TRỞ VỀ PHƯƠNG BẮC

Nhĩ Nhĩ biết, lần ấy tan rã trong không vui, Khang Thành thật sự tức giận, nguyên nhân, là từ bản thân cô mà ra. Vì thế cô bắt đầu tự xem lại mình, những cách đối xử cho đến nay thực sự chỉ là vẻ bề ngoài, vẫn là, tự bảo vệ mình trong vô thức. Đáp án, hẳn là vế sau. Lại lần nữa đặt mình vào một môi trường xa lạ, có thể nói là trong hoàn cảnh làm lại từ đầu, tự mình dựng một chiếc vỏ ốc sên để phòng vệ.

Cô không muốn đánh mất anh.

Có những thay đổi, rất chậm, rất lâu mới có thể nhận ra. Nhưng có những cái, có thể cảm nhận được ngay lập tức.

Khang Thành cảm thấy rất rõ, Nhĩ Nhĩ gửi tin nhắn WeChat nhiều hơn, giống như một cách viết nhật ký, thi thoảng sẽ nói chuyện xảy ra hôm ấy, có lúc sẽ nói vài lời tâm đắc đối với một chuyện nào đó, có khi chỉ đơn giản là nói lên cảm xúc của chính mình, giống với những tờ giấy nhớ trước kia của anh.

“Hôm nay, đưa bọn nhỏ đến bãi cỏ tìm cảm hứng mùa thu, làm thơ, viết tản văn, giỏi hơn em rồi.”

“Trời mưa, bức tranh của Tử Văn, có mảng màu đã hơi phai ra, mắc rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồi, muốn sửa lại lần nữa, bị cô ấy cười cho.”

“Trần Trình trộm uống rượu, còn em, thì trộm nhớ anh.”



Khang Thành không trả lời tất cả, có thời điểm khi anh đọc tin nhắn cũng đã muộn rồi, không muốn anh trả lời cho lắm, phần còn lại anh cũng chọn câu hồi âm thích hợp.

“Ngốc ạ…” Anh đôi khi cũng gây khó dễ cho cô, nhìn thấy những thứ này thì nhắn lại, nghĩ cô ở đầu bên kia, nỗ lực vụng về như nào, không hợp mà lại dần tự phá bỏ chiếc vỏ của mình.

Ngay tối hôm sau lần trở về đó, anh gọi Tống Chí đi uống rượu, với cậu ta mà nói, là cực kỳ hiếm có khó tìm. Tống Chí cũng đoán được anh có chuyện, không hỏi nhiều, uống cùng anh, sau đó nghe Khang Thành đang ngà ngà say vì uống quá chén kể chuyện xong, cậu ta vỗ vỗ vai Khang Thành, “Nếu không được, thì buông đi, đau dài không bằng đau ngắn.”

“Không buông!” Khang Thành lắc đầu, “Tôi đã quyết rồi, sao có thể buông được  chứ! Tôi chỉ muốn chờ, chờ cô ấy có hướng phía về tôi hay không. Nếu không được, vậy tôi đành rời đi thôi, coi như tôi dừng bước nghỉ ngơi vậy…”

Tống Chí không tiện nói gì, chỉ là sau cùng vẫn đưa anh về.

Hôm sau, vẫn là Khang Thành dù uống quá chén nhưng vẫn còn có thể dậy làm việc đúng giờ.

Nhĩ Nhĩ và Khang Thành liên hệ với nhau bằng một loại cách thức vi diệu, thậm chí là mới mẻ, cứ vậy mấy tháng trôi qua, Nhĩ Nhĩ bên này tiến vào giai đoạn ôn tập thi cuối kỳ, mà Khang Thành bên kia, cũng đã bắt đầu sắp xếp kỳ nghỉ đông.

Nhĩ Nhĩ sửa giáo án, dần bị oải, lấy điện thoại ra, lướt xem thông tin vé máy bay, nghĩ thầm, Khang Thành có nhắc lại chuyện ấy hay không.

Khang Thành về đến nhà, cất cặp, tiện tay lấy điện thoại ra, nhìn hình ảnh rồi thầm nghĩ, có phải là vẫn còn có thể chạm được vào vùng có mìn của Triệu Nhĩ Nhĩ.

Càng yêu sâu đậm càng phải thật dè dặt từng chút một, càng không muốn khiến người kia biết sự dè dặt xen lẫn cả do dự của bản thân.

Chẳng lâu sau, vấn đề mà họ lo lắng, đã không còn là vấn đề nữa.

Bố mẹ Khang muốn đến Lâm Thành đón năm mới.

Khang Thành gọi video Wechat nói cho cô, đã lâu rồi họ không gọi video, như một người bạn qua mạng luôn liên lạc, lại đột nhiên có ngày gặp mặt.

“Dạo này sao rồi?” Khang Thành ở đầu dây bên kia, mỉm cười nhìn Nhĩ Nhĩ.

“Ờm, rất… rất ổn.” Nhĩ Nhĩ có phần căng thẳng.

“Bố mẹ anh muốn đến đây đón năm mới, lần này chúng ta trốn cũng chẳng được.” Khang Thành đột nhiên ném một quả bom.

“Gì cơ?” Nhĩ Nhĩ kinh hãi.

Khang Thành ngắm nhìn vẻ mặt méo mó không khống chế cảm xúc được của Nhĩ Nhĩ, cười thành tiếng.

“Anh lại còn cười được à?” Nhĩ Nhĩ bực, ngây thơ lấy bút chọc vào đầu anh trên màn hình.

“Họ nói muốn về đón năm mới cùng chúng ta, còn muốn gặp em, bố mẹ đã có lệnh, nào dám cãi lại!”

“A! Sao giờ? Em hồi hộp quá, không nghe anh nói nữa!” Nhĩ Nhĩ ngắt cuộc gọi.

Khang Thành không gọi lại, anh cho cô không gian yên tĩnh để suy nghĩ.

Nhĩ Nhĩ nhảy xổ lên giường, nháy mắt đã chìm vào ký ức.

Khi ấy Tịch Hữu Dương cũng như vậy, gọi điện nói bố mẹ Tịch muốn gặp cô, chuyện giống như vậy xảy ra. Nhĩ Nhĩ vẫn chưa quên, cô bối rối gọi điện cho mẹ, mẹ bảo rằng cô không thể thua kém bất kỳ ai khác. Bây giờ bố mẹ chẳng còn, cô cũng không còn là Triệu Nhĩ Nhĩ non nớt như xưa nữa, vả lại bố mẹ Khang Thành muốn đến, cô cũng chẳng có lý do gì để trốn tránh.

Đêm khuya hôm ấy, Khang Thành nhận được WeChat của Nhĩ Nhĩ, hỏi xem bao giờ bố mẹ anh tới, cô sẽ về trước. Trái tim treo lơ lửng bao lâu nay của anh, cuối cùng cũng đã được nhẹ nhàng hạ xuống.

Lúc Nhĩ Nhĩ kéo hành lý về đến nhà, Khang Thành đã ở đó. Vừa mở cửa, Nhĩ Nhĩ liền thấy Khang Thành mặc áo len trắng nhàn nhã nhìn cô, sau đó chậm rãi dang hai tay ra, Nhĩ Nhĩ buông hành lý xuống, nhào thẳng đến. Mặt còn cọ cọ vào áo anh.

“Hơi ngưa ngứa.” Nhĩ Nhĩ ngẩng đầu nhìn anh.

“Hay là cởi ra?” Khang Thành ghẹo.

“Eww…” Nhĩ Nhĩ ghét bỏ.

“Thay quần áo, rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm, anh hâm nóng hết rồi.”

“Rõ!”

Bữa tối, Nhĩ Nhĩ đói, ăn ngấu ăn nghiến, Khang Thành ăn xong, vẫn ngồi đó, nhìn cô.

Mọi thứ, phảng phất như họ chưa từng tách rời, chưa từng cãi vã, chưa từng có mấy tháng im lặng điều chỉnh.

Cơm nước xong, Nhĩ Nhĩ khăng khăng muốn rửa bát, hai người trong phòng bếp vừa rửa vừa nghịch, sau đó không có việc gì làm, ngồi trong phòng khách cùng xem phim. Nhĩ Nhĩ chỉ vào bộ phim mình thích nhất – “Flipped”.

Khang Thành ôm Nhĩ Nhĩ, Nhĩ Nhĩ rúc lại trên sofa, yên lặng xem.

Bé gái và bé trai, trong sáng, tình yêu tuyệt đẹp, qua góc nhìn của hai người, thể hiện ra những khía cạnh nhìn nhận vấn đề khác nhau của nam và nữ, còn có cả yếu tố bối cảnh gia đình khác nữa.

Khi ông ngoại Bryce nói ra lời thoại kinh điển, Khang Thành ôm Nhĩ Nhĩ, hôn lên đỉnh đầu cô.

“Người như ánh cầu vồng, gặp được rồi mới biết người có tồn tại.”*

Tiếng Hán đẹp đến vậy, một câu thoại tiếng Anh dài như thế, nhưng chỉ mười chữ, đã cô đọng lại được sự dông dài của tiếng anh.

Sau cùng, hai người con trai cùng nhau trồng cây ngô đồng trong sân.

Phim nhựa, kết thúc.

Nhĩ Nhĩ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Khang Thành phát hiện đáng lúc anh cũng đang nhìn cô.

Cô lại cúi đầu, nhìn màn hình TV đang đứng hình, “Thật sự thì, em rất cảm kích Tịch Hữu Dương, ngoại trừ cái lần ở bên ngoài…, còn mặt khác, anh ấy đều đã làm rất tốt. Sắp xếp công việc cho em, cho em điều kiện sống ổn định, lúc ly hôn, dù em chẳng muốn gì cả, gia đình họ vẫn cho em căn nhà này, em mới có thể không lo về sau, mới có thể có chỗ quay về buông thả bản thân, chơi bời, làm những chuyện mình muốn, và mới có thể, gặp anh ở Na Uy…”

Khang Thành vuốt ve khuôn mặt cô, lau đi hàng nước mắt, không nói gì, đây là lần đầu tiên, Nhĩ Nhĩ nói đến chuyện trước kia.

“Chỉ là, chỉ là em thật sự không thể tha thứ được, thời điểm ấy, em thật sự rất yêu anh ta, qua lại với nhau từ thời đại học, nhưng hôn nhân, chúng em thật sự, không thể bước tiếp được…”

“Tối đó, em đập phá cả phòng ngủ! Đập hết cả… Anh ta nói chỉ một lần thôi, nhưng anh ta không hiểu rằng, đã có lần một thì sẽ có thể có vô số lần sau nữa! Em chọn không được tha thứ, em tự giam giữ chính mình lại, không thể vượt qua được.”

Khang Thành hôn lên, từng chút từng chút một, hôn lên hàng nước mắt chưa khô, hôn lên vầng trán, lên mũi, lên hai má, và cả lên môi cô.

“Nói xong chưa? Nghe anh nói này.” Giọng nói anh nghẹn ngào.

“Betty là con gái của thầy hướng dẫn anh, thầy anh bảo là, cậu có thể thử với con gái tôi xem, không chừng sẽ yêu nó đấy. Anh không thích cô ấy, nhưng bị cô ấy bám theo mãi, anh nghĩ, cứ thử trước xem sao, nói không chừng, quá trình có biến đổi, kết quả lại không giống nhau. Cuối cùng giống như anh dự đoán. Em biết không, anh là người vô cùng nhạt nhẽo, chỉ biết học với thí nghiệm, là người ngày nào cũng làm công việc buồn tẻ ấy. Cho đến khi anh gặp em, em gợi lên cho anh cái suy nghĩ muốn tìm hiểu, tìm hiểu xem sao em lại khóc, sao em lại ngẩn ngơ, vì điều gì mà lại muốn làm như mình dũng cảm lắm trong khi vô cùng nhát, vì sao thoạt nhìn lại vui vẻ nhưng sao lại thấy bi thương đến vậy. Sau đó, anh hiểu được rằng, một người đàn ông nảy sinh nỗi tò mò đối với một người con gái, là bắt đầu của một tình yêu.”

Nhĩ Nhĩ vẫn nghe Khang Thành nói, nước mắt phủ mờ con mắt, không thấy rõ tất cả trước mắt.

“Đừng khóc… Mai sẽ sưng lên đấy, xấu lắm!”

“Ừm!” Nghĩ lại ngày mai còn phải gặp bố mẹ anh, Nhĩ Nhĩ vội vàng lau nước mắt.

Khang Thành cầm lấy tay cô, chậm rãi lau bằng khăn giấy, sau đó, dùng hai tay bọc tay cô lại, nói: “Nói thẳng ra thì, đây là lần đầu anh chính thức yêu đương, vậy, chỉ bảo nhiều hơn, bạn học Triệu.”

Nhĩ Nhĩ hôn lấy tay đang bọc tay cô lại của Khang Thành, “Chỉ bảo nhiều hơn!”

Cuối cùng hai người chẳng ai quan tâm TV còn đang mở.

Người ta nói rằng thường xuyên trao đổi là chất xúc tác của tình yêu, chỉ là bọn họ đã quá trớn và kết quả là, đến ngày hôm sau, họ dậy muộn.

Điện thoại Khang Thành đã tắt nguồn, không nhận được cuộc gọi của bố mẹ Khang, hai ông bà già cả vốn muốn ở nhà Khang Thành lại đành phải thuê phòng khách sạn, chờ anh đến.

Khang Thành và Nhĩ Nhĩ thong dong đến muộn, bấy giờ, bố mẹ Khang đã chờ cơm trưa họ trong phòng bao của khách sạn.

“Tại anh hết đấy!” Đến trước cửa khách sạn, Nhĩ Nhĩ còn đang ngồi trên xe oán trách Khang Thành, “Em đã nói không được rồi, anh còn…”

“Sao lại không nói nữa rồi?” Khang Thành vừa lái xe, vừa hớn hở chọc ghẹo bạn gái mình, “Tiếp…”

“Anh…” Nhĩ Nhĩ không nói nổi nữa, sao trước kia không nhận ra da mặt anh dày thế chứ.

“Em yên tâm, nói qua với em rồi, bố mẹ anh không để ý đâu, anh nghĩ họ còn mong chúng ta tạo người để cho họ dẫn đi cơ mà.”

Nhĩ Nhĩ không muốn nghe anh nói gì nữa.

Khang Thành đưa Nhĩ Nhĩ vào phòng bao, chỉ có mỗi mẹ Khang ở đó. Mẹ Khang mặc rất trang trọng, bộ đồ màu xanh sapphire, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai, tóc cũng được chải chuốt, thoạt nhìn vô cùng có khí chất.

Vì biết bà là thầy của Tử Văn, cũng đã nghe Tử Văn nhắc đến vài ba lần, Nhĩ Nhĩ không bỡ ngỡ khi gặp mẹ Khang.

“Mẹ, bố đâu rồi?”

Mẹ Khang từ lúc họ vào của cứ luôn nhìn Nhĩ Nhĩ, không nghe thấy Khang Thành nói.

Khang Thành bất lực, “Mẹ??”

“Hớ?” Mẹ Khang phản ứng lại, vẻ mặt nghệt ra nhìn đứa con mình, “Gì đấy?”

“Con hỏi là bố đâu?”

“À, nhận điện thoại công việc rồi, ở bên ngoài ấy, mày biết cứ có việc gì là ông ấy lại vậy mà, chả khác gì mày đâu!” Xỉa xói hai bố con xong, mẹ Khang lại tiếp tục nhìn Nhĩ Nhĩ.

Khang Thành đành phải giới thiệu trước, “Mẹ, cô ấy là Nhĩ Nhĩ.”

“Người sống chứ?” Mẹ Khang nhìn Khang Thành, hỏi lại để xác nhận.

“Mẹ!!” Khang Thành không kìm nổi nữa.

“Cháu chào dì ạ, cháu là Triệu Nhĩ Nhĩ!” Nhĩ Nhĩ bật cười khúc khích, cảm thấy mẹ Khang đáng yêu quá đi mất, gánh nặng trong lòng tức khắc giảm xuống, còn đưa tay ra, “Con là người sống ạ, nếu không tin thì bác sờ thử xem?”

“Ố! Tốt, tốt lắm!” Mẹ Khang lập tức mừng ra mặt, kéo cô lại, “Con đến đây, ngồi cạnh bác, đừng quan tâm cái thằng thối tha kia, ra đây chúng ta nói chuyện!”

Nhĩ Nhĩ ngoan ngoãn ngồi sang đó, chẳng thèm liếc mắt nhìn Khang Thành.

Khang Thành thấy hai người thế mà đã chuyện trò được rồi, nghĩ lại vẻ căng thẳng của Nhĩ Nhĩ khi nãy, tự ngẫm lại, cười.

“Đến rồi ấy à?” Bố Khang giờ mới vào phòng. Hôm nay ông cũng mặc rất trang trọng, mặc suit thẳng thớm.

“Vâng, bố, đây là Nhĩ Nhĩ!”

Nhĩ Nhĩ đứng vội dậy, “Cháu chào bác ạ!”

“Ô! Chào cháu, ngồi đi, đừng khách khí nhé!” Bố Khang tủm tỉm nhìn Nhĩ Nhĩ, âm thầm quan sát, hừm, cháu gái sau này, chắc chắn sẽ rất đáng yêu.

bố mẹ Khang dễ gần hơn trong tưởng tượng của Nhĩ Nhĩ, bữa cơm này, bốn người họ rất hòa hợp.

“Bố, mẹ, hai người ở tạm đây một hôm nhé, mai bọn con đưa bố mẹ đến chỗ con, điều kiện trong trường rất tốt, bố mẹ có thể đi dạo, cơm tất niên thì ăn tại nhà đó.” Khang Thành nói những sắp xếp của mình.

Cha Khang vừa nghe anh nói xong, lại bắt đầu lên giọng, “Bố nói mày nghe, càng nhớn càng hư, hồi bé bố mày dạy mày như nào, phải tuân thủ đúng giờ, hôm nay, mày xem xem, đã muộn còn chớ, lại còn không nghe điện thoại của bố mẹ, điện thoại tắt ngúm, mày…” Nói chưa hết câu đã bị mẹ Khang đánh vào mu bàn tay.

“Bố, hôm qua con ở nhà Nhĩ Nhĩ.” Khang Thành nói thẳng băng.

Mặt Nhĩ Nhĩ đỏ bừng.

Mẹ Khang đã sớm nhận ra điểm nào đó, sau đó cản cha Khang lại, giảng hòa, “Ôi dào, thanh niên mà, ngủ nướng là chuyện thường, không sao, Nhĩ Nhĩ, ăn nhiều vào nhé, ăn rau…” Rồi đến gần bố Khang, cúi đầu nói: “Ông không cần cháu gái nữa chứ gì!”

Bố Khang liền hiểu, ho khụ một tiếng, “Ấy à, đúng rồi, mẹ con nói đúng rồi đấy, ngủ nướng không sao, không sao, Khang Thành à, con cứ ở cùng Nhĩ Nhĩ, bố với mẹ con ở phòng ký túc của con cho.”

Khang Thành thấy vẻ cấp bách của họ, lại còn chả hiểu à?

“Vâng ạ, bố mẹ, bố mẹ ăn đi.”

Nhĩ Nhĩ đã chui xuống lòng đất rồi.

Kết thúc bữa gặp mặt vui vẻ ấm áp, Khang Thành và Nhĩ Nhĩ tiễn hai người về phòng, sau đó bô Khang kéo Khang Thành vào phòng executive, bàn chuyện công việc. Nhĩ Nhĩ đành ở lại với mẹ Khang.

Mẹ Khang kéo tay Nhĩ Nhĩ.

“Con là đứa bé ngoan! Khang Thành, Tử Văn đều đã nói với dì chuyện của con, con đừng trách Tử Văn, là dì cứ gặng hỏi nó, ép quá nên nó mới đành phải nói.”

Nhĩ Nhĩ biết mẹ Khang đang nói gì, cũng không trách Tử Văn, “Không sao dì ạ, chuyện đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, cháu cũng không ngại nói.” Cô đã học được cách bình tĩnh đối mặt.

“Ừ!” Mẹ Khang tán thưởng gật đầu, “Phụ nữ ấy à, đều phải dựa vào chính mình mới sống hạnh phúc được.”

Sau đó, hai người phụ nữ hàn huyên rất nhiều, cơ bản mẹ Khang đã nói mấy chuyện xấu hổ của Khang Thành, còn bảo Nhĩ Nhĩ giữ bí mật, đừng nói cho Khang Thành, vẻ mặt sờ sợ.

Trên đường về nhà, Nhĩ Nhĩ nghĩ lời mẹ Khang nói, không khỏi bật cười.

“Vui thế à? Mẹ anh nói không ít chuyện của anh đúng không?” Khang Thành quay đầu thấy cô lại mờ ám cười.

“Không! Làm gì có!” Nhĩ Nhĩ kiên quyết không bán rẻ mẹ Khang.

“Thồi, giả lắm, vừa nhìn là biết!”

“Anh đừng có mà moi bí mật của em!” Nhĩ Nhĩ vừa nói xong, lập tức bịt kín miệng. Này chả khác nào không đánh đã khai.

Đúng lúc đèn đỏ, Khang Thành ngừng lại, kéo tay Nhĩ Nhĩ về phía mình, hôn rồi lại buông ra.

“Sau này muốn biết chuyện gì của anh, cứ hỏi thẳng anh ấy!”

Trẻ con thế! Nhĩ Nhĩ tự lảm nhảm trong lòng.
*Nguyên gốc trong truyện:

“斯人若彩虹, 遇上方知有.” – có mười chữ

Nguyên gốc trong tác phẩm:

“Some of us get dipped in flat, some in satin, some in gloss. But every once in a while you find someone who’s iridescent, and when you do, nothing will ever compare.”

⇒ “Con người mỗi người một vẻ, kẻ hào hoa, kẻ bóng bẩy. Nhưng đến một lúc nào đó con sẽ tìm ra được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Đến lúc đó, con sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người đó nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc