TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN


Sam nhìn chằm chằm vào miếng bánh thịt cuối cùng và yếu ớt lắc đầu, quá sự không dám nói. Jon nghe tiếng Pyp ré lên the thé. Cậu đứng dậy. “Chúng ta ra ngoài đi.” Khuôn mặt tròn vo nhìn cậu với vẻ ngờ vực. “Vì sao? Chúng ta làm gì ở ngoài kia?”
“Nói chuyện,” Jon nói. “Cậu thấy Tường Thành chưa?”
“Mình béo, chứ không mù,” Samwell Tarly nói. “Tất nhiên mình đã thấy, nó cao hơn hai trăm mét cơ mà.” Nhưng cậu ta cũng đứng lên, quấn áo choàng phủ lông lên vai và đi theo Jon ra khỏi phòng sinh hoạt chung, vẫn sợ sệt như thể nghi ngờ có trò đùa ác ý nào đó đang đợi cậu ta trong màn đêm. Bóng Ma bước đi bên cạnh. “Mình chưa bao giờ nghĩ nó lại như thế này,” Sam nói, lời nói bốc lên thành khói trong tiết trời lạnh lẽo. Cậu ta thở hổn hà hổn hển khi cố theo kịp. “Tất cả những tòa nhà đều đang sụp đổ, và trời quá... quá là...”
“Lạnh?” Một cơn gió lạnh buốt thổi qua lâu đài, Jon có thể nghe thấy tiếng lạo xạo khe khẽ của những cây cỏ dại xám xịt dưới gót giày.
Sam thảm hại gật đầu. “Mình ghét trời lạnh,” cậu ta nói. “Đêm trước mình đã tỉnh giấc giữa đêm, lửa đã tàn và mình đã chắc rằng đến lúc trời sáng thì mình sẽ bị chết cóng.”
“Quê hương cậu chắc ấm áp hơn.”
“Mình chưa bao giờ thấy tuyết cho tới tháng trước. Mình cùng những người hầu mà cha cử theo mình lên phương bắc đã vượt qua khu mộ, và thứ trắng tinh này bắt đầu rơi xuống như một trận mưa bụi. Lúc đầu mình nghĩ nó thật đẹp như lông vũ từ trên trời rơi xuống vậy, nhưng nó cứ rơi mãi rơi mãi cho tới khi mình lạnh tới tận xương. Những gia đinh bị tuyết đóng băng trên râu và phủ đầy hai vai, vậy mà tuyết vẫn tiếp tục rơi xuống. Mình đã sự rằng nó sẽ không bao giờ chấm dứt.”
Jon mỉm cười.
Tường Thành sừng sững phía trước họ, tỏa sáng mờ mờ dưới ánh trăng non. Trên trời, những ngôi sao sáng trong và lấp lánh. “Họ sẽ bắt mình lên trên đó ư?” Sam hỏi. Khuôn mặt cậu ta đông lại như sữa hỏng khi nhìn lên cái cầu thang gỗ dài dằng dặc. “Mình sẽ chết nếu phải leo lên trên đó mất.”
“Có một cần trục,” Jon chỉ và nói. “Cậu có thể chui vào lồng và họ sẽ kéo cậu lên.”

Samwell Tarly khụt khịt. “Mình không thích độ cao.”
Quá đáng quá rồi. Jon nhíu mày, ngờ vực. “Cậu sợ mọi thứ à?” cậu hỏi. “Mình không hiểu. Nếu cậu thực sự là một thằng hèn, vì sao cậu lại tới đây? Vì sao một thằng hèn lại muốn gia nhập Đội Tuần Đêm?”
Samwell Tarly nhìn cậu một lúc lâu, khuôn mặt tròn dường như đang dúm dó lại. Cậu ngồi xuống mặt đất phủ băng và bắt đầu thổn thức, những tiếng khóc nấc nghẹn làm cơ thể cậu ta rung lên. Jon Snow chỉ có thể đứng nhìn. Cũng giống như tuyết trên khu mộ, dòng nước mắt dường như không bao giờ ngừng rơi.
Bóng Ma lại biết cần làm gì. Im lặng như một cái bóng, con sói tuyết trắng tới gần hơn và liếm những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt Samwell Tarly. Cậu béo giật mình, hét lên... nhưng không hiểu sao, chỉ tích tắc sau, tiếng khóc chuyển thành tiếng cười.
Jon Snow cười với cậu. Sau đó họ ngồi trên mặt đất đóng băng, chui rúc bên trong áo choàng với Bóng Ma ở giữa. Jon kể câu chuyện làm thế nào cậu và Robb tìm thấy lũ sói con trong trận tuyết cuối hè. Câu chuyện dường như đã diễn ra cả ngàn năm trước vậy. Đã rất lâu rồi cậu mới nói tới Winterfell.
“Thi thoảng mình cũng mơ thấy nó,” cậu nói. “mình đi trên những hành lang dài vắng vẻ. Giọng mình vang vọng tứ phía, nhưng không ai trả lời, thế là mình đi nhanh hơn, mở toang các cánh cửa, hét gọi tên. Mình không biết mình cần tìm ai nữa. Hầu hết các đêm mình muốn tìm cha mình, nhưng thi thoảng lại là tìm Robb, hoặc người em gái nhỏ Arya, hoặc chú mình.” Ý nghĩ về chú Benjen Stark làm cậu buồn rười rượi; chú cậu vẫn bặt vô âm tín. Gấu Già đã gửi lính biệt kích đi tìm. Ser Jaremy Rykker đã dẫn đoàn tìm kiếm hai lần, và Quorun Cụt Tay đã đi tới Tháp Đêm bốn lần, nhưng họ không tìm thấy gì ngoài những vết rạch chú đánh dấu trên cây. Trên những cao nguyên đá vùng tây bắc, những vết đó đột ngột ngừng lại và tất cả những dấu vết về chú Ben Stark biến mất.
“Thế cậu có bao giờ tìm thấy ai trong giấc mơ không?” Sam hỏi.
Jon lắc đầu. “Không. Lâu đài luôn luôn vắng người.” Cậu chưa từng nói với ai về giấc mơ, và cậu không hiểu vì sao mình lại đem chuyện này kể với Sam, nhưng nói ra được thật nhẹ lòng. “Kể cả những con quạ cũng rời tổ, còn chuồng ngựa trắng xương. Quang cảnh đó luôn làm mình sợ. Sau đó mình tiếp tục chạy, mở toang các cánh cửa, leo ba bậc một lúc lên tháp, hét gọi một ai đó, bất kỳ một ai. Và sau đó mình thấy mình đứng trước cửa hầm mộ. Bên trong tối om, và mình có thể thấy những bậc thang đang lượn xuống dần. Không hiểu sao mình biết mình phải đi xuống dưới, nhưng mình không muốn. Mình sợ điều đang chờ đợi mình. Những vị Vua già của Mùa Đông ở dưới đó, ngồi trên ngai với những con sói đá nằm dưới chân và thanh kiếm sắt đặt trên lòng, nhưng mình không sợ họ. Mình gào thét rằng mình không phải người nhà Stark, đó không phải nơi dành ình, nhưng chẳng ích gì, dù sao mình vẫn phải đi. Vì thế mình men theo bức tường mò xuống, trên tay không cầm theo lấy một ngọn đuốc soi đường. Bên trong càng lúc càng tối, tới khi mình muốn thét lên.” Cậu ngừng kể, nhíu mày, ngượng ngập. “Mình luôn thức dậy vào lúc đó.” Da cậu đổ mồ hôi lạnh và ướt, cậu run rẩy trong bóng tối. Rồi Bóng Trăng sẽ nhảy đến bên cạnh cậu, hơi ấm từ nó tỏa ra thật dễ chịu tựa như ánh sớm mai vậy. Cậu sẽ ngủ tiếp, mặt áp vào bộ lông trắng xù của con sói tuyết. “Cậu có bao giờ mơ về Đồi Horn không?”
“Không.” Sam mím chặt môi, “Mình ghét nơi đó.” Cậu gãi gãi tai Bóng Ma, mặt trầm tư, còn Jon lặng lẽ thở dài. Một hồi lâu sau khi Samwell Tarly bắt đầu nói chuyện, Jon im lặng lắng nghe và hiểu tại sao cậu nhóc tự nhận mình là đồ hèn lại tới Tường Thành.

Nhà Tarly là một dòng họ lâu đời được người người trọng vọng, là quân đồng minh với Mace Tyrell, Lãnh chúa thành Highgarden và Thủ Lĩnh Phương Nam. Người con cả của Lãnh chúa Randyll Tarly, Samwell sinh ra đã là người thừa kế những vùng đất màu mỡ, một pháo đài cố thủ, và một thanh đại đao hai lưỡi trong truyền thuyết, mang tên Tâm Độc, được rèn từ thép của người Valyria và được truyền từ đời cha sang đời con suốt năm trăm năm.
Dù cho người cha quý tộc kia tự hào về Sam thế nào thì niềm tự hào đó cũng tan biến khi cậu ta lớn dần, trở nên mập mạp, yếu đuối và vụng về. Sam thích nghe và sáng tác nhạc, thích mặc đồ nhung mềm, thích chơi trong bếp của lâu đài bên cạnh những đầu bếp, say sưa ngắm nhìn họ trong không gian đậm mùi bánh chanh và bánh việt quất. Cậu mê mẩn sách vở, mèo con và khiêu vũ, dù khá vụng về. Nhưng cậu phát ốm khi nhìn thấy máu, và chỉ cần nhìn thấy một con gà bị giết cũng khiến cậu khóc lóc mãi. Cả tá những thầy dạy kiếm cứ đến và đi, cố biến Samwell thành một hiệp sĩ theo ý nguyện của cha cậu. Cậu nhóc bị chửi rủa, bị đánh và bị bỏ đói. Một người còn bắt cậu mặc áo giáp xích đi ngủ hòng làm cho cậu dũng mãnh hơn. Người khác cho cậu mặc đồ của mẹ và diễu cậu đi khắp trong sân lâu đài để biến nỗi xấu hổ nơi cậu thành lòng dũng cảm. Cậu càng lúc càng béo quay béo cút và trở nên sợ sệt hơn, tới khi sự thất vọng của Lãnh chúa Randyll biến thành giận dữ và thù hận.
“Có một lần,” Sam thú nhận, giọng chuyển thành tiếng thì thầm, “hai người đàn ông tới lâu đài, đó là những tay thầy bùa tới từ Qarth mang nước da trắng và môi xanh lè. Họ giết chết một con bò đực và bắt mình tắm trong máu nóng, nhưng nó không làm mình dũng cảm như lời họ đã hứa. Mình bị ốm và ói mửa. Cha đã dùng roi trừng phạt họ.”
Cuối cùng, sau khi sinh hạ ba cô con gái, phu nhân Tarly đã sinh cho Lãnh chúa Randyll cậu con trai thứ hai.
Từ ngày đó, cha Sam lờ tịt cậu đi, dành toàn bộ thời gian cho cậu con trai nhỏ, một đứa trẻ dũng mãnh, tráng kiện hơn cả mong mỏi của ông. Samwell đã có vài năm an bình với âm nhạc và những cuốn sách của mình.
Vào buổi bình minh của ngày sinh nhật thứ mười lăm, cậu bị đánh thức và thấy ngựa đã thắng yên sẵn sàng. Ba kỵ binh hộ tống cậu vào trong khu rừng gần đồi Horn, nơi cha cậu đang lột da một con nai. “Con sắp trở thành một người đàn ông trưởng thành, và là người kế nghiệp cha,” Lãnh chúa Randyll nói với cậu con cả, trong khi con dao dài đang nằm trên xác con vật. “Ta không thể từ con, nhưng ta cũng không thể để con thừa kế vùng đất và danh hiệu phải thuộc về Dickon. Tâm Độc phải nằm trong tay người đủ sức sử dụng nó, và con không đáng được chạm vào đốc kiếm. Vì thế ta quyết định rằng ngày hôm nay ngươi sẽ gia nhập đội quân áo đen. Ngươi phải từ bỏ tất cả quyền thừa kế cho em trai mình và đi lên phương bắc trước hoàng hôn.
“Nếu không, sáng mai chúng ta sẽ đi săn, con ngựa của ngươi bị sảy chân trong rừng và ngươi bị ngã ngựa mà chết... hay đó là những gì ta sẽ kể với mẹ ngươi. Trái tim yếu đuối của người đàn bà có thể yêu thương cả một đứa vô dụng như ngươi, và ta không muốn khiến bà ấy đau lòng. Ngươi đừng nghĩ mình sẽ chết dễ dàng. Không gì khiến ta vui thích hơn là được giết ngươi như mổ thịt một con lợn.” Tay ông đỏ lên tận khuỷu khi đặt con dao lột da sang bên cạnh. “Thế nên, giờ ngươi chọn đi. Đội Tuần Đêm” - ông cho tay vào trong con nai, giật quả tim ra, nắm chặt thứ đỏ lòm đang nhỏ máu trong tay - “hoặc thế này.”
Sam kể lại bằng giọng bình thản, tẻ nhạt như thể đó là một câu chuyện về một người khác, không phải cậu ta. Jon thấy lạ vì cậu ta không hề khóc lấy một lần. Khi kể xong, họ ngồi cạnh nhau, lắng nghe tiếng gió thổi. Trong thế giới không còn một âm thanh nào khác.
Cuối cùng Jon nói, “Chúng ta nên về phòng sinh hoạt chung thôi.”
“Vì sao?” Sam hỏi.

Jon nhún vai. “Trong đó có rượu táo nóng, hoặc rượu men nếu cậu thích. Thi thoảng Dareon sẽ hát cho chúng ta nghe, nếu anh ta vui. Anh ấy từng là một ca sĩ, trước khi... ừm, thật ra, gần đúng thôi, anh ta mới tập tọe làm ca sĩ thôi.”
“Sao anh ta lại tới đây?” Sam hỏi.
“Lãnh chúa Rowan vùng Goldengrove thấy hắn ta trên giường cùng con gái mình. Cô gái lớn hơn anh ta hai tuổi, mà Dareon thề sống thề chết rằng ả ta giúp anh trèo qua cửa sổ, nhưng trước mặt cha ả, ả khai anh ấy hãm hiếp ả, và thế là anh ta ở đây. Khi Maester nghe thấy cậu ta hát, ông ấy nói giọng cậu ấy là mật ong trút lên sấm sét.” Jon mỉm cười. “Thi thoảng Toad cũng hát, nếu cậu gọi đó là hát. Cậu ta học hát trong những phút chè chén từ cha mình. Pyp nói giọng cậu ta là nước tiểu hòa cùng rắm.” Họ cùng cười vang.
“Thế thì tôi muốn nghe cả hai bọn họ hát,” Sam thừa nhận, “nhưng họ không muốn tôi ở đó.” Khuôn mặt cậu ta nhuốm màu suy tư. “Lão ấy sẽ bắt tôi đấu tiếp, đúng không?”
“Đúng,” Jon buộc phải nói.
Sam vụng về đứng dậy. “Tốt nhất tôi nên ngủ thôi.” Cậu ta cuốn tấm áo choàng quanh người và lê bước đi.
Những người khác vẫn trong phòng sinh hoạt chung khi Jon trở về cùng với Bóng Ma. “Cậu ở đâu vậy?” Pyp hỏi.
“Nói chuyện với Sam,” cậu nói.
“Hắn thực sự là một thằng hèn,” Grenn nói. “Ở bữa tối, lúc hắn lấy bánh trên ghế còn đầy chỗ, nhưng hắn sợ chẳng dám ngồi cùng bọn tao.”
“Lãnh chúa Lợn Cạo nghĩ mình quá tốt đẹp không nên ngồi cùng lũ như chúng ta,” Jeren gợi ý.

“Tao thấy nó ăn bánh thịt lợn,” Toad cười khinh khỉnh. “Mày nghĩ xem có phải nó đang ăn thịt anh em mình không nhỉ?” Hắn ta bắt đầu nhại tiếng eng éc.
“Thôi đi!” Jon giận dữ quát.
Những cậu trai khác im bặt, ngạc nhiên vì cơn giận đột ngột của cậu. “Nghe tôi nói này,” Jon nói với đám người đang im lặng, và kể cho họ chuyện gì đã xảy ra. Pyp ủng hộ cậu, đúng như cậu nghĩ, nhưng khi Halder đồng ý thì cậu hoàn toàn ngạc nhiên. Grenn lúc đầu có chút do dự, nhưng Jon biết phải nói gì để động viên hắn. Từng người từng người đồng tình. Jon thuyết phục, bông đùa, khích bác, và nếu cần thì dọa dẫm. Và cuối cùng, tất cả đều đồng ý... tất cả trừ Rast.
“Mấy tiểu thư các cậu cứ làm gì mình muốn “ Rast nói, “nhưng nếu Thorne kêu tôi luyện kiếm cùng tiểu thư Lợn Sữa, tôi sẽ tự tay thái cho mình vài lát thịt hun khói.” Hắn cười vào mặt Jon và bỏ họ lại.
Vài giờ sau, khi lâu đài chìm vào giấc ngủ, ba người tới phòng của Rast. Grenn giữ tay trong khi Pyp ngồi lên chân hắn. Jon có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của Rast khi Bóng Ma nhảy đè lên ngực hắn. Đôi mắt con sói tuyết cháy rực như hai hòn than khi nó cắn nhẹ lên da cổ mềm mại, vừa đủ để làm máu chảy. “Hãy nhớ, bọn tôi biết cậu ngủ ở đâu,” Jon nhẹ nhàng nói.
Sáng hôm sau Jon nghe Rast nói với Albett và Toad là hắn bị xước da khi cạo râu.
Kể từ ngày hôm đó, kể cả Rast hay những người khác đều không làm hại tới Samwell Tarly. Khi Ser Alliser cử người lên đấu cùng cậu ta, họ sẽ đứng nguyên tại chỗ, hờ hững đánh cho có. Nếu sĩ quan huấn luyện có hét bắt tấn công, họ sẽ nhảy lên và đánh hờ lên giáp ngực, mũ hoặc chần Sam. Ser Alliser giận dữ, đe dọa và gọi họ là những kẻ hèn, những ả đàn bà, hay tệ hơn, nhưng Sam vẫn không mảy may xây xát. Hai tuần sau, khi Jon thúc giục, cậu ta đã ngồi cạnh Halder và ăn tối cùng mọi người. Lại thêm hai tuần nữa cậu ta mới dám nói chuyện với họ, nhưng có lúc cậu ta đã cười với Pyp và hùa vào trêu chọc Grenn.
Có thể cậu ta béo, vụng về và sợ sệt, nhưng Samwell Tarly không phải đồ ngốc. Một đêm cậu ta tới gặp Jon trong phòng. “Mình không biết cậu đã làm gì,” cậu ta nói, “nhưng mình biết chính cậu là thủ lĩnh.” Cậu ta ngại ngùng nhìn đi chỗ khác. “Mình chưa từng có bạn.”
“Chúng ta không phải là bạn,” Jon nói. Cậu đặt tay lên bờ vai rộng của Sam. “Chúng ta là anh em.”
Và họ đúng là vậy, cậu tự nhủ với mình sau khi Sam ra về. Robb và Bran cùng Riclcon là những người con trai của cha cậu, và cậu vẫn yêu quý họ, nhưng Jon biết cậu không bao giờ thực sự là anh em của họ. Phu nhân Catelyn Stark đã nhìn thấy điều đó. Những bức tường xám xịt của Winterfell có thể ám ảnh giấc mơ của cậu từng đêm, nhưng giờ Hắc Thành mới là cuộc sống của cậu, những người anh em của cậu là Sam, Grenn, Halder, Pyp và những người lính khoác trên mình đồng phục đen của Đội Tuần Đêm.
“Chú tao nói đúng,” cậu thì thầm với Bóng Ma. Cậu không biết liệu mình còn có dịp gặp lại chú Benjen Stark để nói với chú không nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc