Mã Tiểu Linh nhìn cảnh đẹp, cười nói: "Chúng ta tiếp tục lên xe ngắm cảnh nhé?"
"Không thể đi vào rừng rậm nguyên sinh đó sao?" - Vương Quý Nhân có chút tiếc nuối nhìn ngắm cảnh trời xanh mây trắng, núi vàng tráng lệ.
"Cũng được thôi, dù sao cũng tới rồi." - Mã Tiểu Linh cười hì hì kéo Vương Quý Nhân từ từ đi lên núi. Đoạn đường này có rất nhiều đá sạn, nên người lên rất ích, chỉ có người từ từ đi xuống. Dù sao cũng không có sông nước, không có nét đẹp tạo hóa, không có thác nước cuốn hút lòng người. Rừng rậm nguyên sinh chỉ là một đống cây to lớn, không có gì đặc biệt để xem.
Cũng may Vương Quý Nhân chỉ là thuận miệng nói, tốc độ leo núi cũng không nhanh. Chỉ là được một lúc, Mã Tiểu Linh liền thấy mệt.
"Mệt quá, chúng ta nghỉ chút đi." - Vương Quý Nhân cười nhẹ, tùy ý ngồi lên một tảng đá.
"Yêu Vương, Yêu Vương, ngồi lên thần nè, người ngồi lên tảng đá nhỏ như vậy sẽ không thoải mái. Yêu Vương nhìn thần xem, rất mạnh khỏe, đầy đặn nhẵn bóng rất bằng phẳng, thích hợp để người ngồi. Yêu Vương, người đến chỗ thần đi."
Sắc mặt Vương Quý Nhân khẽ thay đổi, cụp mắt che giấu tâm tình phức tạp. Vào lúc này, trong đầu nàng là hình ảnh của bản thân. Vào lúc ấy, linh khí trời đất rất đơn thuần, nàng yêu mỗi sinh mệnh trong núi vì đều có linh trí của mình. Bản thể của nàng chính là Ngọc Thạch, nên cảm ứng với từng ngọn cây ngọn cỏ càng thêm sâu sắc. nàng có thể nghe được hô hấp và những tiếng nỉ non của từng tảng đá.
"Ngươi xéo đi, Yêu Vương đừng nghe nó nói bậy, xung quanh đây chỉ có hai chúng thần là đá, người xem nó xa như vậy phải đi tới năm bước, người đi sẽ rất mệt. Mặc dù thần nhỏ hơn một chút, nhưng thần có một tấm lòng bao la. Hôm nay được Yêu Vương ngồi lên, chính là phúc khí của thần, thần nhất định sẽ sớm thành tinh, như vậy mới không phụ lòng Yêu Vương đã thưởng thức."
"Phi, Yêu Vương thưởng thức ngươi khi nào chứ. Ngươi quá nhỏ bé, căn bản không đủ làm Yêu Vương thoái mái. Yêu Vương, người thật sự không đến đây sao? A a a a, ngươi là ai vậy, không được ngồi lên ta, ta sinh ra là để cho Yêu Vương ôm ấp. Ngươi làm gì, mau tránh ra!!!!!"
Mã Tiểu Linh cảm thấy không khí trong khu rừng này trong lành hơn bên ngoài, nhưng lại không nghe được tảng đá nói chuyện, nên tự động ngồi xuống một tảng đá lớn, vươn vai, bộ dáng quê mùa."
"Aizz......người ta mở linh trí được mấy trăm năm, vất vả lắm mới gặp được một Yêu Vương. Vốn định cố gắng để được lọt vào mắt xanh của Yêu Vương, ngươi lại không để ý đến tâm nguyện của người ta....đáng chết.......đáng chế[email protected]&#*(&"
"Ha ha ha, đáng đời tên khốn kiếp nhà ngươi. Ngươi tưởng to hơn ta, có thể che mất ta là ngon à. Ta đây đã được Yêu Vương ngồi, sau này những cái mông của phàm phu tục tử đừng hòng đặt lên người ta."
Vương Quý Nhân cảm thấy lúng túng, có Mã Tiểu Linh ở đây nên nàng không tiện đáp lại, chỉ là cong ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt đá.
"Ai da, Yêu Vương người đánh ngực người ta đau quá à. Thần sẽ ngoan, đồng ý hầu hạ người đến chân trời góc biển. Cho dù là một viên đá bị người đạp đi cũng được, Yêu Vương, người dẫn thần đi đi."
"Yêu Vương, người cũng dẫn thần đi với. @*^#, người xem thần rất khỏe mạnh, chờ thần tu luyện được, nhất định sẽ mạnh hơn nó, người mang thần đi đi."
"Tiểu Linh, có thể đi tiếp chưa?" - Vương Quý Nhân hơi méo miệng, mấy tảng đá này ồn chịu không nổi, đứng dậy nhìn Mã Tiểu Linh.
"Hả, còn muốn đi nữa sao?" - Mã Tiểu Linh đưa cho Vương Quý Nhân một chai nước.
"Ừm, đi thêm một chút rồi xuống." - Vương Quý Nhân uống hai hớp nước, rồi đưa lại cho Mã Tiểu Linh, thật muốn nhanh rời khỏi nơi thị phi này.
"Yêu Vương, người muốn vứt bỏ người ta sao? Người muốn thần ở mãi nơi này sao?" - Tảng đá nhỏ thấy Vương Quý Nhân đi xa, kêu réo liên tục.
Vương Quý Nhân sững sờ, bước nhanh hơn. Đáng tiếc Vương Quý Nhân tính sai rồi, đá dưới chân núi còn có linh trí, huống chi là trên núi. Núi này được hình thành từ những tảng đá to nhỏ, đoạn đường này Vương Quý Nhân đừng hòng yên thân.
"A a a, thần không cảm nhận sai chứ, Yêu Vương, Yêu Vương tới rồi. Yêu Vương, a a a, người vừa dẫm lên thân thể của ta. Trời ơi, chuyện này đúng là chuyện tốt đẹp nhất trên đời!!!!" - Một viên sỏi tầm thường phát ra cảm thán.
"Yêu Vương, Yêu Vương, làm ơn giẫm lên thần đi, cơ thể thần rất êm, chân người sẽ cảm thấy rất thoải mái. Người nhìn mấy tảng đóa lồi lõm kia xem, những chỗ trũng có rất nhiều giun dế, người sẽ cảm thấy không thoải mái, còn rất dơ. Vì thế ngàn vạn lần nhất định phải giẫm lên thần. Đến đây đi, Yêu Vương."
"A......Yêu Vương giẫm lên thần, Yêu Vương giẫm lên thần." - Trong rừng từng tiếng kêu thảng thốt cất lên, Vương Quý Nhân hận không thể che giấu đi khí tức của mình. Đưa tay chống lên một thân cây lớn, nét mặt ai oán.
"Yêu Vương sờ ta, Yêu Vương sờ ta. Thần đã đứng ở đây hơn 100 năm, rốt cục cũng cảm nhận được giá trị tồn tại của mình. Thần tồn tại chỉ để chờ Yêu Vương đặt tay lên." - Cái cây to cảm khái làm cơ thể Vương Quý Nhân cứng đờ, giống như bị giật điện rút tay lại.
"Quý Nhân, cô thấy khó chịu à?" - Mã Tiểu Linh khẽ nhíu mày. Vương Quý Nhân hình như hơi lạ, dù nàng không biết do nguyên nhân gì, nhưng cảm thấy rất lạ.
"Ừm, hơi mệt chút. Chúng ta xuống đi." - Vương Quý Nhân liền gật đầu, biểu đạt phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Mã Tiểu Linh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Vương Quý Nhân đau lòng gật đầu, nắm chặt Vương Quý Nhân từng bước trở xuống. Bên trong khu rừng vẫn tràn ngập sương mù, bên tay trái cách đó không xa hình như có bóng người.
Mã Tiểu Linh tò mò nhìn thử, [hử, nhìn hơi quen mắt nhỉ]. Khi nhìn kỹ lại, thì mới phát hiện là tên đáng ghét Bành Xán. [Kỳ lạ, sao họ cứ như con ruồi không đầu bay loạn xạ thế, lẽ nào?] - Mắt Mã Tiểu Linh sáng lên, kéo Vương Quý Nhân về trước, cười gian nói: "Đi, xem trò vui."
Vương Quý Nhân sững sờ, hình như đã thấy được mặt khác của Mã Tiểu Linhm, nhếch miệng cười. Đến gần Mã Tiểu Linh, nhìn Bành Xán và Ngô Đông Tuyết cứ đi vòng vòng một chỗ.
"Thấy không, ban ngày mà còn đụng phải Quỷ Đả Tường, ăn ở tốt quá mà." - Mã Tiểu Linh bất đắc dĩ lắc đầu, móc ra một bịch bò khô, đút Vương Quý Nhân ăn, cười nói: "Cô đoán xem, mất bao lâu hai người họ mới phát hiện?"
"Không biết." - Vương Quý Nhân dùng tóc bịt kín lỗ lai, nàng đang bị quấy rầy bởi mấy cục đá và cây phóng thích năng lượng. Không ngờ mấy cục đá trên núi này cứng đầu thật, Vương Quý Nhân cười lên đẹp tuyệt vời.
"Này này, Yêu Vương cười kìa, các ngươi mau mau giữ chặt hai người họ." - Một cục đá nhỏ hung hăng kêu lên.
Cuối cùng Bành Xán cũng phát hiện thấy không đúng, đứng cạnh cây đại thụ thở phì phò. Cứ như cô với tụi nó có thâm thù, cây đại thụ giật cành lá phần phật.
"Này Ngô Đông Tuyết, không phải chúng ta đang bị nhốt chứ?" - Bành Xán đạp hai cái vào thân cây, khó chịu quay đầu hỏi một người đang đứng ngây ra.
"Hình như thế." - Ngô Đông Tuyết có chút mờ mịt, nhìn sương mù bao trùm cánh rừng, nghiêng đầu không biết đang nghĩ gì.
"Cái gì mà hình như, chắc luôn chứ còn gì nữa. Đây là cái núi quỷ gì thế, mình không leo nữa, mau phá trận rồi ra ngoài thôi." - Bành Xán thở phì phò, bất mãn nhìn Ngô Đông Tuyết.
"OK." - Ngô Đông Tuyết cười, tiện tay nhặt một viên đá lên, khẽ đọc: "Thái sơn thạch đảm đương, PHÁ!" - Cục đá thuận thế bay ra ngoài, dể dàng phá bỏ thế trận. Vương Quý Nhân nheo mắt, Ngô Đông Tuyết đúng là có bãn lĩnh.
[Vậy là phá xong rồi sao?] - Mã Tiểu Linh trợn mắt nhìn, nhớ tới lần đầu bị nhốt trong núi. [A a a sao mình lại không biết có câu thần chú này!!!!!]
"Ơ, các người đứng đây lén lút làm gì? Ngô Đông Tuyết, mình thấy hôm nay đi mà không coi ngày rồi, toàn gặp xui." - Bành Xán cười như không cười nhìn Mã Tiểu Linh.
"Bất quá là thấy người nào đó bị nhốt chạy vòng vòng trong rừng gần 10 phút, cũng có chút ngạc nhiên. Không biết là bệnh viện nào quên khóa cửa, để người bệnh trốn ra ngoài, giờ mới biết người đó là cô." - Mã Tiểu Linh phủi tay. Được rồi, trò vui kết thúc, kéo tay Vương Quý Nhân đi xuống núi.
"Hừ!" - Bành Xán khinh thường ngẩn đầu lên, kéo Ngô Đông Tuyết đi xuống núi bằng đường khác.
Khi đi ngang qua hòn đá nhỏ, Vương Quý Nhân vẫn nghe được tiếng hòn đá kêu lên: "Yêu Vương, Yêu Vương, người đổi ý sao? Tới để đưa tiểu Đạp Đạp đi phải không? Quá tốt rồi, Yêu Vương sau người đi luôn vậy.....Yêu Vương.....người tuyệt tình quá, nhẫn tâm quá, lần nữa bỏ rơi tiểu Đạp Đạp.....hức hức."
"Quý Nhân đi chậm lại, coi chừng té." - Mã Tiểu Linh tốt bụng mở miệng.
Hai người cuối cùng đã xuống núi, Vương Quý Nhân không muốn dừng lại, kéo Mã Tiểu Linh tới hẻm núi, dọc theo đường núi đi tiếp. Rừng cây óng ánh, hồ nước trong xanh có thể thấy tận đáy, giữa hồ còn có thể thấy một màu xanh thẳm, cứ như yêu quái đang ẩn mình. Ngắm nhìn lâu, người cũng bị hút hồn.
Đi ngang qua một hướng dẫn viên du lịch đang lớn tiếng giải thích: "Hồ nước này tuyệt đối không nên xuống. Nhìn nó cạn thế thôi, nhưng sâu đến 15m. Vì thế mọi người phải cẩn thận, ngắm cảnh nhứ chú ý an toàn."
Mã Tiểu Linh có đem theo máy chụp hình, nhưng lúc này lại không biết chụp cái gì, chỉ cảm thấy đâu đâu cũng là cảnh đẹp. Chìm đắm trong đó, ngay cả bản thân cũng cảm thấy một loại quanh vinh vô thượng.
Vương Quý Nhân nhìn xung quanh, phong cảnh rất đẹp, nhưng so với yêu sơn của nàng thì không bằng, có ít nhất 0.8% độ giống nhau. Bởi vì nơi này bị nhà nước khai thác quá độ, nên đã mất đi nét tự nhiên.