TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN


TYRION
 
Ở đâu đó trong mê cung thành Winterfell vang lên tiếng sói tru. m thanh đó vang vọng trong lâu đài như tiếng rên rỉ.
Tyrion Lannister rùng mình ngẩng lên khỏi cuốn sách, dù trong thư viện kín gió và ấm áp. Không hiểu sao tiếng sói hú đưa linh hồn anh rời khỏi nơi đây và đẩy anh vào khu rừng tối của tâm tưởng, một mình trần truồng chạy với bầy sói đuổi theo sau.
Khi con sói tiếp tục tru lên lần nữa, Tyrion gấp cuốn sách bìa da dày cộp đang đọc lại, một cuốn sách có niên đại cả trăm năm viết về sự thay đổi của các mùa bởi một học sĩ tiền bối. Anh che tay ngáp. Ánh đèn đọc sách lập lòe, dầu đèn đã hết khi ánh bình minh lọt qua khe cửa. Anh đã ở đây cả đêm, nhưng điều này chẳng có gì là lạ. Tyrion Lannister vốn ngủ không nhiều.
Chân anh cứng nhắc và tê rần khi bỏ chân xuống. Anh xoa bóp chân và lê từng bước nặng nề trên cái bàn, nơi một thầy tu đang ngáy khe khẽ. Tyrion liếc nhìn tựa sách, Cuộc đời của Grand Maester Aethelmure.
“Chayle,” anh khe khẽ gọi. Người thanh niên giật mình, chợp mắt bối rối, mặt thánh bằng pha lê đung đưa trên chiếc dây bạc. “Tôi đi ăn sáng đây. Anh bỏ sách trở lại giá nhé. Hãy cẩn thận với những cuộn giấy da của người Valyria, thớ giấy khô lắm. Cuốn Vòng xoay chinh chiến của Ayrmidon thuộc lại sách hiếm, và cuốn anh đang cầm là bản sao hoàn chỉnh duy nhất tôi được thấy đó.” Chayle lơ mơ nhìn anh. Tyrion kiên nhẫn lặp lại lời chỉ dẫn, sau đó vỗ vai thầy tu và bỏ đi.
Vừa ra ngoài, Tyrion hít đầy phổi thứ không khí lành lạnh của buổi sớm mai và lê từng bước nặng nề xuống cầu thang dốc đứng bao quanh ngoại thất tháp thư viện. Đường khó đi, những bậc cầu thang cao và hẹp, trong khi chân anh lại ngắn và cong. Mặt trời buổi bình minh chưa thể chiếu sáng những bức tường thành Winterfell, nhưng những người đàn ông đã tập luyện cật lực trong khoảnh sân bên dưới. Cái giọng khào khào của Sandor Clegane vang lên tận chỗ anh. “Cậu nhóc còn lâu mới chết nổi. Thần ước gì thằng bé chết sớm một chút.”
Tyrion liếc nhìn Chó Săn đứng cạnh hoàng tử trẻ Joffirey trong khi những kẻ hầu cận xúm xít vây quanh. “Ít nhất nó cũng chết trong im lặng” hoàng tử đáp lại. “Chính con sói mới gây náo động. Đêm qua hầu như ta chẳng ngủ nổi.”
Bóng Clegane đổ dài trên mặt đất cứng trong khi người hầu giúp y hạ mặt nạ che mặt. “Thần có thể làm nó im lặng, nếu ngài muốn,” y nói qua khe hở. Người hầu đưa cho y thanh trường kiếm. Y thử độ nặng, rồi chém vào không khí. Đằng sau y, mảnh sân vang lên tiếng kim loại va vào nhau lanh canh.
Dường như lời nói đó đã làm vị hoàng tử phấn khích.
“Dùng chó để giết sói!” hắn reo lên. “Winterfell có quá nhiều sói, nhà Stark sẽ không biết họ mất một con đâu.”
Tyrion nhảy xuống bậc thang cuối cùng và bước vào sân. “Cậu khuyên cháu nên làm điều khác” ông nói. “Nhà Stark biết đếm tới sáu đấy. Không như một số hoàng tử mà cậu biết đâu.”
Joffrey đỏ mặt. “Giọng nói từ đâu vọng tới thế,” Sandor nói. Y liếc nhìn qua khe mũ. “Chắc tinh linh nào rồi!”
Hoàng tử cười, như vẫn thường thế khi tên cận vệ diễn hài kịch câm. Tyrion cũng quen rồi. “Dưới này!”
Người đàn ông cao lớn liếc xuống dưới đất, giả vờ nhìn thấy ông. “Lãnh chúa Tyrion nhỏ bé,” y nói. “Xin lỗi. Tôi không thấy ngài đứng dưới đó.”
“Hôm nay ta không có tâm trạng nghe người móc mỉa đâu.” Tyrion quay sang người cháu họ. “Joffrey, giờ là lúc cháu tới gặp Lãnh chúa Eddard và phu nhân, để an ủi họ.”
Joffrey trông cáu kỉnh theo kiểu nũng nịu của một đứa trẻ. “Cháu đi an ủi họ thì được cái gì?”
“Chẳng được gì cả,” Tyrion nói. “Nhưng cháu nên làm thế. Không thì người ta sẽ để ý tới sự vắng mặt của cháu.”
“Thằng nhóc nhà Stark đối với cháu chẳng là gì,” Joffrey nói. “Cháu không thể chịu nổi tiếng mấy mụ đàn bà than vãn khóc lóc.”
Tyrion Lannister với tay tát mạnh vào mặt thằng cháu. Má cậu nhóc đỏ rực lên.
“Nói thêm một chữ nữa,” Tyrion nói, “là ta sẽ đánh cháu tiếp đấy.”
“Cháu sẽ mách mẹ cháu!” Joffrey gào lên.
Tyrion lại tát cậu nhóc một cái nữa. Giờ cả hai má hoàng tử đều đỏ rực như lửa.
“Cháu có thể mách mẹ cháu,” Tyrion nói. “Nhưng đầu tiên cháu hãy tới gặp Lãnh chúa và phu nhân Stark, quỳ trước mặt họ, bày tỏ lòng thương tiếc và nói rằng cháu sẵn lòng giúp đỡ họ trong hoàn cảnh khó khăn này, và rằng cháu luôn cầu nguyện cho họ. Hiểu chưa? Hả?”
Trông hoàng tử như sắp khóc. Nhưng thay vào đó, hắn gật đầu yếu ớt rồi quay đi, chạy qua sân, hai tay ôm lấy má. Tyrion lặng lẽ quan sát thằng cháu bỏ đi.
Bóng tối bỗng nhiên che phủ gương mặt anh. Anh ngẫng mặt thấy Cleagane đang đứng sừng sững như vách núi. Bộ giáp đen bám bồ hóng đường như che hết ánh mặt trời. Y đã hạ mặt nạ xuống. Chiếc mũ trụ được tạo hình một con chó săn đen đang nhe nanh, trông đáng sợ, nhưng Tyrion luôn nghĩ nhìn cái mặt chó đó trông còn dễ chịu hơn nhìn khuôn mặt bị bỏng xấu xí của Clegane.
“Thái tử sẽ nhớ, lãnh chúa lùn ạ,” Chó Săn cảnh báo. Chiếc mũ sắt đã biến tiếng cười của hắn thành những tiếng ùng ục giả tạo.
“Ta cầu cho nó nhớ,” Tyrion Lannister trả lời. “Nếu nó quên, hãy làm như chó ngoan mà nhắc nhé.” Anh liếc nhìn khoảnh sân. “Biết anh trai ta ở đâu không?”
“Đang ăn sáng cùng hoàng hậu.”

“Ả,” Tyrion nói. Anh gật đầu chào Cleagane chiếu lệ rồi bước đi vững chãi nhất trên cặp chân còi cọc, vừa đi vừa huýt sáo. Anh thương thay cho tay hiệp sĩ đầu tiên đấu tập cùng Chó Săn trong ngày hôm nay. Người đàn ông này thực sự nóng tính.
Bữa ăn lạnh ngắt, chẳng ngon lành gì bày trong phòng ăn của Nhà Khách. Jaime ngồi cạnh Cersei và lũ trẻ, trò chuyện nho nhỏ.
“Robert vẫn còn ngủ sao?” Tyrion hỏi khi ngồi xuống, dù chẳng được ai mời.
Chị gái nhìn anh với vẻ chán chường hệt như khi anh mới chào đời. “Nhà vua chẳng ngủ được chút nào “ hoàng hậu nói. “Ngài ở cùng Lãnh chúa Eddard. Ông ấy đang cùng họ chia sẻ nỗi đau cắt tim cắt ruột đó.”
“Robert của chúng ta có một trái tim nhân hậu mà,” Jaime lười biếng mĩm cười. Có rất ít chuyện mà Jaime chịu nghiêm túc. Tyrion biết tính anh trai mình nên tha thứ. Trong những năm tháng khốn khổ dài dằng dặc của thời niên thiếu, chỉ Jaime tôn trọng anh đôi chút, và vì thế Tyrion luôn sẵn lòng tha thứ cho anh mình trong hầu hết mọi chuyện.
Người hầu tiến tới. “Bánh mỳ nhé,” Tyrion nói. “Hai con cá nhỏ và một cốc bia đen hảo hạng để ta nuốt trôi chúng. À, thêm ít thịt hun khói nữa. Rán giòn nhé.” Người đàn ông cúi đầu và lui đi. Tyrion quay lưng với hai anh chị của mình. Một cặp song sinh, một nam một nữ. Sáng nay trông họ giống nhau ghê gớm. Cả hai đều mặc màu xanh lam trùng với màu mắt. Những lọn tóc vàng đều rối tung một cách đẹp đẽ. Họ đều đeo đồ trang sức bằng vàng sáng bóng trên cổ tay, những ngón tay và trên cổ.
Tyrion phân vân không biết nếu mình có anh em sinh đôi sẽ ra sao. Nhưng rồi anh không muốn nghĩ thêm nữa. Mỗi ngày nhìn thấy bản mặt mình qua gương đã quá tệ rồi. Có thêm một người nữa thì thật đáng sợ.
Hoàng tử Tommen cất lời, “Cậu có tin gì về Bran không ạ?”
“Tối qua cậu có ghé phòng bệnh,” Tyrion thông báo. “Chẳng có chuyển biến gì. Thầy thuốc cho rằng đó là tín hiệu tốt.”
“Cháu không muốn Bran chết,” Tommen sợ sệt nói. Cậu là một đứa bé ngoan. Cậu không giống hoàng huynh. Nhưng ngẫm mà coi, chính Jaime và Tyrion cũng đâu giống nhau như hai hạt đậu trong cùng một vỏ đâu.
“Lãnh chúa Eddard cũng có một người anh mang tên Brandon,” Jaime ngâm nga. “Một trong những con tin bị Targarycn giết chết. Dường như cái tên đó mang lại vận xui.”
“Chắc chắn xui xẻo không phải tất cả,” Tyrion nói. Tên hầu mang đĩa đồ ăn tới. Anh xé lấy miếng bánh mỳ đen.
Cersei thận trọng quan sát anh. “Ý em là gì?”
Tyrion cười mỉa mai. “Vì sao mà chỉ có điều ước của Tommen thành sự thực nhỉ. Thầy thuốc nghĩ có thể thằng bé vẫn có cơ hội sống sót.” Anh nhấp một ngụm bia.
Myrcella há hốc mồm vì hạnh phúc, Tommen cười gượng gạo, còn Tyrion thì chẳng buồn để ý tới lũ trẻ. Cái liếc mắt giữa Jaime và Cersei kéo dài không quá một giây, nhưng anh không hề bỏ qua. Lát sau chị gái anh nhìn xuỗng bàn và nói: “Không có chút nhân từ nào cả. Những vị thần phương bắc thật độc ác khi đề một đứa trẻ sống lay lắt trong đau đớn.”
“Thầy thuốc đã nói gì?” Jaime hỏi.
Tyrion vừa nhai miếng thịt hun khói ngon lành vừa ngẫm nghĩ rồi nói, “Ông ấy cho rằng nêu cậu bé phải chết, cậu bé đã chết rồi. Đã bốn ngày rồi mà tình hình thằng bé không hề thay đổi.”
“Có khả năng Bran sẽ khỏe lên không cậu?” Myrcella nhỏ bé hỏi. Cô bé có nét đẹp của mẹ nhưng tính tình không hề giống mẹ mình.
“Cậu ta bị gẫy lưng, cháu ạ,” Tyrion nói. “Cú ngã còn làm cậu ta gẫy vụn xương chân nữa. Họ dùng nước và mật ong giúp cậu ta duy trì sự sống, nếu không cậu ta sẽ chết đói. Có lẽ, nếu tỉnh dậy được, cậu bé sẽ tự ăn được, nhưng sẽ không bao giờ đi lại được nữa.”
“Nếu cậu bé tỉnh ư? Cersei nhắc lại. “Điều đó có thể không?”
“Chỉ thần thánh mới biết.” Tyrion nói. “Thầy thuốc chỉ dám hy vọng mà thôi.” Anh nhai thêm vài miếng bánh mỳ. “Có vẻ như chính con sói đã giúp thằng bé sống sót. Sinh vật đó đã ở ngoài cửa sổ phòng cậu nhóc cả ngày lẫn đêm mà tru lên. Mỗi lần họ đuổi nó đi, nó lại quay lại. Thầy thuốc kể họ từng đóng cửa sổ lại để ngăn tiếng ồn, và Bran dường như yếu đi. Khi họ mở cửa ra, trái tim cậu ta lại đập mạnh hơn.” Hoàng hậu chợt rùng mình. “Có cái gì đó không bình thường với mấy con vật này,” bà ta nói. “Chúng rất nguy hiểm. Chị không thể để chúng xuống phương nam cùng chúng ta.”
Jaime nói. “Khó đấy vì chúng theo đuôi mấy cô gái tới mọi nơi.”
Tyrion bắt đầu chén đến mấy con cá. “Vậy mọi người sẽ sớm đi chứ?”
“Không sớm lắm,” Cersei nhíu mày nói. “Mọi người?” bà nhại lại. “Còn em thì sao? Thánh thần ơi, đừng nói là em sẽ ở lại chứ?”
Tyrion nhún vai. “Benjen Stark đang trên đường trở về Đội Tuần Đêm cùng đứa con hoang của anh trai. Em định đi cùng họ để tận mắt chứng kiến Tường Thành.”
Jaime mỉm cười. “Anh mong em sẽ không nghĩ tới việc mặc bộ đồng phục đen, em trai thân mến ạ.”
Tyrion cười lớn. “Cái gì, em ư, phải sống độc thân ư? Vậy mấy con điếm sẽ phải đi ăn mày từ Dorne tới tận Casterly Rock mất. Không, em chỉ muốn đứng trên Tường Thành và tè xuống phần còn lại của thế giới thôi.”
Cersei đột ngột đứng dậy. “Lũ trẻ không cần nghe mấy lời nói bẩn thỉu này. Tommen, Myrcella, đi nào.” Bà sải bước ra khỏi phòng ăn sáng, đoàn tùy tùng cùng hai người con bám sát theo.
Jaime Lannister đánh giá người em trai bằng đôi mắt xanh mát lành. “Stark sẽ không bao giờ chịu đi khi con trai mình đang ở ranh giới của sự sống và cái chết.” “Neu Robert ra lệnh thì ông ta vẫn phải đi,” Tyrion nói. “Và Robert sẽ ra lệnh. Dù thế nào Lãnh chúa Eddard cũng không thể làm được gì.”
“Ông ấy có thể chấm dứt sự hành hạ trên người thằng bé,” Jaime nói. “Anh sẽ làm vậy, nếu đó là con trai anh. Đó chính là nhân từ.”

“Em khuyên anh đừng nên nói với Lãnh chúa Eddard, anh trai thân mến ạ,” Tyrion nói. “Ông ấy không dễ dàng chấp nhận dâu.”
“Kể cả nếu cậu ta còn sống, cậu ta sẽ trở nên tàn phế. Còn tệ hơn cả tàn phế. Một kẻ dị dạng. Thà cho anh chết luôn còn hơn.”
“Tyrion nhún vai càng làm nổi bật đôi vai lệch lạc. “Nói về những kẻ dị dạng,” ông nổi, “Em lại nghĩ khác. Chết là một kết thúc tồi tệ trong khi cuộc sống tràn ngập những phép màu.”
Jaime mỉm cười. “Em là một quỷ lùn hư hỏng, đúng không?” “Ồ, đúng rồi “ Tyrion thừa nhận. “Em mong thằng bé sẽ tỉnh lại. Em rất mong nghe điều thằng bé nói ra.”
Nụ cười của ông anh trai đông cứng lại. “Tyrion, em trai thân yêu,” ông ta ủ ê nói, “lắm lúc anh không biết em đứng về phe nào.”
Mồm Tyrion ú ụ bánh mỳ và cá. Anh uống một ngụm bia đen lớn để đẩy trôi tất cả xuống, rồi nhe răng cười như sói, “Sao thế, Jaime, anh trai yêu quý,” anh nói, “anh đang làm tổn thương em đấy. Anh biết em yêu thương gia đình mình thế nào mà.”
JON
 
Jon chầm chậm leo lên từng bậc cầu thang, cố không suy nghĩ tới việc đây là lần cuối anh được đặt chân lên chúng. Bóng Ma lặng lẽ đi bên cạnh. Ngoài trời, gió tuyết xoáy qua những cánh cổng, lùa vào sân ầm ĩ và hỗn loạn, nhưng bên trong những bức tường đá dày dặn không khí khá ấm áp và yên tĩnh. Quá yên tĩnh so với sở thích của Jon.
Cậu đứng tần ngần ở đầu cầu thang một lúc vì sợ. Bóng Ma dụi dụi đầu vào tay cậu. Nhờ vậy mà cậu có thêm can đảm. Hít một hơi thật sâu, cậu thẳng người bước vào phòng.
Phu nhân Stark đang ngay cạnh giường. Bà cứ ở đó suốt hai tuần trời, bất kể ngày đêm. Bà chưa rời Bran một giây phút nào. Bà ăn ở đó, ngủ ở đó, trên một chiếc giường nhỏ cứng ngắc. Nhưng người ta truyền tai nhau rằng bà đâu chịu chợp mắt chút nào. Bà tự mình bón cho đứa con, bằng mật ong, nước trộn với thảo dược để duy trì sự sống cho con trai. Và bà chưa rời phòng lấy một lần nào. Vì thế Jon phải tránh xa ra.
Nhưng giờ thì không thể.
Cậu dừng ở cửa trong một lát, sợ không dám nói, sợ tới gần hơn. Cửa sổ vẫn mớ. Bên dưới, con sói vẫn tru từng hồi. Bóng Ma nghe thấy và ngửng đầu nghe ngóng.
Phu nhân Stark nhìn sang. Mất một lúc bà không nhận ra cậu. Cuối cùng, bà chớp mắt. “Cậu làm gì ở đây?” bà hỏi bằng giọng đều đều và vô cảm tới lạ lùng.
“Con tới gặp Bran,” Jon nói.
“Để tạm biệt à?”
Bà không hề đổi nét mặt. Mái tóc dài màu nâu đồng rối bù. Bà trông già đi phải tới hai mươi tuổi.
“Cậu vừa tạm biệt rồi. Giờ đi đi.”
Một phần trong cậu chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng cậu biết nếu làm vậy cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại Bran nữa. Cậu lo lắng bước thêm bước nữa vào phòng. “Làm ơn,” cậu nói.
Có gì đó lạnh lẽo ánh lên trong đôi mắt bà. “Tôi nói cậu đi đi,” bà nói. “Chúng tôi không muốn cậu ở đây.”
Từng có lúc cậu muốn bỏ chạy. Thậm chí có lúc cậu đã khóc. Nhưng giờ chỉ có sự giận dữ. Cậu sẽ là anh em đồng hữu của Đội Tuần Đêm, và cậu sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm kinh khủng hơn phu nhân Catelyn Tully Stark.
“Em ấy là em trai con “ cậu nói.
“Tôi có cần gọi lính canh tới không?”
“Gọi đi,” Jon thách thức. “Bà không thể ngăn con gặp em trai mình.” Cậu đi vòng sang bên kia giường, nhìn xuống Bran.
Bà ta đang nắm tay cậu con trai. Bàn tay đó như móng vuốt vậy. Đây không phải Bran trong trí nhớ cậu. Em ấy chỉ còn da bọc xương. Những chiếc xương trông như những cái que bên dưới lớp da vậy. Bên dưới chăn, chân cậu em cong queo theo cách khiến Jon phát bệnh. Mắt cậu ta trũng sâu xuống dưới hai hốc mắt đen sì; mắt vẫn mở, nhưng chúng chẳng thấy gì. Cú ngã theo một cách nào đó đã tác động tới hệ thần kinh. Cậu nhóc nửa giống một chiếc lá, chỉ cần một cơn gió mạnh cũng đủ thổi cậu bay về nấm mồ.
Nhưng dưới lớp xương sườn bị gẫy giơ ra, ngực cậu vẫn trồi lên xụp xuống theo từng nhịp thở.
“Bran,” cậu nói, “anh xin lỗi vì lúc trước anh không tới. Anh sợ.” Jon biết nước mắt đang tràn ra nhưng cậu không quan tâm. “Đừng chết mà Bran. Làm ơn. Bọn anh đang đợi em tỉnh đậy. Anh, Robb và các cô gái nữa, mọi người...”
Phu nhân Stark đang lặng lẽ quan sát. Bà không hề khóc một tiếng. Jon cho đó là sự ngầm đồng ý. Bên ngoài cửa sổ, con sói lại tru lên. Con sói mà Bran chưa đặt tên.

“Giờ anh phải đi rồi,” Jon nói. “Chú Benjen đang đợi. Anh sẽ tới Tường Thành ở phương bắc. Bọn anh phải đi, trước khi tuyết rơi.” Cậu nhớ Bran đã hứng khởi thế nào vì cuộc hành trình sắp tới. Cậu không thể chịu nổi suy nghĩ bỏ lại cậu em trong tình trạng thế này. Jon quệt nước mắt, cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi cậu em trai.
“Tôi muốn thằng bé ở lại đấy,” Phu nhân Stark nhẹ nhàng nói.
Jon cảnh giác nhìn bà. Nhưng bà không nhìn lại cậu. Bà đang nói chuyện với cậu, nhưng một phần trong bà cho rằng cậu chẳng có trong phòng.
“Tôi đã cầu nguyện cho điều đó,” bà buồn bã nói. “Thằng bé rất đặc biệt với tôi. Tôi tới điện thờ cầu xin bảy lần với Thất Diện Thần rằng Ned sẽ thay đổi ý định và để thằng bé ở lại với tôi. Có lẽ vài lời cầu xin đã tới tai thần thánh.”
Jon không biết nói gì. “Không phải lỗi của bà,” cậu nói sau một khoảng lặng ngượng nghịu.
Bà nhìn cậu. Đôi mắt đó tràn đầy thù địch. “Tôi không cần cậu tha lỗi cho tôi, đồ con hoang.”
Jon nhìn xuống. Bà đang cầm một bàn tay Bran, còn cậu cầm bàn tay còn lại. Những ngón tay ấy như xương chim vậy. “Tạm biệt,” cậu nói.
Cậu bước tới cửa thì bà ta gọi. “Jon,” bà nói. Đáng ra cậu nên bước tiếp, nhưng trước nay bà nào có gọi đích danh cậu. Cậu quay lại thấy bà ta đang nhìn thẳng gương mặt mình, như thể mới thấy lần đầu tiên.
“Vâng?” cậu nói.
“Đúng ra phải là cậu mới đúng,” bà nói rồi quay sang Bran và khóc, thân thể rung lên theo tiếng sụt sùi. Jon chưa bao giờ chứng kiến người phụ nữ này khóc.
Đoạn đường xuống tới sân dài đằng đẵng.
Bên ngoài, mọi thứ đều ồn ã và rối loạn, Hàng đã được chất lên xe ngựa, người thì hò hét, còn ngựa được đóng yên và dẫn vào chuồng. Một trận tuyết nhẹ bắt đầu rơi, mọi người hối hả chuẩn bị rời đi.
Robb đang ở giữa đám đông, hò hét chỉ huy các tướng lĩnh. Hình như anh thuộc tuýp người trưởng thành muộn, và có thể cú ngã của Bran cùng sự gục ngã của người mẹ đã khiến anh mạnh mẽ hơn. Gió Xám theo bên cạnh.
“Chú Benjen đang tìm em đấy,” anh nói với Jon. “Chú ấy muốn đi từ một tiếng trước.”
“Em biết,” Jon nói. “Sẽ sớm đi thôi mà.” Cậu nhìn quang cảnh náo động. “Ra đi khó hơn em tưởng.”
“Anh cũng vậy,” Robb nói. Tuyết dính trên tóc cậu đang tan chảy. “Em đã gặp thằng bé chưa?”
Jon gật đầu, không tin mình nói nên lời.
“Nó sẽ không chết đâu,” Robb nói. “Anh biết mà.”
“Nhà Stark khó chết lắm,” Jon đồng tình. Giọng cậu nghe đều đều và mệt mỏi. Chuyến thăm em trai đã rút hết mọi sức lực của cậu.
Robb biết có gì đó không ổn. “Mẹ anh...”
“Bà ấy... rất tử tế,” Jon nói.
Robb có vẻ thoải mái hơn. “Tốt.”
Anh mỉm cười. “Lần sau gặp lại anh sẽ thấy em mặc toàn đồ đen.”
Jon cố cười đáp lại. “Đó luôn là màu sắc của em. Anh nghĩ sẽ mất bao lâu?”
“Sớm thôi,” Robb hứa.
Anh kéo Jon lại mà ôm chặt. “Chúc may mắn, Snow.”
Jon ôm lại anh. “Và anh nữa, Stark. Chăm sóc tốt cho Bran nhé.”
“Anh biết.” Họ buông ra và ngượng ngùng nhìn nhau.
“Chú Benjen nhắn em tới chuồng ngựa,” cuối cùng Robb nói.
“Em sẽ phải tạm biệt thêm một người nữa,” Jon nói.
“Vậy thì anh sẽ không gặp lại em rồi,” Robb trả lời. Jon bỏ lại anh đứng trong tuyết, bị bao quanh bởi các cỗ xe, sói và ngựa. Đường tới kho vũ khí rất ngắn. Cậu lấy túi đồ và đi qua cầu sang Vọng Lâu.
Arya ở trong phòng, gói chiếc hộp gỗ bóng loáng còn to hơn người. Nymeria cũng ngó ngoáy phụ giúp. Arya chỉ cần chỉ tay, con sói sẽ nhảy khắp phòng, ngoạm lấy vài mảnh lụa, rồi mang lại. Nhưng khi đánh hơi thấy Bóng Ma, nó ngồi xuống và kêu ăng ẳng.
Arya liếc nhìn ra sau. Khi thấy Jon, cô bé nhảy chồm lên, quàng đôi tay mảnh khảnh quanh cổ cậu. “Em tưởng anh đã đi mất rồi,” cô bé nói, hơi thở nghẹn ngào trong cổ. “Họ không cho em ra ngoài chào tạm biệt.”
“Thế giờ em đang làm gì vậy?” Jon vui vẻ.

Arya lùi ra và nhăn mặt. “Không làm gì cả. Em đang gói đồ và mọi thứ.” Cô bé chỉ vào cái hòm to tướng, mới đầy chưa được một phần ba, và đống quần áo rải rác khắp gian phòng. “Septa Mordane nói em phải làm lại. Sơ nói đồ đạc của em không được gấp gọn ghẽ. Một tiểu thư phương bắc đích thực không ném quần áo và hòm lung tung như giẻ rách.”
“Đó có phải điều em đang làm không, em gái?”
“À thì đằng nào chúng cũng lại bừa ra thôi,” cô bé nói. “Ai quan tâm chúng được gấp ra sao chứ?”
“Septa Mordane quan tâm,” Jon bảo. “Anh không nghĩ bà ấy thích Nymeria giúp đâu.” Con sói cái lẳng lặng lườm nguýt cậu bằng cặp mắt vàng sậm. “À mà anh có mang tới vài thứ cho em cầm theo, và em phải gói ghém kỹ càng đó.”
Mắt cô bé sáng lên. “Một món quà?”
“Em có thể gọi vậy. Đóng cửa lại.”
Arya vừa cảnh giác vừa phấn khích nhìn ngó hành lang. “Nymeria, ra đây. Trông cửa.” Cô bé bỏ con sói ra ngoài để báo động nếu có ai tới và đóng cửa lại. Lúc đó Jon mới tháo lớp giẻ quấn quanh món đồ cậu mang tới. Cậu giơ cho cô em xem.
Mắt Arya mở to. Đôi mắt đen láy như mắt cậu vậy. “Một thanh kiếm,” cô bé nói và thở dốc.
Bao kiếm làm bằng da thuộc màu xám, dễ uốn dẻo. Jon từ từ rút thanh kiếm để cô bé có thể nhìn thấy lớp thép xanh đậm. “Đây không phải đồ chơi,” cậu bảo. “Hãy cẩn thận đừng làm mình bị thương. Lưỡi kiếm đủ sắc để cạo râu được đó.”
“Con gái không cạo râu.” Arya nói.
“Có thể họ nên cạo. Em nhìn thấy chân sơ chưa?”
Cô bé cười khúc khích. “Thanh kiếm này mỏng quá.”
“Em cũng vậy thôi,” Jon nói. “Anh nhờ chú Mikken làm nên thanh kiếm đặc biệt này. Những sát thủ sử dụng những thanh kiếm tưong tự ở Pentos, Myr và những Thành Phố Tự Trị khác. Nó không thể chém bay đầu người nhưng đủ sức đục lỗ trên người họ nếu em đủ nhanh.”
“Em có thể đấy,” Arya nói.
“Em sẽ phải luyện tập hàng ngày.” Cậu đặt thanh kiếm vào tay cô em, dạy cô bé cách cầm kiếm, cách di chuyển tiến lùi. “Em thấy thế nào? Có vững không?”
“Em nghĩ là có,” Arya nói.
“Bài học đầu tiên,” Jon nói. “Đâm bằng đầu nhọn.”
Arya dùng sống kiếm đập vào tay cậu. Cứ đập khá đau nhưng Jon lại cười ngây ngất.
“Em biết phải dùng đầu nào mà,” Arya nói. Vẻ do dự hiện trên gương mặt cô em gái. “Nhưng Septa Mordane sẽ lấy nó mất.”
“Không đâu, nếu em không để bà ấy biết,” Jon nói.
“Nhưng em biết luyện tập cùng ai đây?”
“Em sẽ tìm được người,” Jon hứa. “Vương Đô là một thành phố thực sự, to gấp ngàn lần Winterfell. Trước khi tìm ra người cùng luyện tập, hãy quan sát họ đấu tập trên sân. Tập chạy và cưỡi ngựa sẽ khiến bản thân em mạnh mẽ hơn. Và dù em làm gì… “
Arya biết cậu định nói gì tiếp. Họ đồng thanh nói.
“... đừng... nói... với... Sansa!”
Jon xoa đầu cô nhóc. “Anh sẽ rất nhớ em, em gái nhỏ của anh.”
Đột nhiên cô bé như muốn khóc. “Em ước gì anh đi cùng tụi em.”
“Thi thoảng những con đường khác nhau lại dẫn tới cùng một lâu đài. Ai mà biết được?” Cậu cảm thấy khá hơn rồi. Cậu không định để mình gặm nhấm buồn thương thêm nữa. “Anh nên đi. Anh sẽ phải dành cả năm đầu trên Tường Thành để dọn phòng nếu anh bắt chú Ben đợi lâu hơn.”
Arya ôm cậu lần cuối. “Bỏ thanh kiếm xuống trước đã,” Jon cười cảnh báo. Cô bé ngượng ngùng đặt thanh kiếm sang một bên và hôn cậu.
Khi cậu ra cửa, cô nhóc lại cầm thanh kiếm lên, kiểm tra độ cân bằng của thanh kiếm. “Anh suýt quên,” cậu nói. “Tất cả những thanh kiếm tốt đều có tên.”
“Giống như Băng Đao phải không ạ?” Cô bé chạm vào thanh kiếm nói. “Vậy thanh kiếm này có tên sao? Nói cho em đi.”
“Em không đoán ra sao?” Jon trêu “ Thứ em yêu thích ấy.”
Arya lúc đầu có vẻ bối rối nhưng rồi nghĩ ra ngay. Họ đồng thanh nói:
“Mũi Kim!”
Ký ức về tiếng cười của cô em gái sẽ làm ấm lòng cậu trong suốt cuộc hành trình đài lên phương bắc.


Bình luận

Truyện đang đọc