc mắt Giang Lăng đỏ lên: “Ba em còn không nói gì kia mà, ai cần anh xen vào chuyện của người khác chứ?”

“Ba em thương em như vậy, đương nhiên sẽ không nói với em, nhưng khi đó ba em bị đám người kia bức bách, cuộc sống nào có dễ dàng?”

“Anh gạt em.” Giang Lăng không muốn tin, cô không biết khi đó nhà họ Giang gặp vấn đề gì, cho tới bây giờ, ba mẹ chưa từng đề cập với cô nửa chữ. “Khi đó không có ai nói với em chuyện này cả.”

Phó Văn Sâm than thở một tiếng: “Nói cho em biết những thứ này có thay đổi được gì đâu? Em cũng đâu thể cắt đứt với gia đình mình được. Em rơi vào thế khó xử như vậy, cuối cùng cũng chọn ly hôn với anh thôi.”

“Lăng Lăng.”

Phó Văn Sâm nhìn về phía cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu như mọi chuyện đã vậy, anh hi vọng người tàn nhẫn làm những điều đó là anh.”

Để cô sinh lòng oán trách với anh còn tốt hơn là ngày đêm tự trách, áy náy.

Tim Giang Lăng như thắt lại, trong đầu hồi tưởng lại chuyện cũ, một lúc sau vẫn không nói gì: “Dù sao chuyện cũng qua lâu rồi, mấy năm nay em và con sống rất tốt, còn nhắc đến chuyện này làm gì? Bây giờ giải thích hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.”

Cô đứng lên từ sô pha, “Không còn sớm nữa, anh nên về đi.”

Phó Văn Sâm đứng dậy theo, từ phía sau ôm lấy cô, tiếng nói khàn khàn bên trong mang theo một tia trầm ấm: “Đừng giận anh nữa, cho anh thêm một cơ hội được không?”

Giang Lăng đưa tay lau khóe mắt, đẩy anh ra.

Im lặng chốc lát, cô nói: “Hết Tết Nguyên Tiêu*, bảo mẫu mới quay lại, trong khoảng thời gian này, em định đưa Đồng Đồng đến công ty, nhưng lại sợ con chán, nếu như thời gian này anh có thể chơi với con…”

“Anh có thể.” Phó Văn Sâm tranh nói trước, “Anh có thời gian, em cứ yên tâm làm việc đi, anh sẽ chăm sóc con.”

Giang Lăng liếc mắt nhìn bàn tay bị thương của anh: “Anh định chăm sóc con trong bộ dạng này sao?”

Vẻ mặt Phó Văn Sâm rất chắc chắn, như thể sợ cô sẽ đổi ý: “Anh thật sự có thể mà, vết thương này của anh không nghiêm trọng đâu, việc gì cũng có thể làm được.”

“Anh cũng không cần làm gì cả, cứ chơi với con là được rồi.” Giang Lăng dừng một chút rồi nói, “Bảo mẫu chăm sóc Đồng Đồng sẽ có tiền lương, nhưng anh thì không có đâu.”

“Anh bỏ tiền ra cũng được.”

“…” Giang Lăng gật đầu, cô nhìn đồng hồ treo tưởng, nói với Phó Văn Sâm: “Anh đi về nghỉ ngơi trước đi, khoảng thời gian này Đồng Đồng vẫn chưa đi học, con hay thức dậy trong khoảng 7 rưỡi đến 8 giờ, anh có thể quay lại vào lúc đó.”

Phó Văn Sâm dừng lại một lát, đưa tay nắm lấy tay Giang Lăng: “Vậy chúng ta…”

Giang Lăng vô thức bỏ tay ra sau lưng, né tranh anh: “Phó Văn Sâm, đã nhiều năm trôi qua vậy, anh chỉ dựa vào đâu mà cảm thấy chỉ cần thuận miệng giải thích hai câu thôi thì em và anh sẽ hòa hảo như trước chứ? Em đã cho phép anh và Đồng Đồng ở chung rồi, anh đừng được nước lấn tới.”

Tay Phó Văn Sâm dừng lại trên không trung, mỗi lúc sau mới thu tay lại: “Vậy em về phòng nghỉ một lát, tối nay anh sẽ sang đây xem Đồng Đồng.”

Phó Văn Sâm rời đi, tiện tay khép cửa lại.

Giang Lăng vẫn chưa về phòng ngủ, cô ngồi ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, bọc mình trong chăn.

Trong đầu cô toàn là những câu nói vừa rồi của Phó Văn Sâm.

Sắc trời dần sáng lên, mặt trời cũng bắt đầu mọc, tia sáng nhàn nhạt xuyên qua ngọn cây, sáng ngời rực rỡ. 

Giang Lăng ngồi trên ghế sô pha nghiêng đầu chợp mắt một lát, lúc mở mắt ra, trời đã sáng hẳn, lát nữa còn phải đi làm, cô ngáp một cái, về phòng rửa mặt.

Gần đây cô nghỉ ngơi không tốt, lúc trang điểm không quên cẩn thẩn che vẻ tiều tụy trên mặt lại.

Trong lúc đó, bà Giang gọi điện cho cô, hỏi tình hình của Đồng Đồng sau khi quay về Trường Hoàn.

Giang Lăng đang trang điểm, cô mở loa ngoài: “Tốt lắm ạ, tôi qua về nhà kêu đói, con cho nó ăn tối xong thì đi ngủ luôn, bây giờ vẫn chưa dậy.”

Bà Giang không yên tâm lắm: “Mẹ bảo để thằng bé ở đây thêm mấy ngày nữa, thế mà con lại nhờ người ta đón thằng bé đi sớm như vậy, bây giờ vẫn chưa phải đi học mà, bảo mẫu cũng chưa lên, con bận bịu như vậy sao mà chăm sóc tốt cho thằng bé được? Thằng bé còn nhỏ, con đâu thể để nó ở nhà một mình được, không an toàn.”

“Dương Thư qua đó công tác nên tiện đưa nó về luôn mà mẹ, nếu không chờ đến tết Nguyên Tiêu, con lại không có thời gian đi đón. Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt, không để nó ở nhà một mình đâu ạ.”

Bà Giang hừ một tiếng: “Con bận bịu như vậy thì sao có thời gian chăm sóc tốt cho thằng bé được?”

Trang điểm xong, Giang Lăng soi gương, chợt hỏi: “Mẹ, năm đó nhà họ Phó phá sản có ảnh hưởng gì tới nhà họ Giang không ạ?”

“Con hỏi chuyện này làm gì?”

“Con đột nhiên nghĩ đến thôi, lúc đó con không để tâm chuyện này lắm, cũng chưa từng hỏi ba mẹ. Nhà họ Phó gặp chuyện lớn như vậy, hai nhà chúng ta lại là thông gia, chắc cũng bị ảnh hưởng đúng không mẹ?”

Bà Giang thở dài: “Hạng mục Z lúc đó là ba Phó Văn Sâm  đến xin ba con, ông ấy nhắc đến chuyện kết hôn của con và Phó Văn Sâm nên ba con mới để lại cho nhà họ Phó, ai dè dự án đó xảy ra chuyện, tôn thất nặng nè, Giang thị tất nhiên cũng chịu ảnh hưởng, lúc ấy ba con còn bị mất ngủ, cứ lo âu mãi.”

Giang Lăng đột nhiên hiểu ra: “Cho nên lúc ấy ba mẹ để con ly hôn không phải vì nhà họ Phó khóc lóc om sòm mà vì nhà họ Giang ạ?”

“Đúng vậy, lúc đó mẹ và ba con cũng vì bất đắc dĩ, nhưng mẹ không ngờ, hai đứa lại ly hôn nhanh chóng đến vậy.”

Giang Lăng nắm chặt chiếc bút kẻ mắt trong tay, đốt ngón tay trắng bệch.

Có lẽ lúc ba mẹ đề xuất vấn đề ly hôn, Phó Văn Sâm đã biết nhà họ Giang xảy ra chuyện rồi.

Nếu Phó Văn Sâm không làm như vậy, ba mẹ sẽ rơi vào được cùng, lúc đó chắc chắn sẽ nói hết tình hình nhà họ Giang cho cô biết.

Đến lúc đó, người đề xuất ly hôn sẽ là cô.

Anh không muốn để cô biết những chuyện này, không muốn để cô rơi vào thế lưỡng nan, cho nên lựa chọn một mình gánh vác.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Lăng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm trần nhà, nuốt nước mắt vào trong.

Tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, cô nhìn thời gian, giờ này Đồng Đồng sắp dậy rồi, cô phải đi chuẩn bị chút đồ ăn sáng mới được.

Mấy ngày trước chỉ có một mình nên Giang Lăng ăn uống qua loa, bây giờ Đồng Đồng về rồi, cơ thể cậu nhóc đang phát triển, cô không thể qua loa như trước được.

Trạng thái tinh thần của Giang Lăng không tốt lắm, bây giờ mà nấu cơm thì không kịp, vì vậy cô thay đồ chuẩn bị xuống lầu mua chút gì đó.

Vừa mở cửa ra thì thấy Phó Văn Sâm bước ra từ thang máy.

Anh vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng đó, mặt mày mệt mỏi vì cả đêm không ngủ, trên tay đang cầm đồ ăn sáng nóng hổi.

Thấy Giang Lăng, anh cười dịu dàng, nhấc tay lên: “Anh mang đồ ăn sáng cho hai mẹ con.”

Giang Lăng nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt anh, cằm lún phún râu: “Anh không về nhà à?”

Phó Văn Sâm nói: ” Anh thấy giờ này Đồng Đồng sắp dậy rồi nên xuống dưới lầu đi dạo một chút, thuận tiện mua đồ ăn sáng cho hai mẹ con luôn. Anh thấy con đường phía sau có cửa hàng hoành thánh, nên anh đã mua hai suất hoành thánh vị Bách Hoa trước kia em thích ăn nhất.”

Anh im lặng một lát, dè dặt hỏi, “Cũng không biết bây giờ em còn thích nữa không?”

Cổ họng Giang Lăng nghẹn lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Thích ạ.”

Từ tối qua đến giờ, đây là lần đầu tiên cô dùng lời hay ý đẹp để nói chuyện cùng anh.

Dù chỉ là một câu trả lời đơn giản nhưng đáy lòng Phó Văn Sâm vẫn cảm thấy vui vẻ: “Vừa ra lò đấy, ăn nóng mới ngon, em không thích ăn rau thơm nên anh bảo người ta không cho vào.”

Giang Lăng đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào đầu ngón tay của anh, lạnh buốt.

Thời tiết sáng sớm là lạnh nhất, thế mà anh cứ đợi đến tận bây giờ.

Giang Lăng nghiêng người: “Anh vào nhà đi.”

Giang Lăng đặt đồ ăn sáng rồi tăng nhiệt độ trong phòng lên.

Cô mở một hộp hoành thánh ra, hơi nóng lập tức phả vào mặt.

Giang Lăng nhìn về phía Phó Văn Sâm: “Anh ăn chưa?”

“Anh vẫn chưa đói.” Vừa dứt lời, bụng Phó Văn Sâm kêu rột rột, khóe miệng anh hơi giật giật, sắc mặt cứng đờ.

Giang Lăng làm như không nghe thấy, chỉ vào suất hoành thánh còn lại: “Suất này cũng là vị Bách Hoa à?”

Phó Văn Sâm gật đầu: “Đúng vậy.”

Giang Lăng đẩy sang cho anh: “Vậy anh ăn suất này đi, Đồng Đồng thích ăn thịt, không ăn chay đâu.”

Phó Văn Sâm nhìn đồ ăn sáng mình mua về, hỏi: “Đây là sủi cảo tôm, Đồng Đồng có thích ăn không?”

Giang Lăng liếc nhìn một cái: “Ừm, phần lại cho con chỗ đó là đủ rồi, anh mau ăn hoành thánh đi.”

Một tay của Phó Văn Sâm bị thương nên không tiên, Giang Lăng giúp anh mở nắp hộp rồi đưa thìa cho anh.

Phó Văn Sâm thất thần nhìn cô một lát, chậm rãi nhận lấy.

Giang Lăng bỗng nhiên nhớ tới gì đó: “Có phải anh vẫn chưa rửa mặt không?”

Cô đặt thìa xuống, “Trên giá trong toilet có bàn chải dùng một lần đấy, anh đánh răng đi rồi ra ăn.”

Phó Văn Sâm đứng dậy đi vào toilet.

Giang Lăng nhìn bóng lưng anh một chút rồi cúi đầu ăn hoành thánh.

Hương vị quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng, cô híp mắt lại, trên khuôn mặt nở một nụ cười xinh xắn.

Lúc Phó Văn Sâm quay lại, Giang Lăng đưa thìa cho anh.

Trong khi ăn, hai người không ai lên tiếng.

Hoành thánh rất ngon, Giang Lăng đã ăn xong, cô lấy giấy lau miệng rồi đưa cho Phó Văn Sâm một tờ.

Nhìn vết thương trên tay anh, Giang Lăng hỏi: “Tay anh thế nào rồi?”

Phó Văn Sâm: “Không sao, đã hết đau rồi.”

Trước đó Giang Lăng quấn băng hơi lỏng, cô đứng dậy đi tới, cúi người điều chỉnh giúp anh: “Đồng Đồng sắp dậy rồi, lát nữa thằng bé sẽ gọi mẹ, anh tới tủ quần áo lấy một bộ cho con, con sẽ tự thay, thằng bé cũng thường tự rửa mặt.”

“Ừm.” Người đàn ông thấp giọng trả lời, anh vươn tay, chỉnh lại tóc mai trên trán cho cô.

Lòng bàn tay anh có một vết chai mỏng, lướt qua làn da mịn màng của cô làm cô run rẩy.

Giang Lăng hơi giật mình, cô dừng tay lại, chậm rãi ngước mắt. 

Bình luận

Truyện đang đọc