TRỞ VỀ

Nghiêm Húc vừa vào cửa nhìn về căn biệt thự của mình, đột nhiên không biết bắt đầu tìm từ chỗ nào.

Hắn vào phòng tìm, lại cảm thấy căn phòng lớn như vậy mà tìm một con thỏ bằng nắm tay rất không khả thi.

Nghiêm Húc ngồi xuống, cẩn thận suy nghĩ xem Nguyên Cốc thường hay làm gì.

TV?

Nghiêm Húc mở ngăn kéo ra, phát hiện điều khiển TV vẫn nằm ở đó, không có dấu vết có người di chuyển.

Tủ quần áo?

Nghiêm Húc mở tủ quần áo Nguyên Cốc hay thích trốn, lật lung cái tủ cũng không thấy thỏ xám lăn ra.

Chẳng lẽ… lồng sắt?

Hắn chần chừ mở đèn phòng để đồ, những thứ không dùng đến để bên trong không ai dọn dẹp đã đóng một tầng bụi mỏng.

Nghiêm Húc theo trí nhớ, ở góc tường tìm được cái lồng sắt chuẩn bị cho Nguyên Cốc. 

Hắn cầm lên, nhìn chăm chú, quả nhiên thấy một con thỏ nhỏ khẩn trương lui ở một góc lồng sắt.

Đôi mắt như hồng ngọc híp lại, dường như vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng đột ngột.

Nghiêm Húc nhíu mày: “Cậu làm gì vậy? Không phải ghét nhất là bị nhốt trong lồng sắt sao, đi ra.” Nghiêm Húc cúi người nói.

Nguyên Cốc không động đậy.

Nghiêm Húc thấp giọng nói: “Cậu ra đây, tôi có lời muốn nói với cậu.”

Thái độ của Nguyên Cốc có chút buông lỏng, bàn chân ngập ngừng di chuyển trong lồng sắt.

Nghiêm Húc không kiên nhẫn, thấy mình rống lên cũng vô dụng, lập tức đưa tay vói vào lồng sắt, nắm đống thịt mềm ở cổ bắt thỏ con ra.

Nguyên Cốc sợ hãi giãy dụa trong tay của Nghiêm Húc, hắn vốn không siết chặt, vậy mà để Nguyên Cốc chạy thoát, nhanh như bay nhảy vào thùng giấy gần đó.

Hắn tính chuyển thùng giấy ra, nhưng nhìn đống thùng lung tung lộn xộn thì đổi sang ngồi xổm xuống.

“Ra đây, tôi không đuổi cậu đi nữa.”

Không có động tĩnh.

“Tôi hứa.” Nghiêm Húc bất đắc dĩ nói.

Một khoảng lặng ngắn trôi qua, từ khe hở của thùng giấy, một loạt âm thanh nho nhỏ truyền ra.

Bởi vì trong thùng còn đựng thứ khác, Nguyên Cốc không xoay người được, chỉ có thể từ từ lui ra.

Cái mông tròn vo bị nặn ra, đuôi thỏ khẩn trương run lẩy bẩy, sợ đầu cậu không ra được, Nghiêm Húc kéo đuôi cậu ra trước.

Nghiêm Húc nhìn cậu gian nan chui ra, thậm chí lúc ra còn lăn trên đất một vòng.

Nghiêm Húc thở dài.

Ngốc tới mức này, nói ba cái chuyện tình yêu với Nguyên Cốc có vẻ thật xa vời, có lẽ mình… không đúng rồi.

Nghiêm Húc ôm Nguyên Cốc về phòng khách.

Lúc ngồi lên ghế sô pha mới phát hiện Nguyên Cốc thế mà cắn chặt cổ tay áo của hắn không buông, miệng ba cánh vì vậy mà căng phồng, Nghiêm Húc muốn kéo cậu ra, vậy mà kéo không được.

“Cắn hư là muốn đền hả, bộ đồ này bằng một năm học của cậu đấy.”

Nguyên Cốc không có tiền, sợ nhất là Nghiêm Húc lấy tiền ra nói chuyện, nhưng hiện tại cậu lại càng không buông miệng, thậm chí lén lút nghĩ.

Cắn hư mới hay, vậy thì Nghiêm Húc sẽ không đuổi cậu đi nữa.

Nghiêm Húc vừa nhìn cập mấp máy môi liền biết cậu nghĩ gì, hắn không thèm truy cứu, vỗ vỗ đầu Nguyên Cốc: “Hình người.”

Nguyên Cốc liếc Nghiêm Húc một cái, chậm rãi biến thành người, trong miệng vẫn cắn chặt tay áo hắn, nhìn có chút buồn cười,

“Còn cắn?” Nghiêm Húc dở khóc dở cười bóp hàm cậu “Mau nhả ra.”

Nguyên Cốc bị ép há miệng, lại như miếng keo dán chó lập tức ôm chặt cánh tay hắn, mặt chôn vào cổ Nghiêm Húc.

“……” Nghiêm Húc không nói nên lời.

Hắn vỗ mông cậu: “Sợ tôi đuổi cậu đi sao?”

Nguyên Cốc dùng sức gật đầu, mái tóc mềm mại cọ bên cổ Nghiêm Húc, làm lòng hắn ngứa ngáy.

“Tại sao?” Nghiêm Húc giống như dụ dỗ vuốt ve sau gáy Nguyên Cốc “Tại sao không bỏ đi?”

Nguyên Cốc mờ mịt nhìn lại.

Vì sao ư?

Cậu cũng không phải không có Nghiêm Húc là không sống được.

Tại sao không bỏ đi?

Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc lại thất thần, suy nghĩ không biết chạy tới nơi nào rồi.

Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc lại ngẩn người, có chút chua xót cho bản thân.

Kẻ thống trị như hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tại sao khi đối đãi chân tình mà đối phương lại cà lơ phất phơ như vậy?!

Thật là —

“Nguyên Cốc.” Nghiêm Húc nghiêm túc gọi tên cậu.

“Nếu tôi không phải kẻ thống trị, cậu cũng theo tôi sao?”

Nguyên Cốc gật gật đầu.

“Nếu tôi trở lại nơi ở lúc trước thì sao?”

Nguyên Cốc vẫn dùng sức gật đầu.

Mặc kệ Nghiêm Húc có làm sao, cậu vẫn muốn ở cùng hắn, cậu sợ Nghiêm Húc bỏ cậu lại.

Nghiêm Húc sờ mái tóc mềm mại của Nguyên Cốc.

“Vậy cậu nói theo tôi.”

“Vâng.” Nguyên Cốc đáp ứng.

Cậu sẽ thiệt nghe lời, chẳng phải Nghiêm Húc từng khoe với luật sư Cố là cậu rất ngoan sao.

“Nói cậu thích tôi.”

“Hả?” Nguyên Cốc có chút khó hiểu nhìn Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc không lập lại, chỉ lấy tay cọ cọ vành tay cậu.

Nghiêm Húc hiếm khi dịu dàng như thế, hắn vừa nhìn Nguyên Cốc, Nguyên Cốc nhịn không được nheo mắt lại trong lòng bàn tay hắn: “Tôi thích anh.”

“Nói cậu yêu tôi.”

“Tôi yêu anh.”

“Một lần nữa.” Nghiêm Húc hôn lên yết hầu cậu.

“Tôi yêu anh… ưm…”

Trong phòng khách dù không có bao với gel bôi trơn nhưng cũng không ảnh hưởng đến trình độ kịch liệt của cuộc làm tình này.

Nguyên Cốc run rẩy dưới thân Nghiêm Húc, chân chính khiến cậu sợ hãi chính là đôi mắt nhìn cậu chăm chú đến lạ.

Bỗng lúc đó, cậu hiểu ra được…

Cậu nhớ tới Nghiêm Húc vừa rồi dịu dàng xoa tai cậu, nhớ vẻ mặt hắn khi bảo cậu nói yêu hắn, hình như có một thứ tình cảm gì đó đang lan tràn trong lồng ngực, lấp đầy cậu, cậu phải thổ lộ mới có thể giảm bớt đau đớn khi nhìn vào ánh mắt cô đơn của Nghiêm Húc.

Nguyên Cốc đưa đẩy theo nhịp điệu của hắn, vươn tay ôm cổ cùng hắn hôn môi.

Hôn xong, Nguyên Cốc luyến tiếc buông Nghiêm Húc ra, môi cọ qua hai má hắn, tiếp đó kề sát tai—

“Tôi yêu anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc