TRIẾT HỌC NGOẠI TÌNH - ĐÌNH VÃN

Thực mau, Lâu Lẫm đã trở về nhà. Toàn bộ gia đình, từ gia chủ đến người hầu đều thức dậy sớm hơn thường lệ một giờ. Dù hai ngày trước đã lau dọn kỹ lưỡng từng ngóc ngách của biệt thự, từng hạt bụi cũng không còn tăm hơi, nhưng quản gia vẫn yêu cầu mọi người kiểm tra lại một lần nữa trước khi Lâu Lẫm về.

Quản gia Kiều Kinh công tác trong nhà này nhiều thập kỷ từ thời cha mẹ Lâu Duẫn, hiểu rõ tính cách nghiêm khắc và cẩn thận của Lâu Lẫm. Ông biết rằng Lâu Lẫm không bao giờ tự tiện làm theo sở thích cá nhân, mà luôn tuân theo chỉ dẫn của các chuyên gia.

Ví dụ, nếu bác sĩ nói rằng cơ thể hắn chỉ nên uống ba ly rượu, hắn sẽ tuyệt đối không uống ly thứ tư, bất kể khách mời quan trọng đến mức nào.

Lâu Lẫm luôn giữ thói quen sinh hoạt rất nghiêm túc và cẩn trọng. Kể từ khi hắn trở thành chủ nhân của biệt thự này, mọi đồ đạc trong nhà đều được sắp xếp đúng vị trí, không bao giờ bị xê dịch. Hồi chỉ là một thiếu niên, hắn còn không mời bạn bè về nhà chơi vì sợ làm rối loạn trật tự. Quản gia nén tiếng thử dài, tự hỏi, không biết Lâu Lẫm sẽ cảm thấy thế nào khi thấy khu vườn sau nhà biến thành một cánh rừng quýt.

Khi đồng hồ điểm 11 giờ, Kiều Kinh đã thấy chiếc xe quen thuộc của Lâu Lẫm dừng lại trước cổng biệt thự. Ông lập tức kiểm tra lại diện mạo của mình, đảm bảo sạch sẽ và gọn gàng, rồi đứng thẳng người. Các hạ nhân đều đứng nghiêm chỉnh, hơi gật đầu chào, nín thở, chú ý đến từng chi tiết, lo lắng không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Lâu Duẫn nhìn thấy sự căng thẳng của mọi người, lộ vẻ châm biếm. Mặc dù Lâu Lẫm và Tề Nguyên đã gặp nhau vài lần, nhưng hai người chưa bao giờ chính thức gặp trong nhà, vì Lâu Lẫm đã ra nước ngoài trước khi họ kết hôn.

Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước cổng lớn của biệt thự. Một người đàn ông mặc áo khoác trắng và đội mũ màu trắng, tay đeo găng tay trắng không một hạt bụi, bước xuống từ xe. Lâu Duẫn không khỏi thầm chửi rủa: "Anh trai, sao lại giống như vừa từ tang lễ trở về vậy?" Lâu Lẫm cầm cây gậy màu đen, bước đi uyển chuyển, trông như một quý tộc từ thế kỷ trước.

Lâu Lẫm vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng. Hắn có đôi mắt phượng giống Lâu Duẫn, nhưng không linh hoạt như cậu mà phủ một lớp sương mờ. Là anh trai của Lâu Duẫn, Lâu Lẫm cũng rất phong độ, nhưng vẻ ngoài của hắn sắc bén hơn, ánh mắt có thể xuyên thấu tâm tư người khác. Hắn luôn giữ vẻ mặt như quân bài Poker, khiến người khác ớn lạnh.

Các hạ nhân đứng yên, không dám cử động. Kiều Kinh tiến lên, nghiêm túc cúi đầu nói: "Chào mừng thiếu gia trở về, cơm trưa sẽ được chuẩn bị xong sau 27 phút."

"Ừ." Lâu Lẫm đáp ngắn gọn. Lâu Duẫn bước đến, không giữ nhiều nghi thức trước mặt anh trai, cảm thấy vui mừng khi gặp lại ca ca sau lâu ngày. Cậu nói với vẻ chân thành: "Anh, cuối cùng anh cũng trở về. Em còn tưởng anh không nhận em nữa."

"Ừ, vốn định không nhận, nhưng không thể bỏ mặc em cho Tề Nguyên. Vậy nên anh trở về để dạy cho Tề Nguyên một bài học." Lâu Lẫm đùa, nghĩ đến việc dạy dỗ người mà em trai đã kết hôn.

"Đừng đùa, anh. Chúng em đã kết hôn, anh không được làm khó anh ấy."

"Đúng, là em chọn mà. À, phải rồi, ông xã của em đâu? Sao không thấy cậu ta?" Lâu Lẫm hỏi với vẻ khó chịu. Sẵn đã không ưa, vậy mà Tề Nguyên còn không ra đón hắn.

Lâu Duẫn giải thích: "Anh ấy sợ làm ngươi không vui, nên ở trong chờ. Anh ấy rất để tâm đến anh, mỗi ngày đều hỏi em về sở thích của anh để biết đường chuẩn bị."

"Đó không phải là việc cậu ta nên làm sao?" Lâu Lẫm trả lời một cách không khách khí.

Lâu Duẫn chống tay vào hông, cau mày nói: "Anh thật là..."

Chưa kịp nói thêm, Lâu Lẫm đã ngước nhìn phía sau với vẻ kinh ngạc. Lâu Duẫn cảm thấy có điều gì không ổn và quay đầu lại. Hắn tròn mắt khi thấy một dải băng đỏ dài từ tầng hai đến tầng một, trên đó viết chữ nguệch ngoạc bằng tay: "Nhiệt liệt hoan nghênh Lâu Lẫm về nhà." Tề Nguyên đứng trên ban công tầng hai, vui vẻ vẫy tay chào, tựa như có thể lớn tiếng đọc từng chữ.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho sững sờ.

Kiều Kinh: "......" Lông mày ông nhảy lên dữ dội.

Lâu Lẫm: "......" Hắn tự hỏi có phải tên mình bị viết sai?

Lâu Duẫn: "......" Có nên mua nhà rồi đưa ông xã ra ở riêng không?

Tề Nguyên nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt mọi người, thầm thấy mình thật là một thiên tài.

Lâu Duẫn phục hồi lại tinh thần, ho khan vài tiếng để giảm bớt sự xấu hổ, cười nói: "Anh, anh xem, chồng em chào đón anh nhiệt liệt chưa kìa."

Lâu Lẫm: "...... Có phải là nhiệt liệt quá mức không?"

Em trai của hắn đã bị đồng hóa thành dạng gì thế này

Lâu Duẫn đổi chủ đề: "Anh, vào trong đi. Còn nữa..." Lâu Duẫn nhìn đồng hồ và nói: "17 phút nữa là đến giờ ăn trưa, phải để người làm chuẩn bị chứ."

Lâu Lẫm cởi mũ, phân phó cho nhưng người giúp việc và quản gia: "Mấy người chuẩn chuẩn bị đi."

"Vâng, thiếu gia."

Sau khi Lâu Lẫm vào nhà, hắn nhìn xung quanh, mọi vật đều được sắp xếp ở vị trí tốt nhất. Các hạ nhân cũng làm việc đúng chức trách. Mọi thứ đều khá ổn... nếu có thể loại bỏ cái dải chữ nguệch ngoạc kia thì thật hoàn hảo.

Lâu Lẫm lạnh lùng khi nhìn thấy Tề Nguyên, khiến anh phải đứng nghiêm. Lâu Duẫn thấy vậy, vội vàng bước đến nắm tay Tề Nguyên, ân cần nói: "Ông xã đi nghỉ đi, mình mệt mỏi cả ngày rồi. Khi nào bữa tối dọn ra, em sẽ gọi mình."

"Được rồi, rất tốt." Tề Nguyên đã vốn không thoải mái, vội vàng bước lên lầu. Thật lòng không hiểu, ở thôn anh, khi đón khách quý về làng, trưởng thôn cũng rùm beng như vậy, ai nấy cũng cười toe toét.

Khi Lâu Duẫn thấy Tề Nguyên vào phòng ngủ, cậu mới an tâm trở lại dưới lầu. Quay sang sô pha, cậu nhấp một ngụm trà rồi trách móc Lâu Lẫm: "Anh, sao anh không thể đối xử tốt với Tề Nguyên hơn một chút?"

"Anh không ném nó ra đường đã là khoan dung lắm rồi." Lâu Lẫm uống trà nóng, lời nói lại lạnh lùng.

"Đó là chồng em, nếu anh không thích, bọn em đi ra riêng, anh không được đụng vào anh ấy" Đã trưởng thành và điều hành một phần công ty, Lâu Duẫn quyết không để chồng mình bị bắt nạt.

"Nếu em dọn ra ngoài, người ngoài sẽ đàm tiếu thế nào? Bảo anh em Lâu gia bất hòa, bảo anh hà khắc sao?" Lâu Lẫm quát lớn, giọng nghiêm khắc.

Lâu Duẫn tức giận đến đỏ bừng mặt. Lâu Lẫm từ trước đến nay đều quá chú trọng danh dự gia tộc, nhưng cậu cũng không dễ áp bức, kiên quyết nói: "Nếu anh và chồng em không hòa hợp, em cũng mặc kệ danh dự gia đình, em không thể để chồng em bị tổn thương."

Nhìn thấy Lâu Duẫn tức giận, Lâu Lẫm không còn cách nào khác, chỉ đành nhượng bộ: "Anh sẽ cố chấp nhận, bao dung mấy trò ngốc nghếch của chồng em, nhưng mà đừng có kỳ vọng gì quá cao."

Lâu Duẫn nghe vậy biết rằng đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh trai, giọng cậu cũng dịu lại: "Yên tâm đi, Tề Nguyên không có ác ý, anh ấy chỉ muốn làm anh vui vẻ thôi."

"Hy vọng là như vậy." Lâu Lẫm đặt chén trà xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút trước bữa cơm.

Lâu Duẫn thấy món ăn đã được bày ra trên bàn, liền lên lầu gọi Tề Nguyên xuống ăn cơm.

Trong phòng ngủ, Tề Nguyên đang trò chuyện với Triệu Khiêm Trì qua tin nhắn.

Triệu Khiêm Trì hỏi: "Bảo bối, em nghe nói anh trai Lâu Duẫn đã trở lại, anh có bị làm khó không?"

"Không có, nhưng có vẻ như tôi đã làm anh ấy không vui."

"Vì sao?"

"Tôi mua một băng rôn để chào đón anh ấy, thấy người khác làm vậy, nên tôi cũng làm theo, không hiểu sao anh ấy không vui."

Triệu Khiêm Trì có thể hình dung cảnh tượng đó, không khỏi bật cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Anh trai Lâu Duẫn vốn khó ở như vậy, anh làm thế có gì sai đâu. Ở đâu chả chào đón khách quý như thế, có phải không?"

"Đúng vậy." Nỗi uất ức của Tề Nguyên được giải tỏa, cảm động đến mức sắp rơi nước mắt.

Triệu Khiêm Trì tiếp tục: "Lâu Duẫn đâu? Nó có bảo gì không?"

"Em ấy bảo tôi lên lầu nghỉ ngơi."

"Nó chỉ làm được thế thôi sao? Nếu là em, em sẽ dẫn anh đi ngay, không ai được bắt nạt chồng em.." Tiếng lòng Triệu Khiêm Trì phát ra âm thanh đau đớn như cắt

"Không thể trách Tiểu Duẫn, em ấy đối xử với tôi rất tốt."

Triệu Khiêm Trì thấy Tề Nguyên có phần mâu thuẫn khi nhắc đến Tiểu Duẫn, bèn khôn ngoan chuyển chủ đề: "Được rồi, đừng nóng giận, em chỉ nói theo cách của mình. Cục cưng, em nhớ anh quá. Đã ba ngày chúng ta không gặp, mai gặp nhé?"

"Không!" Tề Nguyên trả lời dứt khoát.

"...... Anh có thể do dự một chút được không?"

"Tôi không dám ra ngoài." Tề Nguyên giờ thấy Lâu Lẫm đã run lập cập, càng không dám ra ngoài để gặp người khác.

Triệu Khiêm Trì suy nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ nói: "Vậy ngày mai buổi chiều em sẽ đến tìm anh, em không làm gì khác đâu, hứa mà."

"...... Vậy thì cứ vậy đi." Ngày mai Lâu Duẫn có cuộc họp vào buổi chiều, việc có Triệu Khiêm Trì đến giảm bớt sự căng thẳng trong nhà sẽ dễ chịu hơn. Tề Nguyên cũng đỡ áp lực.

Lâu Duẫn nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, thấy Tề Nguyên đang ngồi trên giường, chán nản chơi di động. Cậu đứng ở cửa gọi: "Ông xã, đến giờ ăn cơm rồi."

Tề Nguyên vội vàng đặt di động xuống, ánh mắt có phần lúng túng. Dù vậy, Lâu Duẫn chỉ nghĩ rằng Tề Nguyên đang quá lo lắng. Tề Nguyên vừa đi giày vừa nói: "Ừ, anh xuống ngay."

Hai người cùng nhau xuống lầu, Tề Nguyên vừa thấy Lâu Lẫm nghiêm nghị, lập tức ngồi ngay ngắn, tuân thủ các quy tắc trên bàn ăn.

Lâu Lẫm chỉ liếc nhìn anh, sau đó kiểm tra thời gian, nhìn đồng hồ từ từ chỉ đến 11 giờ rưỡi, mới nói: "Ăn đi." Sau một buổi sáng mệt mỏi, Tề Nguyên ăn bữa cơm trưa chậm rãi hơn bình thường, cố gắng tỏ ra tao nhã, nhưng trong mắt Lâu Lẫm, vẫn không thể không làm người khác chú ý.

Trong bữa cơm trưa, Lâu Lẫm đột nhiên hỏi: "Tề Nguyên hiện tại làm công việc gì?"

Hai người còn lại đều ngạc nhiên. Lâu Duẫn ngừng lại, gắp đồ ăn cho Tề Nguyên rồi nói: "Anh ấy mới lên thành phố, chưa quen với cuộc sống nơi đây, còn chưa đi làm."

"À, vậy chỉ có ngồi nhà chờ em về sao?"

Lâu Duẫn thấy Tề Nguyên xấu hổ đến đỏ mặt, cúi đầu không dám lên tiếng, cậu tức giận đến mức ném chiếc đũa xuống bàn và nói: "Tôi thích là được, anh có quyền gì mà can thiệp? Tôi không muốn chồng tôi khổ. Được chưa?" Lâu Duẫn nắm chặt tay Tề Nguyên, ra hiệu cho anh yên tâm.

Lâu Lẫm thấy Lâu Duẫn thực sự tức giận, cố gắng giải thích: "Anh không có ý đấy, chẳng qua anh ấy cậu ta như vậy nên muốn giới thiệu việc làm. Chăm sóc cây cỏ ở công ty, không được sao?" Lâu Lẫm chỉ về phía vườn hoa sau nhà.

Tề Nguyên thấy được khen, nên vui vẻ đáp: "Đúng vậy, tôi thấy nhờ tôi chăm chút, vườn cây sau nhà mình đã xanh tươi hơn rất nhiều."

Lâu Lẫm ngạc nhiên, không nghĩ rằng người này lại hiểu như vậy. Từ trước đến nay hắn vẫn cảm thấy Tề Nguyên rất ngây thơ, nhưng giờ thấy anh dám tự hào về "nhà của mình", ánh mắt lạnh lùng của Lâu Lẫm dường như có chút mềm mại hơn, lộ ra một nụ cười nhạt mà chính hắn cũng không nhận ra.

_Hết chương 3_

Bình luận

Truyện đang đọc