TRỢ LÝ KIẾN TRÚC SƯ

Trương Tư Nghị vừa đổ mồ hôi vừa gửi tin nhắn cho Lục Kiều: “Trời ơi, cậu xem khu nền chưa? Trống rỗng, không có môi trường xung quanh, phải thiết kế thế nào?”

Lục Kiều: “→_→”

Trương Tư Nghị: “Coi như lần này tớ nợ cậu! TAT”

Lục Kiều: “Hì hì, thật ra tớ cũng luống cuống.”

Trương Tư Nghị: “...”

Lục Kiều: “Cậu cứ xem tòa nhà văn phòng tùy ý ở đó đi, dựa theo thư yêu cầu mà làm một cái.”

Trương Tư Nghị: “... Vậy mà cũng được sao?”

Lục Kiều: “Trước đây tớ đều làm thế, cứ thiết kế đã, chờ có nhiều chi tiết hơn sẽ theo đó mà chỉnh sửa.”

Trương Tư Nghị hơi ngây ngẩn, thật sự có thể làm như lời Lục Kiều nói. Dù sao họ không nhìn được trên miếng đất đó có cái gì, nhưng Trương Tư Nghị không đồng ý lắm với cách nghĩ "làm trước sửa sau", cậu cũng không thích uổng phí tinh thần và sức lực làm chuyện không đâu.

Hơn nữa, "tùy ý làm" mà không có bất kỳ phân tích gì làm nhiễu loạn trình tự suy nghĩ logic trong đầu cậu. Nó giống như khi viết một bài luận tự đưa ra quan điểm, luôn khó hơn dạng vấn đáp có chủ đề rất nhiều.

Trương Tư Nghị không có đầu mối chỉ có thể dựng nên mô hình khu nền, dựa theo kích thước của tòa nhà văn phòng phác họa chút hình dáng. Chạng vạng, đến giờ tan tầm, cậu thật sự không vẽ nổi nữa, cảm thấy bản thân bây giờ dù có làm gì cũng không có căn cứ.

Cậu gửi tin nhắn cho Lục Kiều: “Nhỏ Kiều, tớ nghĩ chúng ta phải đến xem khu nền.”

Lục Kiều: “A, có cần thiết không? Trời lạnh lắm, đi công tác như thế sẽ mệt, thời gian thiết kế còn ngắn như thế, hơn nữa sắp tết rồi, tớ không muốn đi!”

“...” Có nghĩa là cậu có thể đi nhưng cậu ta không muốn đi?

Trương Tư Nghị nói: “Nếu cậu không muốn đi thì tớ đi một mình thôi. Tớ kiểm tra rồi, thành phố C cũng không xa, cả đi cả về một ngày là đủ rồi. Tiếp theo nếu không kịp thời gian thì tăng ca, dù sao làm thêm giờ thì có thể nghỉ bù, chờ tớ thu thập được tư liệu sẽ chia sẻ cho cậu.”

Lục Kiều dường như bị tinh thần hiến dâng không vụ lợi và thái độ làm việc của Trương Tư Nghị làm cho cảm động, bùi ngùi nói: “Cậu nói thế tớ cũng không thể không biết xấu hổ mà không đi, được rồi được rồi, cùng đi đi. Nhưng ra ngoài khảo sát khu nền không cần xin nghỉ đâu, trực tiếp báo cáo với sếp, được sếp thông qua là có thể đi, được trả tiền đi công tác, còn có tiền trợ cấp ăn uống đi lại cao hơn thường lệ.”

Trương Tư Nghị: “Tốt thế sao!”

Lục Kiều: “Tốt cái rắm! Đi công tác mệt hơn ngồi vẽ ở phòng làm việc nhiều! Bà đây tuổi cao sức yếu, ra ngoài một lần mỏi xương mỏi cốt, cần ít nhất một tuần lễ mới có thể hồi phục.”

Khóe miệng Trương Tư Nghị co quắp, không nỡ lòng nào nói: “Hay là để tớ đi một mình đi.”

Lục Kiều: “Đã bảo đi cùng nhau là đi cùng nhau, cậu đi mà tớ không đi để sếp biết thì tớ toi, hơn nữa cậu còn nhỏ hơn tớ, để cậu đi một mình tớ không yên tâm.”

Trương Tư Nghị: “...”

Sau khi thống nhất với Lục Kiều xong, Trương Tư Nghị vội vàng gửi tin xin phép Cố Tiêu trước giờ tan ca: “Cố công, em và Lục Kiều muốn đến thành phố C một chuyến để xem hiện trường.”

Cố Tiêu nhanh chóng trả lời: “Có thể, tự em nói với phòng nhân sự đi, để các em ấy đặt vé giùm.”

Trương Tư Nghị ngẩn ngơ, không ngờ Cố Tiêu sẽ đồng ý dễ dàng đến thế, cậu vốn đang lo lắng Cố Tiêu sẽ nói: “Không cần thiết.”

Vừa liên lạc với phòng nhân sự xong, Cố Tiêu đã nhắn tin đến hỏi cậu: “Đi bao lâu?”

Trương Tư Nghị: “Buổi tối ngày mai bọn em sẽ về.”

Cố Tiêu: “Được, các em chú ý an toàn.”

Bởi vì cả đi lẫn về trong một ngày, ắt phải dậy sớm, Trương Tư Nghị căn cứ vào lịch trình đi công tác lần trước cùng Cố Tiêu, để phòng nhân sự đặt vé tàu cao tốc vào bảy giờ sáng.

Lục Kiều sau khi biết chuyện kêu ca: “Sớm quá?! Đến nhà ga cũng phải mất hai tiếng đồng hồ rồi! Phòng trọ của tớ ở xa lắm, không thể đến ga kịp được! Không thể chuyển sang xuất phát tối nay sao?”

Trương Tư Nghị có chút áy náy, cậu sốt ruột nói thời gian với phòng nhân sự nên quên thương lượng thời gian khởi hành với Lục Kiều.

Nhưng cậu cũng có ý kiến của cậu, đi sớm mới có thể xem hiện trường sớm, như vậy cũng có thể trở về sớm, dù sao sau đó vẫn phải tiếp tục đi làm.

Hơn nữa đây là dự án độc lập đầu tiên cậu tiếp nhận, trong lòng quá nóng nảy, rất muốn dốc hết tâm trí làm nó thật tốt.

Trương Tư Nghị nghĩ ngợi một chút, đột nhiên nhanh trí nói với Lục Kiều: “Chỗ tớ ở cách ga tàu cao tốc hai mươi phút đi tàu điện ngầm. Nếu cậu không ngại, buổi tối có thể đến chỗ tớ ở tạm một đêm. Tớ có một người bạn cùng phòng đã chuyển ra ngoài sống chung với bạn gái, phòng cậu ấy còn bỏ trống, giường chiếu, chăn ga đủ cả, như thế sáng sớm ngày mai hai chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Lục Kiều nghe xong, kích động nói: “Đi chứ đi chứ! Đương nhiên không ngại, chỗ ở của cậu thuận tiện đi lại, dù sao tớ đang độc thân, sống ở đâu cũng được.”

Trương Tư Nghị: “Ha ha ha, vậy đi, lát nữa cậu về với tớ.”

Tan ca hôm đó, Trương Tư Nghị in ra những thông tin cần thiết cho chuyến đi công tác ngày mai, gọi điện trước cho Phó Tín Huy, nói cậu sẽ đưa Lục Kiều về nhà ngủ một đêm. Phó Tín Huy tỏ vẻ không ý kiến, còn bảo muốn mời họ đi ăn.

Lục Kiều hỏi: “Bạn thân của cậu là cậu đẹp trai lần trước đến quán karaoke phải không? Mới nhìn đã biết là đại gia nha! Cậu cũng thế, trước đây nghe nói các cậu ở phụ cận ga XXX, đoạn đường tốt vậy, tiền thuê nhà rất tốn kém sao?”

Trương Tư Nghị nhớ đến tài khoản trống rỗng của mình, coi bản thân là người nghèo mà nói: “Đúng thế, siêu tốn kém! Sớm biết tiền thuê nhà đắt đỏ thế tớ đã không thuê phòng ở đó rồi, sắp không đủ tiền để ăn cơm nữa!”

Lục Kiều vẫn chưa biết tiền phòng trọ của cậu là bao nhiêu, nghe cậu nói thế liền gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đối với chủng tộc lênh đênh trên biển như chúng ta mà nói, tiền thuê nhà luôn quá đắt đỏ, đây là chuyện đành phải chấp nhận.” Cậu ta thở dài, nói tiếp, “Trong mấy năm nay, tiền thuê nhà còn tăng nhanh hơn tiền lương nữa, tớ nghĩ sang năm tớ phải chuyển đến ở nơi hẻo lánh hơn mới có thể tồn tại.”

Trương Tư Nghị tò mò hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Lục Kiều nói tên một địa điểm, Trương Tư Nghị ngạc nhiên, đó không phải là điểm dừng cuối cùng của tàu điện ngầm sao: “What the fuck, sao cậu trọ xa thế, vậy mỗi ngày cậu đi làm mất bao nhiêu thời gian?”

Lục Kiều nhức đầu: “Cũng tạm, khoảng bốn, năm mươi phút, đến điểm cuối vẫn còn chỗ, ngủ một giấc trên tàu điện ngầm là đến nơi.”

Trương Tư Nghị: “Vậy cậu muốn chuyển đi xa hơn là chuyển đi đâu?”

Lục Kiều: “Ngồi tàu điện ngầm đến điểm cuối sau đó chuyển sang bắt xe bus ha ha ha ha!” 

Trương Tư Nghị: “...”

So sánh với Lục Kiều, Trương Tư Nghị đột nhiên phát hiện cuộc sống của cậu đã quá mức sung sướng rồi, xem bản thân nghèo đói cũng thật băn khoăn.

Quả nhiên vừa đến nhà, Lục Kiều trợn mắt há mồm tham quan nơi ở của họ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dì Tư cậu là đại gia đại gian đại ác!”

Trương Tư Nghị đau trứng biện hộ cho bản thân: “Tớ không giàu đâu, tiền thuê nhà mất bốn nghìn một tháng, lương tháng của chúng ta có lẽ xấp xỉ nhau, trừ đi tiền thuê nhà thì rõ ràng cậu còn giàu hơn tớ!”

Lục Kiều hơn ngạc nhiên: “Tự cậu trả tiền thuê nhà à?”

Trương Tư Nghị gật đầu lia lịa: “Đúng thế!”

Lục Kiều khẽ mở miệng rồi đóng lại, lúc này mới bỏ đi ánh mắt xem rẻ, nhưng vẫn cằn nhằn một câu: “Tiền thuê nhà đắt đỏ như thế mà cậu cũng chịu được!”

Trương Tư Nghị lé mắt nhìn Phó Tín Huy. Phó Tín Huy thông minh lựa chọn duy trì im lặng...

Lục Kiều là người Miên Dương, tỉnh Tứ Xuyên. Đêm đó Phó Tín Huy mời họ đến nhà hàng món cay Tứ Xuyên.

Lục Kiều vốn còn có chút tâm lý thù oán nhà giàu, kết quả thấy Phó Tín Huy hào phóng rộng rãi lại không hề vênh váo kiêu ngạo, còn gọi một bàn toàn món ngon, thịt lợn thái lát chần cay, lòng lợn xào cay, tôm rang cay, từng đĩa to được bưng lên, lúc này mặt mày Lục Kiều rạng rỡ, sau khi lót dạ hai chén rượu, cậu ta xưng anh xưng em với Phó Tín Huy.

“Thịt lợn luộc thật mềm, vị cay quá sướng... Hì, anh Huy rảnh thì về quê nhà em chơi, em đưa anh đi ăn vặt!” Lục Kiều ăn hăng say, miệng bóng mỡ, hai má hồng hào.

Phó Tín Huy cười ha ha nói: “Được.”

Trương Tư Nghị không chịu nổi thức ăn vị quá cay, ăn vài miếng đã đỏ mắt chảy nước mũi, nhìn có vẻ đáng thương. Cậu nhanh chóng rót bia lạnh vào cốc mình, phàn nàn Lục Kiều một câu: “Một bữa ăn đã mua được cậu rồi, thật không có khí khái.”

Lục Kiều nói: “Đừng ghen tị như thế, cậu cũng được bao ăn mà.”

Trương Tư Nghị nhoẻn miệng cười, bị vị cay vọt vào cuống phổi, sặc sụa ho khù khụ, nước mắt chảy giàn giụa, khiến Lục Kiều cười hô hố.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó Trương Tư Nghị mới biết được, hóa ra Lục Kiều còn có một người em trai, ba mẹ cậu ta sức khỏe yếu, hiện tại cậu ta là trụ cột kinh tế của cả nhà, tiền kiếm được mỗi tháng đều gửi về nhà một nửa, nên cậu ta mới chọn thuê phòng ở nơi xa xôi như thế.

Trương Tư Nghị đồng cảm hỏi: “Chờ em trai cậu có việc làm rồi cậu sẽ thoải mái hơn?”

Lục Kiều: “Bây giờ tớ cũng cảm thấy rất thoải mái rồi, tốt hơn trước đây nhiều rồi, cuộc sống bây giờ đỡ hơn! Thời gian còn đi học mới gọi là khổ, học kiến trúc tốn tiền lắm, ngoại trừ tiền học phí hằng năm thì còn những khoản chi phí tài liệu khác, bận đến mức không có thời gian đi làm thêm, nếu không phải ba mẹ tớ vay tiền khắp nơi kiên quyết giúp đỡ tớ học xong đại học, tớ đã bỏ học từ lâu rồi. Aiz, cậu không biết lúc nhận được tiền lương tháng đầu tiên tớ gọi điện thoại cho ba mẹ tớ, bốn người trong gia đình tớ ôm hai chiếc điện thoại chảy nước mắt!”

Trương Tư Nghị xúc động nghe được thiếu chút nữa đỏ hai mắt.

Lục Kiều nói tiếp: “Còn em trai tớ ấy à, em trai vĩnh viễn là em trai, dù nó có việc làm hay không, tớ là anh trai luôn phải làm tấm gương cho nó, tớ phải phụ trách việc ăn học trưởng thành của nó, cho nên vẫn không thể thư giãn, áp lực còn lớn lắm.”

Trương Tư Nghị nghe xong những lời này, sự đồng cảm với Lục Kiều chuyển thành kính phục. Mặc dù vóc người cậu ta nhỏ nhắn, mặc dù cậu ta hay bị đồng nghiệp gọi đùa là "nhỏ Kiều", nhưng vẫn không thể che giấu khí khái đàn ông đầu đội trời chân đạp đất của cậu ta.

Phó Tín Huy cũng cúi đầu im lặng ăn uống, dường như cậu ta tự thẹn mình kém người.

Trương Tư Nghị cẩn thận lưu ý, khi Lục Kiều nhắc đến "em trai" vẻ mặt Phó Tín Huy hơi nặng nề, có lẽ cậu ta lại nhớ tới chị gái, cũng may cậu đúng lúc nói sang chuyện khác, ba người nói nói cười cười, ăn một bữa cơm mất mấy tiếng đồng hồ mới xong.

Sáng sớm hôm sau, Trương Tư Nghị bị đồng hồ báo thức gọi dậy, cùng Lục Kiều vẫn chưa tỉnh ngủ ngáp ngắn ngáp dài bắt tàu cao tốc.

Ở ga tàu, Trương Tư Nghị mua hai cốc Costa mời Lục Kiều uống. Lục Kiều ôm cốc cà phê chậc lưỡi: “Đại gia đúng là đại gia, tớ ra ngoài chưa bao giờ mua loại cà phê xa xỉ này đó!”

Không biết có phải ngày hôm qua nghe Lục Kiều kể về hoàn cảnh gia đình cậu ta không, Trương Tư Nghị vô thức muốn đối xử tốt với cậu ta một chút...

Lên tàu rồi, có cà phê lót bụng, hai người trở nên dồi dào năng lượng. Trương Tư Nghị thuận miệng hỏi Lục Kiều tại sao muốn học kiến trúc. Lục Kiều nói lúc đó cậu ta chỉ biết làm kiến trúc có thể kiếm nhiều tiền, sau này mới phát hiện ra đó là một cái bẫy.

Thật sự có thể kiếm tiền chính là người vượt qua thời đại, những năm đầu toàn quốc triển khai kiến thiết, chỉ cần là những công dân tốt nghiệp kiến trúc đều có thể kiếm tiền, thật sự giống câu "con gái vua không lo ế chồng". Tuy nhiên, tình hình bây giờ khác xưa rất nhiều, thị trường xây dựng gần như bão hòa tại các thành phố lớn, sự phát triển của các thành phố nhỏ không theo kịp nhu cầu nội địa. Vài năm gần đây những sinh viên bị đầu độc theo con đường kiến trúc vơ được cả nắm, càng không đề cập đến những trường đại học hạng hai hạng ba, thậm chí mấy trường đào tạo nghề tìm một nhà thầu khoán cũng có thể giăng biểu hiệu mở lớp giáo dục kiến trúc. Dưới tình huống đó, toàn bộ ngành nghề đã bị pha tạp, vàng thau lẫn lộn, nhiều sư mà ít cháo.

Nhưng tâm trạng Lục Kiều vẫn tốt, cậu nói: “Tớ học ngành này, bây giờ bảo tớ đổi nghề tớ cũng không biết mình có thể làm gì. Quê tớ là một nơi nhỏ, người ở đó căn bản không biết thiết kế xây dựng, tớ về quê không tìm được công việc thích hợp. Nếu rời nhà đến một thành phố tốt hơn, công ty nhỏ thì tiền lương nhiều lắm cũng chỉ ba, bốn nghìn mà tiền thuê nhà vẫn phải chi. Nhưng nếu cậu ở lại Hải Thành thuê một căn phòng giá rẻ, một tháng có thể tiết kiệm năm, sáu nghìn, cho nên tình hình cũng khá ổn, cứ tiếp tục làm thì sẽ vượt qua được thôi.”

Trương Tư Nghị gật đầu, có phần xúc động.

Sau đó hai người nói về sở thích của đôi bên, bất ngờ phát hiện đối phương đều là fan của "stars", những bộ phim liên quan đến "stars" như “Star wars”, “Apollo”, “Star Trek”... đều đã xem. Đến đoạn cao trào còn kích động đến mức vỗ bàn, giao hẹn sau này cả hai sẽ cùng nhau xem phim suốt đêm.

Bởi vì thành phố C ban đầu là một huyện, không có ga tàu cao tốc, nên họ đến thành phố gần đó trước, rồi ngồi xe bus, bắt taxi, chờ đến khu nền cũng đã gần mười một giờ trưa.

Thời tiết trong ngày khá đẹp, bầu trời trong vắt không một gợn mây, nhưng rất lạnh, gió lạnh thổi xào xạc, làm da thịt tê buốt.

Hai người đi vòng quanh con đường bên ngoài khá giống với bản đồ vệ tinh Trương Tư Nghị từng thấy. Bên trong khu nền có đồng ruộng và hồ nước bất quy tắc, dân cư phân bố tập trung lộn xộn về phía đông và phía tây, có lẽ là do người dân địa phương xây dựng tự phát, không theo quy luật, hiện trạng mảnh đất chẳng tốt hơn khu mới khai phá của thành phố Z là mấy.

Tuy nhiên, chính quyền thành phố Z ít nhất còn biết đấu thầu quy hoạch, quy hoạch xong mới xây dựng, còn chính quyền thành phố C vậy mà lại trực tiếp muốn họ thiết kế một tòa nhà văn phòng trên mảnh đất này, đây không phải là làm bừa hay sao?

Đối mặt với khu đất hoang vắng tiêu điều rộng mênh mông, Trương Tư Nghị thật sự không thể tưởng tượng dáng dấp của một tòa nhà văn phòng được dựng lên trên khu đất bằng phẳng. Trong sự mù mịt, cậu không khỏi cảm thấy uể oải và tuyệt vọng.

Làn gió lạnh lẽo mang theo sự ẩm ướt đặc biệt của Giang Nam từng đợt đập vào mặt, buốt giá đến mức khuôn mặt hai người đau nhức, run lẩy bẩy.

Đúng lúc này, Lục Kiều bỗng bật ra một câu nói: “NASA Mỹ gọi Houston! Lặp lại! NASA Mỹ gọi Houston!”[1]

Ngay sau đó Trương Tư Nghị tiếp lời: “Chúng tôi bị chệch khỏi quỹ đạo! Bay vào vùng tối!”

Lục Kiều ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Áp suất thủy lực đã bị rò rỉ, hệ thống điều khiển hoàn toàn mất tác dụng, nhiên liệu sắp cạn kiệt, không cần gọi cứu hộ, không còn hi vọng nữa rồi!”

Trương Tư Nghị giơ hai tay lên: “Nhờ các anh chăm sóc người nhà chúng tôi! Và hãy nói với họ, chúng tôi... không quay về nữa.”

Lục Kiều cũng giơ cao hai tay, cuộn chặt nắm tay: “Vì tương lai của loài người, vì công cuộc xây dựng!”

Hai người cùng nhau giơ cao cánh tay, đồng thanh: “Cố gắng lên!!!”

[1] Lời thoại dựa theo bộ phim Apollo 13 (Tàu thám hiểm Apollo). Phim dựa trên câu chuyện có thật về chuyến du hành vũ trụ của NASA lên mặt trăng vào năm 1970.

Bình luận

Truyện đang đọc