TRIỀN MIÊN SAU LY HÔN

CHƯƠNG 307: HIỆN THỰC QUÁ TÀN KHỐC

Lưu Nam khó xử, ấp úng nói: “Cô tới thăm sớm thế này không được ổn cho lắm, giờ cô Lương vẫn đang ngủ!”

“Còn Mịch Thanh, anh ấy đâu?” Tề Hàm hỏi ngay.

“Anh ấy đang ở bên trong với phu nhân, tổng giám đốc đã bận rộn suốt đêm, chỉ mới chớp mắt lúc nãy thôi.”

Tề Hàm nhìn xuyên qua lớp kính bằng ánh mắt dò xét, nhưng chẳng thấy gì, nên nhíu mày hỏi: “Vết thương của cô Lương sao rồi? Đứa bé vẫn ổn chứ?”

Lưu Nam thả lỏng chân mày đáp: “Đứa bé đã được giữ lại.”

Tề Hàm vẫn không thay đổi sắc mặt, suy nghĩ một lúc, rồi lại liếc nhìn bên trong nói: “Tôi có quen một chuyên gia khoa sản rất lợi hại ở nước ngoài, tôi có thể mời anh ấy tới đây khám cho cô ấy, anh cho tôi vào trong đi, để tôi nói chuyện với Mịch Thanh một lát.”

Nhưng Lưu Nam vẫn mỉm cười, không chịu dịch chuyển, hàm ý trong câu nói thật sự muốn đuổi cô đi.

Cuối cùng Tề Hàm đành phải ngượng ngùng rời đi.

Ba mẹ Lương thức dậy không thấy người đâu, dì Vệ thấy chắc chắn chuyện này không thể giấu được, nên cũng thành thật khai báo.

Hai người già nghe xong thì suýt ngất xỉu, vội chạy tới bệnh viện với tốc độ nhanh nhất, thấy con gái hôm qua còn nổi giận đùng đùng mà giờ lại nằm im một chỗ, thì không khỏi trút hết lửa giận và lo lắng lên người Triệu Mịch Thanh.

“Nếu Lương Hạnh… thật sự xảy ra chuyện gì, nhà chúng tôi sẽ không bao giờ cho cậu!” Mẹ Lương không ngừng chảy nước mắt, oán giận nói.

Ba Lương nhíu chặt mày, mặc dù lo lắng, nhưng cũng không nói gì, bọn họ không thể hiểu rõ chuyện của lớp trẻ.

Gần mười giờ Lương Hạnh mới tỉnh lại, đập vào mắt cô là khuôn mặt anh, rồi cơn đau dữ dội lan ra khắp người, như muốn xé rách người cô.

“Em đau lắm hả? Để anh bảo bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho em.” Anh dịu dàng hỏi cô ngay, Lưu Nam cũng nhanh chóng nhận lệnh đi gọi bác sĩ.

Lương Hạnh nghiến răng, đau đến mức buồn nôn, mím chặt môi, lạnh lùng nhìn anh.

Triệu Mịch Thanh cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cô, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Em không có bị thương nặng chỗ nào cả, nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian sẽ khỏi thôi, chỉ có đứa bé…”

Anh vừa nhắc đến hai chữ này, Lương Hạnh liền xoay đầu, mở to mắt hỏi: “Đứa bé làm sao?”

Tim Triệu Mịch Thanh như bị đâm một nhát, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Đứa bé không sao cả, em đã bảo vệ bọn trẻ rất tốt.”

Lương Hạnh hít sâu một hơi, dần khôi phục lại vẻ mặt vô cảm của mình.

Mẹ Lương bảo Triệu Mịch Thanh đi nghỉ ngơi, để bà trông chừng Lương Hạnh.

“Mẹ không muốn hỏi con mấy chuyện này, nhưng nếu con muốn nói chuyện gì với mẹ, thì chắc chắn mẹ sẽ lắng nghe.”

Hàng mi dài của Lương Hạnh khẽ rung lên, gần như không cảm nhận được sự rung động.

Mẹ Lương hít sâu một hơi, thấy cô vẫn không phản ứng gì nên nói tiếp: “Rốt cuộc vụ tai nạn là sao? Sao đang yên đang lành con lại đâm vào lan can?”

Lương Hạnh sửng sốt, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi nồng đậm, rồi nhắm mắt lại ngay, trầm giọng nói: “Mẹ, con mệt rồi, mẹ để con ngủ một lát.”

Mẹ Lương đau lòng cho cô, cô vừa trải qua vụ tai nạn, hơn nữa kể từ khi mang thai cô trở nên hơi nhạy cảm.

Cuối cùng bà hít sâu một hơi, định đứng dậy rời đi thì Lương Hạnh ngẩng đầu nhíu mày hỏi: “Dì Thái sao rồi?”

“Bà ta chỉ bị chấn động não nhẹ, không có gì to tát, nghỉ ngơi một khoảng thời gian sẽ khỏe ngay thôi.” Mẹ Lương không khỏi oán trách: “Đúng lúc camera chỗ con xảy ra chuyện bị hỏng, ngay cả bà ta cũng không biết tại sao xe lại đâm vào lan can.”

Lương Hạnh ngẩn người, ánh mắt nhìn vào khoảng không, không biết rốt cuộc những khoảnh khắc trong đầu có phải sự thật không.

Đúng lúc này Triệu Mịch Thanh mở cửa đi vào.

“Sao con vẫn chưa đi ngủ?” Mẹ Lương trách cứ: “Con đã thức suốt đêm rồi, mau đi ngủ một lát đi!”

Lương Hạnh dời mắt đi chỗ khác.

Anh liếc nhìn người đang nằm trên giường, rồi dịu dàng nói: “Con tới đây để nhờ mẹ nấu ít món Lương Hạnh thích ăn.”

“Con xem đầu óc mẹ này! Giờ mẹ về nhà nấu ngay đây!” Mẹ Lương cũng muốn cho bọn họ chút không gian, nên nói xong thì vội vàng rời đi.

Phòng bệnh lại khôi phục sự yên tĩnh, anh ngồi xuống ghế sofa cạnh phòng bệnh, đối mặt với cô.

Lương Hạnh nghiến răng, kiềm nén cơn đau trở người, không muốn đối mặt với anh.

Anh nhíu mày, đi tới ngăn cản cô: “Em đừng lộn xộn nữa, tôi không nhìn em là được.”

Lương Hạnh ngừng lại, rồi nhắm mắt lại.

“Tôi không muốn liên hôn với nhà họ Tề, cũng không đến nỗi phải liên hôn mới có thể đạt được mục đích, trong vòng một tuần nữa Tề Hàm sẽ rời khỏi Nam Thành, nên sau này sẽ không còn những hiểu lầm thế này.” Anh từ tốn nói, mỗi câu đều ngừng một lát, như thể đang đợi cô đáp lại, nhưng cô chẳng hề nhúc nhích.

Lương Hạnh quay đầu, nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo, không có một chút cảm xúc: “Chúng ta không phải vợ chồng, nên anh đừng nói với em những lời này.”

Lúc nói sắc mặt Lương Hạnh vẫn không hề thay đổi, thậm chí ngay cả sự mỉa mai lúc cãi nhau cũng không có.

Mắt Triệu Mịch Thanh càng thâm trầm, mở miệng nói: “Ý em là sao?”

Lương Hạnh nhắm mắt lại, nhếch miệng khẽ cười.

“Ý em là như những gì anh nghĩ.”

Anh cố gắng kiềm chế, đôi môi mỏng mím chặt, dáng người cao lớn hơi lảo đảo, không biết qua bao lâu, anh mới nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

“Vậy ban đầu em đâu cần phải ly hôn với tôi.”

Nếu cô muốn dựa hơi của anh, thì sao phải ly hôn với anh?

Lương Hạnh không nói gì, chỉ nhìn anh, tim đầy lạnh lẽo.

“Em đừng suy nghĩ lung tung nữa, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Lương Hạnh cười trầm thấp, khóe miệng nở nụ cười trào phúng như có như không.

Lưu Nam gõ cửa, dè dặt thò đầu vào nói.

“Tổng giám đốc, bà chủ tới rồi.”

Mặt anh càng u ám, nghiêm nghị hơn.

Lưu Nam nuốt nước miếng, không biết ai đã nhiều lời trước mặt bà chủ, với tình trạng này, chẳng phải bà tới đây để đổ thêm dầu vào lửa à?

Anh cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, thấp giọng nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Anh vừa nhấc chân rời đi, phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.

Lương Hạnh mở mắt ra, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm giường bệnh màu trắng.

E rằng mẹ Triệu sẽ không tốt bụng đến nỗi vội vã từ Tấn Thành tới đây để thăm cô.

Anh ra khỏi phòng bệnh hỏi: “Bà ấy tới đây một mình à?”

“Vâng, không biết ai đã nói cho bà chủ biết… Sáng sớm tôi đã cố ý nói với cô Tề không được để cho bà ấy biết.” Lưu Nam do dự nói.

Ánh mắt Triệu Mịch Thanh thâm trầm.

Rất nhiều người muốn nhắm vào anh, e rằng chỉ mình Thượng Điền đã không bỏ qua cơ hội tốt thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc