TRỞ VỀ

Nghiêm Húc chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân là bán thú còn có thể nuôi thú cưng.

Bề ngoài Nghiêm Húc không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng đối với thứ mới lạ này vẫn rất để ý, toàn bộ tâm tư đều đặt lên người Nguyên Cốc.

Sáng chủ nhật, Nghiêm Húc không cần đi làm liền bảo Nguyên Cốc đến trường dọn dẹp hành lý chuyển sang đây.

Bạn gái của bạn học Nguyên Cốc vẫn chưa đi, hai người ôm nhau trong chăn xà nẹo, thấy Nguyên Cốc vào hai người kia cũng không thèm để ý, giống như thường mà nói chuyện.

Tới khi thấy Nghiêm Húc đi sau lưng Nguyên Cốc bước vào, bạn cùng phòng mới bối rối quấn bạn gái lại, vội vội vàng vàng mặc quần áo, oán giận nói: “Sao cậu lại tùy tiện dẫn người về vậy hả?”

Nghiêm Húc nhíu mày.

Lời này cũng không ngượng mồm mà nói được.

Nguyên Cốc gật đầu với bạn cùng phòng coi như trả lời, sau đó thấy Nghiêm Húc tự nhiên ngồi trên giường mình, lấy vali ra dọn dẹp quần áo.

Bạn cùng phòng mờ mịt hỏi: “Cậu về nhà à?”

“Tôi dọn ra ngoài.” Nguyên Cốc nói.

“Dọn ra ngoài?” Bạn cùng phòng không thể tin được “Cậu kiếm đâu ra tiền mà thuê phòng?”

Nguyên Cốc còn chưa kịp trả lời thì bạn cùng phòng lại truy hỏi: “Cậu ở chỗ nào?”

“Nhiều chuyện quá làm gì.” Nghiêm Húc có chút không kiên nhẫn cướp lời “Rảnh rỗi thì mở cái cửa sổ cho nó thoáng đi, trong phòng toàn mùi t*ng trùng.”

“Anh —“

Nguyên Cốc không để ý hai người kia, đi qua chỗ Nghiêm Húc nói: “Anh đứng lên tí, tôi muốn lấy chăn với ga giường.”

“Lấy làm gì.” Nghiêm Húc mất kiên nhẫn nói “Nhà tôi không có chăn cho cậu dùng à?”

Nghiêm Húc nhích người lên một chút, nắm góc ga giường gỡ ra: “Cho dù không lấy thì cũng phải bỏ thùng rác.”

“Cậu ở cùng với anh ta?” Bạn cùng phòng lại gần Nguyên Cốc hỏi nhỏ “Cậu không thấy tên đó như đại bác à?”

Bởi vì tính tình không tốt nên mới phải dọn đi. Nếu tính tình tốt… mà thôi quên đi, làm gì có con báo nào tính tình tốt cơ chứ.

“Không biết.” Nguyên Cốc dối lòng trả lời.

Bạn cùng phòng dựa vào bàn chơi điện thoại, không ngừng đưa mắt nhìn hai người Nguyên Cốc.

Tên này không vui khi Nguyên Cốc dọn ra ngoài, không biết vì ghen tị Nguyên Cốc có một người bạn nhìn rất có tiền – quyền, hay vì mất đi một kẻ bất lực có thể sai sử.

Nghiêm Húc chỉ đạo Nguyên Cốc dọn dẹp, cái gì cần lấy cái gì không cần lấy phải được hắn đồng ý.

Tóc Nguyên Cốc dài, khi ở nhà toàn để che phủ trước trán như cái rèm, chỉ có đi ra đường mới cột lên, đám tóc sau ót được cột lên hiện tại rối nùi, nhìn y như cái đuôi thứ hai của Nguyên Cốc.

Nghiêm Húc nghĩ trong đầu, Nguyên Cốc đang ngồi chồm hổm sửa sang lại đồ đạc thì mông bị đá một phát chúi nhủi về trước, Nguyên Cốc hết hồn, quần áo hơi lộ ra, cái đuôi vì bị dọa mà lộ ra một nhúm.

Quả nhiên chùm tóc với cái đuôi y hệt.

Nguyên Cốc cứng ngắc kéo áo xuống, che cái đuôi của mình lại, ngẩng đầu, bạn cùng phòng đang nói chuyện với người yêu.

May mà không bị thấy.

Nguyên Cốc mím môi nhìn Nghiêm Húc.

“Dọn nhanh lên.” Nghiêm Húc nói “Với tốc độ này của cậu tới năm sau chắc còn chưa xong.”

“Anh có thể về trước.” Nguyên Cốc đáp.

Nghiêm Húc nhíu mày.

Ngày nghỉ hắn không nằm trong chăn ấm nệm êm, vội vàng chở Nguyên Cốc về dọn hành lý, ở đây không chỉ phải ngồi trên cái giường cứng ngắc còn phải chịu đựng bạn cùng phòng không ra gì của cậu, Nguyên Cốc lại chậm chạp, vậy mà còn muốn đuổi hắn về?

Nghiêm Húc muốn nổi khùng, Nguyên Cốc lại nói: “Tôi biết đường về nhà.”

Ông báo không biết là bị giọng điệu của Nguyên Cốc lấy lòng cái gì mà chỉ híp mắt, nhấc chân bắt chéo, không nói lời nào cầm tập ghi chép của Nguyên Cốc lên xem.

Nguyên Cốc không biết tại sao tên này bỗng nhiên hiền lạ, cậu không rảnh đi quan tâm, cúi đầu chèm chẹp miệng, chậm rãi dọn đồ.

Nghiêm Húc nhìn sơ qua sách giáo khoa với tập vở của Nguyên Cốc, phát hiện Nguyên Cốc rất chăm chỉ nghe giảng, tất cả bài tập đều là điểm A. 

Chỉ là tập viết thường đứt quãng, có câu đầu thì không có câu sau, vừa nhìn liền biết bởi vì viết quá chậm, còn chưa viết xong giáo viên đã qua slide khác rồi.

Ngạc nhiên ghê!

Nghiêm Húc ngẩng đầu nhìn Nguyên Cốc.

Tóc Nguyên Cốc bị động tác của cậu mà phất lên phất xuống, nhìn cực giống cái đuôi thỏ uốn éo khi chạy trốn.

Rõ ràng là nói nuôi thỏ, vậy mà một chút phúc lợi cũng không có.

Sau này nhất định phải sờ nhiều hơn.

____________________________

Bình luận

Truyện đang đọc