Hạ Miên trào phúng nói, “Tôi bắt nạt Hiên Hiên khi nào? Thời điểm Hiên Hiên của mấy người uống sữa bò, ăn canh trứng, ăn thịt chỉ để Tiểu Phong đứng một bên ngửi, tại sao lại không nói nó đang bắt nạt Tiểu Phong?”
“Chẳng qua chỉ nhỏ hơn nửa tuổi mà thôi, Tiểu Phong bị mẹ kế dùng kim đâm miệng còn nhịn xuống không dám khóc, Hiên Hiên lại vì việc cỏn con này nháo nhào, con anh thì coi như bảo bối, còn Tiểu Phong bị ngược đãi là chuyện đương nhiên hả?”
“Trứng gà ở đằng kia, một bát canh trứng tốn nhiều thời gian lắm sao?” Hạ Miên cười lạnh, “Hại chết chị tôi, ngược đãi con của chị ấy, bây giờ còn bắt tôi làm đồ ăn cho con mấy người? Thật xin lỗi, tôi không khoan dung độ lượng như vậy! Hiên Hiên có cha có mẹ, Tiểu Phong lại chỉ có một dì nhỏ.”
Bác Lưu nghe vậy mở miệng, “Tiểu Trương à, không phải bác trách cháu đâu, Hạ Miên cũng chỉ là một đứa trẻ, con bé biết Hiểu Quyên đối đãi với Tiểu Phong như vậy sao có thể không tức giận? Cháu cứ nhắc mãi làm gì, quản vợ mình trước đi.”
Ngẫm lại cũng thấy chuyện này đúng là không liên quan tới đứa trẻ, vì thế nói, “Còn không phải chỉ là canh trứng thôi sao, Hiên Hiên tới đây, qua nhà bác Lưu ăn nha, dì Hạ Miên nấu một bát canh lớn đấy! Ngửi đã thấy thơm, mấy đứa có lộc ăn rồi, mau nín khóc.”
Nếu là ngày thường hai vợ chồng đương nhiên đồng ý, trong tòa nhà này 90% hộ gia đình đều là cán bộ lãnh đạo, bác Lưu có đứa con trai trẻ tuổi làm giám đốc bộ phận mua sắm, tiền đồ vô lượng.
Ngày thường Hoàng Hiểu Quyên dạy Hiên Hiên nịnh bợ Lưu gia, Hiên Hiên ở Lưu gia cũng ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng hôm nay nhà đang loạn, lại có Hạ Miên, bọn họ nào dám.
Nhưng ngụy trang chính là ngụy trang, lời nói và hành động mẫu mực của Hoàng Hiểu Quyên hiện ra rất đúng lúc, Hiên Hiên nghe bác Lưu lập tức chạy tới, hung hăng đẩy Hạ Miên, còn muốn đánh Tiểu Phong, “Hiên Hiên đi, nhưng không cho con hoang ngu ngốc theo đâu!”
Lần này Hạ Miên không trốn, nhưng mà thằng béo này muốn đánh tay Tiểu Phong, cô ngẩng đầu cười như không cười nhìn Trương Khải Minh, “Thì ra ngày thường các người coi Tiểu Phong là đứa ngốc.”
Trương Khải Minh nghe bác Lưu nói, trực tiếp túm lấy Hiên Hiên, hung hăng đánh một cái lên mông, lạnh giọng mắng, “Là ai dạy con?!”
Giọng nói so với lúc nãy rõ ràng không giống nhau, khiến Hạ Miên cùng bác Lưu giật nảy mình.
Hiên Hiên bị đánh ngốc, hậu tri hậu giác khóc lớn, Hoàng Hiểu Quyên đau lòng muốn hỏng, vội vàng tiến lên, “Đừng đánh, Khải Minh đừng đánh nữa, là em sai, về sau em nhất định dạy dỗ nó thật tốt!”
Trương Khải Minh tính tình rất tốt rống giận với Hoàng Hiểu Quyên, “Cô còn mặt mũi dám nói? Tôi không ngờ cô lại là người ác độc như vậy, không có tôi ở nhà liền ngược đãi thằng bé, tôi không bao giờ tin cô nữa, cút về nhà cô đi! Chúng ta ly hôn!”
Tấm tắc, diễn khá tốt nha.
Trong lòng Hạ Miên cười lạnh, nhưng bác Lưu hiển nhiên tin, người xưa từ trước đến nay có lỡ hủy miếu cũng không phá một cuộc hôn nhân, lập tức khuyên nhủ, “Không đến mức phải ly hôn đâu, Tiểu Trương cậu quản Tiểu Hoàng tốt là được rồi, bằng không cậu xem, chính con mình cũng bị dạy hư.”
Tới đây thuận thế nói, “Vậy hôm nay Hiên Hiên không qua nữa, hôm nào lại tới chơi nha.”
Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, Hạ Miên quay đầu, nhìn thấy Trương Khải Minh không giữ nổi sắc mặt âm ngoan, đáy mắt đều là lệ khí, dọa Hiên Hiên sợ tới mức không dám khóc.
Bác Lưu quả nhiên hầm canh gà, mở nồi hầm ra, mùi thơm bay khắp nhà.
Bác đưa cho hai đứa nhỏ mỗi người một chén, Tráng Tráng đã gấp không chờ nổi ngồi ở bàn, hiển nhiên là một tiểu tham ăn.
Con dâu bác Lưu là Lý Tân Mai nhìn bát canh trứng thịt lợn trên bàn kinh ngạc hỏi, “Món này do Hạ Miên làm sao? Làm kiểu gì vậy? Trông mịn mịn như tào phớ*.”
(P/s: Tào phớ là món ăn được làm từ đậu tương. Tào phớ có màu trắng ngà, vị bùi. Miếng tào phớ mịn tan như thạch rau câu là một trong những đồ ăn vặt ưa thích tại nhiều nước Châu Á. Tại Trung Quốc, có nơi còn ăn cơm chan tào phớ.)
Thời đại này không có internet, cũng không có cách nói tri thức chung, cho nên đừng thấy kiếp trước ai cũng biết làm canh trứng, ở thời đại này cũng coi như không biết nhiều.
Tráng Tráng lớn hơn Tiểu Phong hai tuổi, còn đang học mầm non, chờ mong nhìn qua, “Còn có thịt.”
Hạ Miên thấy thế múc hai muỗng canh vào chén nhỏ của cậu nhóc, “Tráng Tráng thử xem có ngon không.”
Tráng Tráng nhìn Hạ Miên một cái, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn chị.” Mới cúi đầu ăn.
Hạ Miên bật cười, “Nhóc cũng gọi chị là dì nhỏ giống Tiểu Phong đi, bằng không cái danh xưng này làm mẹ Tân Mai già mất.”
Lý Tân Mai không khỏi cười rộ lên, cảm thấy cô em vợ Trương Khải Minh này thật đúng là không giống lời đồn, biết ăn nói lại hiểu chuyện, cũng gắp một cái đùi gà cho Tiểu Phong, “Tiểu Phong ăn nhanh đi, sau đó để anh Tráng Tráng mang đi chơi nha.”
Tiểu Phong dựa vào lòng Hạ Miên, thấy Hạ Miên cổ vũ nhìn mình, do dự một chút, học bộ dáng của Tráng Tráng nói với Lý Tân Mai, “Cảm ơn chị.”
Mọi người tức khắc bị chọc cười, Hạ Miên một bên múc canh đút cho cậu, một bên dạy, “Con phải gọi dì Mai.”
Tiểu Phong biết mình bị chê cười, ngượng ngùng dán vào Hạ Miên.
Hạ Miên đưa cái muỗng cho cậu, để đứa nhỏ ngồi trên đùi cô tự ăn, lúc đầu Tiểu Phong còn câu nệ, sau đó nghiêm túc ăn, cậu ăn đến cực kỳ quý trọng, cái bát nhỏ cực kỳ sạch sẽ.
Lý Tân Mai nhìn mà xót, vừa nãy lúc về bà nội có nói với cô ấy mấy câu, cũng biết đại khái câu chuyện, duỗi tay múc một muỗng canh trứng lớn vào bát đứa nhỏ, “Tiểu Phong ăn nhiều một chút, vẫn còn canh gà nha.”
Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn bát canh trứng lớn, Lý Tân Mai bật cười, cũng cho múc cho cậu nhóc, “Dì Hạ Miên của con làm canh trứng ngon không.”
Tráng Tráng gật đầu, “Ăn ngon lắm!” Sau đó không còn sợ Hạ Miên nữa, lớn tiếng nói, “Cảm ơn dì nhỏ!”
Trên mặt Lý Tân Mai mang theo ý cười, quay đầu nói với Hạ Miên, “Đúng rồi, trong nhà chị còn một ít quần áo của Tráng Tráng lúc nhỏ, Tiểu Phong chắc là mặc được.”
Hạ Miên vội vàng nói, “Không cần không cần, ngày mai em dẫn thằng bé đi mua mấy bộ là được, em có tiền.”
Bác Lưu nói, “Đây không phải vấn đề có tiền hay không, da trẻ con rất mềm, đặc biệt trên người Tiểu Phong còn có thương tích. Quần áo cũ mềm mại hơn, trẻ con mặc vào mới thoải mái.”
Hạ Miên mới biết còn có cách nói như vậy, chuyện liên quan đến Tiểu Phong, cô cũng không chối từ, “Vậy cháu cảm ơn bác Lưu và chị Tân Mai.”
Bầu không khí ở Lưu gia thật không tồi, Tiểu Phong cũng không muốn buông, uống không ít canh trứng lại ăn nửa cái đùi gà, Hạ Miên sờ sờ bụng nhỏ của cậu, “Được rồi, bảo bảo không thể ăn nhiều, buổi tối dì nhỏ lại làm cho con được không?”
Tiểu Phong lập tức buông muỗng, ngoan tới kỳ cục, để Hạ Miên sờ đầu mình.
Cơm nước xong bọn họ cũng không ở Lưu gia lâu, bác Lưu tìm cho cô vài bộ quần áo, quả nhiên chất liệu mềm mại cho da, Hạ Miên cảm ơn xong liền mang Tiểu Phong về nhà đối diện.
Hạ Miên gõ một tiếng cửa liền mở, là Trương Khải Minh, giọng nói anh ta ôn hòa, “Về rồi sao?” sau đó còn mặt đầy thương tiếc duỗi tay muốn sờ đầu Tiểu Phong.
Hạ Miên ôm đứa nhỏ né tránh, đáy mắt Trương Khải Minh hiện lên một tia âm trầm, mở miệng lại là ngữ khí bất đắc dĩ, “Anh đã hỏi kỹ Hoàng Hiểu Quyên rồi, Hạ Miên, anh chưa từng nghi ngờ Tiểu Phong không phải con mình, anh rể làm người thế nào em còn không biết sao?”
Hạ Miên quay đầu, “Tôi chính là tin tưởng mới giao thằng bé cho anh, nhưng sự thật thì sao? Người ta nói có mẹ kế thì cũng có cha kế, tôi coi như lĩnh ngộ được rồi.”
Trương Khải Minh thấy cô dầu muối không ăn, nhíu nhíu mày mở miệng nói, “Vậy em thế nào đây? Đi học cũng có thể mang theo Tiểu Phong sao?”
Đây là uy hiếp? Đợi cô đi học rồi tiếp tục ngược đãi đứa nhỏ?
Hạ Miên cảnh giác dựng tai lên.
Trương Khải Minh thấy cô chịu nghe, không ngừng cố gắng, “Anh đã hỏi thăm bác Mễ từng là lão sư của Nhất trung Hoa Cương, đó là cao trung tốt nhất thành phố, con trai giám đốc nhà máy anh làm việc năm trước thi đậu Hoa đại.”
“Nhưng mà Nhất trung Hoa Cương coi trọng thành tích, cho dù có nói một tiếng với trường học, tranh thủ cơ hội, nhưng từ huyện thành lên quá kém, sợ thi không đậu, cho nên anh tính tìm cho em một gia sư, thừa dịp nghỉ hè bổ túc lại.”
“Đến lúc đó chỉ cần thành tích không quá kém, anh rể có thể nhờ người ta, tốn chút tiền, nhất định có thể vào.”
Thì ra muốn dùng lợi ích dụ dỗ, nếu là nguyên chủ chưa thạo việc đời trước kia nhất định tuyệt đối tin tưởng, đáng tiếc cô là Hạ Miên.
Cô cũng muốn đi học, sống tới từng này tuổi đương nhiên biết tầm quan trọng của việc đọc sách, nhưng mà xin lỗi, cô đây không muốn dựa vào Trương Khải Minh.
Trung học phổ thông cũng không phải là bắt buộc, hiện tại không có khái niệm phân chia các trường, chỉ cần thành tích ổn, muốn học ở đâu thì học ở đó, không có gì khó xử.
Trong lòng Hạ Miên thầm cân nhắc, trên mặt lại không biểu hiện gì, trực tiếp ôm đứa bé vào phòng vệ sinh.
Tiếp xúc ngắn ngủi, đủ để Hạ Miên cảm nhận được Trương Khải Minh rất khó đối phó, cô tính hơi thu liễm một chút, xem xem tên này muốn làm gì.
Nước trong chậu nhôm đã ấm, bỏ quần áo của Tiểu Phong vào, lúc trưa cô mới lau qua cậu một chút, nhìn qua trông có vẻ hơi sạch sẽ, lúc này Hạ Miên mới múc nước tẩy rửa.
Bởi vì trên người có vết thương, không thể dùng khăn lông tắm, Hạ Miên lấy tay xoa nắn một chút, cuối cùng dùng xà phòng tắm sạch, toàn thân Tiểu Phong trắng bệch.
Đương nhiên, vết xanh tím trên người càng thêm rõ ràng.
Tiểu Phong ngoan ngoãn rúc vào lòng Hạ Miên, nhỏ giọng nói, “Tiểu Phong sẽ ngoan, không quấy rầy dì nhỏ học tập.”
Thì ra cậu nhóc còn nhớ mấy lời lúc nãy của Trương Khải Minh, biết cô đi học rồi sẽ không thể quản chuyện của cậu.
Hạ Miên âm thầm thở dài, đứa bé nhỏ như vậy, đã đem sự cẩn thận khắc vào xương cốt.
Dùng một cái khăn lớn bao người lại, Hạ Miên hôn hôn khuôn mặt cậu, “Dì nhỏ biết, cho dù dì nhỏ muốn đi học, cũng không thể để Tiểu Phong lại chỗ này.”
Tiểu Phong nhẹ nhàng thở ra, Hạ Miên bật cười cảm thấy chua xót, hôm nay cô vội ngược tra, còn chưa rõ tình huống của mình thế nào.
Hiện tại có thể xác định, đây tuyệt đối không phải trong mơ, nếu cô rời đi, nguyên chủ trở lại, chỉ sợ kết cục của đứa nhỏ này lại như trong sách, thậm chí còn vì chuyện hôm nay còn thảm hơn nhiều.
Không thể mặc kệ được……
Hạ Miên ôm cậu đứng lên, khóe mắt thoáng nhìn thấy một nhúm màu sắc, quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa lóe mù mắt.
Chỉ thấy một thiếu nữ nhuộm tóc đỏ, tóc mái dày che khuất nửa khuôn mặt, trách không được ban ngày vén không nổi mớ tóc này, quả đầu Smart rốt cuộc từ chỗ nào tới!
Bộ dáng thiếu nữ trợn mắt há mồm, bên cạnh còn có một đứa nhỏ trắng nõn ngoan ngoãn đang dựa sát ……
Hạ Miên dùng sức nhắm mắt, thời điểm mở mắt ra không thể không nhận rõ hiện thực, smart trong gương chính là cô!
Trong đầu hiện ra hình ảnh nguyên chủ vì tới thành phố, nên đặc biệt đến tiệm cắt tóc tốt nhất huyện làm một kiểu “sành điệu nhất”, “hợp thời trang nhất” .
Hạ Miên:……
Hôm nay cô mang theo cái đầu đỏ dạo cả ngày, Hạ Miên nhớ lại những ánh mắt vi diệu của mọi người nhìn mình, xấu hổ tới nỗi cuộn ngón chân……
Cô rõ ràng là tiểu tiên nữ! Vì sao lại gặp phải tình huống thống khổ thế này…… A a…… QAQ
“Dì nhỏ?” Tiểu Phong nghi hoặc nhìn cô.
Hạ Miên hồi phục tinh thần, tràn ngập chờ mong hỏi Tiểu Phong, “Trông dì nhỏ có đáng sợ không?”
Tiểu Phong một chút cũng không do dự nói, “Dì nhỏ đẹp nhất! Giống như tiên nữ trên trời.”
Tỉnh tỉnh, đời trước nhóc là họa sĩ thiên tài đó, mắt thẩm mỹ không được có vấn đề!
Ôm đứa nhỏ về phòng, Hạ Miên giật giật tóc một chút, phát hiện có độ đàn hồi tốt, nhưng vấn đề là: cô không cần dây nịt hiệu Smart ……
Thôi, ngày mai đến tiệm nhuộm lại.
Hạ Miên bôi thuốc cho đứa nhỏ, thằng bé bất tri bất giác ngáp một cái, lại cưỡng chế không nhắm mắt, mí mắt Hạ Miên cũng nặng lên.
Hôm nay kéo thân thể nhỏ yếu này lăn lộn một ngày, tinh thần lúc nào cũng gắt, bây giờ chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, dứt khoát ôm cậu nhóc cùng ngủ.
Cánh tay gần yếu của Tiểu Phong vòng qua cổ cô, mềm mại cảm thán, “Dì nhỏ, cháu thật hạnh phúc.”
Hạ Miên đang vỗ tay cậu hơi dừng, cay cay từ đáy mắt ập lên, một đứa bé chưa đến năm tuổi, có thể ăn no mặc ấm, đi ngủ không bị đánh đã cảm thấy hạnh phúc……
“Lúc này còn chưa đủ đâu.” Hạ Miên sờ sờ đầu nhỏ, “Về sau còn hạnh phúc hơn!”
Tiểu Phong nhấp miệng lộ ra nụ cười chờ mong, tâm Hạ Miên như hòa thành nước, nghĩ thầm số mệnh của đứa nhỏ này cô lỡ đổi rồi, thì nhất định phải đưa thằng bé rời khỏi cái ổ sói này.
Trương Khải Minh, Hoàng Hiểu Quyên, chờ xem!
Cầu ☆ ? and follow me