TRÌNH NGỮ LAM EM LÀ CỦA TÔI

Chương 86

Điều anh luôn hướng tới là một gia đình, một cuộc sống bình yên. Đi đâu cũng cần có một nơi để trở về, để chia sẽ những niềm vui và nỗi buồn.

Anh cũng vậy, anh cũng muốn có một cuộc sống bình yên bên Trình Ngữ Lam và một lũ trẻ. Nhưng hiện tại anh là người đứng đầu, nếu anh từ bỏ, bao nhiêu con người ở trong Long bang phải sống làm sao? Họ không có bằng cấp, không có kiến thức, họ chỉ biết cầm súng để giải quyết vấn đề…

Nhưng không hiểu là Mộ Duật Hành quá may mắn hay là thuộc hạ của anh quá xui xẻo khi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài ai cũng độc thân và không ai có ý định sẽ rời bang.

Phu nhân đâu rồi? Đã thức dậy chưa?

Phu nhân đang vui vẻ ngồi ở sofa.

Mộ Duật Hành nhăn mặt lắc đầu, anh hiểu hai chữ vui vẻ của thuộc hạ anh nói là ý gì…

Vừa bước vào nhà, Mộ Duật Hành đã bắt gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của Trình Ngữ Lam. Cô đưa tay quệt nước mắt rồi bỏ đi lên phòng…

Ngữ Lam…

Mộ Duật Hành khẽ công môi cười rồi ôm lấy Trình Ngữ Lam, không cho cô bỏ đi. Anh biết cô đang giận, giận anh vì đã không nói một lời gì với cô mà tự ý bỏ đi, giận anh vì anh không xem trọng sự an toàn của mình.

Anh bỏ thuốc ngủ vào ly sữa?

Anh lo lắng cho em thôi.

Duật Hành…em lo cho anh lắm…. huhu…

Trình Ngữ Lam quay người lại, ôm lấy eo anh, dụi mặt vào ngực anh khóc nức nở…

Không sao rồi, không phải anh đã về rồi sao… hửm?

Mộ Duật Hành vuốt vuốt tấm lưng dỗ dành cô, trái tim anh ngập tràn hạnh phúc, trên môi không giấu được nụ cười mãn nguyện…

Cô đơn thực sự rất đáng sợ. Ngày ngày lặng lẽ trôi qua, anh chẳng biết mình kiếm nhiều tiền để làm gì, nhà cao cửa rộng để làm gì khi nhìn tới nhìn lui anh chỉ có một mình.

Nhưng rồi khi anh gặp Trình Ngữ Lam, cô cho anh biết yêu là như thế nào. Cô cho anh biết  đau vì tình, nhưng cô cũng cho anh niềm vui hạnh phúc, để anh cảm nhận rằng cuộc sống của mình không quá tẻ nhạt…

Hôm nay được nhìn thấy cô lo lắng cho anh, anh cảm thấy rất mãn nguyện. Mọi sự hy sinh của anh lúc trước đều rất xứng đáng.

Sao anh không nói với em?

Mọi chuyện đã qua rồi.

Anh là tên đáng ghét…ưm…

Mộ Duật Hành kéo nhẹ cô ra, nâng mặt cô lên rồi chiếm lấy cái miệng nhỏ đang trách móc anh.

Dứt nụ hôn Trình Ngữ Lam thở hổn hển ngã đầu vào lồng ngực của anh, đôi má cũng ửng hồng làm cho Mộ Duật Hành yêu không tả xiết.

Chỉ cần cô như thế này, anh nguyện làm tất cả mọi thứ vì cô…

Anh? Là chú Hà đã giết ba phải không?

Ừm….

Vậy bây giờ chú ấy….?

Đã chết rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc