TRỢ LÝ KIẾN TRÚC SƯ

“Tám trăm nghìn không nhiều sao ạ? Thu nhập sau thuế của em không đến một trăm nghìn đâu!” Trương Tư Nghị nôn nóng nên vô tình tiết lộ tiền lương của cậu.

Hạ Trình Thiên cười nhìn cậu một cái, ánh mắt giống như đang nhìn một đứa bé không biết gì hết: “Anh cứ tưởng người như Cố Tiêu ra ngoài xã hội sẽ làm nên nghiệp lớn, nếu không thật phí phạm chỉ số thông minh cao như vậy của cậu ta, nhưng em xem tình hình hiện tại mà xem, ngay cả chuột con cũng kiếm được nhiều tiền hơn cậu ta.”

Xã hội ngày nay, có mấy người vừa mới đi làm đã có thu nhập hai, ba triệu một năm? Trầm Hạo còn không có bằng cấp tử tế gì, mặc dù tự bản thân cậu ta cũng nỗ lực, nhưng đến bây giờ Trương Tư Nghị không tình nguyện thừa nhận thành công của cậu ta là dựa hoàn toàn vào thực lực.

“Vậy anh Trình Thiên, anh kiếm được tiền ở đâu vậy? Nói nhanh để em trai chiêm ngưỡng!” Trong lòng Trương Tư Nghị hơi không phục, nhưng không thể hiện ra mặt.

Hạ Trình Thiên cười cười, nói: “Anh bây giờ đang làm một ít đầu tư, nói thật, bọn anh cũng nắm bắt tốt thời cơ, tám năm trước chuyển đến Hải Thành vừa khéo thị trường nhà đất nóng lên, ba mẹ anh mua đi bán lại vài miếng đất, buôn bán lời không ít tiền. Bây giờ gia đình anh mở công ty đầu tư, chủ yếu là quay vòng tiền bạc” Hạ Trình Thiên vân vê ngón tay, vẻ mặt bí ẩn tự tin nói, “Thu nhập cá nhân của anh tách biệt với trong nhà, tiết lộ cho em cũng không sao, một năm hai mươi triệu.”

Cằm Trương Tư Nghị rớt xuống, có lẽ tài sản của gia đình Hạ Trình Thiên không thua kém nhà Phó Tín Huy, nếu thế, tám trăm nghìn thật sự không đáng là bao. Tuy nhiên, Hạ Trình Thiên không phải tự bản thân anh kiến tiền, nếu không có ba mẹ anh, anh có thể kiếm được nhiều thế sao?

Trương Tư Nghị lặng lẽ thở dài, cậu có thể hiểu tại sao Hạ Trình Thiên bị Cố Tiêu làm lu mờ mấy năm học cấp ba bây giờ lại hả hê hãnh diện đến thế, nhưng không biết vì sao, cậu không thích Cố Tiêu bị người khác xem thường.

Cậu chỉ có thể tìm kiếm sự an ủi từ một câu ba cậu từng nói - Kiếm tiền không phải là thước đo tiền đồ.

Hạ Trình Thiên liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, bây giờ mới chê bai tiền lương của cậu: “Nhưng mà anh không ngờ tiền lương của em lại thấp như thế... Thu nhập một năm chưa được một trăm nghìn, rốt cuộc em sống sót thế nào ở Hải Thành?”

Ngực Trương Tư Nghị trúng một mũi tên, máu bắn tung tóe!

Hạ Trình Thiên lại hỏi: “Ba mẹ em cho em tiền tiêu không?”

Trương Tư Nghị ai oán nói: “Em không tiêu tiền của ba mẹ, em và bạn học thuê nhà ở trọ... Aiz, được rồi, thật sự là không đủ tiền tiêu, nhưng không còn cách nào, năm đầu đi làm mà.”

Hạ Trình Thiên tỏ ra thông cảm: “Tiền lương ít thế em còn cam tâm làm thuê cho Cố Tiêu?”

Trương Tư Nghị đang muốn cãi lại cậu không phải làm thuê cho Cố Tiêu, chợt nghe Hạ Trình Thiên nói tiếp: “Em tốt nghiệp đại học nước Anh, tiếng Anh chắc là không tệ, vừa lúc anh đang cần một trợ lý, thật sự không trụ được thì đến chỗ anh, làm thuê cho Cố Tiêu có khác gì làm thuê cho anh đâu? Anh trả em hai trăm nghìn tiền lương hàng năm, bao ăn bao ở, thế nào?”

Trương Tư Nghị choáng váng bởi đãi ngộ hậu hĩnh mà Hạ Trình Thiên tung ra: “Hai trăm nghìn? Cao thế ạ!?”

Hạ Trình Thiên cười nói: “Đúng vậy, anh nhớ khi còn bé em thông minh lanh lợi, biết ăn nói, tốt nghiệp trung học ngoại ngữ Nam Kinh, xem như là đàn em của anh, anh chắc chắn em không kém đâu.”

Trương Tư Nghị được khích lệ, trong lòng âm thầm sung sướng, không khỏi nhớ đến thái độ của Cố Tiêu đối với cậu trong buổi phỏng vấn tuyển nhân viên của Không Biên Giới - Mẹ nó, cùng là đàn anh, cũng cách mấy năm không gặp, so với Cố Tiêu, Hạ Trình Thiên thật sự quá tốt!

Hạ Trình Thiên nói tiếp: “Còn nữa, vẻ ngoài của em hiền lành đơn thuần, rất thích hợp ra ngoài đàm phán, anh mang theo em làm việc, hai năm nữa chờ em thành thạo, tự mình phát triển lên, đến lúc đó giá trị con người không chỉ đáng hai trăm nghìn thôi đâu.”

Mặc dù Trương Tư Nghị rất muốn giữ vững lập trường nhưng đã quen với ngày tháng túng thiếu, sự cám dỗ của loại đãi ngộ đầy mê hoặc đó thật sự quá lớn, cậu không khỏi xao động.

Hơn nữa cành ô-liu mà Hạ Trình Thiên chìa ra khác với lời đề nghị trước đó của Trầm Hạo. Từ nhỏ, trong đám trẻ con, Hạ Trình Thiên rất có uy tín, hoàn toàn khác với Trầm Hạo thành tích kém lại không nghiêm chỉnh, nên với điều kiện ngang nhau, lời nói của Trầm Hạo khiến Trương Tư Nghị nửa tin nửa ngờ, còn hứa hẹn của Hạ Trình Thiên lại làm cho Trương Tư Nghị cảm thấy vô cùng đáng tin cậy, đối phương tuyệt đối không lừa dối cậu.

Tuy nhiên, Trương Tư Nghị không rõ, nhiều năm không gặp nhau, tại sao Hạ Trình Thiên lại đột ngột muốn cho cậu cơ hội công tác tốt đến vậy?

“Anh không tìm được trợ lý ạ? Nhân tài ở Hải Thành rất nhiều mà?” Trương Tư Nghị thử hỏi.

“Tìm kiếm loại trợ lý cá nhân này chắc chắn phải tìm một người đáng tin cậy. Em đừng tưởng sinh viên giỏi tốt nghiệp đại học nổi tiếng quơ được cả nắm, rất khó tìm người thích hợp, em tìm người có tài, họ đều rất thông minh, người nào sẽ thật tâm cống hiến cho em? Em tìm người thành thật chất phác, họ là con mọt sách, không có năng lực nhìn người, hoàn toàn không giống người lớn lên ở thành thị thấy quen mọi tình huống như chúng ta, căn bản không mang theo bên mình được. Nhưng em thì khác, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã có nền tảng là tình bạn thời thơ ấu, tựa như em và chuột con, bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ không hãm hại nhau, ngoài ra...” Hạ Trình Thiên đột nhiên tiến gần tai cậu, nói nhỏ, “Khi còn bé em gái anh thích em, em có biết không? Nó còn từng viết nhật ký thầm mến em.”

Trương Tư Nghị: “...” Cậu hoàn toàn không biết!

Hạ Trình Thiên giãn cự ly, cười tủm tỉm nói: “Bây giờ con bé vẫn đang độc thân, có rất nhiều người theo đuổi nó.”

Trương Tư Nghị cảm thấy đúng, Tiểu Anh lớn lên xinh đẹp, cộng với bối cảnh gia đình cô, giàu có, đẹp gái, trắng trẻo, không ai theo đuổi mới là lạ.

Hạ Trình Thiên khịt mũi, nói: “Nhưng anh thấy đám đó chẳng ai đáng tin hết... Tư Tư, người chính trực không nói bóng gió, anh nói thẳng thế này, mặc dù em và Tiểu Anh đã rất nhiều năm không gặp nhưng có một số duyên phận là do con người tạo nên. Từ bé anh đã có ấn tượng tốt về em, hai gia đình chúng ta cũng biết rõ nhau, anh bảo em đến chỗ anh làm việc, không chỉ là muốn bồi dưỡng em mà còn suy xét liệu em và Tiểu Anh có khả năng hay không... Anh muốn bồi dưỡng em trở thành em rể tương lai của anh.”

“Anh Trình Thiên...” Trương Tư Nghị lúng túng rũ mi mắt, ôi mẹ ơi, tại sao lại có cảm giác ngượng ngùng vì được kết thân?

Mặc dù chuyện kết đôi với Tiểu Anh không có khả năng lắm, nhưng thái độ và lời nói của Hạ Trình Thiên cực độ thỏa mãn lòng thích hư vinh của Trương Tư Nghị.

So ra, đồng thời đều có em gái, thái độ của Cố Tiêu đối với chuyện cậu muốn theo đuổi Cố Diêu đều là khinh miệt mà nói "Em vẫn còn kém lắm", chẳng bù cho Hạ Trình Thiên, thật khác biệt, chậc chậc.

... Thế nhưng, tại sao lòng cậu lại hướng về Cố Tiêu? Fuck! Cậu có thuộc tính thích bị hành hạ sao! (= 皿 =)

Hạ Trình Thiên vỗ vai cậu, nói: “Anh đã nói hết tất cả những điều cần nói rồi, tự em suy nghĩ đi.”

Đang trò chuyện, Trầm Hạo phát danh thiếp xong đã quay trở lại. Cậu ta thấy Hạ Trình Thiên cũng vô cùng kích động, luôn miệng gọi “anh”, ngay cả hai chữ “Trình Thiên” cũng bỏ qua, giọng nói rất da diết và nhiệt tình!

Ban đầu họ không ngồi cùng bàn với nhau, thấy hôn lễ sắp bắt đầu, mấy người còn chưa nói chuyện cho thỏa, Hạ Trình Thiên nhờ người đổi lại bàn để ngồi với hai người họ.

Trầm Hạo khoe khoang với Hạ Trình Thiên một lát, lại mặt dày nhờ vả tìm nguồn lực, ví dụ như có quen người nào kinh doanh vật liệu xây dựng không, có biết bạn bè nào đang cần làm thi công không, rồi hỏi đối phương bây giờ đầu tư cái gì kiếm được nhiều tiền nhất.

Hạ Trình Thiên nghĩ đến tình bạn thời thơ ấu, những gì biết đều nói cả rồi, còn liên tục cam đoan sẽ tận tình giúp đỡ.

Xem ra Trầm Hạo căn bản không phải đến để tham gia hôn lễ, mà dựa vào lễ cưới này để mở rộng quan hệ! Giống như Phó Tín Huy từng nói, trong xã hội hiện nay, mạng lưới con người (quan hệ) là cơ hội kinh doanh, là tiền bạc. Rốt cuộc ngày hôm nay, nhờ vào cuộc đối thoại giữa Hạ Trình Thiên và Trầm Hạo, Trương Tư Nghị đã nhận thức được tầm quan trọng của quan hệ.

Sau khi hôn lễ bắt đầu, mọi người ngồi vào bàn, nghi thức kết hôn diễn ra, Trầm Hạo cũng không nhàn rỗi. Cậu ta lấy hai chiếc điện thoại di động ra, cứ vài phút lại nghe điện thoại, Trương Tư Nghị thỉnh thoảng thấy cậu ta ngồi ở phía kia cau mày ra lệnh bằng tốc độ cực nhan - “Đổ xi măng đi, đổ hết!”, “Đêm nay phải đuổi ra, tôi uống rượu xong sẽ đến ngay!”, “Thiếu sơn? Nước sơn pha đủ để quét ba nghìn mét vuông rồi anh còn bảo với tôi là thiếu? Anh quét đi đâu rồi? Anh!”...

Ngay cả tham dự tiệc cưới cũng có nhiều chuyện nghiệp vụ phải xử lý, có thể thấy bình thường Trầm Hạo cũng không dễ dàng.

Trước đây, Trương Tư Nghị thấy cậu ta kiếm tiền quá nhanh, còn tưởng biết đâu cậu ta làm một số chuyện đầu cơ trục lợi, nhưng hôm nay cậu đã thay đổi cách nghĩ.

So với Trầm Hạo không thích học hành và ham chơi ngày xưa, Trầm Hạo bây giờ thật sự thay đổi rất nhiều. Cậu ta trưởng thành, chín chắn cẩn trọng, có quyết đoán và ý chí. Cậu ta nói cậu ta thu nhập hàng triệu mỗi năm, nhưng tiền cậu ta kiếm được không dễ dàng giống như lời cậu ta nói, ít nhất vào lúc này, Trương Tư Nghị cảm nhận được sự cố gắng của cậu ta.

Hạ Trình Thiên nhìn về phía Trương Tư Nghị, nói: “Tư Tư, em xem chuột con phát triển rất tốt, hai người các em đều theo nghiệp xây dựng, mặc dù có sự khác biệt, trước đây không nghĩ cùng nhau hợp tác làm gì đó sao?” Đúng lúc Trầm Hạo nói chuyện điện thoại xong, Hạ Trình Thiên liếc mắt nhìn cậu ta nói, “Chuột con, có phải em phát đạt rồi liền quên mất anh em? Em đeo vàng bạc lái BMW còn cậu ấy ở Hải Thành hít bụi.”

Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó cậu thảm hại đến mức thế rồi sao! (= 皿 =)

Trầm Hạo kêu oan: “Hai tháng trước cậu ấy quay về Hải Thành, em từng hỏi cậu ấy rồi, bọn em mặc chung một chiếc quần lớn lên, nếu em phát tài em có thể quên cậu ấy được sao? Hơn nữa từ nhỏ thành tích học tập của cậu ấy tốt hơn em, em đã sớm muốn chúng em hợp tác làm việc, nhưng cậu ấy nói cậu ấy muốn lăn lộn ở Hải Thành, em thấy có mà cậu ấy chướng mắt em!”

Trầm Hạo bây giờ lại đổ lỗi cho cậu...

Trương Tư Nghị phản đối: “Tôi sao lại chướng mắt cậu được, nhưng chuyên ngành tôi học thật sự không cùng một hướng với công việc của cậu, cho dù tôi theo cậu, tôi vẫn phải học lại từ đầu.”

Hạ Trình Thiên uống một ngụm rượu, chân thành khuyên nhủ: “Tư Tư, tiền lương em thấp quá, anh thật tình khuyên em đừng làm nữa, thời gian em học đại học đối với toàn bộ quãng đời sự nghiệp của em mà nói thì chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi” Anh bấm đốt ngón tay, nói, “Cho dù đổi nghề cũng chẳng sao cả, em có trí tuệ, sao lại không học hỏi từ đầu được? Làm thuê cho người khác thì muôn đời không phất lên nổi, muốn kiếm tiền phải tự mình làm chủ, hiện tại em có cơ hội tốt như vậy, phải nắm chặt mới đúng, thanh xuân của con người là thứ quý giá nhất, em không có nhiều thời gian để lãng phí đâu.”

Trương Tư Nghị đương nhiên hiểu Hạ Trình Thiên mượn chuyện của Trầm Hạo ẩn ý cái gì, đây là còn đang nhắc nhở cậu đừng quên chuyện trước đó họ từng nói.

Trương Tư Nghị rối rắm một lúc, nói: “Nhưng bây giờ em vẫn còn rất thích làm thiết kế kiến trúc.”

“Thích?” Hạ Trình Thiên giống như nghe được một mẩu truyện cười, châm biếm nói: “Thích thì có thể kiếm cơm ăn sao? Chi phí sinh hoạt ở Hải Thành đắt đỏ thế nào chẳng lẽ anh không biết, tiền lương của em sau khi trừ đi tiền thuê nhà thì còn lại bao nhiêu? Em định cả đời thuê phòng ở à? Hay là vài năm nữa lại ỉu xìu trở về quê?”

Trương Tư Nghị cứng họng không trả lời được, trong khi cậu đang lưỡng lự, đột nhiên nhớ đến lời khuyên ngày hôm qua của ba Cố dành cho cậu - Giá trị của con không phụ thuộc vào bao nhiêu tiền người khác trả cho con ngày hôm nay.

Trong chớp mắt, Trương Tư Nghị bình tĩnh hơn rất nhiều, đích thực, thu nhập thấp vẫn đang là một vấn đề lớn, điều kiện của Hạ Trình Thiên khiến cậu lung lay.

Tuy nhiên, đặt tay lên ngực tự hỏi, truy cầu mà cậu muốn, chỉ là tiền thôi sao?

Khi Phó Tín Huy mê man tinh thần sa sút cũng từng hỏi cậu câu hỏi tương tự - Nếu có một ngày cậu có đủ tiền tiêu xài rồi, không còn muốn theo đuổi tiền bạc nữa, vậy cậu định thế nào?

Trong sáu tháng vừa qua, sự nhiệt tình đối với kiến trúc - từng bị mài mòn bởi quãng thời gian vất vả ở trường học và thất bại trong quá trình tìm việc - của Trương Tư Nghị đã chậm rãi khôi phục dưới sự dẫn dắt của Cố Tiêu. Gần đây, trái tim của cậu dường như lại dấy lên ngọn lửa tình yêu xây dựng, đặc biệt là những lời ba Cố nói với cậu trước đó gần như đã cho cậu một liều thuốc tinh thần mạnh mẽ.

Cái cậu muốn là cảm giác thành tựu dâng lên sâu trong nội tâm mỗi lần hoàn thành xong một bản vẽ.

Cái cậu muốn là cảm giác cố gắng làm việc chăm chỉ với những người có cùng chí hướng.

Cái cậu muốn là cảm giác vui sướng khi được thông qua và công nhận thiết kế mà cậu đã cống hiến hết mình.

Cậu còn muốn mạnh mẽ hơn.

Muốn - sóng vai đứng bên cạnh Cố Tiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc