Hạ Vũ đang ngồi trong phòng xem xét những công văn từ các huyện nha gửi về thì bỗng nhiên:
– Rầm!
Cánh cửa bị đá văng ra. Nghe động, các bộ đầu cũng ùa vào, lăm lăm khí giới, khẩn trương:
– Đại nhân!
– Lui ra ….- Biết đó là ai, Hạ Vũ khoát tay ra lệnh cho thuộc hạ lui ra.
Gương mặt tái nhợt của Khiết Trinh và vẻ mặt hầm hầm của hắn, cho biết tình hình không ổn chút nào, Hạ Vũ nhẹ giọng:
– Chủ nhân…
– Ta gửi Khiết Trinh ở chỗ ngươi vài ngày.
– Chàng. . . chàng đi đâu? – Khiết Trinh hoảng hốt. Vẻ thâm trầm của hắn làm nàng lo sợ vô cùng:
– Ngoan. Nó sẽ bảo vệ cho nàng. Ta đi chỉ vài hôm thôi.
– Chủ nhân!- Hạ Vũ trầm giọng- Trầm vương gia có cả một phủ đệ. Tôi đang thu thập bằng chứng về tội lỗi của ông ta. Người không cần làm vậy….
– Nàng không thích rời khỏi Lư châu. Hắn còn sống, sẽ tìm thêm những tên như vậy luyện tà công. Vốn cho hắn sống chỉ chật đất, hại người. Giết đi!
Hạ Vũ lại chợt thở dài.
Sức mạnh của chủ nhân, anh chưa bao giờ được chứng kiến nhưng với những gì đang tuôn chảy trong người, những năng lực dị thường mình có, Hạ Vũ hiểu rằng, một khi người đã ra tay sẽ không ai trong Trầm gia sống sót. Ngoài Phương cô nương, người không quan tâm đến con người nên chẳng thể có khái niệm thế nào là tội ác, thế nào là sự nhẫn tâm.
– Chủ nhân….Tôi không sống lâu trong thế giới con người nhưng tôi biết… Có những sinh vật đáng chết trăm lần nhưng cũng có những kẻ rất đáng sống. Phương cô nương là một ví dụ.
Hắn dừng lại. Khiết Trinh cũng mơ hồ hiểu được một số chuyện.
Gã đàn ông lúc chiều chết thê thảm như thế nào trong tay hắn, đám người đó nữa….Khiết Trinh đã nhìn thấy.Nàng níu tay hắn, nhẹ nhàng:
– Thiếp không sao mà! Chàng nghe lời phủ đài đại nhân đi!
Ánh mắt hắn cũng dịu đi đôi chút. Bàn tay hắn vén những sợi tóc lòa xòa trên trán nàng.
– Ta đi giết một mình hắn.
– Chủ nhân có thể không sợ ai truy đuổi…. Người cũng sẽ ngủ những giấc dài. Nhưng Phương cô nương là con người, nàng ấy không tội lỗi gì để sống chui rúc như vậy. Chủ nhân, tuy người là người tạo ra tôi nhưng tôi vẫn có công việc phải làm. Trầm vương gia là hoàng thân quốc thích. Hắn phạm tội, tìm được tội chứng sẽ chém đầu, còn vô duyên vô cớ chết oan, tôi vẫn phải làm tròn phận sự, phải tìm người đã giết chết ông ta.
Hắn sẽ không làm anh khó xử, Hạ Vũ chắc chắn thế. Chủ nhân đã trải qua bao nhiêu thế kỷ, người không phải là không hiểu chuyện.Nhất là Người đang yêu say đắm, Phương cô nương sẽ làm người bình tâm lại, khống chế được người.
– Ta gửi nàng cho ngươi. Ta đi!
– Chủ nhân cẩn trọng! Tôi sẽ chăm sóc Phương cô nương thật chu đáo!
Khiết Trinh lo lắng nhìn theo bóng hắn. Nàng hỏi Hạ Vũ cũng đang bình thản trông theo:
– Phủ đài đại nhân, chàng có……
– Phương cô nương an tâm, chủ nhân sẽ có cách giải quyết của người.
– Chủ nhân?
Không kềm được thắc mắc trong lòng, Phương Khiết Trinh rụt rè:
– Đại nhân và chàng là……
– Chủ nhân là người đã tạo ra tôi.
– Tạo ra người? Vậy hai người là…
– Không có quan hệ gì khác cả. Tôi không biết mình và chủ nhân là dạng gì. Nhưng có lẽ tôi cũng giống chủ nhân, tôi thường xuyên mất ngủ. Tôi cũng rất thích ngủ. Tiếc là….
Khiết Trinh im lặng. Nàng mơ hồ nhận ra trong vẻ bình thản ấy một nỗi thê lương.
– Bọn tà đạo bắt Phương cô nương nằm trong một đám người muốn luyện tà công trường sinh bất tử. Nhưng chúng không bao giờ hiểu….. Nỗi cô đơn của một kẻ bất tử đáng sợ thế nào.
Hạ Vũ đã nhìn thấy lão sư của mình nhắm ghiền mắt, thở những hơi khó nhọc. Nhưng người may mắn hơn anh, lão sư biết lúc nào là điểm bắt đầu, khi nào là lúc kết thúc. Còn Hạ Vũ và chủ nhân, ngủ vùi quên ngày tháng, để khi tỉnh lại bản thân lại miên man trong nỗi cô độc rợn người. Chừng nào mới có thể ngủ, chừng nào mới có thể để dòng thời gian tác động đến mình?
Không chết, không già đi cũng là một nỗi đau đớn….Hạ Vũ sợ cảm giác thê lương, trống rỗng khi nhìn một cái gì mình yêu quý rời mình đi mãi. Người khác sợ thời gian, năm tháng, anh thì không…. Hạ Vũ biết, đằng sau những lời thán phục đại nhân tài giỏi bất phàm còn có nhiều người không khỏi nghi ngờ bởi dung mạo không mảy may thay đổi của anh. Có người còn cho là Hạ Vũ luyện tà công. Chỉ một thời gian nữa thôi, nếu không thể ngủ, anh cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này.
– Phương cô nương, nếu một ngày nào đó, cô nhận ra mình đang già và xấu đi, cô có chấp nhận sống cuộc đời của chúng tôi, kéo dài hàng trăm ngàn năm, không biết lúc nào kết thúc, vật vờ như một thứ dư thừa của Trời đất này không?
Phương Khiết Trinh biết mình chỉ là một con người bình thường. Đối mặt với cuộc sống bất tận, không ngày tháng, nàng cảm thấy sợ hãi. Bên cạnh đó còn là sự cảm thương.
– Đại nhân… dân nữ không biết. Nhưng dân nữ mong muốn những ngày thanh xuân tươi đẹp nhất, dân nữ được sống đúng với cuộc sống của mình.
Nữ lưu ai cũng mong mình xinh đẹp. Khiết Trinh cũng từng ngắm mình trong gương, dùng son phấn điệu đà cho môi thêm đỏ, má thêm hồng. Nàng cũng từng bắt chước các tỷ tỷ tìm thêm dược liệu tô điểm cho làn da thêm đẹp, thêm trẻ trung, kéo dài hơn nữa tuổi thanh xuân.
Bất tử? Những chuỗi ngày chỉ sống trong đơn độc và quạnh quẽ, bản thân khi thức dậy không có một tiếng reo mừng, quả thật rất khủng khiếp. Vậy mà hắn đã phải một mình trải qua những ngày như thế. Hắn là người nàng đã gắn chặt cuộc đời….. Nàng nhớ lại sự khổ sở của hắn khi không thể ngủ. Thời gian tuy ngắn ngủi, nhưng đối với hắn là vô tận. Không sống vì yêu thương mà chỉ sống để giết thời gian. Trường sinh mà bên cạnh không có ai chia sẻ, vậy trường sinh để làm gì?
Khiết Trinh không quan tâm đến những chuyện xảy ra tiếp theo đó nữa. Nàng ở trong phủ của Hạ Vũ đợi hắn. Vài ngày sau thì hắn về.
Hình như hắn đã tìm được vật chứng, giúp phủ đài đại nhân đầu cáo Trầm Vương gia. Khiết Trinh đi theo hắn. Lần này không có chút miễn cưỡng, nàng thật lòng muốn cùng hắn đi suốt cuộc đời.
Dưới ánh hoàng hôn nhuộm đỏ đồng cỏ, nàng tựa đầu vào vai hắn, giọng nhẹ tênh:
– Nếu sau này thiếp già và xấu đi, chàng có chán ghét thiếp không?
Hắn nhìn nàng, ánh mắt vô cùng ấm áp. Trong mắt hắn chỉ có bóng hình nàng.
– Ta không quan tâm tới bề ngoài của con người.
– Nhưng thiếp là người… Thiếp quan tâm!
Bây giờ nàng còn trẻ, da dẻ mịn màng, thơm ngát, nhưng chỉ trong 10,20 năm nữa, nàng già đi, da dẻ nhăn nheo, hắn sẽ chán ngán nàng chăng?
– Nàng thế nào ta sẽ như thế ấy. – Hắn chợt nhẹ nhàng – Nàng già đi, ta cũng sẽ già đi!….
Nàng mỉm cười, lại ngả vào lòng hắn. Nàng tin cậy hắn. Hắn không hiểu nhiều chuyện, ngang ngược bá đạo nhưng giờ đây, hình như nàng đã yêu những thứ đó mất rồi.
– Sao chàng không hỏi, vì sao thiếp không muốn được như chàng?
Hắn từng nói, nếu nàng thích, hắn sẽ làm nàng sống mãi. Chỉ cần một lần nàng rạch cánh tay, để hắn nhỏ chút sinh lực vào người.
Nàng bảo nàng muốn là một con người. Nàng không muốn có cuộc sống kéo dài muôn kiếp. Nàng thích ngủ vùi trong lòng hắn. Nàng muốn mỉm cười khi mở mắt, thấy hắn đang đăm đắm nhìn mình. Nàng muốn hắn yêu nàng, cần nàng vì nàng là một con người yếu ớt, chứ không phải là một sinh vật giống hắn, tồn tại mãi giữa đất trời này.
Khiết Trinh chủ động ghé môi hôn hắn. Dù chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng nó nói lên tất cả tình cảm của nàng. Hắn có chút ngẩn ngơ.
Con người, tâm tình của loài người, tạo hóa tạo ra chúng, hình dạng giống nhau nhưng mỗi cá thể lại là một thứ đặc biệt. Hắn lại lỡ say mê một cá thể nhỏ bé trong số đó. Vì nàng, hắn cam tâm hy sinh năng lực, cho nàng một cuộc sống hôn nhân viên mãn, dù không ngủ thêm 100 năm nữa cũng không sao.
Hắn ôm lấy nàng, không còn là hành động bản năng. Hắn cũng không bắt chước ai nữa. Nụ hôn này là của hắn, niềm đam mê này cũng là của hắn. Hắn dùng thân phận con người, thể xác con người để hòa nhịp điệu cùng nàng.
Bất tử là một quãng đường không có điểm dừng trên nhân thế. Nàng rồi sẽ già rồi chết. Mấy mươi năm trong cuộc đời Khiết Trinh chỉ là một đoạn nhỏ trong hành trình vô tận của hắn, song lại là thời gian tươi đẹp nhất, thời gian hắn cảm thấy nuối tiếc và không muốn xen vào một giấc triền miên.