TRIỀN MIÊN

Đình Nhi hít một hơi dài. Cô cần trấn tĩnh mình, trước khi gặp cô gái kia…

Một địa điểm của tấm ảnh đã dẫn cô đến một hiệu sách nhỏ. Cô gái kia đang làm việc ở đây.

Đình Nhi đã xem khá nhiều tạp chí phụ nữ, chỉ dẫn cách đối diện với tình địch. Nhưng báo chí chỉ là báo chí, Đình Nhi hiểu, cô sẽ không làm được như vậy. Song, để giữ chồng, bản thân Đình Nhi cũng phải mạnh dạn một lần để hỏi rõ quan hệ của hai người.

Nếu biết được sự thật rồi, cô sẽ hỏi rõ Hạ Vũ. Nếu anh cho rằng quyết định của mình là vội vàng, Đình Nhi sẽ không níu kéo anh, cũng không cấm anh không có trách nhiệm với con mình.

Từ hiệu sách ấy, cô gái lên taxi về một căn nhà nhỏ. Nơi đây là chỗ Hạ Vũ thuê cho Hiểu Linh và Khang An. Bây giờ Khang An cũng đã đi làm, mấy tháng nay có thể tự lo cho mình, không cần Hạ Vũ giúp đỡ nữa…. Hiểu Linh mỉm cười, có lẽ cô và anh sẽ cố dành dụm tiền, mua luôn ngôi nhà này, sống một cuộc sống bình thường.

Có tiếng chuông. Hiểu Linh ngạc nhiên khi trước mặt cô là một cô gái trẻ, có lẽ cùng độ tuổi với mình:

– Chào chị…

– Vâng… Chị tìm ai ạ?

– Tôi… tôi có chút chuyện muốn nói với chị… Tôi có thể vào nhà không?

Vẻ đơn giản, hiền lành của Đình Nhi khiến Hiểu Linh yên tâm, cô mở rộng cửa:

– Chị vào đi!

Chỉ vào ghế sofa, Hiểu Linh dịu dàng:

– Chị ngồi chơi. Tôi đi pha trà…

– Tôi… tôi muốn nói với cô… Tôi…tôi là….

Mắt Đình Nhi chợt dừng lại trên vách tường. Tháng trước đây, Hiểu Linh rất muốn mặc áo cưới trước khi đứa trẻ chào đời… Chiều ý vợ, Khang An đã dẫn cô đi chụp ảnh cưới, còn làm theo nghi thức của loài người, đăng ký kết hôn.

– Chị muốn nói gì ạ?

Nhìn theo ánh mắt ngơ ngẩn của Đình Nhi, bắt gặp vẻ mặt cô có chút ngây ngốc, Hiểu Linh mỉm cười hạnh phúc:

– Đó là chồng tôi. Anh ấy là Phương Khang An!

– Vậy… chị và… – Đình Nhi ngỡ ngàng… Má bỗng đỏ bừng – Chị và anh Hạ Vũ là…

– Anh Hạ Vũ…

Hiểu Linh nhìn xuống bụng Đình Nhi… Cô ấy đang mang thai… Gương mặt xinh đẹp vừa tái xanh rồi lại đỏ, khiến cô chợt hiểu ra rồi reo lên:

– Vậy cô là… là vợ của chú Hạ Vũ đúng không? Cháu là cháu của chú ấy… Cháu nghe kể về cô đã lâu rồi…

Cháu của Hạ Vũ? Đình Nhi ngây ngẩn ngồi yên. Sau đó là sự xấu hổ lan truyền khắp người….Cô lắp bắp:

– Thật không? Tôi…

…..Nhìn những tấm ảnh bày lên bàn chụp mình và Hạ Vũ ở nhiều nơi, Hiểu Linh không khỏi kinh ngạc:

– Sao họ lại chụp những lúc này nhỉ? Cháu và chú chỉ ra ngoài chung với anh Khang An thôi mà…

– Tôi… tôi xin lỗi… – Đình Nhi cúi đầu không dám nhìn Hiểu Linh – Do tôi không tìm hiểu kỹ… Suýt nữa…

– Không sao đâu cô… Cháu hiểu mà, ai mà nhìn những hình ảnh này không nghi ngờ chứ… Bình tĩnh như cô đã là lạ lắm rồi…

Đình Nhi thở phào. Thật lòng là khi nhìn những hình ảnh này cùng thời gian của nó, cô hết sức bất an… Nhưng lòng Đình Nhi vẫn có một cái gì đó mách bảo, khuyên cô đừng nên tin vào những hình ảnh đó. Tình yêu, sự quan tâm của Hạ Vũ đối với Đình Nhi, là cơ sở để cô tự bảo với mình, người anh yêu chỉ có mình Phương Đình Nhi, chỉ có cô thôi…

– Chồng của… chị… à không… của… Không có ở nhà sao?

Biết Đình Nhi ngại khi cả hai tuổi tác gần như không có nhiều cách biệt, Hiểu Linh cười:

– Anh ấy đi làm ạ. Mình tên là Tạ Hiểu Linh. Nếu … không phiền, khi có chú, sẽ gọi là cô còn không thì gọi bằng tên nhé?

– Vâng… Mình tên là Phương Đình Nhi… Cứ gọi là Tiểu Đình là được…

– Khang An hay gọi mình là Tiểu Linh…

Hai người mẹ hòa thuận, những đứa trẻ trong bụng cũng nhao nhao…

– Mình sẽ ra đời trước đấy… Mình sắp ra rồi… Các bạn ở lại nha!

Bụng Tiểu Linh thình lình đau nhói lên… Cơn đau thấm vào xương tủy… Cô khuỵu xuống… Hoảng hốt, Đình Nhi gọi to:

– Tiểu Linh… Tiểu Linh làm sao vậy?

– Mình sắp sinh con rồi… Đau quá!

– … Mình… Để mình gọi bác sĩ… Xe cứu thương…

Đình Nhi vội vã cầm điện thoại lên. Hiểu Linh gom hết sức tàn, ngăn lại:

– Không được gọi… Mình… Lát chồng mình sẽ về ngay… A!

– Tiểu Linh! Nhưng mà bạn…

– Không được gọi. Anh ấy vốn không phải là người. Con anh ấy cũng… A!

Đình Nhi không hiểu… Tại sao lại thế? Cô ấy sinh con mà… Không đến Bệnh viện sao?

Cánh cửa sổ đột ngột bị đẩy mạnh. Một bóng người xuất hiện… Nhà của Khang An và Hiểu Linh vốn nằm ở tầng 2:

– Anh là…

– Tiểu Linh đâu?

Khang An vội vã bước vào trong… Hiểu Linh đang ôm bụng đau đớn ở góc giường.Anh gần như nhào tới cạnh cô, hoảng hốt:

– Tiểu Linh… Em sao rồi?

– Em… em đau quá! Con…

– Con ngoan mà… Em ráng chịu đựng một chút… Con sẽ ra ngay.

Họ không để ý đến Đình Nhi đang đứng trân trân trước cửa…

Khang An đặt tay lên bụng Hiểu Linh xoa nhẹ… Lực đạo từ từ tăng dần… Rồi anh chợt thầm thì:

– Em ráng chịu đựng một chút nhé… Nhắm mắt lại, đừng nhìn…

Bàn tay anh ta xuyên qua bụng Hiểu Linh…

Rõ ràng là xuyên qua bụng… Đình Nhi như chôn chân tại chỗ… Sự sợ hãi lấn át toàn thân cô…Cứng đờ người…..

Dưới bàn tay Khang An, Hiểu Linh đau đớn oằn người… Ôm sát cô vào lòng, Khang An vỗ về:

– Cắn anh đi! Xin lỗi em… Tiểu Linh…

Bàn tay vụt một lực mạnh… Hiểu Linh hét lên một tiếng thét đau đớn:

– A!!!!

Đứa bé bị móc ra ngoài… Người đầy máu… Màu máu đỏ…

Nhanh như chớp Khang An đặt nó xuống… Tay vạch một đường dài trên da mình, kề sát miệng Hiểu Linh. Dòng máu tím… chảy thành dòng. Vết rách trên bụng Hiểu Linh từ từ liền lại. . . Vẹn nguyên.

Lại một tiếng thét… Lần này là tiếng la của Đình Nhi:

– A!

……Khi Đình Nhi tỉnh lại, trước mắt cô là ánh mắt lo lắng của Hạ Vũ. Nhìn thấy anh, những cảnh tượng đó lại hiện ra trong mắt cô. Đình Nhi vẫn chưa trấn tĩnh tinh thần. Cô thảng thốt:

– Anh ơi! Tiểu Linh cô ấy. . Cô ấy sinh con… Đáng sợ lắm… Em…

Trước mặt cô là Khang An và Hiểu Linh. Lại có thêm một đứa bé. Nó nhìn cô đầy tò mò. Đôi mắt tím lộng lẫy, ánh lên tia nhìn rất lạ:

– Anh xin lỗi em! – Hạ Vũ ôm lấy Đình Nhi, thấp giọng – Anh cũng như họ… Anh vốn cũng không phải là người!

Như sét đánh ngang tai,Đình Nhi thờ thẫn nhìn anh… Hạ Vũ đang nói gì:

– Anh… Không phải đâu… Anh… Em… em sợ lắm… Em…

– Chúng tôi là người cùng một tộc. Cái thai cô đang mang trong bụng là song thai. Ba năm sau nó mới chào đời. Và cũng sẽ giống như Tiểu Linh vậy, nó cần cha nó mang nó ra như cách tôi đã làm.

Một tay xuyên qua bụng. Đau đớn… Đình Nhi vẫn chưa thích ứng với những gì mình vừa nghe, vừa được thấy… Cô níu chặt áo Hạ Vũ, nấc nghẹn:

– Anh… anh nói cho em biết đi! Em…

– Anh không phải là người như mọi người … Anh thuộc về một nòi giống khác. Và con của chúng ta… Cũng không phải là người…

Mọi thứ mờ mờ mịt mịt… Đình Nhi như đang sống trong một giấc mộng hãi hùng… Hạ Vũ ôm cô mà như ôm một tấm bông mềm nhũn….. Con cô… Đình Nhi như cảm thấy nó đang cử động… Vậy mà 3 năm… mới có thể thấy con sao?

Đình Nhi gục đầu vào lòng chồng, tấm tức khóc. Cứ khóc mãi không nín được…Nước mắt vô thức rơi đầy gương mặt thanh tú đang chuyển dần sang tái nhợt của cô.

Hạ Vũ đau lòng… Đình Nhi cũng chỉ là một con người… Làm sao không hoang mang, không sợ hãi… Nhất là sau khi chứng kiến sự ra đời đáng sợ đó.

Hạ Vũ vốn không phải là người… Nhưng lại yêu thương sâu đậm một con người. Yêu đến không đường quay lại. Không còn có thể trở lại từ đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc