TRIỀN MIÊN SAU LY HÔN

CHƯƠNG 256: PHU NHÂN TỔNG GIÁM ĐỐC

Toàn bộ người trong thang máy đều mang thái độ xem kịch hay.

Mặt Trịnh Vân lúc trắng lúc đỏ, rồi nghiến răng hỏi: “Lương Hạnh, cô đã từ chức rồi, sao không yên ổn ở nhà dưỡng thai còn tới Doanh Tín làm gì?”

Lương Hạnh hờ hững liếc nhìn cô ta, e là giờ toàn bộ công việc trong công ty đều do cô ta nắm giữ, nên chuyện cô ta sợ nhất là mình sẽ quay lại làm việc.

Cô càng cười tươi hơn, cô ta càng sợ điều gì, thì cô càng muốn dọa cô ta cái đó.

“Tất nhiên về tìm Quý tổng để bàn chuyện tôi về nhậm chức rồi, tôi ở nhà dưỡng thai quá nhàm chán, nên quay về đây làm hai tháng, để san sẻ chút âu lo cho quản lý Trịnh.”

Vừa dứt lời, thang máy cũng dừng lại, cô ung dung đi ra ngoài, còn không quên bổ sung một câu: “Cô đợi tôi quay lại nhé!”

Vẻ mặt xám xịt của Trịnh Vân biến mất trong thang máy.

Hai ngày tới cô ta phải mất ăn mất ngủ rồi.

Lương Hạnh mỉm cười, tâm trạng cực kỳ tốt.

Cô gõ cửa phòng tổng giám đốc, rồi lắng tai nghe, nhưng không ai đáp lại, nên gõ lại lần nữa.

Không ngờ Quý tổng đã nhanh chóng đi ra mở cửa.

Lương Hạnh cười áy náy: “Quý tổng, thật ngại quá, tôi lại tới đây làm phiền ông rồi…”

“Chúng ta vào trong trước đã.” Quý tổng cắt ngang lời cô, khẽ cười nói.

Lương Hạnh sửng sốt, cô vốn nghĩ rằng mình sẽ không được hoan nghênh, mặc dù lần trước gặp mặt có Triệu Mịch Thanh, ông không biểu hiện ra sự khó chịu nào, nhưng dù gì mình cũng mang tới nhiều ảnh hưởng xấu cho công ty, lúc nãy mấy nhân viên kia cũng không có nhiều thiện ý với mình.

“Cô đang mang thai, nên ngồi xuống trước đi rồi hẵng nói.” Quý tổng chỉ vào ghế sofa, rồi tiện tay rót cho cô một ly nước.

Lương Hạnh cảm kích, không uổng công trước đây cô làm việc bất kể ngày đêm.

“Cô được mấy tháng rồi?” Quý tổng mỉm cười nhìn cô, rồi hỏi.

Lương Hạnh vuốt bụng, khẽ cười đáp: “Được năm tháng rồi.”

“Ừm.” Rồi ông ta nửa đùa nửa thật: “Xem ra chuyện từ chức cũng không phải chuyện xấu, đúng lúc cô có thể ở nhà dưỡng thai.”

Lương Hạnh cúi đầu mím môi cười, rồi ngẩng đầu lên với vẻ mặt phức tạp.

“Quý tổng, tôi biết vì chuyện của tôi đã mang lại nhiều tổn thất cho ông, tôi vốn rất xấu hổ khi tới đây lần nữa, nhưng tôi là người mạnh mẽ, nếu không tìm thấy người giở trò sau lưng sẽ không cam lòng.” Cô do dự một lát rồi nói tiếp: “Tôi muốn ông giúp tôi tìm mấy tạp chí đã đưa tin về tôi lúc trước, rồi hỏi bọn họ thử xem bức ảnh đó có từ đâu, Doanh Tín là người bị hại trung gian, nên bọn họ có thể thấu hiểu được nguyên nhân ông đứng ra hỏi.”

Quý tổng quay lại ngồi trước bàn làm việc, khẽ cười đáp: “Chuyện đã trôi qua lâu như vậy, sao cô biết tôi sẽ đồng ý giúp cô đi hỏi lại chuyện này?”

Lương Hạnh chớp mắt sửng sốt.

Trước khi tới đây cô đã suy nghĩ rất lâu rồi, quả thật bên cạnh cô có người có năng lực giao thiệp với mấy tạp chí này, đó chính là Triệu Mịch Thanh.

Nhưng cô không thể chuyện gì cũng dựa dẫm vào anh được, sau này hai người có thể ở bên nhau được hay không còn chưa biết trước, cô không thể để tương lai mình không còn chút năng lực tự vệ khi hai người xa cách được. Mặc dù nghĩ như thế, nhưng trong lòng cô vẫn hơi chua xót.

Còn Thượng Điền, nếu cô đi tìm anh ta chẳng khác nào chui đầu vào lưới.

“Tôi chỉ tới đây hỏi thử thôi, nếu Quý tổng thấy khó, thì tôi sẽ nghĩ cách khác.” Lương Hạnh thành thật nói.

Thấy Quý tổng chống cằm đăm chiêu, Lương Hạnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Quý tổng chỉ cần giúp tôi điều tra bức ảnh bắt nguồn từ đâu thôi, còn chuyện khác tôi sẽ tự giải quyết.”

Nghĩa bóng là tôi sẽ không làm phiền ông quá nhiều.

Quý tổng mỉm cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Lương Hạnh không ngờ ông lại đồng ý sảng khoái như thế, trước đây khi cô từ chức ông thật sự đã nổi giận.

“Lúc trước tôi thật sự bất đắc dĩ mới để cô từ chức, trong lòng tôi luôn cảm thấy áy náy, nên giờ có thể giúp đỡ cô cũng rất tốt.”

Câu nói này hoa mỹ biết bao, trong lòng Lương Hạnh khâm phục, có thể làm ông chủ một công ty thật sự quá lợi hại.

“Hai ngày tới tôi sẽ liên lạc với bên tạp chí, nếu có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cô biết.”

Lương Hạnh mỉm cười đứng dậy: “Được, vậy tôi không làm phiền ông làm việc nữa.”

Cô cầm túi xách lên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, nên quay đầu lại hỏi: “Mục Điệp ở công ty thế nào?”

Quý tổng nhìn cô sâu xa, một lúc sau ông mới cười nói: “Cũng được, cậu ta làm việc rất chăm chỉ, nên công việc khá suôn sẻ, mặc dù đầu óc lanh lợi, nhưng…” Ông nhướng mày nói tiếp: “Với kinh nghiệm nhiều năm nhìn người của tôi, có lẽ tâm tư đứa trẻ này không ngây thơ như vẻ bề ngoài.”

Lương Hạnh híp mắt, không hiểu tại sao ông lại nói thế.

Quý tổng cảm thấy mình đã lắm lời, nên vội nói khéo: “Đây chỉ là cảm nhận của cá nhân tôi thôi, nhưng nếu tổng giám đốc Triệu đã cố ý gọi tới bảo tôi thu nhận cậu ta, thì chắc chắn cậu ta có chỗ hơn người.”

Lương Hạnh khẽ gật đầu, không nói gì nữa, rồi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Phó Tuyết Thảo không nhìn thấy Triệu Mịch Thanh trong văn phòng tổng giám đốc, nên đi xuống dưới xem thử.

Bỗng thấy mấy cô gái trẻ đang tụm lại bàn tán trước cửa sổ sát đất.

“Sao các cô không đi làm việc mà đứng đây nhìn cái gì?” Phó Tuyết Thảo đi tới, lạnh lùng mắng.

Mấy người kia bĩu môi rời đi, miệng còn lẩm bẩm không phục.

Cô nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy xe Triệu Mịch Thanh đang đậu dưới tòa nhà Doanh Tín, nên xoay người hỏi một cô gái trong mấy người lúc nãy: “Sao xe tổng giám đốc Triệu lại đậu bên đó?”

Cô gái kia lườm cô ta, vốn định không trả lời, nhưng nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy, đúng lúc có thể giết chết uy phong của người phụ nữ hống hách này nên nói:

“Có lẽ là đưa phu nhân đi làm, lúc nãy tôi nhìn thấy phu nhân tổng giám đốc đã bước xuống xe.”

Phó Tuyết Thảo nghe vậy thì trợn mắt lườm cô ta ngay, khuôn mặt cũng trở nên méo mó, sắc bén nói: “Phu nhân tổng giám đốc cái gì? Anh ấy ly hôn rồi! Sau này đừng để tôi nghe thấy mấy từ này!”

Rồi cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó giẫm giày cao gót đi ra ngoài.

“Người ta vốn là phu nhân tổng giám đốc, dù hai người đã ly hôn nhưng vẫn được tổng giám đốc Triệu đích thân chở đi, đủ để thấy cô ấy mới là chính chủ, còn cô ta thì có tư cách gì mà chen chân vào chuyện của họ…” Trong lòng cô gái đó uất ức, rồi xoay người nói nhỏ vào tai mấy cô gái kia.

“Cô đừng giận, tôi xem có ngày nào tổng giám đốc Triệu liếc nhìn cô ta đâu.”

Lúc Lương Hạnh đi xuống lầu thì Triệu Mịch Thanh gọi tới.

Cô không khỏi oán thầm, người này thật biết chọn thời gian…

“Em nói chuyện xong rồi?” Vẻ mặt và giọng nói của anh đều rất lạnh nhạt, anh ngồi trên ghế cao nhất phòng hội nghị, cũng phớt lờ ánh mắt của cấp dưới, mà hỏi thẳng.

Lương Hạnh đáp lại bằng giọng mũi.

Anh cũng không để tâm đến sự lạnh nhạt của cô, anh liếc nhìn màn hình chiếu ở phía sau, thầm nghĩ có lẽ cuộc họp sắp kết thúc rồi.

“Em ngồi dưới lầu đợi tôi mấy phút, tôi họp xong sẽ chở em về ngay.” Anh đang định cúp máy thì chợt nghĩ tới điều gì đó: “Bên ngoài nắng nóng, nên em ngồi đợi ở bên trong đi.”

Lương Hạnh chưa kịp đáp lại anh đã ngắt máy rồi.

Cô ngẩn người, nhìn chằm chằm điện thoại, rồi thang máy dừng lại.

Lương Hạnh ra khỏi Doanh Tín, nhiệt độ bên ngoài đã tăng lên rồi, cô híp mắt lại, ngẫm nghĩ một lát, định quay lại ngồi trong đại sảnh đợi, nhưng đại sảnh quá nhiều người, hơn nữa đều là người quen, nên khó tránh khỏi cô bị bàn tán.

Cô đành phải nhanh chóng đi qua tòa nhà đối diện.

Nhân viên lễ tân biết mặt cô, nên nhiệt tình mời cô tới phòng VIP đợi, nhưng Lương Hạnh mỉm cười từ chối.

Trước giờ anh luôn đúng giờ, anh đã nói cô đợi mấy phút thì sẽ là mấy phút, nên không cần phiền phức như vậy.

Khu chờ đợi trong đại sảnh đối diện với cửa thang máy, Lương Hạnh vô tình nhìn lướt qua đó, rồi gọi cô lễ tân tới đây ngay: “Cô đưa tôi tới phòng VIP đi.”

Cô lễ tân ngẩn người, rồi mỉm cười ngay, có thể phục vụ cho phu nhân tổng giám đốc là niềm vinh hạnh của cô.

“Mời cô đi bên này, cô cẩn thận một chút.”

Lương Hạnh xoay người, hy vọng người phụ nữ kia không nhìn thấy mình, cô không muốn trong mấy phút chờ đợi mình lại bị chọc giận.

Nhưng cô đâu biết rằng, Phó Tuyết Thảo là nhắm vào cô, sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội này chứ?

“Lương Hạnh!”

Lương Hạnh ngừng bước, không khỏi nhỏ giọng mắng, cô lễ tân nghe thấy thì nhìn cô ngạc nhiên.

Cô khẽ cười rồi nói với cô ta: “Có người tìm tôi, nên cô cứ đi làm việc của mình đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc