TRÓC YÊU KHÔNG THÀNH LẠI BỊ ÁP

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm sau, một chiếc du lịch 4 chỗ màu đen đậu trước nhà hàng gia đình. Một người đàn ông mặc đồ rất bình thường, cung kính đón Mã Tiểu Linh. Khi lên xe, mới phát hiện đó Phương tiên sinh.

Phương tiên sinh nhìn Mã Tiểu Linh, cười xin lỗi nói: "Xin lỗi, người ở đây khá đông, nên tôi sợ gây phiền phức không cần thiết."

"Ừm." - Mã Tiểu Linh gật gù, đeo mắt kính thần quái lên, im lặng nhìn Phương tiên sinh vài lần. Sau đó, cất mắt kính, nói: "Xem ra, Phương tiên sinh đã chuyển nhà."

"Hê hê, đúng là phải cảm ơn Tiểu Linh. Có điều, Tiểu Linh à, trước khi đến trường học, có thể ghé qua chỗ bạn của tôi nhìn thử được không?" - Phương tiên sinh chà chà bàn tay, ngại ngùng.

"Bạn của ông cũng gặp chuyện à?" - Mã Tiểu Linh nhíu máy, sao cứ như sóng sau xô sóng trước vậy.

"Không có, chỉ là đứa bé rất nóng." - Phương tiên sinh cười ha hả, lúng túng.

"Nóng thì đi bệnh viện, tìm tôi làm cái gì?" - Mã Tiểu Linh bật cười lắc đầu. [Cái ông này hồ đồ thế, một lần bị rắn cắn thì 10 năm sợ dây thừng sao? Bị sốt thôi cũng nghi này nghi nọ.]

Phương tiên sinh cười khổ: "Vốn đã mời bác sĩ, thế nhưng Tử lão gia vẫn không yên lòng. Đúng lúc nghe được chuyện của tôi, nên hi vọng cô ghé qua đó một chuyến."

"Mặc kệ có hay không, tôi tính tiền rất cao. Cái này ông cũng biết mà." - Mã Tiểu Linh cười ngầm nhìn Phương tiên sinh.

Phương tiên sinh vốn đang căng thẳng, liền nhẹ nhõm, cười: "Yên tâm, nếu là tiền thì không phải vấn đề. Đó là cháu đích tôn, nên được xem là bảo bối."

Phương tiên sinh thấy Mã Tiểu Linh gật đầu, vội vã lái qua một con đường khác.

Vừa bước vào cửa, Mã Tiểu Linh liền thấy lạnh toàn thân. Cảnh giác ngẩng đầu, bầu trời vẫn sáng sủa nên có chút chần chừ. [Từ khi nào xúc giác của mình nhạy cảm đến thế?]

[Phải rồi, hôm qua mình bị đau bụng, chết đi sống lại, cuối cùng đau quá xỉu luôn. Sáng thức dậy, cũng không nhớ cái gì. Bây giờ nghĩ lại, thật khiến người ta sởn tóc gáy, hình như mình đã quên cái gì đó.]

[Không lẽ mật của con rắn đó hiệu quả? Hẳn là vậy. Đúng là Uyển Nhi không có ác ý với mình, bằng không hôm qua mình sẽ không an ổn mà ngủ cả buổi. Có điều khi trời sáng, lại không nhìn thấy Vương Quý Nhân. Bỏ đi, dù sao cô ấy cũng trói gà không chặt, sẽ không chạy lung tung. Dù sao cũng có Uyển Nhi ở đó.]

"Mã tiểu thư, đúng là rồng đến nhà tôm." - Một ông lão đã đến tuổi 70, từ trong nhà đi ra. Tóc ông bạc trắng, mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, tinh thần hăng hái, thật không giống những ông lão cùng tuổi.

Ông già chắc có tập luyện, lớn tuổi như vậy, nhưng bộ rất vững. Bước đi rất nhanh, sống lưng thẳng thắp, vừa nhìn đã biết là người có địa vị.

"Tử lão gia, xin chào." - Mã Tiểu Linh nhìn cái sân trước nhà chính nói thầm. [Mình đâu phải nhân vật cao quý, cái gì mà rồng đến nhà tôm?]

"Tốt tốt, mau mau tới xem cháu trai bảo bối của ông. Đã châm cứu, uống thuốc hai ngày nay nhưng vẫn không hết sốt. Ban đêm luôn khóc ầm ỉ, chẳng biết tại sao."

Mã Tiểu Linh cười, thâm ý nhìn Phương tiên sinh đứng im bên cạnh, theo hướng tay của ông lão đi vào trong phòng.

Phương tiên sinh cười lắc đầu, kéo kéo ông lão, nói nhỏ vào tai ông cái gì đó. Ông lão hào khí vỗ đùi một cái, giọng nói vang như sấm: "Yên tâm, nếu cô ấy có thể giúp được cháu của lão, bao nhiêu tiền cũng chi."

Vào trong phòng, mới phát hiện có một người phụ nữ khí chất phi phàm. Người phụ nữ nàng đang dỗ dành đứa nhỏ đang khóc rống lên, gương mặt tiều tụy, viền mắt đã sưng húp, vừa nhìn đã biết vừa mới khóc.

Mã Tiểu Linh càng đi vào, càng cảm thấy lạnh. [Dám xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, thật sự chán sống.]

Người phụ nữ thấy Mã Tiểu Linh liền giật mình, vừa định la lên, thì thấy lão gia đi vào, ánh mắt của bà lại ngoan ngoãn đặt lên người đứa bé.

"Đem đứa bé ra ngoài tắm nắng đi." - Mã Tiểu Linh nhìn ông lão.

"Không được, bác sĩ nói không thể ra gió, sẽ bị cảm." - Người phụ nữ căng thẳng lên tiếng, phát hiện đứa bé càng khóc to hơn, vội vàng nhẹ nhàng dỗ dành.

"Bác sĩ, bác sĩ, đừng có nhắc tới bác sĩ. Bác sĩ đã tới đây hai ngày, chữa được sao? Còn tiếp tục thế này, sẽ bị chết cháy mất. Đúng là đàn bà không có mắt, còn không nghe Mã tiểu thư, đưa cục cưng ra sưởi nắng đi!" - Ông lão vung tay, bực mình quát.

Người phụ nữ không cam lòng nhìn Mã Tiểu Linh, rồi lại liếc nhìn ông lão, khẽ cắn răng, đành ôm lấy cục cưng đi ra. Khi lướt qua Mã Tiểu Linh, liền trừng mắt nhìn Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh nhún vai.

Nhắc tới cũng kỳ, cục cưng vừa tiếp xúc với mặt trời, không gào khóc nữa, chỉ là còn thút thít một chút, nhưng xem ra đã yên tĩnh lại, Có lẽ vì mệt, chôn đầu vào lòng người phụ nữ. Sau một lúc, liền ngủ say.

Ông lão kinh ngạc chạy tới nhìn cháu trai ngủ say, viền mắt ửng đỏ, lẩm bẩm nói: "Hai ngày, hai ngày rồi, rốt cục cháu đã có thể ngủ."

"Nói như vậy, nơi này thật sự có thứ dơ bẩn sao?" - Ông lão nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt ác liệt. Sát khí của nửa đời chinh chiến, làm Mã Tiểu Linh căng thẳng.

"Đúng là không sạch sẽ, có điều phải chờ chút." - Mã Tiểu Linh nhẹ nói, đeo mắt kính thần quái, tinh tế nhìn một vòng. [Không có gì cả, trong thời gian ngắn có thể chạy đi đâu? Nhất định là đang núp đâu đó.]

Mã Tiểu Linh nhìn ngó, rồi ngơ ngác nhìn đứa bé nằm trong lòng người phụ nữ. Rồi lại nhìn Phương tiên sinh đang sùng bái nhìn mình, nói: "Phương tiên sinh, phiền ông chăm sóc cho đứa bé một chút. Tôi sợ là phải mượn Tử lão gia một chút."

Phương tiên sinh vội vàng gật đầu, ông lão nhìn Mã Tiểu Linh, ngẩng đầu đi vào trong phòng.

Ánh mắt Mã Tiểu Linh sáng lên, trầm ngâm nói: "Tôi xưa nay chưa từng làm hơn thế này, nhưng lần này vì Tử lão gia nên ngoại lệ một lần. Tử lão gia, xin ông đem 8 chén cơm tới đây, một ly nước lọc và ba chiếc đũa tre."

Mọi thứ nhanh chóng được người làm đem tới. Mã Tiểu Linh đóng cửa, Gian nhà này khá sạch, nhưng vì sợ đứa nhỏ bị gió thổi vào, nên kéo rèm cửa kín mít. Khi đóng hết cửa, trong phòng chỉ còn lại những tia sáng nhỏ nhoi lọt qua rèm cửa sổ.

Mã Tiểu Linh lấy ra một cây nến màu trắng, dài khoảng ba tấc, trên thân nến có khắc bùa chú màu vàng. Bùa chú dị dạng, nhìn không ra cái gì. Mã Tiểu Linh vung tay lên, cây nến liền bốc cháy, chỉ là ánh sáng nến không bình thường mà nó màu vàng, ở tâm ngọn lửa có một chút vào xanh nhạt. Nhìn kĩ lại, phát hiện ngọn lửa này hình như không phải từ cây nến này phát ra.

Ông lão nhìn cây nến trong tay Mã Tiểu Linh tỏa ra ánh sáng lạ, rồi thấy Mã Tiểu Linh tay không thắp đèn, trong lòng càng tò mò.

Cây nến lập lòe hai lần, ngọn lửa như bị gió thổi, nghiêng về một bên. Mã Tiểu Linh nín thở ngưng thần, đeo mắt kính thần quái lên, đặt cây nến xuống đất. Cây nến vẫn trừng trừng chỉ về đằng trước.

Mã Tiểu Linh lấy cái ly nhỏ ra, đặt sau cây nến, đổ một ít nước vào, rồi khuấy ba lần. Mỗi lần khuấy, miệng lẩm bẩm nói: "Nhất sái cam lộ thủy như nhiệt đắc thanh lương, nhị sái pháp giới thủy hồn thần sinh đại la, tam sái từ bi thủy nhuận cập vu nhất thiết, nhất niệm thăng thái thanh, tái niệm quy hư vô công đức, cửu u hạ toàn toàn sinh tử vi."(1)

Thần chú vừa dứt, Mã Tiểu Linh để ly nước qua một bên, cầm lấy ba chiếc đũa tre, dùng nó thay nhang dựng thẳng giữa ngón tay, nhẹ giọng: "Xin hỏi có ở đây không, có ở đây không? Nếu đang ở đây, cam lộ làm lương, đũa tre làm hương khói. KHỞI!"

Mã Tiểu Linh đặt ba chiếc đũa vào cái ly nước, thái độ cung kính như đang thắp nhang. Mã Tiểu Linh buông lỏng tay, ba chiếc đũa tre liền đứng thẳng trong cái ly đầy nước. Ông lão thấy thế giật mình, lùi về sau vài bước, sắc mặt hơi tái, ngực phập phồng, hít thở sâu vài lần đè xuống sự sợ hãi trong lòng.

Ánh nến không còn nghiêng nữa, Mã Tiểu Linh ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ mặt mũi nhăn nheo đang si mê ngửi ly nước.

Mã Tiểu Linh lấy bùa ra, trừng mắt nhìn người phụ nữ, nhẹ giọng quát: "Ngươi là ai mau báo tên, chết rồi sao không đi đầu thai, lưu luyến phàm trần làm gì?"

"Tôi? Tôi tên Lưu Xuân Hoa, tôi chỉ muốn nhìn đứa bé." - Bà lão nét mặt sợ hãi nhìn lá bùa trong tay Mã Tiểu Linh. Không biết tại sao, trực giác của bà cho biết, nếu đụng vào lá bùa này, sợ rằng sẽ không còn nhìn thấy được đứa bé, nên giọng nói cũng đầy đau thương.

"Tử lão gia, ông biết ai tên Lưu Xuân Hoa không?" - Mã Tiểu Linh liếc nhìn ông lão đang sợ hãi.

"Xuân.....Xuân hoa, sao bà ấy lại ở đây? Bà ở đây làm gì? Bà muốn hại đứa bé sao? Tôi tự hỏi, lúc còn sống tôi đối với bà không tệ, sao bà lại muốn hại cháu của tôi?" - Ông lão tức giận. Lưu Xuân Hoa là đầu bếp nữ của nhà ông, lúc còn trẻ liền theo ông, cả đời chưa từng gả. Khi già không chỗ nương tựa, ông cũng nghĩ đến cảm tình nhiều năm, nên sống cùng nhau. Kết quả, Lưu Xuân Hóa lấy oán báo ân.

"Không có, tôi không có. Tôi chỉ muốn nhìn đứa bé thôi, tôi không hại ai." - Lưu Xuân Hoa vội vã quỳ xuống đất, hướng lão gia dập đầu. Đáng tiếc, ông lão không thể nhìn thấy bà, cũng không nghe bà nói gì.

"Tử lão gia, ông đừng gấp, bà ấy chỉ muốn nhìn đứa bé mà thôi." - Mã Tiểu Linh thở dào. Thấy Tử lão gia tức xém tắt thở, liền vỗ vỗ lưng ông.

Lời vừa ra khỏi miệng, ông lão đang tức giận liền yên lặng nhìn cây nến. Một lúc lâu mới xoay người, nhẹ giọng nói: "Xuân Hoa, bà nhìn xong thì đi đi, đừng để đứa bé chịu khổ."

Bà lão quỳ trên đất cả người run run, ngẳng đầu nhìn lão gia đau thương. Chỉ là ma không có nước mắt, nếu không lúc này nhất định bà đã khóc thảm thiết. Bà lão nhìn ông lão một lúc, rồi thận trịnh trọng quỳ xuống, dập đầu với ông ba cái, rồi quay ra ngoài dập đầu ba cái.

Mã Tiểu Linh không nhìn thấy bên ngoài, nhưng trong lòng nàng biết, ba cái dập đầu này nhất định là cho đứa bé. Bà lão dập đầu xong rồi nhìn một chút ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn Mã Tiểu Linh gật đầu, nhắm hai mắt. Một vệt sương màu trắng từ người bà lão tản ra, bao bọc xung quanh bà lão.

Một lúc, sương mù biến mất, chuyện vừa xảy ra tưởng chừng như bị hoa mắt. [Xem ra, bà ấy đã chịu đi đầu thai rồi. Việc lần này quá đơn giản, không biết chút nữa ở trường học có đơn giản thế này không đây?]

---------

(1) : đây là những câu niệm trong kinh Phật, nên mình không dịch nghĩa vì dịch ra không đúng nghĩa cũng vậy hà. Có lúc là Hán ngữ, có lúc là Phạn ngữ, nên mình để luôn. 

Đồ Tôn Trung Sơn, hình dưới là bộ đã cách tân thành vest, nhưng nó cũng tương tự thế

Bình luận

Truyện đang đọc