TRỞ VỀ PHƯƠNG BẮC

Rạng sáng, tỉnh dậy trên giường ở khách sạn, Tịch Hữu Dương lấy tay che mắt, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, kỹ ức chưa hề vụn vỡ, cái gì nên nhớ thì đều nhớ rõ, anh đã uống rất nhiều, cứ ngỡ rằng Chương Hiểu Ngữ là Nhĩ Nhĩ.

Tiếng nước chảy trong nhà tắm dừng lại, Chương Hiểu Ngữ khoác áo choàng tắm đi ra ngoài, không nói lời nào, dựa vào anh đang ngồi trên giường, tóc dài xõa xuống ướt sũng.

“Đàn anh… Em…” Lần này, cô ta không gọi anh là giám đốc Tịch nữa.

“Đừng nói nữa!”

Vợ Trương Hành sắp sinh, Tịch Hữu Dương bảo cậu ta về trước, bữa tiệc hôm nay anh dẫn theo Chương Hiểu Ngữ, không nghĩ đến đối tác lại dẫn phó tổng giám đốc mới nhậm chức tới, tửu lượng rất tốt, do thường xuyên qua lại nên lại càng uống nhiều.

Làm ra chuyện này, cả đời này anh cũng không muốn nhớ lại chuyện sai trái này.

“Cô về trước đi, tôi cho cô nghỉ phép một tuần, chuyện sau đó tôi sẽ xử lý.” Tịch Hữu Dương bình tĩnh nói.

“Vâng.” Chương Hiểu Ngữ không quay đầu, lẳng lặng cởi áo tắm rồi mặc quần áo vào.

Tịch Hữu Dương quay sang chỗ khác, “Nhớ phải uống thuốc.”

Sau khi Chương Hiểu Ngữ mặc quần áo thì xoay người lại, nhìn tấm lưng rắn rỏi của Tịch Hữu Dương, nói: “Là do em tự nguyện, đàn anh, anh làm gì em cũng sẽ nghe theo. Em thích anh lâu lắm rồi.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tịch Hữu Dương lập tức đứng dậy muốn đi tắm rửa, xốc chăn lên, vết máu đỏ vô cùng nổi bật.

“**!” Tịch Hữu Dương chửi thề, ném mạnh cốc nước trong tay ra.

Về đến nhà, Tịch Hữu Dương thay quần áo xong thì vào phòng ngủ, đèn phòng ảm đạm không khác bên ngoài phòng khách là bao, Nhĩ Nhĩ sẽ luôn để đèn cho anh. Tịch Hữu Dương đến gần, sờ sờ khuôn mặt Nhĩ Nhĩ, lấy điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt độ. Anh biết dạo này trường Nhĩ Nhĩ đang chuyển đến tòa mới, cô cũng vô cùng bận rộn. Đến nằm xuống bên cạnh, Tịch Hữu Dương ôm Nhĩ Nhĩ từ sau lưng. Nhất định, nhất định không thể để Nhĩ Nhĩ biết được.

Thời điểm ấy vẫn là tuổi bồng bột, không biết rằng bốn chữ sự dữ nguyện vỹ và ham muốn nữ giới đồng hành cùng nhau, có thể sẽ đến muộn nhưng không bao giờ vắng mặt.

Tịch Hữu Dương không liên lạc với Chương Hiểu Ngữ lần nào nữa, qua Trương Hành hạ lệnh, coi như không thấy vẻ mặt nghi hoặc của cậu ta. Anh điều Chương Hiểu Ngữ đến chi nhánh ở tỉnh khác làm thư ký trưởng, người ngoài nhìn vào thấy Chương Hiểu Ngữ vừa mới nhậm chức được một năm mà tốc độ tăng chức chả khác nào tên lửa, tất nhiên sẽ có lời ra tiếng vào, chỉ là không dám bàn luận trước mặt.

Thoáng chốc đã sang năm mới, Tịch Hữu Dương đưa Nhĩ Nhĩ về quê. Hai năm trước, mẹ Triệu đã chuyển nhà mới. Trước khi mua bà phải chắc chắn mình là người trả tiền nhà, Nhĩ Nhĩ không thuyết phục được bà, nhưng vẫn kiên trì trả khoản trả góp hàng tháng, cũng từ chối sự giúp đỡ của Tịch Hữu Dương. Thấy họ đến, mẹ Triệu hết sức vui mừng, mấy năm nay về hưu, bà tham gia hoạt động của các sinh viên đại học cao tuổi, thi thoảng bà còn bận rộn hơn cả lớp trẻ bọn họ, Nhĩ Nhĩ đôi khi sợ nghe điện thoại mẹ mình, chỉ sợ bà lại nhắc đến chuyện con cái. Lần về năm mới này, mẹ Triệu vẫn cứ nói miết.

Tối 30, Nhĩ Nhĩ xem Xuân Vãn díu cả mắt lại, mẹ Triệu đã sớm về phòng ngủ rồi.

“Nhĩ Nhĩ, Nhĩ Nhĩ?” Tịch Hữu Dương vỗ nhẹ lên mặt cô.

“Hả?” Nhĩ Nhĩ mơ màng mở mắt.

“Dậy đi, mình về phòng ngủ.”

“A…” Nhĩ Nhĩ tự nhiên vươn tay lên.

“Cứ giống như bọn trẻ con ý nhỉ.” Tịch Hữu Dương cẩn thận ôm lấy Nhĩ Nhĩ đang đứng thẳng, cô cũng rất tự nhiên vòng chân lên lưng anh. Chiều cao của bọn họ chênh lệch khá nhiều, nhìn qua chẳng khác nào ôm một đứa trẻ.

Tịch Hữu Dương không nhúc nhích, vỗ vỗ lưng Nhĩ Nhĩ. “Nhĩ Nhĩ, chúng ta có con đi!”

Nhĩ Nhĩ cọ cọ vào ngực Tịch Hữu Dương, mơ hồ nói: “Ừm.”

Tịch Hữu Dương cười cười, hôn đỉnh đầu cô.

Một ngày nào đó sau năm mới, Nhĩ Nhĩ không chờ mong đứa con của mình nữa.

“Cô nói gì…” Nhĩ Nhĩ nhìn Chương Hiểu Ngữ trước mặt, cô biết Chương Hiểu Ngữ, khi đó lần nào đến công ty cũng gặp cô ấy, về sau lại chẳng gặp lần nào nữa.

Hôm nay cô vừa ra khỏi văn phòng liền thấy cô ta đứng dưới lầu, mặc áo bành tô đen, trông qua thấy chín chắn hơn rất nhiều.

“Tôi có con với đàn anh. Hơn ba tháng rồi.”

“Bụp” một cái, điện thoại trong tay Nhĩ Nhĩ rơi xuống.

Cô ngồi xổm xuống, nhặt điện thoại lên, tay hơi run rẩy, màn hình điện thoại đã nứt ra. Nhĩ Nhĩ hít sâu, đứng dậy. “Đường bên kia, cứ thế mà đi.”

“Vâng, đàn chị.”

Chương Hiểu Ngữ lái xe đi, Nhĩ Nhĩ thấy xe đã đi xa thì xoay người tìm xe của mình. Đầu hơi choáng váng, cô nghĩ, chắc là gió bên hồ vừa thổi đến thôi.

“Cô Triệu, sao thế? Sao sắc mặt cô kém quá?” Cô còn chưa biết đây là đồng nghiệp nào.

“Không sao, bị cảm chút thôi.” Cô xốc lại tinh thần, nói cảm ơn, tìm chìa khóa xe, khởi động, không đi về hướng cổng trường mà ngược lại lái đến sâu trong bãi đỗ xe. Đến gần bức tường, cô đạp phanh, hai tay che mặt, chậm rãi dựa vào vô lăng. Trong xe im lặng. Vô lăng đã ướt một mảng.

Bên ngoài xe gió đêm thổi vù vù, tiếng gió thổi rất lớn.

Tịch Hữu Dương vừa kết thúc một cuộc họp, cầm điện thoại lên, liếc mắt một cái đã thấy đoạn tin nhắn ngắn từ số điện thoại lạ, dường như để tránh anh lỡ mất mà gửi hẳn hai tin nhắn giống nhau như đúc.

“Đàn anh, em mang thai rồi. Vừa từ chỗ đàn chị về.”

Tịch Hữu Dương lập tức đứng bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài. Nhanh như bay chạy thẳng một đường về nhà, Tịch Hữu Dương thấy Nhĩ Nhĩ ngồi trong phòng khách ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bàn đặt một ly rượu vang đỏ.

Nhĩ Nhĩ ngắm nhìn phong cảnh ngoài khung cửa sổ sát đất, thành phố này, cô và Tịch Hữu Dương từng chờ đợi nhiều năm như vậy, khi vừa mới chuyển đến, cô và Tịch Hữu Dương đứng trước cửa sổ sát đất này, hứng thú hừng hực nói với cô: “Nhĩ Nhĩ, em xem, chỗ này, chỗ kia chúng ta đều đi hết rồi.”

Ban nãy, cô gái kia nói, “Đàn chị, em rất hâm mộ bọn chị, em muốn đàn anh làm chồng của em, cùng con của chúng em sống tại thành phố này.”

Cô nói với cô ta: “Thứ cô cần là bác sĩ tâm lí.”

“Em không có cha, em cho rằng mình cần nhưng em vẫn trưởng thành rồi.” Cô gái cười, “Đàn anh sẽ là một người cha tốt, em có thể chờ anh ấy trở thành một người chồng tốt.”

Nhĩ Nhĩ thấy cô ta xoa xoa bụng hơi gồ lên của mình, giơ tay lên, một bàn tay vung qua, thấy cô ta che mặt nhìn cô bằng ánh mắt khiếp sợ.

Nhĩ Nhĩ cũng cười, “Ai cho cô cái ảo tưởng đấy thế, cô nghĩ cô có thể đứng trước mặt tôi à? Ra oai á?” Cô chầm chậm bước lên, Chương Hiểu Ngữ không chủ định lùi lại phía sau. Nhĩ Nhĩ vỗ vỗ mặt cô ta, “Yên tâm, tôi chả đánh cô nữa đâu, tại tôi chả muốn làm bẩn cái tay còn lại của mình.”

Hoàn hồn thì Tịch Hữu Dương ngồi xuống bên cạnh cô, nắm tay cô. Ánh đèn ảm đạm, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của cô. “Nhĩ Nhĩ, anh…”

Nhĩ Nhĩ rút tay ra, ngắt lời anh, cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn, nhìn rượu sóng sánh trong ly.

“Tịch Hữu Dương… Anh đưa tôi ra từ trong chiếc vỏ ốc sên, tất cả thay đổi sau đấy của tôi đều dính líu đến anh.” Cô quan sát rượu vang trong cốc, “Ban đầu tôi chỉ thích anh chút thôi, nhưng sau đó, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đắm chìm vào, anh xem, đến bây giờ không chứa nổi nữa rồi, tôi chỉ đành ép chúng đặt trong lòng thôi. Nhưng mà, hôm nay…”

Cô buông tay, ly thủy tinh “choang” một cái, vỡ vụn.

Ly thủy tinh vỡ làm xước tay Tịch Hữu Dương, nhưng anh không quan tâm, nắm lấy tay Nhĩ Nhĩ.

“Triệu Nhĩ Nhĩ! Em không thể phủi sạch tất cả quá khứ của chúng ta như vậy được! Chuyện này là ngoài ý muốn, chỉ một lần như vậy thôi, từ sau anh sẽ xử lí tốt, sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu!”

“Một lần?” Nước mắt Nhĩ Nhĩ rơi xuống, “Chúng ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng mà sau này thì sao? Sau này thì phải làm sao? Khi anh luôn trở về vào lúc đêm muộn, khi anh luôn đi công tác biệt tăm biệt tích chẳng thấy về, những lúc đó tôi sẽ ngồi ở đây, nghĩ xem anh đang ở đâu? Ở cùng với ai? Nam hay nữ? Anh lần lượt giải thích cho tôi, tôi tin anh một lần nhưng không phải lần nào cũng vậy, sau đó sẽ mất dần đi sự tín nhiệm của chúng ta.”

“Chúng ta sẽ không vậy đâu! Anh sẽ không, em, cũng sẽ không!” Tịch Hữu Dương lau nước mắt của Nhĩ Nhĩ.

“Đừng bảo đảm như thế, chuyện hôm nay thành ra như này cũng là việc chúng ta chưa từng nghĩ đến. Nó chính là mầm mống, một ngày nào đó sẽ nảy nở. Huống hồ gì còn cả đứa bé nữa!”

“Hạt mầm thì chúng ta sẽ nhổ, chuyện đứa bé anh sẽ sắp xếp!”

Nhĩ Nhĩ đứng dậy, đi ra ngoài. “Quá muộn rồi, Tịch Hữu Dương, nó đã mọc rễ rồi. Tôi có thể không nghĩ về nó nữa, sẽ không quan tâm xem anh đang ở đâu, ở với ai, chỉ là, lâu dần tôi sẽ học được cách không quan tâm tất thảy những thứ liên quan đến anh, cuộc hôn nhân như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”

Tịch Hữu Dương tiến lại gần, ôm cô từ đằng sau. “Triệu Nhĩ Nhĩ, sao em có thể lí trí đến vậy chứ, em nghĩ hậu quả của mọi thứ nhưng sao em lại không nghĩ đến anh yêu em như vậy, yêu em hơn em yêu anh rất nhiều, có thể tha thứ cho anh lần này được không? Chúng ta cùng vượt qua!”

Nhĩ Nhĩ nhắm mắt lại, dùng tay gỡ anh ra.

“Anh muốn tôi thế nào nữa? Khóc lóc ầm ĩ? Đừng so sánh ai yêu nhiều hơn ai, Tịch Hữu Dương, vĩnh viễn, vĩnh viễn, đừng so sánh!”

Tay cô siết tay nắm cửa thật chặt, rồi dùng sức kéo ra.

“Triệu Nhĩ Nhĩ!”

Ra khỏi cửa, quay người lại, thấy Tịch Hữu Dương đứng đó, “Đừng đi theo.” Cô kéo vali hành lý đặt ở cửa ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tịch Hữu Dương sau cánh cửa ném bỏ áo khoác, trở lại sofa bụm mặt ngồi xuống. Một lúc lâu sau, anh đứng dậy vào phòng ngủ muốn thay quần áo, vừa mở cửa ra liền ngây người tại chỗ.

Trong phòng ngủ là một đống bừa bộn, gương bàn trang điểm nứt vỡ, chai lọ các thứ đều vung vãi dưới đất, bức tranh cũng nằm trên sàn.

Một nơi tan hoang, như trái tim ai đó đã vỡ vụn.

Nhĩ Nhĩ nói, đừng so sánh, anh mãi mãi sẽ chẳng biết ai yêu nhiều hơn.

Nhĩ Nhĩ có một căn nhà hai phòng ngủ do trường học cấp, diện tích không lớn lắm, khi nào mẹ Triệu đến sẽ ở đó. Cô không thể tưởng tượng sẽ có một ngày nơi này trở thành cảng tránh gió của mình.

Đêm nay, cô chẳng có lòng dạ để mà dọn dẹp, chỉ dọn dẹp phòng ngủ là nhà vệ sinh một chút. Mà Khương Tố Lạp vừa hết giờ làm liền lái xe thẳng từ Lâm Thành đến Hòa Thành. Vừa mở cửa ra, Khương Tố Lạp liền ôm lấy cô, vỗ vỗ bả vai cô.

“Muốn khóc thì cứ khóc đi, bả vai của chị đây là để cho cậu dựa vào!”

“Không sao, khóc xong rồi.”

Khương Tố Lạp thấy Nhĩ Nhĩ thản nhiên nói câu khóc xong rồi thì lại không kìm được nước mắt rơi xuống.

“Cái thằng khốn nạn!”

“Được rồi được rồi!” Nhĩ Nhĩ vỗ vỗ lưng cô, “Nghỉ ngơi trước đã! Trong tủ lạnh có mì lần trước mẹ mình mua còn sót lại, cậu có đói không?”

“Có! Chết đói rồi!”

“Chờ chút nhé, mình đi nấu.”

Khương Tố Lạp ngồi trong phòng khách, thấy Nhĩ Nhĩ bận rộn trong bếp.

“Cậu định làm sao?”

Nhĩ Nhĩ ngừng lại một chút, “Ly hôn.”

“Nghĩ kỹ cả rồi chứ?”

“Nghĩ kỹ rồi.”

“Ừ.”

Lúc sau, Khương Tố Lạp không nói đến chuyện này nữa, cô vừa ăn mì của Nhĩ Nhĩ vừa nói chuyện thú vị lúc phỏng vấn, bóc phốt sếp. Đến đêm, hai người vẫn như khi trước ở ký túc xá, khi lạnh sẽ quây lại một chỗ sưởi ấm cho nhau.

Khương Tố Lạp thấy Nhĩ Nhĩ đã ngủ, bóng xanh mờ mờ mặt trắng nhợt, nói: “Ngốc ạ!” Lúc này, điện thoại Nhĩ Nhĩ đặt trên tủ đầu giường sáng lên, điện thoại không phát ra tiếng, Khương Tố Lạp thấy là Tịch Hữu Dương thì lập tức tắt máy. Lát sau cũng hiếm có mà tắt điện thoại của mình đi.

Trên trời dưới đất, giấc ngủ của người đẹp là nhất.

Hôm sau, Nhĩ Nhĩ tiễn Khương Tố Lạp, gọi điện thoại cho mẹ nói qua về tình hình cho bà. Mẹ Triệu đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi nói, xin nghỉ phép đi cùng mẹ vài ngày. Vậy nên Nhĩ Nhĩ xin nghỉ phép ở trường, lái xe trở về nhà.

Cô lái xe khá vội, bởi phía trước chính là nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc