ương 7
“Ta daa ~” một đêm như mọi ngày, Đường Tử San mở cửa phòng ký túc xá, bày ra hai túi đồ to trong tay, “Nhìn này, chúng ta lại có đồ ăn rồi!”
Cố Nhan không ở đây, n Hàm mang tai nghe không hề phản ứng, Nhĩ Nhĩ trên giường đành phải ngẩng đầu lên, đáp lại cô bạn lúc nào cũng tăng động này. “Cậu cướp đâu ra đống này đấy?”
“Đoán xem! Bạn mình cho đấy!” Đường Tử San ném gói khoai tây chiên sang cho cô, tiếp đó lại ném gói khác cho n Hàm.
n Hàm nhanh nhẹn bắt lấy, tiếp lời: “Vui như này chắc chắn không phải do cậu bỏ tiền ra mua rồi, ai mà lại vung tiền như rác thế? Không phải là…” Đang nói, cô ấy ngẩng đầu nhìn sang Nhĩ Nhĩ.
Nhĩ Nhĩ đang xé gói khoai tây chiên chợt khựng lại. “Đường Tử San, có phải tên họ Tịch kia hối lộ cậu đúng không!”
“Bẩm nương nương, người cứ ăn đi! Đây không phải là hối lộ, chỉ thuần tuý là quà thôi mà, chúng ta chỉ vô tình được hưởng ké thôi.” Đường Tử San thấy Nhĩ Nhĩ có phần chuyện bé xé ra to, theo cô ấy, đây mới là dáng vẻ một người theo đuổi nên có, “Nhĩ Nhĩ, mình thấy cậu đừng lo lắng thái quá vậy nữa, Tịch Hữu Dương khá ổn mà, một chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời, biết chơi bóng rổ, ừ thì, thành tích hơi kém chút, nhưng cũng không sao, trời có cho ai tất cả bao giờ!”
Nhĩ Nhĩ trùm chăn lên đầu, cuối cùng không nói thêm lời nào nữa.
Đường Tử San nhìn n Hàm, hỏi thầm: “Sao thế?”
Ân Hàm lắc lắc đầu, làm động tác khóa miệng.
Căn phòng ký túc nhỏ tức khắc lặng như tờ.
Khi ấy, Nhĩ Nhĩ vừa kể chuyện của Tịch Hữu Dương cho Khương Tố Lạp nghe, chiếc điện thoại con con lại chứa đựng biết bao cảm xúc lẫn lộn.
Cô không hiểu tình yêu trong những cuốn tiểu thuyết vẫn hay viết, chỉ cho rằng nó rất đẹp đẽ, nhưng tiềm thức cô hiểu rõ thực tế nào có chuyện như vậy. Khương Tố Lạp bảo cô quá lý trí, sao không thử mở lòng đón nhận cảm giác theo đuổi và được theo đuổi, đời sinh viên vẫn nên thích gì làm nấy cơ mà.
Nhĩ Nhĩ nhìn bốn chữ “thích gì làm nấy”, bỏ điện thoại xuống, không trả lời cô bạn. Nhĩ Nhĩ hẵng còn nhớ rõ dáng vẻ của Chu Kính Vân thời cấp ba, chỉ là cảm giác mông lung cuối cùng cũng tan biến.
17, 18 tuổi, là thời kỳ tâm sinh lý bốc đồng nhất, có thể là do hệ quả của việc bị trường phổ thông chèn ép, hoặc bởi sự thiếu vắng của người cha trong gia đình từ nhỏ. Nói chung không có cách nào lý giải được, đến giờ phút này cũng đã quá muộn rồi.
Suốt khoảng thời gian sau đó, Đường Tử San không dám nhắc tới Tịch Hữu Dương trước mặt Nhĩ Nhĩ nữa, nhưng vẫn lén lút đưa nước cho cô, kết đồng minh với Hàn Bái hòng tạo cơ hội gặp mặt. Chỉ có điều Nhĩ Nhĩ vẫn chẳng hề lung lay, thế là Tịch Hữu Dương quyết định phải “nói chuyện cho ra ngô ra khoai” một lần với Nhĩ Nhĩ.
Một ngày nào đó, mưa xối xả như trút nước, Đường Tử San lại lôi kéo Nhĩ Nhĩ, nói muốn đến siêu thị mua đồ ăn vặt.
“Mưa lớn như này mà cậu tính mua gì? Đợi mai rồi hẵng mua.” Nhĩ Nhĩ bị cô ấy lôi kéo thì không khỏi phàn nàn.
“Ơ kìa, giúp mình lần này đi mà.” Đường Tử San lải nhải liên hồi, kéo Nhĩ Nhĩ ra cửa. Đi được một đoạn thì chợt bị Hàn Bái gọi lại.
“Ái chà, trùng hợp ghê ta!”
Nhĩ Nhĩ vừa thấy anh ta, nhìn sang Tịch Hữu Dương đứng bên cạnh, trong tích tắc liền hiểu rõ. Cô xoay người định bỏ đi nhưng bị Đường Tử San kéo lại. “Nhĩ Nhĩ, cậu ấy nói đây là lần cuối làm phiền cậu nên mình mới đồng ý, nói rõ ra không phải tốt hơn à?” Hiếm khi Đường Tử San nghiêm túc nói chuyện với cô như vậy.
“Được!” Nhĩ Nhĩ gật đầu chấp nhận, chi bằng cứ cho người ta một câu trả lời rõ ràng.
Đường Tử San cầm theo cái ô mà cô ấy và Nhĩ Nhĩ dùng chung rồi rời đi cùng Hàn Bái, để lại Nhĩ Nhĩ và Tịch Hữu Dương đứng chung dưới tán ô.
“Đi dạo một chút nhé?”
“Được.”
Mưa rơi tí tách trên nền đất, xung quanh chẳng mấy người qua lại, khuôn viên trường trở nên mờ dần dưới làn mưa xối xả. Hai người gần như xa lạ cùng đứng dưới một tán ô kỳ thực vẫn hơi lúng túng. Vóc dáng Tịch Hữu Dương rất cao, chiếc ô như ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, Nhĩ Nhĩ cơ hồ có thể cảm nhận được tiếng hít thở căng thẳng của anh.
“Tôi, thật sự, thích cậu!” Đừng tưởng Tịch Hữu Dương bình thường năng nổ mà lầm, đây vẫn là lần đầu tiên anh tỏ tình nên không tránh khỏi bị nói lắp.
“Nhưng tôi không có cảm xúc gì với cậu cả.” Một khi Nhĩ Nhĩ đã vô tình thì không ai có thể sánh bằng.
“Hãy cho tôi một cơ hội!”
“Tôi không có cảm xúc gì với cậu.” Nhĩ Nhĩ rất bình thản.
“Vậy, chúng ta có thể bắt đầu từ tình bạn được không?” Tịch Hữu Dương nhìn thấy vẻ hờ hững của Nhĩ Nhĩ, quyết định đi đường vòng.
“Nếu tôi bảo không thì có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì chứ?” Nhĩ Nhĩ dừng bước, Tịch Hữu Dương cũng tức tốc dừng lại, hai người đứng đối diện nhau.
Anh thật sự rất cao, Nhĩ Nhĩ nghĩ thầm.
“Cậu chán ghét tất cả những người muốn tiếp xúc cậu à?” Tịch Hữu Dương nhìn lọn tóc ẩm ướt dán trên trán Nhĩ Nhĩ mà lòng mềm nhũn, anh dằn lại cảm giác muốn xoa đầu cô, xúc động hỏi một câu.
“Tôi ghét loại người tự cho mình là đúng.” Nhĩ Nhĩ trả lời một cách bực dọc.
“Cậu dựa vào đâu mà mặc định tôi là người như vậy? Cần phải có thời gian để chứng mình chứ. Nếu không muốn làm bạn thì chúng ta có thể bắt đầu từ bạn cùng lớp. Cứ nói chuyện với nhau như bạn học bình thường thôi.”
“Tùy cậu cả đấy!” Sau cùng Nhĩ Nhĩ không chịu nổi nữa, đẩy anh rồi chạy khỏi tán ô.
“Này, ơ??”
Nhĩ Nhĩ không nói gì mà chỉ xua tay với người đằng sau.
“Đừng để bị cảm nhé bạn học Triệu!” Tịch Hữu Dương không thuyết phục được cô, chỉ biết gọi với theo.
Sau đó ném ô sang một bên, nhảy cẫng lên sung sướng: “Yes!”
Anh rất vui vẻ, rùa con Triệu Nhĩ Nhĩ cuối cùng cũng chịu ló đầu ra, đương nhiên phép ẩn dụ kiểu này không thể để cô biết được.
Về lại phòng ký túc, Triệu Nhĩ Nhĩ không buồn để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Đường Tử San mà cầm quần áo ngủ vọt vào phòng tắm. Cô chống tay trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu ngắm mình trong gương, hơi thở loạn nhịp, đây là một Triệu Nhĩ Nhĩ xa lạ đã lâu chưa thấy.
Ngày hôm sau, trời vẫn mưa. Sáng sớm chủ nhật, phòng ký túc xá cực kỳ yên tĩnh, mọi người vẫn đang say giấc. Riêng Nhĩ Nhĩ không ngủ được, nhanh tay nhanh chân chuẩn bị đến phòng tự học. Tòa nhà dạy học vô cùng im ắng, vì tâm tư đang rối bời, Nhĩ Nhĩ không đến phòng học trên tầng ba cô và Đường Tử San cùng n Hàm thường đến, thay vào đó cô vọt thẳng lên phòng học tầng trên, vừa đẩy cửa đã ngẩn người ngay tắp lự. Cô thấy Tạ Hữu Dương, anh nghe được tiếng động, vừa ngước lên cũng choáng váng mặt mày.
Mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ làm Nhĩ Nhĩ luống cuống hết tay chân. Cô đặt túi trên ghế, sau khi ngồi xuống chỉ biết gật đầu xem như chào hỏi Tịch Hữu Dương – người vẫn đang nhìn mình chằm chằm từ nãy đến giờ.
Tịch Hữu Dương thấy Triệu Nhĩ Nhĩ bày sách lung tung trên bàn cũng chỉ gật đầu cười với cô rồi quay đi không nhìn cô nữa, thậm chí còn đeo tai nghe vào. Tai nghe cũng chỉ để trưng mà thôi, hoàn toàn không có nhạc, khóe môi Tịch Hữu Dương vẫn cong mãi.
Sáng nay anh không ngủ được nên mới đến phòng tự học, ai ngờ lại vớ bở được con rùa nhỏ của anh. Tịch Hữu Dương vẫn treo nụ cười trên môi, tiếp tục đọc sách.
Tương lai còn dài.
Có một khoảng thời gian trong phòng tự học chỉ có hai người họ. Không khí kỳ quái nhưng lại rất tuyệt diệu.
Triệu Nhĩ Nhĩ nhìn bóng lưng Tịch Hữu Dương mà lòng nao nao nhớ lại trước kia. Bóng lưng của người ấy dần hiện rõ, hằn sâu trong lòng Nhĩ Nhĩ.
Tất thảy đều là sự an bài tốt nhất.
Năm nhất cứ vậy chậm rãi trôi đi, mọi thứ tưởng chừng như không hề thay đổi, nhưng dường như có gì đó dần được hình thành. Lúc Nhĩ Nhĩ về nhà nghỉ đông, đi dọc theo hành lang chật hẹp, đẩy cánh cửa sắt trong trí nhớ, ngửi được hương đồ ăn nức mũi. Dù chỉ mới rời đi mấy tháng thế nhưng cô đã cảm nhận được sự xa cách, ấy là cảm giác bỡ ngỡ khi nhận ra mình đã trưởng thành.
Đêm đầu tiên trở về nhà, mẹ Triệu làm một bàn đầy ắp đồ ăn, người mẹ không giỏi ăn nói lại sử dụng tay nghề tốt nhất lấp đầy dạ dày sau nhiều ngày xa cách của Nhĩ Nhĩ.
Đang ăn, mẹ Triệu sực nhớ đến một chuyện.
“Nhĩ Nhĩ, mấy hôm trước bố con gọi đến hỏi thăm tình hình của con như nào đấy.”
Bàn tay đang gắp rau của Nhĩ Nhĩ khựng lại, hỏi một cách thờ ơ: “Ông ta làm sao?”
Mẹ Triệu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Triệu Nhĩ Nhĩ, bất lực giảng giải: “Ông ấy là bố của con, quan tâm con là lẽ thường tình. Ông ấy biết con học ở Lâm Thành nên mới gửi mẹ ít tiền, mẹ nhận rồi, thay con nhận đấy, nhỡ mai sau con có dùng đến…”
“Vâng…” Nhĩ Nhĩ lại cắm cúi bắt đầu ăn, “Cũng tốt thôi, ai lại chê tiền chứ…”
“Nhĩ Nhĩ, ai dạy con ăn nói như thế hả!” Mẹ Triệu nổi đoá.
“Con biết rồi.” Nhĩ Nhĩ không muốn ngày đầu tiên về nhà đã làm mẹ giận.
“Dù gì thì ông ấy vẫn là bố con.” Mẹ Triệu vẫn câu nói ấy.
“Con biết rồi mà!” Nhĩ Nhĩ cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Chữ “bố” trong căn nhà này vẫn luôn là từ cấm kỵ.
Trở về TSu khi kết thúc kỳ nghỉ, cô vẫn đến lớp rồi tham gia hoạt động câu lạc bộ vô vị. Sau đó, vào một ngày cuối tuần rất bình thường, chuông điện thoại của Nhĩ Nhĩ bất thình lình reo vang, là một dãy số lạ.
“Xin chào! Ai vậy ạ?”
“Là Nhĩ Nhĩ đấy à? Bố đây…”
Giọng nói xa lạ này tự nhận mình là bố cô.
“Nhĩ Nhĩ? Có phải Nhĩ Nhĩ đấy không?”
Nhĩ Nhĩ lục lọi trong trí nhớ xem có phải giọng nói này hay không, chỉ là đã quá lâu rồi, cô không tài nào nhớ được.
“Là tôi đây, có chuyện gì không?” Cô thuận theo, cứ cho là vậy đi.
“À… Nhĩ Nhĩ, bố đang công tác ở Lâm Thành, cách chỗ con cũng gần lắm, con có rảnh không? Bố muốn đến gặp con.”
“Hôm nay tôi có tiết tự học, rất bận, không cần đến đâu, cảm ơn!” Dứt lời, Nhĩ Nhĩ cúp máy không chút do dự.
Cô nhìn chiếc điện thoại trên bàn, trộm nghĩ, nếu nó lại reo lần nữa thì cô nên trả lời như nào nữa đây. Có nên bắt máy hay không. E là có, mẹ đã bảo dù sao ông ta cũng là bố cô. Hoặc cô sẽ không đủ kiên nhẫn để đợi đầu bên kia nói xong mà đã hét lớn bảo ông ta đừng gọi nữa. Cũng có thể cô sẽ bình tĩnh nghe xong lời người kia nói.
Cuối cùng vẫn không có gì xảy ra cả. Điện thoại không còn reo nữa.
Buổi chiều cuối tuần, mẹ gọi đến. Không đợi mẹ mở lời, Nhĩ Nhĩ tủi thân kể lể: “Mẹ, sáng nay bố gọi cho con, ông ta…”
“Nhĩ Nhĩ!” Mẹ Triệu ngắt lời cô, nhịp thở dồn dập. “Bố con, bố con xảy ra chuyện rồi…”
Tai nạn xe hơi. Tử vong tại chỗ. Trên đường từ Lâm Thành đến Hòa Thành.
“Nhĩ Nhĩ, cậu sao thế? Sao lại ngây người ra lâu thế. Điện thoại…” Đường Tử San huých tay Nhĩ Nhĩ, chợt phát hiện cô đã rơi nước mắt đầy mặt.
“Có chuyện gì vậy?!” Đường Tử San hoảng hốt lấy khăn lau nước mắt cho cô.
Nhĩ Nhĩ vừa khóc lại vừa cười với cô ấy: “Mình thật sự không còn bố nữa rồi!”
Đường Tử San giật bắn người, ôm chầm lấy Nhĩ Nhĩ. Sau đó Đường Tử San xin nghỉ phép hộ Nhĩ Nhĩ, tiện thể liên lạc với Tịch Hữu Dương, hỏi xem anh có cách nào tìm được xe cho thuê để đưa Nhĩ Nhĩ về nhà hay không. Tịch Hữu Dương mượn xe người thân, đích thân đưa Nhĩ Nhĩ về nhà. Đường Tử San tiễn Nhĩ Nhĩ lên xe, có Tịch Hữu Dương bên cạnh thì cô ấy cũng yên tâm phần nào.
Chuyến xe này, ngoại trừ nói địa chỉ nhà ra thì Nhĩ Nhĩ không thốt thêm lời nào nữa. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tịch Hữu Dương đã tập lái xe, vững vàng như một tài xế giàu kinh nghiệm. Anh vừa lái vừa quan sát Nhĩ Nhĩ, cô chỉ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, im lặng đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Chuyện Tịch Hữu Dương có thể làm là xác định địa chỉ nhà, sau khi đến nơi, anh tận mắt thấy cô gục trong lòng mẹ, từ chối lời cảm ơn của mẹ Triệu, dõi theo hai người tới tận khi họ lên tầng mới lái xe rời đi.
Hôm sau, Tịch Hữu Dương ngủ dậy, thấy tin nhắn của cô, bốn chữ, cảm ơn rất nhiều. Hóa ra rùa nhỏ đã biết số điện thoại của anh rồi.
Sau khi chôn cất xong xuôi, Nhĩ Nhĩ bảo mẹ xuống chân núi chờ cô một chút. Rồi ngồi xuống gục đầu vào gối bên cạnh ngôi mộ.
Thuở bé, khi con muốn tìm bố thì bố ở đâu?
Con rất hâm mộ bạn bè được bố đưa đi đón về, rồi lại cùng đạp xe về nhà.
Lúc con gặp phải tên biến thái, khi con bị chúng theo dõi, khi ấy bố ở đâu?
Cũng may con phát hiện ra sớm, con không dám nói với mẹ, nhưng bố lại không khen con.
Vì sao hôm ấy bố lại đến thăm con?
Vì sao bố không đến sớm hơn chút nữa?
Vì sao bố lại không gọi thêm cho con một cuộc điện thoại nào khác?
Bố không nên đến gặp con.
Xin lỗi,
Bố…
Sự sống và cái chết chính là dấu chấm hết của mọi cuộc xích mích trên thế gian này.
Từ hôm Nhĩ Nhĩ quay lại trường, cô không còn tham gia bất cứ hoạt động nào của câu lạc bộ nữa, chỉ quanh quẩn từ phòng học, ký túc đến thư viện, đốm lửa vừa lóe sáng phút chốc lại lụi tàn.
Điều duy nhất thay đổi chính là Nhĩ Nhĩ và Tịch Hữu Dương đã trở thành những người bạn thật sự, không còn là người quen gặp nhau chỉ biết gật đầu xã giao mà là những người bạn chân chính có thể tâm sự và tán gẫu.