TRIẾT HỌC NGOẠI TÌNH - ĐÌNH VÃN

Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ, rải rác lên văn phòng lạnh lẽo, lần đầu Lâu Lẫm dừng việc khi chưa xem xong văn kiện, chậm rãi thưởng thức ly rượu thứ 4. Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nâng ly rượu vang đỏ, thấy những chiếc xe cộ hối hả di chuyển dưới thành phố phồn hoa của thành phố C.

Vào khoảnh khắc ấy, hắn cô đơn lạ lùng. Trước đây, hắn luôn chìm đắm trong công việc, đầu óc chỉ nghĩ về vinh quang dòng họ và sản nghiệp dồi dào. Nhưng giờ đây, khi lỡ xao nhãng công việc, cảm giác trống trải trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Ánh nắng ban mai đẹp đẽ, lấp lánh qua những bụi bẩn nhỏ như những vệt ánh sáng huyền bí. Vô vàn suy nghĩ mông lung dồn vào một người duy nhất.

Một tiếng gõ cửa bất ngờ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Lâu Lẫm. Hắn đặt ly rượu xuống, lên tiếng: "Mời vào."

Tề Nguyên bước vào với kéo và bình tưới nước, một tay lau mồ hôi, tay kia đặt các dụng cụ xuống. Anh bận rộn nhưng đầy năng lượng, báo cáo với Lâu Lẫm: "Ông chủ, tôi đã tưới nước và tỉa tót tất cả cây trong văn phòng."

"Cậu gọi tôi là gì?" Lâu Lẫm hỏi với vẻ không hài lòng.

"Ông chủ, không phải nên gọi như vậy sao?"

"Đổi sang cái cách mà cậu muốn ấy." Lâu Lẫm nhướn mày, đánh giá Tề Nguyên.

Tề Nguyên ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi thử hỏi: "Gọi anh vợ được không?"

"Trong lòng cậu đang nghĩ gì?"

"Ý là gì?"

"Không phải cậu gọi tôi là đồ xấu tính sao?" Lâu Lẫm vừa nâng ly rượu lên, vừa thản nhiên nói.

Tề Nguyên đỏ mặt xấu hổ. Anh cúi đầu, tay chắp sau lưng. Lâu Lẫm tự nhiên ham muốn dùng thước để đánh vào lòng bàn tay Tề Nguyên.

Lâu Lẫm tiếp tục: "Mấy ngày trước, cậu ngủ ở đây, nói mớ tôi là đồ xấu tính."

Tề Nguyên âm thầm tự trách, trách giấc mơ chết tiệt, nhưng vẫn kiên trì biện minh: "Tôi... Tôi không định mắng anh xấu tính đâu."

"Cậu chỉ đích danh tôi." Lâu Lẫm không cho Tề Nguyên cơ hội thanh minh, tiếp tục đùa giỡn.

"Thì tôi gọi tên anh vì tôi mơ thấy anh, anh không vui khi tôi mơ về anh sao? Việc đó chẳng lẽ không quan trọng bằng việc tôi gọi anh là gì?"

Lâu Lẫm sửng sốt, thoáng thấy ngọt ngào. Không ngờ mình lại được nhớ đến trong mơ... Nhưng bị nói xấu trong mơ có vui nổi không? Lâu Lẫm suýt chút nữa bị Tề Nguyên làm cho lúng túng.

Hắn buông ly rượu, nghiêm túc nói: "Cậu cứ gọi tên là Lâu Lẫm, đừng gọi là ông chủ nữa, nghe quái lắm. Tôi làm việc tiếp đây, cậu cứ ngồi chơi, giữa trưa tôi dẫn cậu đi ăn."

Thực ra, hắn muốn được người ta gọi là "Tiểu Lẫm."

"Vâng, được rồi." Tề Nguyên ngồi xuống sofa, lại rảnh rỗi buồn chán. Thời gian dường như chậm hơn. Đột nhiên, điện thoại của Tề Nguyên rung lên, đó là tin nhắn WeChat từ Triệu Khiêm Trì: "Cục cưng, em đang ở trước cổng công ty anh."

Tề Nguyên lo lắng, ngẩng đầu hoang mang nhìn Lâu Lẫm.

Mặc dù Lâu Lẫm đang chăm chú làm việc, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn Tề Nguyên đang ngồi trên sofa. Đột nhiên anh hơi chột dạ, cố dồn sự tập trung vào văn kiện.

Vì thế, cả hai người đều không nhận ra sự bất thường của đối phương.

Tề Nguyên hỏi: "Lâu Lẫm, tôi có thể ra ngoài một chút không? Có người tìm tôi."

"Ai tìm cậu?"

"Triệu Khiêm Trì."

"Cậu ta tìm cậu làm gì?"

"Cùng nhau ăn một bữa cơm. Cậu ấy dù sao cũng là bạn thân của Tiểu Duẫn nên tôi cũng muốn làm thân chút."

Nếu là người khác thì Lâu Lẫm sẽ sinh nghi nhưng Triệu Khiêm Trì khác, đó là tam thiếu gia của Triệu gia danh giá bậc nhất thành phố C. Người nhà Triệu gia sẽ không dễ dàng thân cận với ai, nhất là khi Tề Nguyên có gia cảnh bình thường.

Vì vậy anh không đánh hơi được bất thường gì, nhẹ nhàng nói: "Được, đi sớm về sớm, tối nay có về ăn cơm không?"

"Có lẽ tối muộn mới về, các người không cần chờ tôi." Tề Nguyên vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói.

"Được, chú ý an toàn."

Tề Nguyên bước xuống lầu, nhìn thấy Triệu Khiêm Trì đang đứng bên xe, khuôn mặt xinh đẹp lẫn đôi mắt hồ ly đều đầy vẻ bực bội. Có lẽ do mình đợi cậu ấy đợi, anh nghĩ nên cúi đầu, xấu hổ nói: "Thực sự xin lỗi, làm cậu phải chờ lâu như vậy."

Triệu Khiêm Trì sững sờ, vội vàng giải thích: "Không không không, em mới đến đây thôi. Em vừa nhận được thông báo gấp từ đoàn phim, phải quay thêm một cảnh. Vì vậy, mới mất chút thời gian."

Cậu bực bội nói thêm: "Nếu không phải vì sự yêu cầu của đạo diễn, em đã sớm từ chối rồi."

Tề Nguyên mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Vậy thì cậu cứ làm việc đi, chúng ta có thể hẹn lần khác."

"Không được, khó khăn lắm em mới gặp được anh. Cứ lên xe đi, em chỉ xin chút thời gian thôi. Được không?" Triệu Khiêm Trì cầu xin, ánh mắt tràn đầy sự mong mỏi.

Nếu không phải vì xung quanh đông người, cậu đã ôm siết lấy anh.

Tề Nguyên hết cách đành đồng ý: "Không vấn đề gì, tôi sẽ chờ cậu."

Triệu Khiêm Trì mỉm cười rạng rỡ, như thể mặt trời vừa lên. Cậu mở cửa cho Tề Nguyên, chiếc xe phóng vút đi. Lâu Lẫm không kiềm được tò mò, lén lút theo xuống tầng một. Hắn nhìn thấy Tề Nguyên đang khoác vai Triệu Khiêm Trì, ngồi vào ghế phụ trên xe, trông như một con gấu nâu ôm một bình mật.

Lâu Lẫm man mác buồn và lạc lõng khi nhìn chiếc xe rời đi. Những công nhân xung quanh chưa bao giờ thấy ông chủ có vẻ mặt như vậy, tựa như hòn vọng phu.

Triệu Khiêm Trì dẫn Tề Nguyên đến đoàn phim. Đây là lần đầu tiên anh tham quan trường quay, không khỏi mở to mắt, ngạc nhiên như bước vào thế giới khác. Phim lấy bối cảnh tiên hiệp, quy tụ rất nhiều mỹ nam mỹ nữ. Tề Nguyên khoác vai Triệu Khiêm Trì, cầm một thanh kiếm đạo cụ, bắt chước các cảnh quay, tạo dáng đại hiệp trượng nghĩa.

Anh cảm thấy mình thật lôi cuốn, khi thu kiếm lại còn hất tóc làm mọi người cười nghiêng ngả. Tề Nguyên không những không ngượng, còn cười hùa theo. Triệu Khiêm Trì thấy anh thật dễ thương, mặc kệ dèm pha mà ôm chầm lấy Tề Nguyên.

Triệu Khiêm Trì mong muốn nhanh chóng hoàn thành cảnh quay. Khi đang trang điểm, cậu liên tục thúc giục các chuyên viên trang điểm nhanh tay lên. Vào khoảnh khắc Triệu Khiêm Trì xuất hiện, Tề Nguyên thật sự bị ấn tượng. Cậu vào vai nam chính, là một tiên tử khoác thanh y, bên hông treo ngọc bội, tay cầm trường kiếm đúng chuẩn tiên giáng trần.

Đóa hoa sen đỏ nổi bật trên làn da trắng sứ, thêm muôn phần bí ẩn. Đã thế cậu vốn rất đẹp, đôi mắt sáng như sao, răng trắng như ngọc, đôi môi mỏng hồng hào, tất cả tạo nên vẻ cấm dục cao quý. Bình thường đã quen thấy Triệu Khiêm Trì mang dáng vẻ hồ ly quyến rũ, Tề Nguyên không ngờ cậu cũng có khía cạnh này.

Triệu Khiêm Trì không dám nhìn Tề Nguyên bên cạnh. Dù dung mạo của cậu rất xuất sắc, nhưng tuyệt đối không phải kiểu "bình hoa" mà là phái thực lực. Cậu sợ chỉ cần lỡ nhìn Tề Nguyên một chút, mọi sự nhập tâm vào kịch bản sẽ tan biến.

Vốn phải diễn bi kịch, nhưng nụ cười của Tề Nguyên có thể làm sáng bừng tâm trạng của cậu, vậy nên thực sự không dám nhìn.

Suốt thời gian quay, Tề Nguyên chỉ chăm chú dõi theo Triệu Khiêm Trì, không ngừng tán thưởng. Từ nhỏ, anh đã thích phim cổ trang, mà Triệu Khiêm Trì là một trong những diễn viên mà anh đánh giá cao nhất.

Mặc dù cốt truyện không quá cuốn hút, nhưng Triệu Khiêm Trì diễn xuất rất nhập tâm. Chỉ tiếc trình độ diễn xuất của nữ diễn viên đóng nữ chính quá nhạt nhòa thậm chí còn kém xa các vai phụ.

Sau khi quay xong, Triệu Khiêm Trì bước vào phòng nghỉ hậu trường, đau đầu xoa trán, không muốn tiếp xúc với những diễn viên nghiệp dư như vậy. Thấy Triệu Khiêm Trì có vẻ muốn yên tĩnh, Tề Nguyên nhẹ nhàng tiến lại gần, lén lút ôm từ phía sau. Triệu Khiêm Trì giật mình, quay lại phát hiện là anh, lập tức thả lỏng, nở nụ cười thư thái, vùi vào lòng anh. Nỗi buồn trong lòng như tan ra nhờ vào sự ấm áp của Tề Nguyên.

Tề Nguyên ân cần hỏi: "Khiêm Trì, em không vui sao?"

(Vì em thụ 2 ngon quá, anh mê rồi nên sẽ đổi xưng hô anh-em cho tình. Hé hé!)

"Vừa rồi thì không vui, nhưng thấy anh thì vui vẻ ngay lập tức." Triệu Khiêm Trì vừa nằm trong lòng anh, vừa làm nũng.

"Anh vừa xem phần diễn của em, em diễn rất tuyệt." Tề Nguyên chân thành khen ngợi.

"Anh ngốc ơi, Anh thích là được rồi."

"Vậy... chúng ta về ngay bây giờ không? Ở đây đông người quá." Tề Nguyên ngượng ngùng gợi ý.

"Ngay lập tức? Được, cục cưng chờ em thay quần áo tẩy trang rồi mình đi ngay." Triệu Khiêm Trì vừa nói vừa bắt đầu tháo trang sức. Thực ra, làn da của cậu đẹp sẵn, không cần bôi trát cầu kỳ, nhưng vì phù hợp với hình tượng nhân vật mà phải đeo tóc giả và trang điểm chỉn chu.

Tuy nhiên, Tề Nguyên nắm chặt tay Triệu Khiêm Trì, ngăn cậu lại, mặt đỏ từ tai đến mặt, môi mấp máy, lấy hết can đảm nói: "Anh... anh muốn thấy em trong bộ dạng này, thật sự... rất đẹp." Ánh mắt không giấu nổi sự khao khát.

Tề Nguyên chưa bao giờ ham muốn công khai như vậy trước mặt Triệu Khiêm Trì; trước đây luôn là cậu khiêu khích đến mức anh cứng hết cả chim cò. Nhưng hôm nay, anh lại thẳng thắn bày tỏ dục vọng của mình. Triệu Khiêm Trì kinh ngạc và vui mừng, đáp lại: "Miễn anh thích là được."

Vì vậy, đạo diễn chứng kiến diễn viên nổi tiếng chưa tháo trang sức, vẫn trong trang phục diễn xuất rời khỏi phim trường, chỉ để lại câu nói: "Cần gấp đôi tiền lương cho chuyên viên trang điểm."

Lúc 8 giờ tối, Lâu Duẫn thấy Tề Nguyên vẫn chưa về, liền lo lắng gọi điện cho hắn. Điện thoại rất nhanh được kết nối, Lâu Duẫn hỏi: "Ông xã, mình đang ở đâu vậy? Đã khuya rồi, em rất lo lắng cho mình."

Ở đầu dây bên kia, Tề Nguyên vừa lột đồ của Triệu Khiêm Trì, vừa dùng giọng khàn khàn trả lời: "Anh ở nhà Khiêm Trì, chơi đến muộn, hôm nay có lẽ không về nhà."

Lâu Duẫn cảm nhận được sự xấu hổ trong giọng nói Tề Nguyên, nhưng không nhận ra nó đang biến thành khoái cảm khi dương v*t anh tiến sâu vào cơ thể Triệu Khiêm Trì.

Lâu Duẫn nghe Tề Nguyên nói đang bên thằng anh em chí cốt của cậu, cũng yên tâm hơn: "Vậy ông xã nhớ sớm nghỉ ngơi nhé, ngày mai chúng ta gặp lại ở công ty. Nhớ ăn sáng."

"Được rồi, Tiểu Duẫn, anh cúp máy đây."

Tề Nguyên không chờ Lâu Duẫn đáp lại, liền cúp máy. Buông điện thoại, anh nhìn xuống Triệu Khiêm Trì lúc này đang thở hổn hển, tóc dài rơi xuống giường, trang phục xộc xệch. Toàn thân cậu tràn ngập tinh dịch, vết đỏ, tím trên da là bởi cắn xé, vết hằn trên ngực vì bị bóp quá mạnh.

Mặt Triệu Khiêm Trì phủ một lớp mồ hôi mỏng, giữa trán có vết đỏ, thân thể ướt đẫm, như hoa hồng vừa nở, quyến rũ lạ thường. Cái mông căng mẩy đầy dấu đỏ đang hút lấy dương v*t Tề Nguyên, hai chân mở rộng như vợ hiền đón nhận sự xâm chiếm của đấng lang quân.

Là Tề Nguyên đã khiến cơ thể cậu đỏ ửng, nhưng Triệu Khiêm Trì hôm nay cũng đặc biệt mê người. Dù rằng tấm thân đang nuốt lấy dương v*t của Tề Nguyên run rẩy liên tục, nhưng cậu không rên rỉ dâm đãng như thường lệ mà chỉ âm thầm nuốt xuống những tiếng kêu. Đôi môi bị cắn đến sưng đỏ, gương mặt đẹp ẩn chứa kiên nhẫn lẫn cam chịu.

Tề Nguyên vừa như đang hưởng thụ, vừa như đang trút giận, tiến công mạnh mẽ, khiến Triệu Khiêm Trì chết đi sống lại. Tề Nguyên không ngừng nói những lời thô tục: "Sao em không rên, em dâm lắm mà, toàn thân em chỗ nào cũng dâm, anh phải chơi chết em..."

Không nhớ nổi họ làm biết bao nhiêu hiệp, chỉ biết cuối cùng bên trong Triệu Khiêm Trì bị lấp đầy bởi tinh dịch, không còn chỗ chứa. Khi anh rút dương v*t, tinh dịch cũng theo đó ồ ạt chảy ra.

Sau khi cúp máy, Lâu Duẫn sực nhớ ra còn có công việc cần hỏi Lâu Lẫm, liền cầm tài liệu đến phòng ngủ của anh trai, trực tiếp mở cửa. Cảnh tượng trước mắt làm cậu kinh ngạc tột độ: Lâu Lẫm đang ôm một con gấu bông nâu, miệng nở nụ cười ngọt ngào...

Lâu Duẫn thầm nhủ: "Mình mở cửa không đúng lúc rồi," rồi vàng đóng cửa lại, cố gắng sắp xếp mạch tư duy.

Lâu Lẫm, không có vấn đề gì.

Gấu bông nâu, không có vấn đề gì.

Nụ cười ngọt ngào, không có vấn đề gì.

Nhưng mà, Lâu Lẫm ôm gấu bông nâu và cười ngọt ngào... là vấn đề lớn.

Lâu Duẫn không thể tin nổi, lại mở cửa lần nữa. Lần này, Lâu Lẫm thấy cậu, hốt hoảng đến mức ném gấu bông nâu xuống đất. Lâu Duẫn bước vào phòng, nhìn quanh bốn phía, không thể tin vào mắt mình.

Phòng của Lâu Lẫm, dù đơn giản, nhưng đầy ắp gấu bông nâu: có cái cặp sách, có ba lô, có ấm nước nhỏ, và cả kéo nhỏ... Thậm chí chiếc ga trải giường của anh trai cũng được trang trí bằng hình gấu bông nâu. Lâu Duẫn không biết nên diễn tả cảnh tượng này như thế nào, chỉ có thể dùng lý trí cuối cùng để hỏi: "Anh, anh đang làm gì vậy? Tính... thỉnh thần gấy về à?"

Lâu Lẫm mặt đỏ như cà chua, cố gắng che giấu sự xấu hổ, đáp: "Em tìm anh có việc gì sao?"

"Trước đây có, nhưng giờ thì không có."

"?"

"Hiện tại em nghi ngờ anh có vấn đề về tinh thần, không thể xử lý công việc, nên ngày mai gặp lại." Lâu Duẫn nói xong liền tính rời đi, tránh xa những con gấu bông.

"Quay lại!" Lâu Lẫm nghiêm khắc gọi, khi Lâu Duẫn dừng lại, hắn nghiêm túc nói tiếp, "Chuyện này, em không được nói cho ai biết, đặc biệt là Tề Nguyên."

Lâu Duẫn vỗ ngực hứa hẹn: "Yên tâm đi, anh trai, dù Tề Nguyên biết cũng không động đến gấu bông của anh. Anh ấy chỉ thích quýt thôi."

Lâu Lẫm: "......" Có cảm giác như không đúng trọng điểm lắm.

_Hết chương 5_

Bình luận

Truyện đang đọc