TRIỀN MIÊN

Gã thanh niên trẻ trung đó ngước mặt lên nhìn Hạ Vũ. Rồi lại nhìn cô gái đang nằm thiêm thiếp. Một thoáng lặng im…

– Cậu có yêu cô gái đó không?

Mùi hương trên thân thể cô, những giọt nước mắt của cô, vốn đã không quên được…Gã gật đầu:

– Có…

Hạ Vũ phất tay, cô gái từ từ mở mắt.

Ba người đàn ông trước mắt cô. Rồi gương mặt đó…..Vừa nhìn thấy gã, gương mặt xinh đẹp của cô tái đi, môi run rẩy, thân thể nhỏ nhắn lùi hẳn ra sau.

– Mẹ ngươi cũng từng nhìn ta như thế… Sau đó ta đã kéo cái khoảng cách đó lại… Ngươi gây ra chuyện, tự mình giải quyết đi!

Chủ nhân vẫn giọng điệu lạnh lùng đó…. Nhìn thoáng qua Hạ Vũ, hắn phất tay áo, khẽ khàng:

– Đi!

Hai người đối diện nhau trong không trung, giữa ánh trăng sáng rực. Cả hai khuôn mặt giống hệt đối diện nhau:

– Muốn biết gì?

– Chúng ta là gì?

– Nếu không phải là vì một cô gái, có lẽ ngươi sẽ không bao giờ hỏi đúng không?

– Vâng…

Gương mặt không cảm xúc của chủ nhân lần đầu thoáng hiện vẻ mơ hồ, giọng cũng nhẹ nhàng hơn:

– Không biết… Từ khi ta nhận thức được thế giới này… ta cũng không biết, mình là gì nữa.

– Chủ nhân…!

– Khi Khiết Trinh mang thai, ta cũng như bao kẻ làm cha khác. Ta không biết phải làm gì… Ta cũng không biết hài tử của mình sinh ra sẽ thế nào… Những cử động của nó, ta nghe được, nhưng không biết vỗ về nó… Nó chỉ biết có mình mẹ nó. Nó không nói gì với ta….Ta là một người cha thất bại, đúng không?

– … … … … … … …

– Ta đã từng hỏi Khiết Trinh, tại sao nàng không muốn sống bất tử như ta? Nàng bảo là nàng rất ích kỷ. Nàng sợ nàng sẽ ngủ giống như ta vậy. Không là bất tử, nàng có thể nhìn thấy hai cha con ta, có mặt bên con khi nó cần nàng nhất.

Có một cái gì đó vừa vỡ ra trong tiếng nói. Đôi mắt chủ nhân vừa thoáng buồn. Người cũng biết buồn:

– Khi nàng già và xấu đi, nàng thường không dám nhìn thẳng vào ta. Tuy là ta cũng già và xấu như nàng, nhưng bản chất chỉ là tạm thời. Sau 80 tuổi, ta sẽ trở lại như xưa. Còn nàng, tuổi xuân đã không quay trở lại, đó chính là đặc điểm của loài người.

– Tôi biết…

– Ừ… Đứa trẻ con của ta và Khiết Trinh có thời gian mang thai 3 năm, liên lạc được với cha mình. Điều đặc biệt, nó yêu mẹ gần như cuồng nhiệt. Ngươi nên ghi nhớ đặc điểm này. Thời gian mang thai của người mẹ cũng rất mệt mỏi, Khiết Trinh suy nhược rất nhiều…. Cô gái kia cũng vậy…

– Vâng…

– Ngươi đã nói cho cô gái ngươi yêu, mình là cái gì chưa?

Hạ Vũ khựng lại. Biết là không nên lừa dối, nhưng nếu nói, thì phải nói gì đây?

– Chưa…

– Một khi đã gắn bó cùng nhau, ta nghĩ ngươi không nên giấu….. Khiết Trinh bảo, tình yêu không có chỗ cho sự hiềm nghi. Đa số loài người có lẽ đều nghĩ vậy. Thành thật vẫn tốt hơn.

– Vâng…

– Ta chỉ có những điều đó để nói với ngươi thôi… Đi đi!

– Chủ nhân…

– Còn gì nữa?

– Người tin trên đời này có luân hồi không? Sẽ có những kiếp lai sinh khác?

-Ta không biết…… Nhưng có lẽ là có. Đưa con ngốc nghếch của ta từng bảo hắn gặp mẹ của hắn ở thế giới này một lần nữa, đòi ta đến bắt về…

– Người đã không làm thế?

– Vì đó không còn là Khiết Trinh ta đã yêu….. Linh hồn cô ấy, con tim cô ấy đã là một con người mới. Ta không yêu linh hồn đó. Trong lòng ta, chỉ có một Khiết Trinh thôi!

Chủ nhân, Người tưởng là vô tình, song cũng thật si tình.

– Ngươi được tạo ra từ máu của ta và một quả tim rồng, xương cốt hổ. Ngươi cũng có khá nhiều đặc điểm giống loài rồng mà ta đã lấy tim….Cơ thể ngươi không hoàn toàn như ta và thằng bé đó. Con của ngươi có lẽ cũng vậy…. Hơn nữa… giấc ngủ… ngươi không biết nó sẽ đến tự lúc nào…. Cuộc đời con người lại chỉ có mấy chục năm. Ngươi ngủ một giấc, là đã để lỡ biết bao nhiêu chuyện. Không phải ai cũng như Khiết Trinh, lặng lẽ chờ đợi ta trong một góc hang.

Chủ nhân từ từ khuất bóng… Câu hỏi không có lời đáp…Hạ Vũ thẫn thờ.

Ta là gì? Và những đứa trẻ… Không chỉ một đứa… Sẽ lại trở thành gì?

Bình luận

Truyện đang đọc