TRỞ THÀNH DÌ NHỎ CỦA PHÁO HÔI THIÊN TÀI

Cuối cùng Hạ Miên vẫn giao bình hoa cổ cho Ninh Thiều Bạch bảo quản, cô thật sự không biết mang nó về phải nói với Hạ Văn Nguyệt thế nào.

Hơn nữa tha thứ cho con người này chưa hiểu sự đời, đồ vật quý giá như vậy đặt ở đâu cũng không yên tâm, có khi còn chẳng ngủ nổi.

Vậy nên sau khi nghe Ninh Thiều Vận nói Ninh Thiều Bạch có một gian chuyên chứa mấy đồ cổ, hai mắt Hạ Miên lập tức tỏa sáng.

"Bác sĩ Ninh, anh là thiên sứ được trời cao phái xuống để cứu vớt tôi đúng không? Lần nào cũng có thể đưa than ngày tuyết*!"

(P/s: Ý chỉ ra tay giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn, hoạn nạn)

Ninh Thiều Bạch ghét bỏ nói, "Tôi lại cảm thấy cô được trời cao phái xuống để tra tấn tôi mới đúng đấy, lần nào cũng có thể bày thêm việc."

Hạ Miên mắt điếc tai ngơ, vui vẻ nói với Tiểu Phong, "Để bình hoa của con ở nhà chú Ninh nha? Ở nhà mình dì Tuệ Trúc chạy tới chạy lui, nhỡ làm vỡ đau lòng muốn chết, trong nhà chú Ninh có nơi chuyên bảo quản đồ cổ."


"Chú Ninh của con thật tốt quá, mau cảm ơn đi."

Ánh mắt Tiểu Phong sáng chói nhìn Ninh Thiều Bạch, giọng sữa cực ngọt ngào, "Cảm ơn chú ạ."

Ninh Thiều Bạch: ...

Lần này không cần phải dặn nhỏ với Tiểu Phong nữa, cho dù Tiểu Phong có nói bọn họ cầm hai vạn đi mua đồ cổ, Hạ Văn Nguyệt cũng chỉ nghĩ thằng bé đang đùa thôi.

Thật tốt, không phải dạy hư trẻ nhỏ.

Ngoài miệng thì Ninh Thiều Bạch ghét bỏ, nhưng cơ thể lại rất thành thật, không chỉ giúp cô bảo quản bình, còn nhân tiện giám định hộ luôn.

Vì từ thứ hai đến thứ sáu Hạ Miên kín lịch học, chiều thứ bảy nghỉ về nhà Ninh Thiều Bạch mới gọi sang.

Hạ Miên nhìn bình sứ đẹp đẽ như được cải tiến*, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán, "Thì ra nó vốn đẹp thế này sao? Không hổ là đồ Hoàng Gia ngự dụng, vẻ lộng lẫy bắn ra bốn phía, rực rỡ sáng ngời..."


(P/s: Gốc là thành ngữ "súng bắn chim thay bằng đại bác" - 鸟枪换炮)

Ninh Thiều Bạch hơi không nhìn nổi, "Chẳng phải chỉ đổi vải bông rách kia thành cái hộp thôi à, sao lần trước không thấy cô ngạc nhiên như vậy."

"Hừm ~" Hạ Miên không tán đồng đáp, "Lần trước xuất phát từ sự kính sợ với hai vạn, lần này là sự tôn trọng đồ cổ, đương nhiên không thể giống nhau."

Ninh Thiều Bạch hừ cười, "Chẳng lẽ không phải xuất phát từ tôn trọng mười vạn?"

Hạ Miên cứng lại, "Sao anh có thể nghĩ người ta tục tằng như vậy?!"

Mới nói xong vẻ mặt cô lại đau thịt, "Có phải tôi nên đưa cho Diêm Bội Chương thêm tám vạn không? Thật ra nếu anh ta báo giá tôi sẽ trả, vậy là thanh toán xong rồi nhỉ?"

"Nhặt của hời vốn vậy sao... cái này phải giám định xong mới biết, nhỡ là giả thì tôi cũng phải ngậm bồ hòn yên lặng ăn?"


Ninh Thiều Bạch nhìn sắc mặt bối rối đổi tới đổi lui, đáy mắt hiện lên ý cười.

Quả nhiên vài phút sau đã thấy cô hi hi thò qua, "Bác sĩ Ninh, hôm nay ngân hàng hết giờ cả rồi, không thể hẹn lấy tiền trước, ngày mai cho tôi mượn thẻ chút nha, giống lần trước, sẽ chuyển lại cho anh ngay."

Ninh Thiều Bạch không nhịn được trêu chọc, "Cô không nhiều tiền lắm nhỉ?"

Quả nhiên vẻ mặt Hạ Miên đau xót, "Thì ai bảo có đâu, giờ phải tiêu mất một nửa... không được, không nghĩ nữa." Hạ Miên che ngực nói, "Trái tim này đau lắm."

Ninh Thiều Bạch cười, "Không cần đưa tám vạn, đấu giá vốn luôn cao hơn so với giá thị trường, hơn nữa nhà đấu giá luôn đông, anh ta lại cần gấp, khoảng sáu bảy vạn đã không tồi rồi."

Ánh mắt Hạ Miên sáng lên, "Ý anh là tôi thêm đưa bốn vạn cũng được?"
Ninh Thiều Bạch gật đầu nói tiếp, "Thật ra với giá cả của bình tiền triều cũng coi như hời."

"Màu men này là kỹ thuật độc nhất được Hoàng Gia triều đại trước sử dụng, kỹ thuật thủ công đỉnh cao, cực kỳ có giá trị sưu tập, giá trị không gian sau này tuyệt đối không nhỏ."

"Ha ha, thật ư?" Tâm trạng Hạ Miên lập tức thoải mái, "Nếu đại lão đã nói vậy, tôi sẽ coi nó như ngọn núi vàng, làm ơn giữ giúp tôi nha."

Ninh Thiều Bạch lười biếng đáp, "Tôi vẫn nhớ cô bảo sẽ tri ân báo đáp nhỉ?"

Hạ Miên lập tức cảnh giác, "Ngoại trừ gϊếŧ người phóng hỏa, hành vi phạm tội vi phạm pháp luật."

Ninh Thiều Bạch gõ đầu cô một cái, "Cứ nhớ cho kỹ là được."

Hạ Miên cười hắc hắc, "Con người tôi trí nhớ không tốt lắm."

Ninh Thiều Bạch như biết rõ đức hạnh cô, nheo mắt dịu dàng đáp, "Không sao, tôi nhớ rõ."
Hạ Miên không khỏi meo meo, "Anh muốn tôi làm gì, bật mí chút đi?"

Ninh Thiều Bạch bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười sáng lạn, "Tôi thích tích cóp lại dần dần."

Hạ Miên càng sợ...

Sáng hôm sau Hạ Miên dẫn Tiểu Phong theo Ninh Thiều Bạch đến ngân hàng lấy tiền, vốn định lấy bốn vạn, kết quả Hạ Miên đột ngột thay đổi, "Nhà họ có người bị bệnh, số bốn trông không cát lợi lắm*, hay năm vạn đi."

(P/s: cách đọc số 4 trong tiếng Hán có cùng phiên âm chữ "tử" - nghĩa là chết.)

Ninh Thiều Bạch hiểu rõ nhướng mày, giám đốc ngân hàng nhìn cô mỉm cười, "Ninh tiên sinh vốn điền năm vạn."

Hạ Miên vội vàng khen, "Quả nhiên bác sĩ Ninh phòng ngừa chu đáo, mưu tính sâu xa."

Ninh Thiều Bạch hoàn toàn miễn dịch.

Đến bệnh viện, Ninh Thiều Bạch vào văn phòng, Hạ Miên dắt Tiểu Phong đến thẳng tầng 3 phòng chăm sóc đặc biệt.
Phạm Hoài Nhân tiến hành phẫu thuật đúng lúc, nghe nói rất thuận lợi, phải ở lại bệnh viên quan sát thêm một tuần nữa, giờ vẫn chưa ra.

Có thể Diêm Bội Chương vẫn thủ ở đó, Hạ Miên không sợ không tìm được người.

Tầng 3, Hạ Miên phát hiện trong phòng bệnh không chỉ có một người, ngoài Diêm Bội Chương vẫn còn người đàn ông trung niên sắp 50, nhưng vì đứng nghiêng nên không thấy rõ diện mạo, chỉ nhìn ra làn da ngăm đen thô ráp, hơi khom người.

Hạ Miên đang nghĩ xem là ai, đã nghe thấy hai y tá ở trạm lần trước khe khẽ nói nhỏ, "Phạm Bội Du lại mang cơm cho Diêm Bội Chương à."

"Cũng không biết hôm nay có cãi nhau to không."

Hạ Miên hơi sửng sốt, ngoài ý muốn nhìn về phía người đàn ông kia, đó là Phạm Bội Du? Sao hắn vẫn còn mặt mũi xuất hiện ở đây?

Đang định hỏi y tá chút tình huống, người đàn ông kia đã đưa hộp cơm cho Diêm Bội Chương, "Ăn chút đồ trước đi, chị dâu em làm đấy, ăn xong rồi nghỉ để anh trông cho, bằng không cơ thể suy sụp mất."
Diêm Bội Chương hoàn toàn không để ý đến hắn, xoay người coi đối phương như không khí, đương nhiên cũng không ăn cơm.

Hạ Miên thật sự tò mò, nghe y tá bên cạnh tám chuyện không khỏi xen vào, "Kia là Phạm Bội Du à? Không phải Phạm Bội Du lấy tiền phẫu thuật của ông ấy rồi chạy hả? Sao giờ lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Đó là Phạm Bội Du," một y tá hơi lớn tuổi thở dài, "Cũng không phải chạy, chỉ không muốn để ba mình phẫu thuật thôi."

"Phẫu thuật xong cùng lắm sống thêm được hai năm, có lẽ cảm thấy không đáng, dù sao sau này bọn họ còn phải sống nữa mà."

Đây là sự lựa chọn của rất nhiều gia đình có người thân bệnh nặng, người trưởng thành làm việc vốn không tránh được phải tính chỗ lợi chỗ hại.

"Nhưng ngày ông Phạm phẫu thuật chú ta cũng tới, đứng bên ngoài trông cả ngày, rất quan tâm."
Hạ Miên không biết phải hình dung cảm xúc bây giờ thế nào, "Thế Diêm Bội Chương thấy..."

"Có đánh nhau." Y tá lắc đầu thở dài, "Chả biết nói chuyện này kiểu gì nữa..."

"Diêm Bội Chương, đủ rồi đấy!" Bên phía người đàn ông đột nhiên to tiếng, thở hổn hển giận quát, "Chỉ mỗi em là con của ba, còn anh thì không phải hả?"

"Thời gian ba nuôi anh nhiều hơn! Ông ấy bỏ biết bao tâm huyết lên cơ thể này! Đến tên của em còn đặt theo anh đấy!"

"Em còn từng có cha mẹ, anh mới là đứa ba dọn phân dọn nướƈ ŧıểυ nuôi lớn! Chẳng lẽ lại không muốn ông sống à?!"

Phạm Bội Du nói tới đây, ngồi xổm xuống đất che mặt nức nở, "Điều anh hy vọng nhất là ba sống lâu trăm tuổi!"

Diêm Bội Chương lạnh lùng, "Vậy mà anh vẫn mang tiền cứu mạng đi."

"Đó là tiền cứu ba, cũng là tiền đòi mạng em!" Phạm Bội Du thở hổn hển, "Em bán nhà anh không nói, nhưng lại đi vay nặng lãi, có biết mượn một tháng không trả được phải bán mạng cho bọn chúng cả đời không!"
"Anh muốn ba sống, nhưng ba phải sống thanh thản ổn định!" Phạm Bội Du phẫn nộ, "Bán nhà anh không nói, nhưng em vay nặng lãi, em không biết ba sợ những người đó thế nào à?"

"Hắc Tử thôn bên cạnh vì nợ bọn vay nặng lãi mà chúng tìm đến nhà, ngày cậu ta bị chặt ngón tay anh chứng kiến, một người đàn ông như anh còn sợ đến mức gặp ác mộng cả đêm!"

"Nếu biết tiền phẫu thuật từ đó mà ra, em nghĩ ba có yên tâm dưỡng bệnh ư?"

"Em cũng biết người cả đời này ông không bỏ được chính là chúng ta, vậy em muốn ba thấy mình vì ông mà hủy hoại cả cuộc đời sau này sao?"

Nói đến đây, rốt cuộc Phạm Bội Du không nhịn được nữa khóc lên, "Đúng vậy, chỉ mỗi em là đứa có hiếu thôi, còn anh mày là thằng súc sinh không bằng heo chó!"

"Đáng ra anh không nên quản, đợi ba đi rồi, cả đời sau em bị những người đó đuổi theo đòi nợ cũng đáng!"
"..."

Phạm Bội Du đứng trên bờ vực suy sụp, sau đó bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm:

"Anh hỏi qua bác sĩ rồi, sau khi phẫu thuật xong ba còn phải trị liệu bằng hóa chất, đau hơn cách truyền thống nhiều, ba sẽ khổ cả đời, anh chỉ muốn ông ăn ngon uống tốt an ổn sống hai tháng còn lại..."

Người đàn ông trung niên khóc lóc kể ra lý do, nói là thuyết phục người khác không bằng đang tự thuyết phục chính mình còn hơn, "Như vậy lúc ba ra đi cũng có thể an tâm, ba đi rồi, chúng ta còn phải sống, phải sống thật tốt..."

"Aizz..." y tá bên cạnh lên tiếng, "Có lẽ Phạm Bội Du cũng không chịu nổi, lúc trước tóc chú ấy đen tuyền, nửa tháng nay ít nhất đã bạc mất một nửa."

Hạ Miên mới nghĩ đến, hình như Phạm Bội Du lớn hơn Diêm Bội Chương bảy tám tuổi, chắc chưa đến bốn mươi, nhưng lúc này nhìn như sắp sang đầu năm.
Bên kia Phạm Bội Du khóc xong rồi, đứng lên hung hăng nhét hộp cơm vào lòng Diêm Bội Chương, "Em thích thì ăn không ăn thì đổ, vừa khéo bệnh rồi vào nằm với ba luôn!"

"Dù gì anh cũng là súc sinh, không quản nữa."

Diêm Bội Chương ôm hộp cơm, há miệng nhưng lại không thể nói được câu nào.

Hạ Miên âm thầm thở dài, định để lát nữa qua xem sau, không ngờ Diêm Bội Chương đã nhanh mắt nhìn thấy mình, "Hạ tiểu thư?"

Hạ Miên đành phải đứng lại, "Cứ gọi tôi là Hạ Miên, anh Diêm, chú Phạm đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Diêm Bội Chương lau mặt, nỗ lực để bản thân tươi cười, "Cuộc phẫu thuật rất thuận lợi, vẫn phải cảm ơn cô."

"Nhưng hiện giờ chú đang ở phòng hồi sức đặc biệt, không thể tùy tiện vào thăm." Anh ta có hơi ngượng ngùng đáp.

"Không sao cả," Hạ Miên đưa trái cây thăm viện cho anh ta, lại đẩy túi đựng tiền qua, trọng lượng của năm sáu vạn đại đoàn kết không hề nhẹ.
Diêm Bội Chương không rõ nguyên do, "Đây là..."

Hạ Miên đáp, "Kết quả giám định có rồi, là đồ thật. Tôi dựa theo giá thị trường trả thêm cho anh."

Diêm Bội Chương hơi sửng sốt, đột nhiên ngồi xổm xuống che mắt lại lẩm bẩm, "Thật tốt quá, thật tốt quá..." Hệt như lúc nào cũng có thể bật khóc.

Hạ Miên chớp mắt, rất nhanh đã nhận ra, tuy bề ngoài rất tự tin nhưng trong nội tâm anh ta vốn không dám khẳng định cái bình kia là thật, cùng đường cùng lối mới quyết định vất bỏ tất cả được ăn cả ngã về không.

Nhìn bộ dáng như trút được gánh nặng kia, đột nhiên Hạ Miên cảm thấy thật may mắn vì nó là thật, bằng không lương tâm của con người trung thực này sẽ day dứt cả đời.

Diêm Bội Chương đứng lên, trả túi tiền lại cho Hạ Miên, "Chúng tôi không lấy đâu, lúc trước cô không trả giá mà giúp đỡ đã là ơn lớn rồi."
Hạ Miên không nhận, "Chút tiền ấy ở chỗ tôi không tính là gì, tôi cầm cũng không yên tâm, các anh cứ giữ đi, coi như hôm nay chúng ta thanh toán sòng phẳng." Nói đến đây còn trêu đùa, "Sau này cái bình tăng giá rồi thì không liên quan đến mấy người nữa nhé."

Diêm Bội Chương vội vàng đáp, "Không đâu không đâu, giờ nó là của cô rồi."

Hạ Miên thầm than, quá thành thật.

Phạm Bội Du đứng một bên đã đi tới, đến gần Hạ Miên mới nhận ra trạng thái hắn giống với Diêm Bội Chương, hai mắt giăng đầy tơ máu, cô còn tưởng muốn nói gì, kết quả chẳng nói chẳng rằng đi thẳng đến quỳ xuống.

Hạ Miên ngơ một lát rồi nhanh chóng đỡ người, "Chú, chú làm gì vậy?"

Phạm Bội Du nghẹn ngào, "Cảm ơn, cảm ơn cô, cô chính là quý nhân nhà chúng tôi, đại ân đại đức này tôi nhớ cả đời!"
"Ôi chú đừng như vậy," Hạ Miên dùng sức kéo hắn, "Vốn chỉ trùng hợp gặp nhau thôi, mọi người không nợ gì cả."

Tiểu Phong sợ hãi ôm chặt lấy chân Hạ Miên, miệng nhỏ không tự giác mím lại, Hạ Miên nói, "Chú mau đứng lên đi ạ, dọa trẻ con sợ mất rồi."

Lúc này Phạm Bội Du mới từ từ đứng dậy, ánh mắt Hạ Miên dừng trên mái tóc từ xa trông hơi hoa râm kia, với khoảng cách này dễ dàng thấy bên mái và đỉnh đầu gần như bạc trắng...

Đôi khi nhìn người trưởng thành cân nhắc cái lợi cái hại thật lạnh nhạt vô tình, nhưng nó trước nay vốn không phải việc đơn giản.

Cho dù có dùng lý trí thuyết phục bản thân, nhưng để lấy đi tiền phẫu thuật đối với Phạm Bội Du mà nói không hề dễ dàng.

Hạ Miên lại thấy quá may mắn khi lúc ấy đã đi theo Diêm Bội Chương, một cái bình có thể cứu một gia đình, rất đáng giá.

Bình luận

Truyện đang đọc