TRỞ THÀNH DÌ NHỎ CỦA PHÁO HÔI THIÊN TÀI

Vài phút sau, ba lớn một nhỏ ngồi xổm ven đường, ở giữa là một cái đệm rất dày lót bình hoa cổ, ba người lớn hai mặt nhìn nhau, chỉ có một tiểu đậu đinh nghiêm túc ngồi gần nhìn chằm chằm cái lọ.

Đứa nhỏ còn duỗi ngón út sờ tới sờ lui, Hạ Miên nhớ lúc trước cậu nhóc xem xấp tranh đồ cổ sẽ đấu giá cũng như vậy.

Cô tưởng trẻ con chơi chơi, thì ra thật sự nhỡ kỹ sao?

Hạ Miên nhìn bạn nhỏ mà hâm mộ, chia cho mình chút đầu óc này có phải tốt hơn không.

Một lát sau, Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Miên, "Dì nhỏ, đế bình."

Hạ Miên hơi xấu hổ quay sang người đàn ông, "Phiền anh để thằng bé xem đế bình."

Tuy đây là thao tác bình thường, nhưng làm thế nào người xem cũng thấy là lạ, có lẽ nãy giờ đây là người đầu tiên tỏ hứng thú với cái bình.

Người đàn ông không nói gì, cầm bình lên lộ ra phần đế cho Tiểu Phong nhìn kỹ một lúc, chắc muốn coi ngựa chết thành ngựa sống để chạy chữa.


Có thể vì cảm thấy thú vị, mấy ông chủ của cửa hàng đồ cổ bên cạnh vây lại xem náo nhiệt.

"Chuyên gia nhỏ, nhìn ra chưa? Có phải đồ thật không nào?"

Tiểu Phong thấy nhiều người xa lạ như vậy hoảng sợ, nhanh chân nhào vào lòng Hạ Miên.

Mọi người chỉ thấy đứa nhỏ đáng yêu nên nổi hứng trêu đùa, thấy vậy cười ha hả cho qua.

Ông chủ hàng đồ sứ cổ nói, "Cô gái à, đừng để bị lừa. Nếu cái bình này là thật thì giá trị không nhỏ đâu, đáng lẽ cậu ta phải mang nó đi mời chuyên gia giám định, hoặc bán đấu giá chứ, sao có thể đứng đây ăn nói bừa bãi đẩy mạnh tiêu thụ được."

"Tôi chỉ đi qua thôi!" Người đàn ông vội vàng giải thích, "Là chuyên gia cần một tuần để giám định, còn bên đấu giá nhanh nhất cũng phải một tháng sau, tôi không chờ được."

Giọng điệu anh ta rất nôn nóng, "Nhất định hôm nay phải có tiền, ngày mai chú tôi phải làm phẫu thuật rồi, viện phí bắt buộc nộp trong hôm nay."


Hạ Miên: ...

Khó trách chẳng ai tin anh ta, thật sự rất giống kịch bản của mấy tên lừa đảo.

Nhưng Hạ Miên để ý anh ta có nhắc đến chú mình, nếu là lừa đảo thật, bố mẹ, vợ con, bất luận thân phận nào cũng có sức thuyết phục hơn nhiều, vậy tại sao anh ta lại nhắc đến chú?

Tiểu Phong theo bản năng ôm chặt cổ Hạ Miên, cậu không hiểu cuộc thảo luận mồm năm miệng mười của người lớn, chỉ nhỏ giọng nói với Hạ Miên, "Đồ cổ."

Xem ra đã nhận định cái bình này, Hạ Miên hơi do dự, hiếm khi thằng bé chịu mở lời muốn một món đồ.

Người đàn ông kia nhìn thấy biểu cảm của Hạ Miên, phảng phất như bắt được cọng rơm cuối cùng, cắn chặt răng nói, "Cho tôi một vạn, một vạn là được, không thể bớt thêm."

"Đó chưa gì đã giảm một nửa rồi." Có ông chủ cười khểnh, "Còn nói không phải lừa đảo, đồ cổ thật ai chịu bán như vậy."


"Đúng thế, cô gái đừng để bị lừa, cậu ta thấy mấy người dễ lừa đấy, một vạn kia thà vào chỗ chúng tôi mua hàng thật, không hơn tiền bảo hiểm đâu."

Người đàn ông không ngờ bản thân cùng đường bí lối giãy giụa ngược lại khiến mọi chuyện trở nên không ổn.

Anh ta như vò đầu bứt tai như con thú sa bẫy, ngẩng đầu nhìn Hạ Miên, "Cô gái à, đây là đồ thật."

"Nếu không tin, vậy coi như tôi cầm chiếc bình này ở chỗ cô, tôi sẽ cung cấp địa chỉ và toàn bộ thông tin cá nhân, đợi khi có tiền rồi sẽ đến đến chuộc lại bình, trả nhiều hơn một ít cũng được, bảo đảm không để cô có hại."

"Ơ cái cậu này buồn cười thật, giờ còn chẳng biết cái bình này có phải thật không, dựa vào cái gì người ta phải đưa nhiều tiền như vậy." Có ông chủ nói, "Cho dù thông tin cá nhân của cậu có là thật, thế chẳng phải khiến người ta ngày nào cũng phải chạy theo đòi nợ sao?"
Cho dù anh ta có nói gì, làm gì cũng giống lừa đảo.

Người đàn ông hung hăng nhắm mắt, há miệng thở d*c như muốn phản bác, cuối cùng chỉ có thể suy sụp gục đầu, không nói một lời cúi người cẩn thận gói bình lại, chuẩn bị rời đi.

Hạ Miên phảng phất như thấy được sợi dây căng thẳng trên người anh ta, chỉ cần một cọng rơm cứu mạng thôi liền áp đảo được.

Không khí khá trầm mặc, Hạ Miên cảm thấy tay mình căng lên, nhìn lông mày Tiểu Phong không tự giác nhíu lại, biểu cảm khổ sở như sắp khóc.

Hạ Miên sờ đầu cậu, ngẩng đầu gọi người đàn ông sắp bỏ đi, "Tiên sinh!"

Động tác người đàn ông dừng lại, trên mặt là biểu cảm lạ lùng, giống như rất muốn ôm kỳ vọng nhưng lại sợ tuyệt vọng lần nữa, cương mặt đáp, "Chuyện gì?"

"Tôi cũng không phải loại coi tiền như rác, nếu tạm thời không xác định được bình này thật hay giả, vậy cho tôi xác nhận chuyện khác trước." Hạ Miên hỏi, "Chú của anh bị bệnh gì? Ở bệnh viện nào?"
Rốt cuộc ánh mắt ảm đạm của người đàn ông cũng sáng lên, gấp gáp nói, "Ở, ở bệnh viện Yến đại, tôi có thể dẫn mấy người qua, nếu không tin, đến lúc đó cô không cần đưa tiền cho tôi, nộp thẳng cho bệnh viện là được!"

"Tôi thật sự không phải lừa đảo!"

Hạ Miên và Ninh Thiều Vận liếc nhau, thật đúng trùng hợp ha.

Ông chủ cửa hàng đứng một bên lại nhắc nhở, "Cô gái, người bệnh thì có thể là thật, nhưng cái bình kia càng giống giả hơn, loại người cùng đường bí lối không còn gì để mất này, mấy cô vẫn nên cẩn thận chút."

Hạ Miên biết ý tốt của ông ấy, cười đáp, "Cảm ơn ông chủ nhắc nhở, bọn cháu sẽ cẩn thận, vừa khéo nhà cháu có người làm ở bệnh viện Yến đại, nhờ anh ấy qua xem là được."

Ông chủ lắc đầu thở dài, "Ôi cô gái lương thiện."
Khi nhìn về người đàn ông, họ hơi hé miệng nhưng rồi không nói thêm lời khó nghe nữa, hiển nhiên cũng nhận ra việc người nhà anh ta bị bệnh có thể là thật.

Chỉ thở dài một câu, "Khi mọi người gặp khó khăn, chỉ cần đừng bỏ qua lương tâm của bạn."

Người đàn ông không đáp, giờ anh ta chỉ quan tâm cô gái trước mặt có mua bình hay không, tất cả chuyện khác không cần để ý.

Mấy người gọi một chiếc taxi thẳng đến bệnh viện Yến đại.

Trên xe anh ta trình bày đại khái tình huống của mình.

Tên Diêm Bội Chương, là nông dân vùng ngoại thành thành phố Yến, người mắc bệnh là chú anh ta, nói đúng hơn là ba nuôi.

Bảy tuổi ba ruột qua đời, mẹ tái giá, lúc bà nội muốn bán cháu đi thì kịp thời trốn ra, đói ngất ở ven đường, được Phạm Hoài Nhân chuyên nhặt ve chai mang về nhận nuôi, đến nay đã sắp hai mươi năm.
Một năm trước Phạm Hoài Nhân vì lao động quá độ mà phổi có vấn đề, ốm đau nằm trên giường.

Vốn tưởng tĩnh dưỡng từ từ là tốt lên, nào ngờ một tháng trước đột nhiên chuyển biến xấu thành u, yêu cầu nhân lúc cơ thể Phạm Hoài Nhân còn tốt nhanh chóng làm phẫu thuật.

"Nếu đã quyết định phẫu thuật một tháng trước," Ninh Thiều Vận dịu dàng nói, "Thì viện phí phải đủ rồi mới đúng." Cái bình này hoàn toàn có thể bán trước một tháng.

Diêm Bội Chương hiểu ý bên ngoài, anh ta giải thích, "Chú cảm thấy mình không ổn nên mới giao cho tôi cái bình này, mới đưa thôi."

"Thật ra tiền nong vốn đã lo xong rồi." Lúc Diêm Bội Chương nói đến đây hai mắt đỏ bừng, bộ dáng chỉ hận không thể uống máu nhai thịt kẻ thù, "Kết quả bị lấy mất..."

Hạ Miên nhíu mày, loại cướp tiền cứu mạng này thật sự nên bắt lại đánh chết.
"Ngày mai phải phẫu thuật, hôm nay là hạn cuối cùng phải nộp tiền." Trong mắt Diêm Bội Chương lộ ra sự khẩn cầu, "Nếu hai người cảm thấy đây là giả không muốn mua, tôi, vậy tôi làm việc cho nhà các người."

"Tôi có bằng cấp hai, có sức khỏe, chỉ cần cho ngụm ăn là được, đến khi nào trả xong số tiền mới thả ra cũng không sao."

Hạ Miên gần như lập tức nghĩ đến bên xưởng Hạ Văn Nguyệt, nếu lời người này nói là thật, có lẽ thật sự thích hợp.

Đương nhiên không liên quan đến cọc giao dịch này, chỉ cảm thấy nhân phẩm người này không tồi thôi.

Cô sờ Tiểu Phong ngoan ngoãn nằm trong tay mình, "Yên tâm, chỉ cần anh nói thật, bình đó tôi mua."

Tiểu Phong nghe xong đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc.

Hạ Miên nhẹ nhàng cười, bạn nhỏ nhớ rõ chuyện này như vậy, tình cảm lại phong phú như thế, cô không muốn đến khi thằng bé lớn lên hiểu chuyện, mỗi lần nhớ lại đều trở thành tiếc khó tan.
Đương nhiên, cô cũng vậy.

Vì một tương lai hai người sống yên tâm thoải mái, dù thế nào cũng phải đi một chuyến này.

Diêm Bội Chương kích động, đôi mắt hồng hồng nói năng lộn xộn đáp, "Cảm ơn, cảm ơn cô, tôi, lời tôi nói đều là thật, chú tôi cần phải phẫu thuật, mà cái bình kia cũng là thật, chú tôi nói đó là đồ gia truyền."

Hạ Miên hơi dở khóc dở cười, thật sự muốn khuyên anh ta bớt tranh cãi lại, vì càng nói càng giống lừa đảo.

Đến bệnh viện rồi, Ninh Thiều Vận trực tiếp đi tìm Ninh Thiều Bạch hỏi thăm tình huống, Hạ Miên theo Diêm Bội Chương thẳng tiến phòng bệnh của Phạm Hoài Nhân.

Vì tránh để ông nghi ngờ, Hạ Miên và Tiểu Phong không vào, đứng ngoài cửa xem.

Ông lão nằm trên giường bệnh tóc đã bạc đầu, gần như gầy như que củi, nhìn qua khoảng sáu bảy mươi, gọi chú không bằng xưng ông thì đúng hơn.
Ông đã tỉnh, sau khi nhìn thấy Diêm Bội Chương thì mỉm cười, "Tiểu Chương, về rồi đó hả?"

Gương mặt theo đó vàng như nến kia, vô cớ khiến lòng người chua xót.

Diêm Bội Chương nỗ lực để biểu cảm của mình không sầu khổ, "Chú, hôm nay thế nào, khó chịu không ạ?"

Đương nhiên Phạm Hoài Nhân đáp mọi thứ đều tốt.

Tuy nhiên người nhà của bạn cùng phòng giường bên lại bán đứng ông, "Tốt cái gì mà tốt, một ngày không ăn không uống sao mà tốt được? Tiểu Diêm à, cả ngày nay cháu làm gì thế? Không có anh Phạm ở đây, cháu cũng không tới, chú cháu đi nhà xí cũng chẳng nổi kia kìa..."

"Khụ khụ khụ!" Bạn cùng phòng ngồi trên giường bắt đầu ho khan, vị người nhà kia cũng không rảnh quở trách Diêm Bội Chương nữa, vội vàng nhuận khí, "Ba, có chỗ nào không thoải mái sao? Uống nước nhé?"
Bên này sắc mặt Diêm Bội Chương đã thay đổi, "Chú, không phải con mang cơm cho chú rồi à? Sao lại không ăn vậy?"

Phạm Hoài Nhân vội vàng trả lời, "Là ăn không vào."

"Ăn không vào cũng phải ăn." Diêm Bội Chương sốt ruột, "Ngày mai phải thuật rồi, bác sĩ nói cơ thể phải nằm trong trạng thái tốt nhất mới được."

Phạm Hoài Nhân muốn nói lại thôi, dường như Diêm Bội Chương biết ông định nói gì, "Không cần lo lắng vấn đề tiền nong, con đã có cách, chú phải sống thật tốt." Nói tới đây, giọng anh ta nghẹn ngào, "Sống tốt ở với con được không, con chỉ còn một mình chú thôi."

Hai mắt Phạm Hoài Nhân đong đầy nước, cuối cùng thở dài một hơi, ngoan ngoãn để con nuôi dẫn đi WC.

Bọn họ vừa rời đi, ông lão giường bên kia lập tức dừng ho lụ khụ, tức giận mắng con gái mình, "Đại Mai con đúng là cái hay không nói, toàn nói cái dở."
"Ôi ba không sao cả, làm con sợ muốn chết." Đại Mai tủi thân, "Con nói sai chỗ nào, chú Phạm bệnh thành như vậy, không phải đều do anh Phạm và Tiểu Diêm thay phiên nhau chăm sóc à..."

Ông thở một hơi thật dài đáp, "Hôm ấy con không ở đây, Tiểu Phạm ngại bỏ tiền không đồng ý cho ông Phạm phẫu thuật, ẫm ĩ với Tiểu Diêm một trận lớn."

"Nghe nói mấy ngày trước Tiểu Diêm mới bán nhà, chắp vá lung tung khó khăn lắm gom đủ viện phí, kết quả trước ngày đi nộp thì bị Tiểu Phạm lấy mất."

"Giờ con nhắc đến Tiểu Phạm, chẳng phải cầm dao đâm vào lòng người ta à!"

"Anh Phạm? Phạm Bội Du á?" Đại Mai không thể tin được, "Phạm Bội Du mới là con ruột của chú Phạm mà nhỉ? Đã không cho đóng tiền phẫu thuật, Tiểu Diêm cầm tiền đến nộp thay còn cướp mất?!"

"Trời ơi," Đại Mai cũng không biết phải hình dung thế nào, "Đây, thật quá táng tận lương tâm? Con ruột lại không bằng con nuôi ư?"
Hóa ra người lấy tiền lại chính là con trai ruột của Phạm Hoài Nhân? Bảo sao ban nãy bộ dáng của Diêm Bội Chương lại hận muốn ăn thịt người khác như vậy, hóa ra bị chính người thân phản bội mới khiến người ta tuyệt vọng nhất.

Có thể Phạm Hoài Nhân sớm biết điều này, dù là để an bài hậu sự hay gieo hy vọng cho Diêm Bội Chương, đều đưa bình cổ cho cậu ta.

Kết quả Diêm Bội Chương lập tức dùng nó làm viện phí.

Hiện giờ Hạ Miên thật sự cảm thấy, Diêm Bội Chương không hề dễ dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc