TRÊU CHỌC TRÁI TIM EM

“Em muốn anh đi cùng?” Khương Bái không chắc chắn hỏi lại.

Dương Thư nói, “Em đã dự định từ đầu rồi. Em không muốn gọi cho anh vì thấy anh đang ngủ ngon. Bây giờ anh đã dậy, vậy thì—”

Cô từ từ ngước mắt lên, cười rạng rỡ nhìn anh, “Đi chung chứ sao.”

Giọng cô cực kỳ ngọt ngào.

Đối diện với đôi mắt trong veo biết cười của cô, giờ phút này Khương Bái cũng hoàn toàn xác định rằng cô thực sự muốn ở bên anh.

Khương Bái đột nhiên kéo cô vào trong lòng, ôm chặt: “Anh tỉnh lại không tìm thấy em, còn tưởng rằng em lại biến mất.”

Dương Thư hơi giật mình, dựa vào trong ngực anh ôm lấy anh: “Ngày hôm qua không phải chúng ta làm hòa rồi sao, em cũng thêm WeChat của anh trở lại rồi, đương nhiên sẽ không rời đi mà không nói một tiếng.”

Cô cảm thấy bất lực nhưng cũng thấy buồn cười, áp cằm vào ngực anh nháy mắt mấy cái “Anh Bái, chúng ta mới không gặp nhau mấy ngày. Sao anh đột nhiên trở nên dính người thế?”

Dính người sao?

Khương Bái khóe miệng hơi giật giật, rũ mi mắt thản nhiên nói: “Anh sợ em chạy lung tung sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng hết sức bảo vệ, dính người gì chứ?”

“Ồ, đúng là một người đàn ông biết bảo vệ!” Dương Thư nín cười, trong mắt lóe lên những tia sáng.

Nhớ đến điều gì đó, cô nói: “À, anh còn chưa ăn sáng, vào phòng ăn chung đi, em lấy đồ ăn cho anh. Cháo của dì Ngô nấu rất ngon, món dưa muối đi kèm cũng rất tuyệt!”

Nói xong cô liền chạy vào bếp.

Khương Bái nhìn theo bóng lưng cô vui vẻ chạy đi, khóe miệng bất giác nhếch lên, mọi tích tụ trong lòng đã hoàn toàn tiêu tan.

Ngoài cửa sổ thủy tinh, mặt trời đã lên sớm, ánh sáng xuyên qua làn mây mỏng nhẹ nhàng đung đưa xuống.

Những tia sáng ban mai nằm nghiêng về phía đông, sặc sỡ như những bức tranh Lệ Thủy tuyệt đẹp.

Hôm nay là một ngày trời đẹp hiếm thấy.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giang Triệt sau khi trả lời điện thoại thì từ sân sau đi vào, vừa nhìn thấy Khương Bái thì kinh ngạc: “Dậy sớm thế?”

Khương Bái thu hồi ánh mắt từ bên trái Dương Thư, nhìn anh: “Bạn gái tôi vừa nói sẽ đưa tôi đi gặp phụ huynh.”

Giang Triệt: “?”

Khương Bái nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trên người, áo sơ mi trắng và áo len cộc tay màu xám nhạt rất bình thường, có khí chất dịu dàng nho nhã.

Anh suy nghĩ, hỏi Giang Triệt: “Bộ quần áo tôi đang mặc là phong cách của anh sao? Có thể không hợp với khí chất của tôi lắm? Nhân dịp quan trọng như vậy, tôi có nên mua một bộ mới không?”

Giang Triệt im lặng một lúc, hỏi anh: “Ngôn Duyệt đâu?”

Khương Bái: “Cô ấy đi giúp tôi chuẩn bị bữa sáng. Cô ấy còn nói rằng tôi nhất định phải ăn sáng trước khi ra ngoài, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày.”

“...”

Không hiểu vì sao,Giang Triệt cảm thấy những lời Khương Bái nói ra đều đang khoe khoang.

Giống như một con chim công hoa đột nhiên lắc mông mở màn.

Chỉ là yêu đương thôi mà, làm sao lại trở nên ngây thơ như vậy?

––––––

Khương Bái bước vào sảnh ăn, Dương Thư giúp anh dọn bữa sáng, gọi anh đến ăn.

Ngồi xuống chỗ ngồi, Dương Thư đẩy bát cháo về phía anh: “Tay nghề nấu ăn của dì Ngô rất tốt. Cháo hải sản này khác hẳn với những món mà em từng ăn ở cửa hàng, rất tươi. Anh thử xem.”

Khương Bái nếm thử một miếng, thực sự rất ngon.

Lại thấy Dương Thư cực lực đề cử, anh nói: “Nếu em thích, anh sẽ dành thời gian cùng dì Ngô thỉnh giáo. Khi chúng ta trở về Trường Hoàn, anh cũng sẽ nấu món đó cho em.”

Dương Thư cảm thấy trong lòng ngọt ngào, hai tay chống lên hai má, khóe miệng cong lên nhìn anh: “Được, vậy anh giữ lời nha.”

Sau khi cùng anh ăn sáng xong, Giang Triệt ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Nhìn thấy hai người, anh đứng dậy: “Có thể xuất phát chưa?”

Dương Thư gật đầu.

Trong phòng ra, tài xế đã đậu xe ở cửa, Giang Triệt dẫn đầu giúp Dương Thư mở cửa chỗ ngồi phía sau.

Cô trực tiếp ngồi vào.

Khương Bái bỗng nhiên chen tới, nhìn về phía Giang Triệt: “Anh hai, anh ngồi phía trước còn tôi ngồi phía sau đi? Tầm nhìn phía trước rộng, ngồi không chán đâu.”

Vừa mới làm bộ mặt thối rắm khoe khoang với anh ta, bây giờ lại muốn ngồi ở đằng sau thì mở miệng gọi anh anh ta là anh hai.

Đúng là phát huy hết sức tài năng co được dãn được.

Giang triệt nhìn không nổi bộ dạng này của anh: “Dựa vào cái gì? Em gái tôi ngồi với cậu, tôi không an tâm lắm.”

“Bạn gái của tôi ngồi với cậu, tôi không chịu đâu.”

Hai người ở bên ngoài giằng co, Dương Thư ở ghế sau nhìn hai người, do dự hai giây, cô cúi người thò đầu ra ngoài: “Em suy nghĩ kỹ  rồi, đến giếng huyện mất gần bốn tiếng đồng hồ, một người lái xe lâu như vậy cũng mệt mỏi lắm. “

Cô dừng lại đưa ra quyết định, “Vậy hai người lần lượt lái xe, mỗi người lái nửa quãng đường, cả hai ngồi phía trước đi.”

Giang Triệt & Khương Bái: “…”

Cô vẫn thoải mái ngồi ở phía sau một mình.

Dương Thư nghĩ rằng điều này giải quyết được các tranh chấp không cần thiết, có thể khởi hành sớm.

Tuy nhiên, khi quay đầu lại, hai người vẫn đứng ngoài, tranh cãi với nhau.

Sau đó, họ thực sự chơi oẳn tù tì.

Khương Bái ra cây kéo, Giang Triệt ra cái bao.

Thế là Giang Triệt đi vòng qua phía trước xe, mở cửa ghế lái, nói với tài xế: “Hôm nay anh nghỉ ngơi đi, tôi sẽ lái.”

Tài xế đương nhiên rất vui khi nghe điều này, vui vẻ bước ra khỏi xe.

Khương Bái vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, nói với Giang Triệt: “Mỗi người lái một nửa, cậu không được lái thiếu một km.”

Giang Triệt điều chỉnh hướng dẫn đường đi, nổ máy lái xe ra khỏi khu biệt thự: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không lái thừa một giờ nào đâu.”

Dương Thư đột nhiên không nói nên lời.

Cho nên hai người bọn họ vừa rồi, là đang tranh luận ai sẽ lái nửa đoạn đầu sao?

“…”

Hai người này tuổi tác cộng lại chỉ có thể là sáu tuổi, không thể nhiều hơn nữa.

–––––Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sáng sớm Dương Thư đã dậy, xe đi được nửa đoạn đường liền dựa vào tựa lưng chìm vào giấc ngủ say.

Sau đó, cô được đánh thức, mở mắt ra là thấy một dải đồi xanh trải dài Thanh Sơn.

Xe chạy trên con đường núi ngoằn ngoèo, hết dốc này đến dốc khác, người lắc lư thẳng tắp.

Lúc này, người ngồi trên ghế lái đã được thay thế bằng Khương Bái.

Dương Thư tỉnh lại một hồi, nhìn xung quanh, cảm thấy đường càng ngày càng quen: “Sắp tới rồi sao?”

Giang Triệt ở ghế phụ quay đầu nhìn qua: “Sắp tới rồi.”

Dương Thư đột nhiên nhớ lại cái gì, hỏi: “Anh không mua hoa sao? Vào thôn sẽ không mua hoa được, mẹ thích nhất là hoa thủy tiên, hằng năm em đi thăm mẹ đều sẽ mua một ít.”

Giang Triệt đưa tay nâng bó hoa trước mặt cô: “Anh vừa đi ngang qua cửa hàng hoa, đã mua rồi.”

Dương Thư nhận lấy, cánh hoa trắng tinh, nhụy hoa màu vàng mỏng manh, mỗi một cái đều thuần khiết hoàn mỹ, giống như được tạc ra từ ngọc bích, trong lòng thẹn thùng.

Mẹ cô rất thích hoa thủy tiên lúc mới nở, anh hai hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ.

Xe chạy vào thung lũng Thanh Hoà, đường bên trong hẹp, cả ba đậu xe ở cổng làng rồi đi bộ vào.

Mộ mẹ cô được xây ở sườn đồi sau làng, ba người lên đồi, đến nơi thì đã gần mười một giờ rưỡi.

Mộ của dân làng nói chung đều được xây dựng ở đây, mặt gò nổi lên được trát xi măng để cỏ không mọc, phía trước có dựng một tấm bia đá.

Bia mộ của Ngôn Cẩm do Dương Huyền Diệu lập, khi đó Dương Thư còn nhỏ.

Mấy năm trước tấm bia bị vỡ, khi Dương Thư đến bái tạ thì thấy, dựng tấm bia mới, người dựng bia viết tên Ngôn Duyệt.

Dương Thư vừa đi tới liền nhìn thấy trước tấm bia đá có một đóa hoa thủy tiên.

Có lẽ nó đã đặt cách đây vài ngày, hoa thủy tiên đã bị héo đi phần nào.

Mấy năm nay ngoại trừ Dương Thư, chỉ có Dương Huyền Diệu thỉnh thoảng mang hoa thủy tiên đến thăm.

Dương Thư nhìn xem gốc của cây hoa héo khô kia, cúi xuống nhặt lên, đặt bó hoa còn tươi lên.

Giang Triệt từ khi đứng trước bia mộ vẫn chưa mở miệng, nhìn chằm chằm vào  gò đất  nhô lên sau bia mộ.

Dương Thư nhìn chằm chằm vào bia mộ nói với Ngôn Cẩm, “Mẹ, con đã tìm thấy anh hai. Hôm nay con đưa anh ấy đến gặp mẹ.”

Nói đến đây, mắt Dương Thư có chút đỏ lên, nhịn không được phàn nàn một câu: “Tất cả đều là lỗi của mẹ, năm đó vì sợ con tìm anh hai sẽ bị lạc đường, cho nên sống chết cũng không nói cho con biết mẹ đưa anh đi đâu, sau đó hai chúng con đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.”

Cô cắn chặt môi để nước mắt không rơi.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tay Dương Thư bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, cô quay người lại thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Khương Bái.

Cô lau đôi mắt ướt mi, sau đó nắm chặt tay Khương Bái, giới thiệu với mẹ, “Mẹ, con có bạn trai rồi, anh ấy là luật sư, nhìn đẹp trai không, anh ấy cũng rất lợi hại nữa.”

Nghe cô nói, Khương Bái khóe môi cong lên, anh chủ động lên tiếng chào: “Dì à, con là Khương Bái, đây là lần đầu tiên con gặp dì. Dì đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc cho Thư Thư thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu oan ức.”

Trong lúc nói, anh lại bắt tay Dương Thư, tách năm ngón tay ra, đan vào mười ngón tay của cô.

Giang Triệt không lên tiếng, mím môi.

Dương Thư cảm thấy anh có chuyện gì đó muốn nói chuyện một mình với mẹ, sau một vài cuộc trò chuyện, cô đã kéo Khương Bái đi trước, để anh hai ở đây một mình.

Bước xuống sườn đồi, trên tay Dương Thư vẫn cầm bông hoa thủy tiên đã héo úa.

Nhìn chằm chằm vào bông hoa, cô hơi thất thần.

Dương Huyền Diệu không phải năm nào cũng đến thăm, chỉ khi tuyệt vọng không nơi nương tựa, mới nhớ đến mẹ mà đến đây.

Năm ngoái, ông vui vẻ nói mình lấy vợ, bây giờ có vẻ như …

Lúc trước cô tìm chị Lăng mượn tiền, thay mặt Dương Huyền Diệu trả hết nợ còn thiếu cho Hà gia, ký một thỏa thuận với ông, nói rằng số tiền này coi như tiền dưỡng lão say này, về sau cô sẽ không quan tâm đến cuộc sống của ông nữa.

Để trả lại số tiền khổng lồ đó, Dương Huyền Diệu đã nhìn thấy những năm đầu học đại học của Dương Thư khó khăn như thế nào.

Hiếm thấy ông có chút thức tỉnh, mấy năm nay. trả xong nợ Ông không đưa ra yêu cầu nào với Dương Thư nữa mà chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho cô trò chuyện.

Nhưng mỗi khi ông nhắc đến chủ đề hôn nhân, cả hai lại bắt đầu giằng co, mối quan hệ trở nên lạnh nhạt. 

Kể từ lần cuối cùng Dương Huyền Diệu gọi cho cô, Dương Thư đã  không thể nhớ đó là khi nào.

Hình như là năm trước, ông nói rằng Hà Đông Tự sẽ trở lại,sau đó kể về chuyện năm đó như một câu chuyện phiếm, không để ý đến nỗi đau của cô.

Ngày đó Dương Thư có chút kích động, mắng một tiếng, cúp ngang cuộc gọi giữa hai người.

Sau đó, Dương Huyền Diệu đã gửi cho cô một tin trên WeChat: 【 Ba nhất thời lanh mồm lanh miệng, không phải cố ý. 】

Dương Thư không đáp.

Sau hôm đó, ông không bao giờ chủ động gọi điện cho Dương Thư nữa.

Trên thực tế, Dương Thư cảm thấy không làm phiền nhau như thế này có lẽ là trạng thái tốt nhất giữa cô và Dương Huyền Diệu.

Trên đời này không phải mối quan hệ cha con nào, cũng có thể vui vẻ hòa thuận, thành thật với nhau.

Ít nhất thì cô cùng Dương Huyền Diệu không thể.

Dương Huyền Diệu đã sinh ra cô, nuôi nấng cô, đã từng đưa cô vào vũng lầy, sống như một địa ngục.

Cô đã trả ơn cho ông khi nuôi dạy cô, bây giờ cô cũng không muốn biết ông sống có tốt hay không.

Nhìn thấy thùng rác bên đường, cô tiện tay ném bông hoa thủy tiên đã héo vào đó.

Bây giờ là giữa trưa, mặt trời chiếu rọi trên cao, nắng thu không quá nóng, phả vào mặt ấm áp.

Khi hai người đi đến chân núi, Khương Bái nhìn cô một cái, sau đó vươn tay nhéo má cô: “Đang suy nghĩ gì vậy, vẻ mặt buồn thế, không cười được sao?”

Dương Thư nhướng mày nhìn anh từ đầu đến chân với ánh mắt phê phán: “Em đang suy nghĩ, vừa rồi mẹ em nhìn thấy anh, không biết có hài lòng không, nếu không hài lòng thì em phải làm sao?”

Khương Bái mỉm cười một tiếng: “Làm sao không hài lòng được, vừa rồi không phải em khen anh sao, còn nói anh đẹp trai, lại còn lợi hại nữa.”

Anh bắt chước giọng điệu vừa rồi của cô.

Dương Thư khóe miệng khẽ giật một cái, bình tĩnh nói: “Con rể tương lai dù có xấu cỡ nào thì lúc cặp ba mẹ vợ cũng phải khen vài câu. Em còn làm gì khác được chứ?.”

“Hả?” Khương Bái ngoắc ngoắc khóe miệng, kề vào tai cô, “Tại sao lại là con rể tương lai, không phải là ông xã sao?”

“Tại sao lại là ông xã, em còn chưa gả cho anh, anh nói lung tung!” Dương Thư tức giận đánh anh, Khương Bái cười để cho cô đánh vài cái, thuận thế nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt của anh dần trở nên nghiêm túc, “Thư Thư, anh có một vấn đề muốn hỏi em.”

Dương Thư sững sờ một hồi, sau đó vô thức ngước mắt lên: “Cái gì?”

Đôi mắt sâu thẳm và không dao động của Khương Bái nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau anh mới nói: “Em bằng lòng đồng ý ở bên anh là vì đã tìm được anh hai, nên mới có cảm giác an toàn sao?”

Dương Thư suy tư một hồi, sau đó lắc đầu: “Không có.”

Cô nhìn anh, “Anh ngốc sao, ngoại trừ ở bên cạnh anh. Không ai khác có thể cho em cảm giác an toàn.”

“Sau khi chia tay, trong lòng em cảm thấy rất khó chịu, nhưng em không biết anh cảm thấy thế nào về em. Mỗi lần nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta, em lại cảm thấy rất khó đoán.”

Nghĩ đến những gì tối hôm qua Khương Bái nói, Dương Thư ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Vậy nên người có ảnh hưởng lớn nhất vẫn là anh. Nếu anh nói với em một cách nghiêm túc, anh thực sự thích em, anh muốn ở bên em, cho em biết những suy nghĩ của anh, khi đó em có khi em có dũng khí để đặt cược vào trò chơi này. “

“Về phần anh hai em.” Dương Thư dừng lại, “Tìm được anh ấy quả thực sẽ cho em thêm tự tin khi đánh cược.”

Khương Bái trầm mặc nhìn cô: “Em vẫn cảm thấy mình đang đánh cược sao?”

“Đúng vậy.” Cô cười nhàn nhạt, lông mi giật giật hai lần, ánh mắt trong veo sáng ngời, “Bây giờ em đang đánh cược vui vẻ.”

Cô nhón chân ghé vào tai anh nói: “Đêm qua anh đã gọi tên em trong giấc mơ. Em không nghĩ là mình sẽ thua”.

Khương Bái dùng đầu ngón tay nâng lên cằm của cô: “Thật vinh hạnh khi thua dưới tay em.”

“Thư Thư.” Anh dùng lòng bàn tay xoa xoa làn da trên cằm của cô, trịnh trọng mà hùng hồn nói: “Anh không phải rất thích em, mà là anh rất yêu em.”

Anh cúi đầu, phủ lên môi cô.

Vốn dĩ Khương Bái chỉ muốn chạm nhẹ vào môi cô, nhưng sau một lần nếm thử, anh đã chìm sâu vào đôi môi mềm mại của cô.

Anh ghì chặt sau đầu cô, dùng lưỡi cạy mở hàm răng, cố gắng lấy ra từ miệng cô.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, phản chiếu hình ảnh hai người đang hôn nhau trìu mến.

Dương Thư bị anh va chạm răng, khẽ cau mày đau đớn, bất mãn đẩy người ra.

Khương Bái miễn cưỡng buông cô ra, đôi môi đỏ mọng, thoáng có chút dính nước.

Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi cho cô: “Anh xin lỗi, anh làm em đau rồi.”

Dương Thư gạt tay anh ra: “Sao anh lại thô lỗ như vậy?”

“Tại em đẹp quá, anh không nhịn được.” Anh cong khóe miệng, trên mặt mang theo nụ cười lười biếng.

Dương Thư không thấy được dáng vẻ tự mãn của anh nên đột ngột nhướng mắt: “Anh có theo đuổi em hay là không?”

Khương Bái: “?”

Dương Thư càng nghĩ càng nhớ: “Anh cũng chưa từng theo đuổi em, tại sao em phải ở cùng với anh?”

Khương Bái: “…”

“Không phải anh nói thích em sao? Chỉ nói miệng sao được.” Dương Thư suy nghĩ một chút rồi cho anh lời khuyên, “Sao anh không viết cho em một bức thư tình, em muốn anh viết cho em một bức thư rất dài rất dài, giống như là anh đang đuổi theo em.”

Khương Bái bật cười: “Viết một bức thư tình, em không nghĩ là rất cổ hủ sao? Nó quá lỗi thời. Một học sinh cấp 2 ngây thơ viết thì được, nhưng nó không hợp với tính cách của chúng ta. Hơn nữa, chẳng phải đã gặp mặt phụ huynh rồi sao, Có cần thiết hay là không?”

Dương Thư nhướng mày, im lặng dùng ánh mắt uy hiếp anh: “Anh viết hay không?”

“Viết.” Khương Bái tước vũ khí, đầu hàng, “Hôm nay trở về anh sẽ viết cho em.”

Dương Thư vui vẻ: “Một lời đã định, không cho phép anh lừa em?”

Khương Bái ôm lấy cô, sờ soạng chóp mũi của cô: “Anh không lừa em, anh sẽ viết thật!”

Giang Triệt từ trên núi xuống, nhìn thấy hai người họ đang ôm nhau.

Anh hắng giọng.

Dương Thư lập tức đẩy Khương Bái ra, mỉm cười nhìn sang, gọi: “Anh hai.”

Giang Triệt bước tới, vẻ mặt như thường: “Buổi trưa em tính ăn cái gì?”

Thực ra, Dương Thư đã đói bụng rồi nên đề nghị, “Có một nhà hàng thịt dê nướng ở Giếng huyện ăn rất ngon. Lần nào về thăm mẹ, em cũng ăn. Hay là hôm nay anh hai dẫn tụi em đi ăn đi?”

Giang Triệt và Khương Bái không có phản đối, ba người lên xe, lái xe đến Giếng huyện.

Dương Thư nói cửa hàng đùi cừu nướng nằm trong một cái ngõ tương đối đông dân cư. Xe dừng lại ở một bãi đậu xe gần đó. Khương Bái và Giang Triệt đi theo cô vào trong ngó.

Ngõ càng vào sâu thì càng nhiều hẻm.

Khương Bái nhìn cô, nghi ngờ: “Em có chắc là mình nhớ không sai không?”

“Đương nhiên là không rồi.” Dương Thư ở phía trước liếc mắt nhìn lại anh tiếp tục dẫn đường, “Đi theo em đi, hàng năm em đều tới đây ăn, không có khả năng sai được.”

Cô tiếp tục về phía trước, nâng cằm lên, mỉm cười ra hiệu phía trước, “Chính là quán đó..”

Một cửa hàng cũ kỹ được xây bằng gỗ, biển hiệu đã lỗi thời, một số chữ đã phai mờ.

Bên trong có rất nhiều khách, hoạt động rất náo nhiệt, một nhóm người vừa uống rượu vừa cười nói, có người gặm xong rồi trực tiếp ném xương dê xuống đất.

Khương Bái và Giang Triệt dừng lại ở cửa, mỗi người đều mang vẻ nghiêm nghị, ngập tràn nghi vấn trong ánh mắt.

Hai người bọn họ đồng thanh hỏi: “Là nơi này sao?”

Dọc theo đường đi, hai người rất ít khi đồng ý, Dương Thư  suýt nữa bật cười.

Cô trực tiếp đưa hai người đi vào: “Nếu có quá nhiều người thì chúng ta cùng lên lầu đi.”

Lầu hai tương đối ít người, bên cửa sổ có một chỗ ngồi, Dương Thư đem bọn họ ngồi xuống.

Người phục vụ cầm lấy thực đơn, Dương Thư trực tiếp dùng bút vẽ một vòng tròn lên đó: “Đừng nhìn bộ dạng cửa hàng này có vẻ tạm bợ, nhưng hương vị rất ngon. Hai người thử nghĩ xem, nhà hàng này ẩn trong hẻm sâu, dựa vào cái gì mà có nhiều khách hàng như vậy, Đương nhiên là hương vị rồi!”

“Dù sao thì chắc hai người cũng không biết gọi món gì, nên em sẽ chỉ gọi một vài món đặc trưng. Đùi dê của họ là ngon nhất. Nhất định phải gọi. Các món khác cũng rất ngon.”

Đồ ăn đem ra được một nửa, Dương Thư phát hiện ra hai người bọn họ đều không nói chuyện.

Cô ngẩng đầu nhìn hai vị đại thiếu gia đang ngồi bên nhau, dường như có chút bệnh sạch sẽ: “Cửa hàng này không ổn sao?”

“Nhưng em thật sự rất thích.” Dương Thư ngẫm nghĩ, “Nếu thật sự không được, hai người đi chỗ khác ăn đi, sau đó chúng ta tập hợp lại?”

“Không cần.” Khương Bái nhanh chóng trả lời, cười cưng chiều, “Em thích thì anh cũng thích.”

Anh lại nhìn Giang Triệt, “Anh hai à, nếu anh không thích thì có thể tự mình đến nhà hàng khác ăn. Em ở chỗ này phục vụ Thư Thư là được. Không thành vấn đề, anh cứ việc đi.”

Người phục vụ mang trà đến, mỗi người rót một tách cho họ.

Giang Triệt nhấp một ngụm trà, nhướng mày bất ngờ: “Trà gừng ở đây khá ngon, có thêm quả táo đỏ, vị trà càng thêm đậm đà.”

Anh cầm chén của Khương Bái, đưa cho anh, “Đến đây, nếm thử xem có phải mùi vị có phải giống trà của cậu không.”

Khương Bái: “…”

Nghe được ý tứ trong lời nói của Giang Triệt, Dương Thư không kìm được mà bật cười.

*Giang Triệt đang cà khịa Khương Bái cư xử rất “trà xanh”:>

Khương Bái liếc cô một cái, giơ chân dưới bàn lên móc chân cô, như muốn cọ vào người cô, “Em vui vẻ nhỉ?”

Tai Dương Thư nóng rực, né tránh đi đụng chạm của anh, nhấp một ngụm trà gừng táo đỏ, nháy mắt mấy cái với anh: “Trà gừng rất ngon.”

Khương Bái: “…”

Mặc dù Khương Bái và Giang Triệt có ấn tượng ban đầu không tốt về nhà hàng này, nhưng sau khi phục vụ và ăn xong, họ đều trợn tròn mắt.

Dương Thư nhìn những thay đổi tinh tế trong biểu hiện của họ, khóe miệng bất giác cong lên.

Cô biết sẽ có kết quả này.

Sau bữa ăn từ trong nhà hàng ra, Giang Triệt hỏi cô: “Nhà hàng này khuất như vậy, sao em lại tìm được?”

Dương Thư tỏ vẻ kiêu ngạo: “Đối với một người thích thưởng thức những món ăn, việc này có gì khó khăn.”

_________

Lúc chiều tối, ba người từ giếng huyện về An Cầm.

Giang Triệt phải đến công ty giải quyết một số chuyện, Khương Bái chở anh đến dưới sảnh công ty, sau đó đưa Dương Thư về nhà trước.

Lần này, Dương Thư ngồi ở ghế lái phụ.

Cô cầm điện thoại lướt qua phần mềm đặt vé, mua vé ngày lễ thật sự rất khó nên cô chậm rãi lướt xuống.

Đột nhiên, mắt cô sáng lên, cô nói với Khương Bái, “Có một vé vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, nhưng đó là chuyến bay lúc nửa đêm. Nó sẽ đến Trường Hoàn lúc bảy giờ sáng. Anh có muốn mua nó không?”

Khương Bái tiếp tục lái xe, gật đầu: “Mua đi. Nếu buồn ngủ, chúng ta trở về ngủ bù một giấc.”

Dương Thư sợ rằng vé của chuyến bay này nếu đặt muộn hơn sẽ bị mất nên cô đã nhanh chóng đặt ngay.

Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhẹ giọng than thở: “Đồ của em chuyển đến chỗ của Khương Khương, còn chưa thu dọn. Kỳ nghỉ ở Trường Hoàn đã kết thúc, em không có thời gian quản lý.”

Khương Bái dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, liếc mắt nhìn sang: “Lần này, anh có thể cho em sống cùng em ấy được không?”

Dương Thư nhìn anh hiểu ý: “Anh muốn em sống cùng anh sao?”

Trước kia mặc dù Khương Bái thường xuyên tìm cô, nhưng anh đã rời đi sau vài giờ, chưa bao giờ sống cùng nhau.

Khương Bái nói: “Khi về Trường Hoàn anh sẽ đi làm. Ở với anh, em không cần vội vàng thu dọn đồ đạc của mình. Hãy sống với anh một thời gian, hơn nữa cũng không quá xa nơi em làm việc.”

Dương Thư liếm môi dưới, suy nghĩ kĩ càng rồi nói: “Được rồi, em sẽ suy nghĩ một chút.”

Cô chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau khóe miệng nhếch lên một chút.

Xe chạy vào biệt thự, vừa tới cửa nhà Giang Triệt, còn chưa kịp lái xe đi vào, phía trước xe đột nhiên có người xông lên.

Khương Bái phanh gấp, nhưng người đàn ông kia bị va chạm, ngã xuống đất ngay lập tức.

Anh và Dương Thư đều sững sờ, thật sự không hiểu sao lại có người chặn ở cửa nhà Giang Triệt, cứ thế lao về phía đầu xe.

Khương Bái cùng Dương Thư vội vàng xuống xe để điều tra.

Người bị va chạm là Hà Đông Tự, chiếc xe phanh gấp, những người khác không sao, chỉ bị ngã một phát.

Đứng dậy nhặt đống tài liệu vương vãi trên mặt đất, nhìn thấy Khương Bái.

Hà Đông Tự chưa bao giờ nhìn thấy mặt Giang Triệt, tìm được địa chỉ nhà của anh ta, nghĩ rằng đây là chuyện, vội vàng bước tới nắm lấy tay áo Khương Bái: “Giang Tổng, anh xem dự án mới của tôi đi, đây là cơ hội duy nhất để cứu Hà thị. Miễn là bạn có thể nhìn thấy dự án này, sẵn sàng giúp đỡ, anh có thể yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì cũng được.”

Khương Bái ban đầu không nhận ra anh ta, nhưng khi nghe anh ta nói về Hà thị, anh nhíu mày, vẻ mặt u ám, có chút đáng sợ: “Hà Đông Tự?”

Hà Đông Tự ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, mở miệng, còn chưa kịp nói thì đã thoáng nhìn thấy Dương Thư vẫn đang đứng bên cạnh xe.

Anh ta hơi sững sờ, mừng rỡ gọi một tiếng, “Tiểu Thư…”

Ngay sau đó, Khương Bái giơ chân lên đá vào người anh ta.

Sức mạnh của anh rất lớn, Hà Đông Tự không có phòng bị, trực tiếp bị đạp thật xa ra ngoài.

Cả người gần như bay ra ngoài!

Dương Thư mở to mắt không tin, cô không thể nhìn thấy Khương Bái duỗi chân khi nào, Hà Đông Tự đã ngã xuống đất.

Cú đá này không hề nhẹ, Khương Bái dường như còn chưa hết tức giận.

Ngay khi Hà Đông Tự đang cố gắng đứng dậy ở đó, những người khác đã sải bước đến, liên tiếp giáng cho anh một vài cú đấm.

Cú đá của anh quá tàn nhẫn, vì vậy Dương Thư vội vàng tiến lên kéo anh: “Anh làm gì vậy, bọn họ sẽ giết chết anh mất!”

Khương Bái vừa dừng tay, lửa giận trong mắt cũng không giảm bớt, vì lần trước Giang Triệt tình cờ gặp lại và hòa giải với Dương Thư, anh liền hận không thể giết chết thằng nhóc này.

Hà Đông Tự cảm thấy như thể tất cả xương trong cơ thể mình sắp vỡ nát, anh nhìn người đàn ông hung hãn trước mặt mình, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Nhìn thấy Dương Thư cùng Khương Bái có vẻ thân thiết, anh ta đột nhiên hiểu được lý do mình bị đánh.

Khương Bái cúi đầu nhìn  trên mặt đất, giẫm lên tập tài liệu trong tay: “Công ty đã phá sản rồi, mày còn trông chờ vào dự án mới nào để Đông Sơn tái khởi*?”

*Đông Sơn tái khởi – 东山再起: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. (Theo chuonghung.com)

Anh ngồi xổm xuống nửa người, hai tay đặt trên đầu gối, “Mày không muốn tự mình làm trò ngu ngốc thì trả hết nợ, chấp nhận sự trừng phạt của ông trời đi, tao sẽ không động đến mày. Nếu một ngày nào đó mày dám xuất hiện trước mặt tao——”

Đôi mắt đen của anh hằn lên sự nham hiểm hung ác, giọng nói lạnh lùng, gằn từng chữ: “Mày muốn thử một chút không?”

Quản gia nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, Khương Bái đứng dậy, dắt Dương Thư đi vào trong, kêu quản gia lái xe đi vào.

Cho đến khi nhìn thấy biệt thự, vẻ mặt Khương Bái vẫn còn bình tĩnh.

Trên thực tế, Dương Thư đã biết tin tức về sự phá sản của Hà thị, cô nghe tin Hà Vấn Cầm bị trúng gió phải nhập viện, còn Hà Đông Tự thì nợ nần chồng chất, không còn nơi nào để đi. Nghiêm Lạc Đồng cũng bị mang tiếng xấu vì chuyện này, cũng không thể lăn lộn ngoài đời nổi.

Hôm nay gặp lại Hà Đông Tự, lần đầu tiên trong lòng cô cảm thấy bình tĩnh.

Khương Bái luôn nắm tay cô mọi lúc.

Trong phòng khách, cô không hiểu liếc mắt nhìn sang: “Làm sao anh biết chuyện của em và anh ta?”

Khương Bái chưa kịp trả lời thì Dương Thư đã nghĩ: “Anh hai sau khi tìm em đã  tra ra nó, sau đó nói cho anh biết?”

Cô còn nhớ tối hôm qua khi làm mì sốt cà chua, Khương Bái và Giang Triệt đang tán gẫu trong phòng khách, vẻ mặt rất nghiêm nghị.

Có lẽ đã bắt đầu vào thời điểm đó.

Dương Thư bất lực thở dài: “Kỳ thực em không sao, tại sao anh lại đánh anh ta mạnh như vậy? Anh là luật sư không biết cố ý làm người khác bị thương là phạm pháp sao?”

Ngập ngừng một chút, cô cười, “Nhìn thấy vừa rồi anh bảo vệ em mà lại trút giận cho em như vậy, trong lòng em cảm thấy rất ấm áp, nhưng em không muốn anh vì chuyện này mà gặp rắc rối, rồi em sẽ hận họ, thậm chí nhiều hơn nữa. “

Một tia phức tạp lóe lên trong mắt Khương Bái, anh vươn cánh tay dài ôm lấy cô, trầm giọng nói bên tai cô: “Gần đây anh luôn suy nghĩ, giá như có thể quen được em sớm hơn thì tốt rồi.”

Dương Thư tùy ý để anh ôm, nhẹ nhàng đáp: “Bây giờ gặp nhau cũng đâu muộjn, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Cô không muốn nói đến chuyện này nữa, đột nhiên nhướng mày nở nụ cười, “Lúc còn ở giếng huyện, anh đã hứa khi trở về sẽ viết cho em một bức thư tình. Sao anh không viết? Em muốn nó tối nay.”

“Tối nay?” Khương Bái cười bất đắc dĩ, trầm ngâm: “Chẳng phải em nói là viết cái kia rất dài sao, cho nên anh không có nhiều thời gian.”

Dương Thư nói: “Em nghe Khương Khương nói anh có điểm số cao từ lúc anh còn nhỏ, anh còn giành được rất nhiều giải thưởng viết luận. Điều này không khó đối với anh. Nếu anh nghĩ rằng thời gian ngắn, vậy anh viết ngay bây giờ đi, nhanh lên!”

Cô đẩy anh vào thang máy: “Tối nay anh phải viết, không thì xem như anh không theo đuổi em.”

Khương Bái bật cười: “Được rồi, anh sẽ viết ngay bây giờ.”

Nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, anh đi viết thư tình, Dương Thư liền đứng ở đó.

Cô xoa hai tay vào nhau, có chút chờ mong.

Ngay lập tức, cô nghĩ, việc cô chủ động xin thư tình chẳng phải là xấu sao?

Quên đi, ai thèm quan tâm, dù sao da mặt cô cũng dày, cô chỉ muốn có thôi!

Dù sao trong lòng cô vẫn còn vướng mắc….

Việc anh chưa từng theo đuổi cô!

_________

Đến giờ ăn tối, Giang Triệt từ công ty trở về, Khương Bái còn chưa xuống lầu.

Dương Thư nói bây giờ không ăn, cô định đợi Khương Bái một lát.

Trước tiên dì Ngô làm một đĩa hoa quả ướp lạnh, Giang Triệt bưng qua đặt ở trên khay trà trong phòng khách, hỏi: “Khương Bái ở trên lầu làm gì vậy?”

Dương Thư vê viên ô mai, nước sốt ngọt thanh tràn đầy khoang miệng.

Sau khi nuốt xuống, cô cười ngọt ngào: “Khả năng là, làm cho em vui.”

Giang Triệt cũng ăn một ít trái cây, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gửi cho Dương Thư một địa chỉ trên WeChat.

Dương Thư nhận được WeChat, nghi ngờ nhìn nó.

Giang Triệt nói: “Nhà này ở trung tâm thành phố Trường Hoàn, anh trang trí mà sau đó không đến ở. Thỉnh thoảng khi đến đó để kinh doanh, anh mới sống ở đó. Sau này cho em. Mật mã cửa là sinh nhật của em. Có một chiếc ô tô ở dưới tầng hầm. Chiếc xe, chìa khóa xe ở trong ngăn kéo của thư phòng, cũng là cho em.”

Dương Thư có chút nịnh nọt: “Anh hai, quà của anh lớn quá?”

Giang Triệt sờ sờ tóc của cô: “Em coi như là một chút quà đền bù của anh hai, nhà của em nếu không đi đâu ở đều được, tóm lại sau này là của em. Em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, bên ngoài đối tốt với Khương Bái, nếu anh ta bắt nạt em, hãy nói cho anh biết, anh giúp em trút giận.”

Dương Thư suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy thì em sẽ nhận nó, em sẽ không đổi mật khẩu, nếu sau này anh đến Trường Hoàn đi công tác, với tư cách là chủ nhân mới của căn nhà này, em sẽ cho phép anh ở đó một thời gian.”

Hai anh em nhìn nhau rồi cười.

Điện thoại của Dương Thư kêu hai lần, cô bấm vào, đó là giọng nói của Khương Bái.

Vốn là tính định nhắn tin, nhưng cô không cẩn thận trực tiếp bấm mở: “Anh viết thư tình xong rồi, em lên xem đi.”

Dương Thư nhanh chóng che lại đện thoại, có chút ngượng ngùng mà nhìn về phía Giang Triệt: “Là anh ấy một hai phải viết, ấu trĩ chết đi được.”

Giang Triệt cười cười, không nói gì: “Đi đi, lát nữa xuống ăn cơm.”

Dương thư gật đầu rồi chạy nhanh lên lầu.

_________

Lên lầu hai, Dương Thư gõ cửa phòng ngủ của Khương Bái, nhưng không có tiếng đáp lại, vì vậy cô trực tiếp đẩy ra.

Bên trong trống rỗng, không có ai ở đó.

Dương Thư nghi ngờ đứng ở cửa, hướng về lối đi gọi: “Anh Bái?”

Vừa dứt lời, Khương Bái đã bước ra khỏi phòng làm việc, trên tay cầm một tập tài liệu và một cây bút.

Dương Thư tò mò chỉ vào: “Đó là cái gì? Thư tình của em à?”

Thấy cô định đưa qua xem một chút, Khương Bái giơ tay tránh đi xoa đầu cô: “Ngoan, lát nữa sẽ cho em xem.”

Anh nắm tay cô kéo vào phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa, Khương Bái kéo cô đến bàn làm việc.

Khi tài liệu được đặt lên bàn, Khương Bái đưa cho cô cây bút, tìm trang để ký: “Anh cảm thấy rằng những bức thư tình không thực tế lắm. Anh sẽ cho em một lợi ích độc quyền. Em ký tên đi.”

“Phúc lợi gì vậy?” Dương Thư tò mò chớp mắt.

Khương Bái chỉ vào chính mình, cà lơ phất phơ nói: “Em có thể coi nó như hợp đồng của anh.”

Dương Thư: “?”

Khương Bái đem bản hợp đồng đưa cho cô xem.

Dương Thư nhận lấy, thấy một danh sách những điều Khương Bái muốn làm cho cô.

Ví dụ anh không bận việc thiết yếu, anh phải đưa đón cô đi và về đúng giờ mỗi ngày, nói rằng anh yêu cô mỗi ngày một lần, gửi hoa cho cô ít nhất một lần một tuần, đưa cô đến sân chơi mỗi tháng một lần và đi du lịch trăng mật sáu tháng một lần …

Dương Thư nhìn một chút, hai mắt cong lên.

Cách vận dụng này có vẻ thú vị hơn một bức thư tình đơn thuần.

Cô hơi ngạc nhiên: “Anh đã ký, nhưng phải làm.”

“Đương nhiên rồi.” Khương Bái cong khóe môi chỉ vào vị trí ký tên, “Anh đã ký rồi, em cũng ký một cái đi.”

Dương Thư cúi đầu ký tên của mình.

Khương Bái lấy ra tài liệu thứ hai: “Bản sao hợp đồng.”

Dương Thư tặc lưỡi ký vào bản thứ hai: “Luật sư Khương cẩn thận trong công việc quá.”

Đặt bút xuống, cô vui vẻ cầm bản hợp đồng trên tay, cẩn thận đọc những dòng chữ trên đó.

Khương Bái lấy lại tập tài liệu thứ hai, mở ngăn kéo tùy tiện cất vào, nhìn cô cười: “Hài lòng không?”

“Vậy thì đương nhiên em phải đọc rồi mới biết có hài lòng không chứ.”

Khương Bái cười: “Được rồi, em cứ từ từ đọc.”

Tựa lưng vào bàn làm việc, anh nhìn cô gái đằng kia đang nằm trên giường đọc kỹ bản hợp đồng, hai chân không ngừng đung đưa.

Các đường nét trên khuôn mặt anh mềm mại, đôi mắt tràn ngập ý cưng chiều.

Một lúc sau, anh hỏi: “Em đọc xong chưa?”

“Em đọc xong rồi, nhưng mà,” cô từ trên giường bò dậy, đi đến chị vào trong đó một đoạn, “Điều thứ 32, ngoài kỳ kinh nguyệt và đi du lịch nước ngoài, anh Khương Bái muốn cô Dương Thư mỗi đêm … “

Cô chậm rãi đọc ra bốn chữ cuối cùng, “Chăm sóc đặc biệt.”

Dương Thư ngẩng đầu hỏi Khương Bái: “Đây có phải là loại chăm sóc em nghĩ không?”

Thân trên của Khương Bái hơi nghiêng về phía trước, vừa tầm với chiều cao của cô, áp sát vào gò má ửng hồng thanh tú của cô, khí nóng xông tới khi anh nói: “Em nghĩ … là loại chăm sóc gì?”

Dương Thư khóe miệng khẽ giật một cái, bình tĩnh chỉ vào dòng này: “Em nghĩ ở đây cần bổ sung một lời giải thích, có dấu ngoặc đơn, trên cơ sở được sự đồng ý của cô Dương Thư. Dù sao đây là hợp đồng bán thân của anh, là anh vì em phục vụ, dòng này anh viết, bất kể em nhìn nó thế nào cũng cảm thấy như phúc lợi của anh.”

Khương Bái uể oải cười một tiếng: “Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, chỉ cho bản thân một lợi ích còn chưa đủ sao?”

Dương Thư lắc đầu: “Không phải, đây là thư tình, anh định cắt xén cho bớt vịiệcđúng không?”

Khương Bái nín cười, đưa cho cô một cây bút: “Nghe em, em có thể thêm vào.”

Dương Thư cầm lấy bút, viết những gì vừa đọc được, nói: “Anh cũng phải thêm phần của anh.”

Khương Bái: “Được rồi, anh sẽ tự bổ sung sau. Nếu em không lo lắng, chúng ta sẽ lấy cái mà em tự tay viết làm chuẩn.”

Ánh mắt Dương Thư khẽ nhúc nhích: “Vậy em sẽ tự tay thêm vài cái, anh phải nghe lời đó?”

Khương Bái ôm cô: “Anh nghĩ là đã có hơn 60 dòng, em muốn thêm gì nữa?”

Dương Thư lắc đầu: “Còn chưa đủ, em muốn thêm một chút, muốn thêm một trăm dòng nữa. Em phải thêm vài hình phạt cho anh vì đã chọc em tức giận, chẳng hạn như quỳ trên bàn phím, quỳ sầu riêng.”

“Em ác như vậy sao?” Khương Bái đưa tay bóp gương mặt cô.

Dương Thư lơ đễnh nói: “Sao anh lại hung dữ như vậy, nếu anh không làm cho em tức giận, thì làm sao tồn tại những hình phạt này?”

Vừa nói, cô vừa trực tiếp lấy bút viết lên mặt sau, viết được nửa dòng, cô hỏi Khương Bái: “Anh thích quỳ trên bàn phím hơn hay quỳ trên trái sầu riêng? Em nên viết hình phạt nào?”

Khương Bái thoả thuận với cô: “Quỳ trên gối ôm được không? Cái kia mềm hơn, nếu không đầu gối đau sợ em sẽ đau lòng.”

“Em không đau lòng.”

“Nhưng anh sợ buổi tối anh chăm sóc đặc biệt cho em, sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy, như vậy không phải em sẽ thiệt thòi sao?”

“…”

Khương Bái cầm lấy bút và hợp đồng của cô, đặt sang một bên: “Phần sau em cứ từ từ suy nghĩ, chỉ cần em viết ra, anh đều thỏa mãn em. Còn hiện tại——”

Khương Bái đột nhiên bế cô lên, xoay người đặt cô lên bàn làm việc, hai chân Dương Thư chợt run nhẹ, mở to mắt nhìn, “Anh định làm gì?”

Anh đặt hai tay lên hai bên hông cô, cụp mắt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, giọng anh lúc gợi cảm lúc mê hoặc: “Tối nay, Thư Thư có muốn được chăm sóc đặc biệt không?”

Bình luận

Truyện đang đọc