Hắn vẩn vơ kéo rèm nhìn trộm cảnh phố phường. Bronn cưỡi ngựa phía trước mở đường, trong khi Black Ears cưỡi ngựa hai bên kiệu, chuỗi vòng làm bằng xương đáng sợ đeo trên cổ. Hắn quan sát những khách bộ hành đang quan sát hắn và chơi trò chơi nhỏ của mình, cố gắng đoán ai đang là kẻ theo dõi trong số họ. Hắn quyết định đó là người mà mới nhìn cực kỳ vô tội. Mình cần phải cảnh giác với những người thoạt nhìn rất trong sạch.
Điểm đến là phía sau đồi Rhaenys, và đường phố vô cùng đông đúc. Gần như mất đến một giờ để vượt qua đó và dừng lại. Tyrion đang ngủ gà ngủ gật nhưng hắn tỉnh lại ngay khi cảm giác được kiệu dừng. Hắn chấp nhận cho Bronn giúp mình trèo xuống.
Ngôi nhà được xây hai tầng, xây đá ở tầng một và gỗ ở tầng hai. Một tháp nhỏ nhô lên ở một góc của kiến trúc. Nhà có nhiều cửa sổ, mỗi của lại được lắp của sắt và kính, treo đèn lộng lẫy.
“Một kỹ viện,” Bronn nói, “ngài đến nơi này làm gì?”
“Thế cậu thường đến kỹ viện làm gì?” Viên lính đánh thuê cười lớn. “Shae chưa đủ với ngài sao?”
“Xét về tiêu chuẩn của kỹ nữ trong doanh trại thì nàng đủ, nhưng ta không còn ở trong doanh trại nữa. Người ta thường nói: Nhỏ người ăn uống lớn. Nghe nói những cô gái ở đây ngay cả đức vua cũng mê.”
“Thằng bé đó đủ tuổi sao?”
“Không phải Joffrey, mà là Robert. Ngôi nhà này là niềm yêu thích của ông ta.” Dù Joffrey có thể chưa đủ tuổi nhưng cũng sắp rồi. “Nếu cậu và Black Ears có hứng thú thì cứ việc thoải mái, nhưng những cô gái Chatya rất đắt đỏ đấy. Cậu sẽ phải tìm những ngôi nhà rẻ hơn dọc theo phố này. Bố trí một người ở lại để biết đường đi tìm những người khác khi ta muốn quay về.” Bronn gật đầu. “Tuân lệnh,” đám Black Ears cười đen tối.
Bên trong cánh cửa, một người phụ nữ ặc đồ lụa mỏng đang đợi hắn. Nàng ta có nước da đen như gỗ mun và đôi mắt như đàn hương. “Tôi là Chataya,” nàng thông báo, cúi sâu người hành lễ, “và ngài là…”
“Chúng ta không muốn xưng tên ở đây. Rất nguy hiểm.” Không khí tràn ngập mùi hương lạ, và gạch men dưới sàn nhà có hình miêu tả hai người phụ nữ đang giao hoan. “Nàng có cơ ngơi thật tuyệt vời.”
“Thiếp đã phấn đấu rất nhiều để có được nó. Thật vinh hạnh khi được đón tiếp Cánh Tay Phải của Nhà Vua,” giọng nàng như dòng hổ phách, dày đặc âm điệu của Quần đảo Mùa Hè.
“Chức danh này cũng nguy hiểm như cái tên vậy.” Tyrion cảnh báo. “Cho ta xem vài cô gái của nàng nào.”
“Đó là niềm vinh hanh của thiếp. Ngài sẽ thấy tất cả họ đều ngọt ngào giống như vẻ đẹp và nghệ thuật làm tình của họ.” Nàng tao nhã bước đi, để lại Tyrion cố sức đi theo vì chiều cao của hắn chỉ bằng nửa nàng.
Phía sau tấm bình phong lộng lẫy vẽ kỳ hoa dị thảo và những thiếu nữ đẹp như mơ của người Myr là một căn phòng khách ẩn khuất nơi một lão nhân đang thổi sáo một khúc nhạc ngọt ngào. Tại góc phòng, một người Tyroshi có bộ râu màu tím đang vuốt ve một cô gái đầy đặn ngồi trên đùi. Hắn đã cởi áo lót của cô ta, đổ rượu trên bộ ngực và liếm nó. Hai cô gái khác ngồi chơi dưới dàn trước cửa sổ. Một cô buộc mái tóc vàng bằng dây hoa tím, cô kia có nước da đen nhánh và đôi mắt to tròn, bộ ngực nhỏ nhắn săn chắc. Cả hai người đều mặc váy lụa thùng thình có thắt đai ở eo. Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa thủy tinh màu sắc sặc sỡ chiếu xuống thân hình trẻ trung ngọt ngào của họ, xuyên qua làn áo mỏng và Tyrion cảm thấy thằng nhỏ của hắn đang căng cứng. “Thiếp xin đề cử cô gái có làn da đen kia,” Chataya nói.
“Cô ấy trẻ quá.”
“Đại nhân, cô ấy đã 16 tuổi.”
Độ tuổi dành cho Joffrey, hắn nghĩ, nhớ lại những gì Bronn đã nói. Hắn quan hệ lần đầu tiên với gái ở tuổi còn trẻ hơn Joffrey. Tyrion nhớ nàng đã ngượng ngùng ra sau khi lần đầu tiên hắn cởi quần áo qua đầu nàng. Mái tóc dài đen và đôi mắt xanh khiến người ta như muốn chết ngập ở đó. Đã quá lâu rồi… A, thằng lùn, mày đúng là kẻ ngu ngốc.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. “Cô gái này đến từ quê hương của nàng?”
“Đại nhân, dòng máu của cô ấy là dòng máu của Quần Đảo Mùa Hè, nhưng con gái tôi được sinh ra ở King’s Landing.”
Chắc hẳn nét kinh ngạc thể hiện trên mặt hắn rõ lắm, nên Chataya mới tiếp tục. “Dân tộc tôi quan niệm rằng không có gì đáng phải xấu hổ khi làm việc ở nhà chứa. Tại Quần Đảo Mùa Hè, những ai có kỹ năng mang lại niềm vui đều đáng được coi trọng. Rất nhiều người xuất thân quý tộc đã được phép hầu hạ các chư thần sau vài năm buôn hương bán phấn.”
“Các chư thần có quan hệ gì ở đây?”
“Các chư thần đã ban tặng cho chúng ta thân thể cũng như linh hồn, không phải sao? Họ cho chúng ta giọng nói, vì vậy chúng ta dâng cho họ tiếng hát. Họ ban cho chúng ta đôi tay, chúng ta dâng cho họ đền đài. Và họ cho chúng ta dục vọng, vậy chúng ta có thể dâng cho họ niềm vui giao hợp.”
“Nhớ nhắc ta nói chuyện này với Đại giáo chủ,” Tyrion nói, “nếu ta có thể cầu nguyện bằng cò súng của mình thì ta sẽ trở nên sùng đạo hơn rất nhiều,” hắn vẫy tay, “ta rất vui mừng chấp nhận đề nghị của nàng.”
“Thiếp sẽ cho gọi con gái mình. Mời đi lối này.”
Cô gái được dẫn đến gặp hắn ở chỗ cầu thang. Nàng cao hơn Shae nhưng thấp hơn mẹ mình, nàng phải quỳ gối trước Tyrion để hắn có thể hôn nàng. “Tên thiếp là Alayaya,” giọng nàng còn giữ lại rất ít đặc điểm khẩu âm vực cao của mẹ. “Đại nhân, xin mời đi lối này”. Nàng dắt tay hắn, cả hai cùng đi lên cầu thang tiến đến một hành lang dài. Những tiếng thở gấp và tiếng thét vui sướng truyền đến từ một trong các cánh cửa đóng, sau một cánh cửa khác là tiếng khúc khích và thì thầm. Thằng nhỏ của Tyrion đã dựng thẳng đứng, cứng ngắc. Nếu cứ tiếp tục thế này thì còn gì là mặt mũi, hắn vừa nghĩ vừa để Alayaya dẫn đến một cầu thang khác đưa đến một vọng lâu. Nơi này chỉ có duy nhất một phòng. Nàng dẫn hắn vào và đóng cửa lại. Bên trong phòng là chiếc giường lớn, một tủ quần áo cao được khắc hình vô cùng gợi dục và một cửa sổ hẹp lắp kính có hình những viên kim cương đỏ và vàng.
“Nàng thật đẹp, Alayaya,” Tyrion nói với nàng khi chỉ có họ với nhau, “từ đầu đến chân, mỗi phần của nàng đều vô cùng đáng yêu. Chỉ là bây giờ phần hấp dẫn ta nhất chính là đầu lưỡi của nàng.”
“Đại nhân, đầu lưỡi của thiếp được dạy rất tốt. Khi thiếp là một bé gái đã được học khi nào thì sử dụng nó, khi nào không.”
“Thật tốt.” Tyrion mỉm cười. “Vậy chúng ta sẽ làm gì bây giờ đây? Nàng có đề nghị gì không?”
“Có ạ,” nàng nói, “nếu đại nhân mở cánh tủ ra, sẽ tìm được thứ mình cần.”
Tyrion hôn tay nàng và trèo vào phía trong cánh tủ trống. Alayaya đóng lại phía sau hắn. Hắn sờ soạng phía sau, cảm thấy nó trượt đi dưới ngón tay và đổ cả sang một bên. Bên trong là một mảnh tối đen nhưng hắn sờ soạng cho đến khi cảm thấy sắt. Tay hắn bám lấy để trèo lên một cái thang. Hắn thấy đó là cầu thang dẫn xuống. Đi đến hết cầu thang, không gian mở ra dẫn thẳng xuống một đường hầm dưới mặt đất, nơi hắn thấy Varys đang cầm một cây nến đứng đợi.
Varys trông không giống lão mọi ngày. Khuôn mặt sẹo, đội mũ sắt lộ ra bộ râu đen nhánh và lão mặc áo giáp sắt bên ngoài áo da, một đoản kiếm dắt ở thắt lưng. “Đại nhân, Chataya có khiến ngài vừa lòng không?”
“Hơn cả hài lòng.” Tyrion thừa nhận. “Ông chắc có thể tin được người phụ nữ đó chứ?”
“Tôi không chắc chắn bất cứ thứ gì trong một thế giới thay đổi liên tục và biến hóa thế này. Chataya không có lý do gì để yêu thái hậu cả, nhưng nàng biết rằng nàng phải cảm ơn ngài đã đưa nàng ra khỏi Allar Deem. Chúng ta đi chứ?” Lão bắt đầu đi xuống đường hầm.
Tyrion quan sát và nhận ra ngay cả cách lão bước đi cũng khác. Cả người Varys toát ra hương vị tỏi và rượu, thay vì mùi hoa oải hương hàng ngày. “Ta thích cách ăn mặc này của ông,” hắn nói khi họ bước đi.
“Công việc tôi đang làm không cho phép tôi dạo phố giữa sự bảo vệ của các hiệp sĩ. Vì vậy mỗi khi rời lâu đài, tôi phải hóa trang thành những nhân vật phù hợp, và nhờ vậy mới sống để phụ ngài lâu hơn.”
“Cái áo da rất hợp với ông. Lần sau khi họp các đại thần ông nên mặc thế này.”
“Đại nhân, chị của ngài sẽ không đồng ý đâu.”
“Chị ta sẽ sợ đến mức đái ra quần,” hắn cười trong bóng tối, “ta không thấy có dấu hiệu nào cho thấy gián điệp của chị ấy theo dõi ta cả.”
“Đại nhân, tôi rất mừng khi nghe ngài nói vậy. Vài thủ hạ của chị ngài cũng là của tôi, tất nhiên là chị ngài không biết điều đó. Tôi ghét phải nghĩ rằng bản lĩnh của họ yếu nên bị ngài phát hiện.”
“… à, ta lại ghét phải nghĩ rằng ta phải trèo xuống cầu thang dấu trong một cái tủ trong khi chịu chết để thằng nhỏ của mình đứng dậy đình công.”
“Sẽ không vô ích,” Varys cam đoan, “họ biết ngài đang ở đây, còn việc có biết ngài giả làm khách của Chataya hay không thì tôi không biết chính xác, nhưng cẩn thận không bao giờ thừa.”
“Sao kỹ viện này lại có được lối đi bí mật này?”
“Đường hầm này được dành cho người đã từng là Cánh tay phải của nhà vua, vì thân phận ông ta không muốn quang minh chính đại đến nơi này. Chataya luôn kín miệng về nó.”
“Nhưng ông đã biết.”
“Những con chim bé nhỏ luôn bay qua các đường hầm tối tăm. Cẩn thận, các bậc thang rất dốc.”
Bọn họ đi qua một cái bẫy phía sau chuồng ngựa, cách đồi Rhaenys’s Hill ba tòa nhà. Tyrion để mặc cửa đóng đến rầm khiến một con ngựa giật mình nhảy dựng. Varys thổi tắt nến và nhảy lên ngựa. Tyrion nhìn quanh, có một con la và ba con ngựa trong chuồng. Hắn bước đến con ngựa đốm và nhìn vào răng nó. “Con này già,” hắn nói, “và ta nghi ngờ nó sẽ chết khi đang chạy.”
“Chắc chắn nó không phải ngựa dành cho đánh trận,” Varys trả lời, “nhưng nó sẽ khiến ngài không phải đi bộ, và không gây chú ý. Những con ngựa khác cũng thế. Và những thằng bé chăn ngựa ở đây cũng chỉ thấy và nghe những con vật.” Viên thái giám lấy áo choàng từ đinh tường. Nó được làm từ vải thô, bạc màu và cũ nát, nhưng rộng thùng thình. “Nếu ngài cho phép,” hắn nói rồi chùm nó qua đầu Tyrion, mặc cho hắn. “Người ta chỉ nhìn thấy những điều họ muốn nhìn.” Varys nói khi hắn làm nhặng lên và chống cự. “Những người lùn trông không bình thường như trẻ con, vì vậy những gì họ sẽ nhìn thấy chỉ là một đứa trẻ trong áo choàng. Một thằng bé trong chiếc áo choàng cũ đang cưỡi ngựa của Cha nó, đang đi làm việc theo lệnh của Cha. Dù hoàn cảnh tốt nhất là ngài nên khởi hành vào đêm tối.”
“Ta có kế hoạch… sau hôm nay. Dù sao thì hiện tại Shae đang chờ ta.” Hắn đã thu xếp cho nàng ở tại một căn nhà tại phía Bắc của King’s Landin, không xa bờ biển, nhưng hắn không dám đến thăm nàng ở đó vì sợ bị theo dõi.
“Ngài đang cưỡi con ngựa nào?”
Tyrion thở dài. “Con này là tốt rồi.”
“Tôi sẽ đóng yên cho ngài.” Varys lấy đầu đinh và yên ngựa từ trên mắc xuống.
Tyrion điều chỉnh chiếc áo choàng nặng nề và nôn nóng bước đi. “Ông đã bỏ lỡ một cuộc họp hội đồng sống động. Stannis có vẻ như đã tự mình phong vương.”
“Tôi biết.”
“Hắn lên án anh trai và chị gái ta thông dâm. Ta tự hỏi sao lão biết được điều đó.”
“Có lẽ lão đã đọc một quyển sách và nhìn vào màu tóc của một đứa con hoang, giống như Ned Stark và trước đó là Jon Arryn. Hoặc có lẽ đã có người thì thầm vào tai lão.” Tiếng cười của viên thái giám không giống tiếng khúc khích bình thường mà thâm trầm và thô rát.
“Người giống như ông sao?”
“Tôi đang bị nghi ngờ à? Rất tiếc là không phải tôi.”
“Nếu thật là ông thì ông có dám nhận không?”
“Không, nhưng sao tôi phải tiết lộ một bí mật mà tôi đã giữ nó lâu đến thế? Dối gạt đức vua không khó, nhưng để dấu một con dế mèn trong bụi cỏ và con chim nhỏ trong ống khói thì không phải việc dễ dàng. Bên cạnh đó, những đứa con hoang đều ở đó để tất cả mọi người có thể đến xem.”
“Những đứa con hoang của Robert? Chúng là gì?”
“Ông ấy sinh được tám đứa, đó là những điều tôi biết.” Varys nói khi nghịch đùa với cái yên ngựa. “Các bà mẹ của chúng đều có tóc màu đồng và hoặc mật, màu hạt dẻ và bơ, nhưng tất cả những đứa trẻ đó đều có tóc màu đen như quạ… và ốm chết, có vẻ thế. Vì vậy khi Joffrey, Myrcell và Tommen mang toàn bộ những đặc điểm của chị ngài, mái tóc vàng như mặt trời, thì sự thật quá khó giữ.” Tyrion lắc đầu. Nếu chị ấy chỉ cần sinh một đứa trẻ cho chồng mình thôi thì lời đồn đã có thể bị xua tan… nhưng khi đó thì chị đã không phải là Cersei. “Nếu ông không phải là người thì thầm, thì là ai?”
“Không nghi ngờ gì là vài kẻ phản đồ.” Varys lay mạnh cái yên. “Phải Littlefinger không?”
“Tôi không biết cái tên nào cả.”
Tyrion để cho viên thái giám giúp hắn trèo lên ngựa. “Đại nhân Varys,” hắn nói từ yên ngựa, “có đôi khi ta có cảm giác ông là người bạn tốt nhất của ta ở King’s Landing này, nhưng đôi khi ta lại có cảm giác ông là kẻ thù nguy hiểm nhất.”
“Thật kỳ lạ làm sao. Tôi cũng có ý nghĩ như vậy.”