Nguyên Cốc còn chưa hồi phục tinh thần, nguy cơ đã được giải quyết một cách thần kỳ.
Đến khi thân thể không còn đau đớn, cậu đã ngồi ở ghế phó lái, được Nghiêm Húc chở về gara nhà.
Nghiêm Húc giữ đầu cậu, phát hiện cậu động đậy, liền hỏi: “Cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Thỏ xám chậm rãi gật đầu.
Nghiêm Húc lại hỏi: “Ngoại trừ ngoài vết thương trên tay, còn chỗ nào khó chịu nữa không?”
Thỏ xám chậm rãi lắc đầu.
“Ngoan.” Nghiêm Húc mang cậu xuống xe, ở trên không trung không ngừng lắc lư.
Nguyên Cốc bị hắn lắc đầu óc choáng váng, hai cái lỗ tai xoạch xoạch qua lại, cổ họng bất đắc dĩ phát ra âm thanh khán nghị.
“Em trốn cái chỗ gì mà dơ dễ sợ, nói thiệt tôi chỉ muốn vứt đi thôi.”
“…” Hàng xóm vừa đi vào gara có chút mờ mịt nhìn Nghiêm Húc.
“Không có gì, tôi phủi khăn lau ấy mà.” Nghiêm Húc nhìn phía hàng xóm giơ con thỏ trong tay ra.
Nghiêm Húc vào nhà, đặt Nguyên Cốc lên bàn, mở đèn lên, nâng tay cậu lên xem xét kỹ càng.
“Bị xuyên qua xương luôn đúng không?”
Thỏ xám gật đầu.
“Làm sao giờ…” Nghiêm Húc nhẹ nhàng nhéo mông cậu “Đầu óc vốn đã không tốt, bây giờ chân còn tàn.”
Nguyên Cốc nghe hắn nói đầu óc mình không tốt, chậm rãi rút vuốt trong lòng bàn tay hắn về.
Nghiêm Húc nhẹ nhàng cầm lại, cúi đầu nhìn cái đầu nho nhỏ, hôn lên móng vuốt xù lông: “Đùa em thôi.”
Nguyên Cốc giật mình nhìn hắn chăm chăm.
Nghiêm Húc rất ít khi nào dịu dàng với cậu như thế, Nguyên Cốc cảm thấy có chút không chân thật.
“Nguyên Cốc, chúng ta phải chuyển nhà.” Nghiêm Húc nhìn vào mắt cậu.
Nguyên Cốc chớp chớp đôi mắt màu đỏ của mình, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
“Dọn đến… rừng rậm xa xôi.”
Nguyên Cốc lại trừng mắt, chậm rãi híp mắt lại.
Anh đang nói gì vậy?
“Đã sớm chán nơi này, cuối cùng có thể tìm cái cớ để cách ly con người xa chút rồi.”
Nghiêm Húc tiếp: “Trở về dưỡng lão, được không?”
Nguyên Cốc nhớ đến ký ức sống sót giữa răng nanh của động vật ăn thịt, không khỏi run rẩy.
“Sao vậy? Trước kia bị ai ăn hiếp hả?” Nghiêm Húc có chút buồn cười, thuận tay vuốt đám lông rối bời của cậu “Có tôi ở đây, không có dã thú nào dám cắn em đâu.”
Nguyên Cốc nghĩ nghĩ, rồi tiến lên ôm lấy ngón tay của Nghiêm Húc cọ cọ.
Chính cậu bởi trốn tránh dã thú mới đến xã hội loài người để sinh tồn, hiện tại đã có Nghiêm Húc, cậu trở về tự nhiên cũng tốt.
Chỉ cần Nghiêm Húc đừng bỏ cậu lại là được.
Nguyên Cốc nghĩ, đôi môi ba cánh lạnh huých huých lên ngón tay hắn.
“Muốn hôn tôi sao?” Nghiêm Húc giật giật ngón tay cười nói “Không được, em nhanh chóng khôi phục lại, biến thành hình người mới có sức hôn chứ.”
Có người nói, ngọn núi cạnh thành phố A không biết khi nào mọc ra một ngồi nhà gỗ, có hai người trẻ tuổi ở đó, có người bắt gặp hỏi, họ liền nói là đi công tác, dã ngoại dò thám.
Làm việc gì mà ở chỗ này? Núi này cao bao nhiêu chứ, hổ báo cáo chồn gì đó, có chín cái mạng cũng không đủ dùng.
Cũng có người nói, thật chất là vườn không nhà trống, ban ngày lên núi gặp mưa to vào trú cũng không gặp được người nào.
Có người nói, việc lạ ở ngọn núi này không chỉ dừng lại ở đó đâu.
Ngoại trừ một căn nhà gỗ không biết có người ở hay không, lâu lâu còn có người bắt gặp một con báo rất đẹp ngậm con thỏ trong miệng đi khắp nơi.
Sao lại có con báo ngậm con mồi trong miệng mà không ăn chứ?
Thiệt là lạ!
- END-
Tác giả nói lên cảm nghĩ của mình:
Bộ này viết thực sự chậm, tôi rất xin lỗi và tôi không ngờ rằng có rất nhiều người theo dõi (thực tế cũng không nhiều lắm) (vì sự thật là cập nhật quá rùa nên nhiều người sẽ nản) Tôi rất biết ơn vì các bạn đã theo dõi đến đoạn kết, coi như cũng có thể ăn nói với mọi người.
Sau này nếu có thể sẽ lại đào thêm một số phiên ngoại thỏ báo, rắn nhỏ, cáo nhỏ gì gì đó.
Phần TXT báo và thỏ đã đặt ở Weibo, chị em có nhu cầu có thể down về.
Cảm ơn rất nhiều vì đã đọc.
– Hoàn chính văn –