TRÌNH NGỮ LAM EM LÀ CỦA TÔI

Chương 125

Trình Ngữ Lam kiên quyết phản kháng, cắn thật mạnh vào môi của Dương Hữu Bằng, sau đó dùng sức đẩy mạnh anh ra, giơ tay đánh vào một bên mặt của anh.

Dương Hữu Bằng, anh có biết mình đang làm gì không?

Một cái tát và tiếng hét của Trình Ngữ Lam làm cho Dương Hữu Bằng bừng tĩnh, ánh mắt đỏ au nhìn cô, gương mặt lộ rõ sự suy tình…

Trình Ngữ Lam mím môi giận dữ bỏ đi, nhưng Dương Hữu Bằng làm gì cho phép cô bỏ đi như vậy, khó khăn lắm anh mới được gặp riêng cô….

Anh bỏ tay em ra. Hữu Bằng, đừng để em phải hận anh.

Trình Ngữ Lam trừng mắt, cô không muốn cả hai phải căng thẳng với nhau như vậy, ở hiện tại cô chỉ xem anh là một người bạn. Cô đã bỏ qua cho anh lần vu khống Duật Hành gây ra vụ tai nạn, bỏ qua lần anh gửi video về cho Duật Hành. Cô làm vậy chỉ muốn giữ lại cho cả hai một mối quan hệ bạn bè tốt đẹp, để khi cả hai gặp nhau còn có thể vui vẻ hỏi thăm nhau về cuộc sống của đối phương…

Nhưng hôm nay cô đã thật sự thất vọng về anh. Anh muốn chia rẽ tình cảm vợ chồng của cô, khiến cho cô hiểu lầm Duật Hành ngoại tình, còn lừa cô đến tận đây.

Cô chắc chắn người gửi tin nhắn cho cô, dàn dựng lên mọi chuyện chính là anh, Dương Hữu Bằng.

Hận anh? Em nên hận người đã khiến cho chúng ta thành ra như thế này.

Hận anh ấy thì em được gì? Chúng ta được gì?

Chúng sẽ được ở bên nhau.

Nực cười, ở bên nhau ư? Nếu như sự việc ngày hôm nay để cho Mộ Duật Hành biết, thì chắc chắn Dương thị của anh sẽ ngay lập tức biến mất, đến tính mạng e là cũng không còn giữ được.

Trình Ngữ Lam thật khó hiểu. Một người thông minh như anh tại sao lại trở nên mù quáng, mất hết lý trí như thế này….

Em không muốn nói nhiều nữa. Tốt nhất anh nên buông tay em ra, để em đi, nếu không anh đừng trách em.

Trình Ngữ Lam gỡ bàn tay của anh ra khỏi cổ tay mình, nơi đó bị anh bóp chặt đến đau nhói, ửng đỏ…

Ngữ Lam, em vẫn còn yêu anh đúng không?

Dương Hữu Bằng nắm chặt bả vai cô, ép nhìn thẳng vào mắt anh trả lời.

Không. Nếu như anh không buông em ra, cả đời này em sẽ hận anh.

Dương Hữu Bằng bật cười chua sót, nước mắt đau khổ chảy dài xuống khuôn mặt điển trai, trái tim của anh vỡ vụn, lòng ngực đau nhói như ai đấm vào…

Những kỷ niệm đẹp đẽ của cả hai đã chính thức vỡ tan như bọt sóng.

Đẩy Dương Hữu Bằng ra xa, Trình Ngữ Lam quay lưng bước đi, nhưng anh bây giờ đã nổi tính thú điên cuồng, dứt khoát nhấc bổng cô lên đi lại giường.

Trình Ngữ Lam hoảng loạn, dùng tay đấm liên tục vào người của anh, miệng nhỏ la hét kiêu cứu…

Điều cô sợ nhất đã xảy ra!

Cứu tôi với. Dương Hữu Bằng, anh mau bỏ tôi xuống…

Ngữ Lam, anh xin lỗi, nhưng anh sẽ không bao giờ buông em ra. Lần trước anh buông em ra, anh rất hối hận, vậy nên lần này dù có chết anh cũng không buông. Em cứ việc hận anh, nhưng anh thật sự muốn em, anh khao khát có được em.

Dục vọng của Dương Hữu Bằng bây giờ đã đạt tới cực điểm, che mờ đôi mắt và xâm chiếm hết cả lý trí….

Bình luận

Truyện đang đọc