TRIẾT HỌC NGOẠI TÌNH - ĐÌNH VÃN

Sau khi về đến nhà, Lâu Lẫm trăn trở không biết nên giải quyết chuyện của Tề Nguyên như thế nào. Hắn không nỡ giận Tề Nguyên, cũng từng nghĩ sẽ kể cho Lâu Duẫn, hy vọng hai người họ ly hôn để hắn có cơ hội chen chân. Tuy nhiên, hắn lại sợ làm tổn thương Tề Nguyên. Hắn biết Tề Nguyên rất yêu thương đứa nhỏ trong bụng Lâu Duẫn.

Lâu Lẫm không định can thiệp vào chuyện vụng trộm ấy, nhưng vẫn muốn biết suy nghĩ của Tề Nguyên. Dù trong thời gian qua không chủ động tìm gặp Tề Nguyên, nhưng không có nghĩa hắn định từ bỏ ý định theo đuổi cậu.

Giờ đây, khi nhận ra tình cảm của Tề Nguyên dành cho Lâu Duẫn không sâu đậm như hắn từng nghĩ, Lâu Lẫm càng quyết tâm theo đuổi Tề Nguyên hơn.

Hắn bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm, cảm giác mệt mỏi trong những ngày qua dần tan biến. Ánh đèn ấm áp chiếu lên thân thể trần truồng, trong phòng tắm có một tấm gương lớn, phản chiếu rõ nét hình dáng của hắn.

Lâu Lẫm vốn không chú trọng đến vẻ ngoài của mình, chỉ quan tâm đến việc giữ gìn hình tượng sạch sẽ và nghiêm chỉnh. Khi nhìn vào gương, hắn thấy gương mặt mình với hàng lông mày đen như mực, đôi mắt sáng cùng vẻ tuấn tú không hề kém cạnh Triệu Khiêm Trì.

Bất chợt, hắn nhớ lại lời Tề Nguyên từng khen hắn mặc vest rất đẹp.

Tề Nguyên... Mỗi khi nghĩ đến anh, cơ thể Lâu Lẫm lại xao động. Trước đây, hắn đã từng nghĩ đến anh để thủ dâm, và không chỉ một lần. Trong phòng tắm của hắn có dụng cụ tự sướng, nằm ngay ngăn tủ bên cạnh bồn tắm, nơi mà trước đây thường dùng để đặt rượu vang đỏ khi tắm.

Lâu Lẫm lấy cây mát xa và dầu bôi trơn ra, sau khi chuẩn bị đơn giản thì chậm rãi đưa cây mát xa vào cơ thể mình, đồng thời tăng dần tần suất rung. Chẳng mấy chốc, hắn hãm sâu vào khoái lạc vô cùng. Trong căn phòng tắm nhỏ, tiếng rên rỉ của hắn càng trở nên rõ ràng.

Hắn mơ hồ nhìn vào gương, chỉ thấy đôi mắt ướt át động tình, khuôn mặt ửng đỏ, miệng hé mở, vẻ sắc tình đến tột cùng. Lâu Lẫm buồn bã nghĩ: "Mình thật sự không có chút sức hút nào với Tề Nguyên sao?"

Tiếng rên rỉ trong phòng tắm mỗi lúc một to, đầy dâm mỹ và khẩn thiết...

Ngày hôm sau, như thường lệ, Lâu Lẫm chờ Lâu Duẫn đi vào công ty rồi lấy lý do công việc để ra ngoài. Hắn cố tình sắp xếp cuộc họp của Lâu Duẫn vào buổi tối, quyết định hôm nay phải gặp bằng được Tề Nguyên. T

Trên đường đi, anh không ngừng suy nghĩ về cách bắt đầu cuộc trò chuyện, đền lúc sực tỉnh ra thì thấy mình đã đứng trước cổng chung cư từ bao giờ.

Lâu Lẫm thầm cổ vũ mình, rồi gõ cửa nhà Tề Nguyên.

Lần này, hắn học khôn hơn. Ngay khi Tề Nguyên vừa mở cửa, hắn lập tức đưa tay chặn lại, ngăn không cho anh đóng cửa.

Khi thấy Tề Nguyên, Lâu Lẫm lập tức thẳng lưng, ánh mắt thoáng chút bối rối.

Tề Nguyên nhíu mày hỏi: "Sao anh lại đến nữa?"

Lâu Lẫm không chút do dự nói: "Anh tìm em có chút việc."

"Chuyện gì?" Tề Nguyên thiếu kiên nhẫn.

"Việc quan trọng lắm, có thể cho anh vào rồi nói tiếp không?"

"Chuyện gì mà không thể nói ngay tại đây?"

"Cho anh vào trước đã, anh khát quá, cho anh vào uống ngụm nước đi." Lâu Lẫm mặt dày.

Tề Nguyên không ưa gì hắn, nhưng thấy đối phương thảm hại chưa từng thấy, anh sợ rằng thực sự có chuyện gì nên đành tránh người sang một bên, ra hiệu cho hắn vào nhà.

Vào phòng, Lâu Lẫm thành thục mở tủ lạnh trong phòng khách. Phong cách trang trí ở đây giống hệt biệt thự cũ, cả phòng khách và bếp đều có tủ lạnh. Lâu Lẫm lấy ra một chai bia, rồi không ngại ngần uống cạn trước ánh mắt Tề Nguyên.

Sau khi hắn uống xong, Tề Nguyên không khách sáo: "Nói đi, có chuyện gì?"

"Nói xong rồi mà."

"Lúc nào?"

"Chuyện anh khát nước, muốn vào uống chút nước đó." Lâu Lẫm trả lời nghiêm túc.

Tề Nguyên: "..." Tự nhiên thấy mình bị lừa. Cảm giác như chú thỏ trắng không đề phòng, mời sói xám vào nhà...

"Vậy giờ anh có thể đi rồi."

"Nhưng giờ anh uống bia rồi, không thể lái xe được. Một lát còn phải dự tiệc, em đưa ta đi được không?" Lâu Lẫm tiếp tục mặt dày.

Tề Nguyên trừng mắt ngạc nhiên trước da mặt người này: "Anh mới bảo xong..."

"Khát là chuyện vừa rồi, giờ lại có chuyện mới."

Tề Nguyên: "..." Thật là bị lừa!

Lâu Lẫm ngồi ghế phụ, nhìn Tề Nguyên bên cạnh, tức giận như cá nóc phình to mà trong lòng Lâu Lẫm lại ngọt ngào lạ kỳ. Tề Nguyên bực tức hỏi: "Đi đâu?"

Lâu Lẫm giật mình, lấy điện thoại rồi chỉ đường: "Cứ đi theo chỉ dẫn này. Cảm ơn em."

Tề Nguyên không nói thêm câu nào, tập trung lái xe, chỉ mong sớm tống khứ hắn. Không lâu sau, họ đến một biệt thự lớn kiểu Âu, xung quanh là đá cẩm thạch trắng sạch sẽ. Phía trước biệt thự có một vườn hoa xinh đẹp, chủ nhà rõ ràng đã chuẩn bị kỹ cho buổi tiệc, ngay cả hoa trái mùa cũng tươi tắn. Trung tâm vườn hoa là đài phun nước, có bức tượng cậu bé đáng yêu.

Đây là một buổi tiệc tư gia, do viện trưởng bệnh viện tư lớn nhất thành phố C tổ chức mừng sinh nhật vợ. Dĩ nhiên, các nhân vật đầu ngành dược phẩm đều có mặt. Lâu Lẫm vốn định từ chối vì không thích kiểu tiệc tùng xã giao này. Nhưng để lừa được Tề Nguyên đi cùng... à không, để mời được anh, hắn đã nhận lời.

Xuống xe, Lâu Lẫm quay lại nói: "Tề Nguyên, vào cùng anh đi."

"Không." Tề Nguyên trả lời dứt khoát, còn ngạo mạn quay mặt đi.

Lâu Lẫm đành nói: "Trong đó có quýt ngon lắm."

Tề Nguyên lập tức quay lại.

"Là quýt nhập khẩu."

Hai mắt Tề Nguyên sáng rực.

Cả hai cùng bước vào tiệc, Tề Nguyên tiến thẳng đến khu trái cây, hưng phấn nhìn đủ loại quả như thể tìm thấy thiên đường.

Lâu Lẫm dịu dàng nhìn cậu, càng nhìn lại càng yêu thêm. Đang định tiến lại gần, một người phụ nữ chặn trước mặt hắn. Đó là một mỹ nhân xinh đẹp, khuôn mặt hoàn hảo không tỳ vết, đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn dài phủ nhẹ vai ngọc, vài sợi tóc rơi lên bộ ngực đầy đặn. Cô mặc một chiếc váy trắng cổ chữ V sâu, vòng eo nhỏ thon nổi bật trong một bước chỉ.

Đó chính là Lâm Lan Thảo - một người đẹp nổi tiếng ở thành phố C, cô cầm ly rượu vang đỏ mỉm cười với Lâu Lẫm, đôi mắt mời gọi.

Lâu Lẫm từ trước đến nay vốn khinh thường những kẻ như cô ta, giờ trong lòng chỉ có Tề Nguyên, chỉ lạnh lùng hỏi: "Có việc gì không?"

Lâm Lan Thảo có chút ngỡ ngàng, cô nghe nói Lâu Lẫm nổi tiếng lạnh lùng, tưởng rằng lời đồn không đúng khi thấy ánh mắt dịu dàng ban nãy của hắn. Không ngờ đối diện với cô, hắn lại hờ hững như thế. Nhưng cô không nản, nghĩ đến đám chủ nợ đang đe dọa, cô phải đưa hắn vào tròng bằng mọi giá.

Cô nở nụ cười quyến rũ nhất, nói nhẹ nhàng: "Ngài Lâu Lẫm, tôi là Lâm Lan Thảo, đã nghe danh ngài từ lâu, thật may mắn hôm nay được gặp mặt. Nếu được làm bạn với ngài đúng là vinh dự lớn."

Lâu Lẫm lạnh nhạt đáp: "Gặp xong rồi đó, nhưng làm bạn thì không. Thế đủ chưa?"

Lâm Lan Thảo bị thái độ thẳng thừng của anh làm sững sờ, nhưng vẫn cố giữ vẻ lễ phép: "Đáng tiếc thật, nhưng gặp nhau là duyên. Tiện đây, ngài có muốn uống chút rượu không? Đây là loại rượu trái cây đặc biệt do vợ viện trưởng chuẩn bị, trong đó có rượu quýt rất ngon."

Vừa nghe đến rượu quýt, ánh mắt Lâu Lẫm lập tức dịu lại, hắn nhận ly rượu, mỉm cười: "Cảm ơn." Rồi bỏ qua cô ta, bước về phía Tề Nguyên.

Tề Nguyên đang say mê ăn trái cây nhập khẩu, trong mắt cậu chỗ này chả phải tiệc nhân vật máu mặt gì, đơn thuần là buffet hoa quả thôi. Lâu Lẫm đến gần, dịu dàng nói: "Tề Nguyên, thử rượu quýt này xem."

Tề Nguyên ngạc nhiên: "Quýt cũng làm rượu được à?"

"Dĩ nhiên, em nếm thử đi, ngon lắm." Lâu Lẫm đưa ly rượu cho cậu.

Tề Nguyên uống một hơi cạn sạch, thích thú khen: "Ngon thật." Nhưng đột nhiên nhớ ra vấn đề quan trọng, liền cau mày: "Tôi cũng uống rượu rồi, giờ làm sao lái xe về đây?"

"Không sao, lát nữa anh sẽ cho người lái hộ."

"Người lái hộ là gì?" Tề Nguyên ngây thơ hỏi.

"Là người lái xe thay cho mình khi đã uống rượu."

"Vậy tại sao lúc nãy anh không nhờ họ, mà lại bắt tôi đưa đi?"

"..." Lâu Lẫm suy nghĩ một chút, rồi thành thật... à không, dối trá: "Anh quên mất."

Tề Nguyên chỉ cảm thấy máu dồn lên, định mắng cho Lâu Lẫm một trận, thì đột nhiên cảm thấy không khỏe, đầu óc quay cuồng, nóng bức khó chịu. Anh vô lực dựa vào bàn, cố giữ tỉnh táo.

Lâu Lẫm vội vàng đỡ lấy anh, lo lắng hỏi: "Anh sao thế? Tự dưng thấy khó chịu à?"

Tề Nguyên dựa vào người hắn, lẩm bẩm: "Không biết, chắc tại ăn nhiều trái cây quá, đầu thì choáng, còn nóng bức... khó chịu..."

"Trái cây?" Lâu Lẫm nhớ lại những thứ Tề Nguyên vừa ăn, chợt nhận ra chuyện gì, hắn quay đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng Lâm Lan Thảo đã biến mất.

"Mẹ kiếp!" Lâu Lẫm giận dữ chửi thề, có kẻ đã dám hạ thuốc Tề Nguyên.

Lâu Lẫm vội vã giải thích: "Anh không muốn làm tổn thương em, sẽ không can thiệp vào chuyện giữa các em, anh chỉ là... chỉ là..."

"Chỉ là gì?" Tề Nguyên hỏi.

"Anh thật sự yêu em, Tề Nguyên." Cuối cùng Lâu Lẫm cũng nói ra bí mật giấu kín trong lòng, trong khoảnh khắc, hắn gần như muốn bật khóc.

"Cái gì?" Tề Nguyên kinh ngạc nhìn hắn.

Lâu Lẫm giữ chặt lấy mặt anh, ánh mắt kiên định, như đang thề nguyện: "Anh yêu em, Tề Nguyên. Anh biết đó là sai trái, cũng sợ em sẽ ghét bỏ anh, vì vậy trước giờ anh không dám nói. Nhưng hôm qua, khi ta vô tình thấy em lên xe Triệu Khiêm Trì... Nếu ngươi có thể chấp nhận Triệu Khiêm Trì, em cũng có thể chấp nhận anh. Tình yêu của anh dành cho em không thua kém bất kỳ ai. Hiện tại, họ không ở đây, anh sẽ giúp em thỏa mãn. Kể cả vào lúc họ không đủ sức, em cứ mặc sức chơi anh. Anh sẽ không đeo bám em, khi nào em cần, anh sẽ đến, khi em không cần, anh sẽ ngoan ngoãn rút lui." Lâu Lẫm yêu đến mức hèn mọn, sẵn sàng trở thành nhân tình muốn thì đến, gọi thì đi..

Tề Nguyên hất tay hắn ra, chán ghét nói: "Ngươi nghĩ tôi là ai? Tưởng tôi dễ dãi lắm à? Tôi sẽ không quên những lời coi thường anh đã nói. Không bao giờ tôi chấp nhận anh. Giờ thì tránh ra."

Lâu Lẫm bị lời nói của Tề Nguyên làm tan nát cõi lòng, hối hận vì những điều mình đã nói trước kia đã đẩy mọi thứ đi quá xa.

Cùng lúc đó, cơ thể Tề Nguyên bắt đầu bị tác động bởi thuốc kích dục, ham muốn trỗi dậy mãnh liệt. Cơ thể anh khao khát sự tiếp xúc, dù chỉ là chút hơi ấm, khi không được đáp ứng thì dần đau đớn. Lâu Lẫm muốn giúp anh, nhưng lại bị đẩy ra một cách thô bạo.

Tề Nguyên nằm trên giường, cố gắng cọ cơ thể vào ga trải giường để tìm chút thoải mái, nhưng cơn đau rực cháy vẫn không vơi bớt. Thuốc đã làm cho anh không còn tỉnh táo, sự khao khát bùng lên mạnh mẽ, bắt đầu hành xử bản năng. Lâu Lẫm nhìn thấy cảnh đó, đau lòng vô cùng. Hắn quyết định cởi bỏ quần áo, lên giường và ôm chặt lấy Tề Nguyên, hi vọng giúp anh bớt khó chịu.

Lúc này, Tề Nguyên gần như đã mất hết lý trí. Anh ôm chặt lấy cơ thể Lâu Lẫm, cắn xé làn da mịn màng của hắn. Dù đau đớn, Lâu Lẫm vẫn im lặng, chịu đựng tất cả chỉ để làm dịu nỗi đau của Tề Nguyên.

Bàn tay của Tề Nguyên lần mò đến hông Lâu Lẫm, chẳng mấy chốc, anh tìm thấy nơi chưa bao giờ ai chạm tới. Trong cơn cuồng loạn, anh không ngần ngại đẩy mạnh vào bên trong Lâu Lẫm, mặc kệ cảm giác lúc này của hắn.

Đây là lần đầu tiên của Lâu Lẫm, cơ thể chưa kịp thích nghi, đau đớn dâng tràn. Hắn kêu lên vì đau, mồ hôi lạnh tuôn rơi. Nhưng Lâu Lẫm vẫn cố gắng chịu đựng, hắn không muốn quên lần đầu tiên của mình với Tề Nguyên, dù đó là kỷ niệm đầy đau đớn.

Tề Nguyên bị dục vọng làm mờ mắt, không ngừng tiến tới, bất chấp việc cơ thể Lâu Lẫm đang rỉ máu. Cả hai chìm trong một cuộc hoan ái đầy hỗn loạn, cho đến khi Tề Nguyên đạt đến sự thỏa mãn và chìm vào giấc ngủ.

Lâu Lẫm bị bỏ mặc trong đau đớn với cơ thể đầy vết thương, những vẫn hạnh phúc trào dâng. Hắn nắm lấy tay Tề Nguyên, nhẹ nhàng hôn lên và thì thầm: "Ngủ ngon, tình yêu. Em xứng đáng có những giấc mơ đẹp nhất trên đời."

_Hết chương 10_

Bình luận

Truyện đang đọc