TRÓC YÊU KHÔNG THÀNH LẠI BỊ ÁP

"Tiểu Linh, sẽ không có chuyện gì chứ?" - Lý Gia Thụy cẩn thận hỏi.

"Hôm nay là ngày rằm, sức mạnh của quỷ hồn tăng mạnh, tôi không quá tự tin. Vì thế, hai ngày này tôi sẽ không ra tay." - Mã Tiểu Linh cười, tựa vào lưng ghế. Thấy Vương Quý Nhân tựa nhẹ đầu lên người mình, liền ngồi ngay ngắn lại, để Vương Quý Nhân dựa thoải mái hơn một chút.

"Ngay cả em cũng không dám chắc. Cái thằng Lý Văn đáng chết, nếu thật sự có chuyện, coi nó làm sao lấp liếm." - Lý Gia Thụy nghiến răng oán trách. Nhìn hai người qua gương chiếu hậu, nịnh nọt cười: "Tiểu Linh, dù sao em cũng vất vả đến đây rồi, vậy anh chở em đến bar chơi nhé?"

Mã Tiểu Linh nhếch miệng, cười như không cười nhìn Lý Gia Thụy. [Ông đang sợ xảy ra chuyện, sẽ lập tức mời tôi đến cứu trận chứ gì? Hừ, tôi không có ngu, cái loại vất vả còn không có kết quả, dựa vào cái gì mà ném lên đầu mình.]

"Quán bar là cái gì?" - Vương Quý Nhân tò mò ngẩng đầu lên, thành thật hỏi Lý Gia Thụy.

Lý Gia Thụy liền vui vẻ, vội vã mở miệng nói: Quán bar chơi rất là vui, có rất nhiều rượu, rất nhiều người, còn có âm nhạc sôi động." - Nói xong Lý Gia Thụy cũng không kiềm lòng được, liền lay động.

Mã Tiểu Linh thầm nghĩ không được, trầm mặt nói: "Anh lừa dối Quý Nhân như vậy không cảm thấy có lỗi sao? Quán bar thú vị chỗ nào? Muốn uống rượu thì về khách sạn uống cũng được mà."

"Nhưng không khí khác nhau mà." - Lý Gia Thụy chép miệng đáng thương, nhìn kính chiếu hậu.

Nên tới thế nào cũng tới, Vương Quý Nhân cảm thấy có một cái lưới khổng lồ đang từ từ chụp xuống. Không biết là tốt hay xấu, cũng không biết đối tượng là nàng hay là Mã Tiểu Linh.

[Nếu nhằm vào mình, thì không có gì để nói. Dù sao mình ngủ cũng lâu, tồn tại chính là một cuộc chính, người xưa sợ cũng đã chết rồi. Đã sớm bị mọi người quên lãng.]

[Thế nhưng nếu nhằm vào Mã Tiểu Linh, thì người đó tột cùng có thù oán gì với Tiểu Linh? Hoặc là mình và Tiểu Linh không cẩn thận nên bị cuốn vào, chứ cái lưới này không phải nhằm vào hai người. Dù chỉ là bị cuốn vào, nhưng cũng trốn không thoát rồi.]

[Nếu vậy, mình chỉ còn cách giúp Mã Tiểu Linh trở nên mạnh mẽ trong thời gian nhanh nhất, như vậy khi có nguy hiểm, chí ít Mã Tiểu Linh có thể tự bảo vệ mình.] - Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh tràn đầy dịu dàng, đẩy tay Mã Tiểu Linh cười nói: "Nghe hình như rất vui, chị có thể đi không?"

Mã Tiểu Linh trừng mắt nhìn Lý Gia Thụy, thấy đối phương né tránh tầm mắt của mình, tức giận nghiến răng. [Chết tiệt, lại mượn Vương Quý Nhân chơi khăm mình]. Mã Tiểu Linh hít sâu, ánh mắt chuyển động, cười thâm ý: "Được, vậy đến quán bar chơi một tý, không say không về."

Lý Gia Thụy sững sờ, trong lòng thầm than khổ. [Xem ra ý đồ của mình bị Mã Tiểu Linh phát hiện rồi. Aiz....chỉ có thể lén lúc nói với bar rượu pha nhạt một tý. Không biết tại sao, lần này Mã Tiểu Linh cứ thờ ơ làm mình có linh cảm không tốt. Công trường đã có mấy người chết, nếu thêm mấy mạng nữa, sợ có xây được nhà cũng bán không được. Trước mắt chỉ đành níu kéo Mã Tiểu Linh, hi vọng ngay thời khắc quan trọng em ấy chịu ra tay.]

Lý Gia Thụy lái xe đến một quán bar lộng lẫy, ông lấy điện thoại gọi ông chủ ra tiếp đón. Ông chủ thấy Lý Gia Thụy liền chạy ra bắt tay, nhìn Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân sau lưng ông, liền giơ ngón tay cái lên, vòng lấy vai Lý Gia Thụy cười gian: "Anh Lý, vận đào hoa tới rồi nha, hai em ấy rất được đó."

"Được được cái đầu chú, người ta là một đôi đó. Đúng là chó không có mắt nhìn, nhanh dọn một phòng riêng cho anh đi." - Lý Gia Thụy không vui nói.

"Hở?" - Ông chủ tiếc nuối nhìn Mã Tiểu Linh, rồi tới Vương Quý Nhân, đáng tiếc lắc đầu: "Thế giới này bây giờ là thế nào? Còn có thương xót cho những con chó FA này không vậy?"

"Chú đừng có than nữa, hôm nay tâm trạng anh không được tốt, hiếm thấy chú ở đây, bữa nay sẽ thưởng." - Lý Gia Thụy liếc ông chủ, mặt đau khổ.

"Ơ, tâm tình anh không tốt, thì em cũng đâu có vui. Anh nói xem, đâu dễ gì thấy được mỹ nhân, thế mà lại là một đôi. Có phải anh thấy em FA quá lâu, nên anh trêu chọc em đúng không?" - Ông chủ đi lướt qua Lý Gia Thụy, tức giận gọi nhân viên phục vụ nói vài câu.

"Đừng nói nữa, chút nữa đem rượu tới, nhớ nhẹ nhẹ thôi, ngàn vạn lần không được để hai người đó say. Tốt nhất là đem nước trái cây." - Lý Gia Thụy thừa dịp Mã Tiểu Linh không để ý, lén lút nói thầm với ông chủ.

"Anh bị điên à, đến quán bar lại uống nước trái cây? Không phải anh có ý đồ xấu gì đó chứ? Không nói thật, em liền đem rượu mạnh vào." - Ông chủ quá sức tò mò.

Lý Gia Thụy nhíu mày, đánh một quyền vào ngực ông chủ: "Còn nhớ chuyện lần trước anh nói với chú không?"

"Nhớ." - Ông chủ rất tự nhiên, chợt nghĩ đến cái gì, liền ngạc nhiên nhìn Lý Gia Thụy, nói cũng cà lăm. Run rẩy quay đầu nhìn Mã Tiểu Linh, thấy Mã Tiểu Linh đang nhìn mình liền xoay đầu, nói nhỏ: "Họ không phải là thiên sư chứ?"

Lý Gia Thụy tặng hắn một cái liếc, [nhìn không biết còn hỏi].

Nhân viên phục vụ rất nhanh đưa 4 người vào phòng riêng. Vừa vào quán, âm nhạc đinh tai nhức óc tràn ngập bên tai. Vương Quý Nhân nhìn ánh đèn lập lòe thấy rất mới mẻ, trên sân khấu có một đám người đang lắc đầu quẩy mông, không biết đang làm gì.

4 người vòng qua một sân khấu nhỏ, lên lầu hai, nơi này tầm nhìn rất tốt. Phòng riêng chỉ có 5 phòng, người lên được đây cũng không phú thì quý. Chờ mọi người vào chỗ, Lý Gia Thụy mới chỉ vào ông chủ, nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Tiểu Linh, anh giới thiệu một chút. Người hồi nãy là bạn tốt của anh, cũng là ông chủ quán bar này, cứ gọi chú ấy là Vượng Tài là được. Còn đây là Mã Tiểu Linh, và đây là trợ thủ của em ấy Vương Quý Nhân."

Ông chủ nghe Lý Gia Thụy giới thịu xong liền biến sắc, thấy Mã Tiểu Linh đang che miệng cười, càng lúc càng quýnh, chà xát tay nói: "Cứ gọi tôi là ông chủ Hách được rồi, đừng gọi tên."

"Tại sao không thể gọi Vượng Tài?" - Mã Tiểu Linh mở to mắt, tò mò nhìn Mã Tiểu Linh.

"Phốc....." - Mã Tiểu Linh quay mặt đi, cố gắng không nhìn người khác, nén cười, cảm thấy cơ mặt đều giật.

Lý Gia Thụy phóng khoáng cười ha hả, đập đập bàn. Thấy mặt ông chủ đen thui, lúc này mới lau nước mắt, nhìn Vương Quý Nhân nói: "Bởi vì chú ta cảm giác mình vô cùng tốt, nên cứ bắt người ta gọi là ông chủ Hách."

Vương Quý Nhân đăm chiêu gật gù, ánh mắt nhìn xuống dưới sân khấu.

Ông chủ Hách đập vào lưng Lý Gia Thụy, cười híp mắt: "Được, anh thật biết bôi nhọ thanh danh người ta. Vất vả lắm mới thấy người đẹp, lại không cho em biểu hiện. Tiểu Linh, hai người cứ uống thoải mái. Tối nay chầu này tính cho tôi."

"Ế? Thế còn anh?" - Lý Gia Thụy vội vàng hỏi.

Ông chủ Hách liếc: "Anh uống bao nhiêu thì tính gấp đôi."

"Này, có người làm ăn như chú mày à?" - Lý Gia Thụy cuống lên, đập bàn, bày tỏ bất mãn.

"Hừ, không muốn uống thì mời anh ra ngoài." - Ông chủ Hách ném cho ánh mắt khinh thường. Thấy nhân viên phục vụ đưa đồ uống vào, vội vã đưa cho Mã Tiểu Linh, cười nói: "Đây, Tiểu Linh. Lần đầu gặp mặt, chúng ta uống một ly, rồi các người cứ thoải mái."

Ông chủ Hách phóng khoáng ngẩng đầu uống cạn, Mã Tiểu Linh cũng hiểu gật đầu cười nói: "Ông chủ Hách đúng là rất thoải mái, nói vậy anh cũng biết tôi là ai. Ông chủ Hách đã xem tôi là bạn, vậy tôi đây cũng không nên hẹp hòi."

Mã Tiểu Linh đứng dậy, đến gần ông chủ Hách, như vô tình vỗ vai ông chủ Hách, sau đó như không có gì trở về salong ngồi xuống. Hướng ông chủ Hách giơ ly rượu, cười.

Ông chủ Hách cảm thấy cái cổ vốn bị cứng đơ, giờ thoải mái hơn nhiều. Liền bất giác run lên, khiếp sợ nhìn Mã Tiểu Linh, vội vã giơ ly rượu lên, nghiêm túc nói với Mã Tiểu Linh: "Nói cũng đã nói, tôi xong rồi."

Nét mặt Lý Gia Thụy phức tạp, nhìn Mã Tiểu Linh, cẩn thận hỏi: "Lẽ nào chú ấy cũng.........."

Câu kế tiếp không nói cũng biết, Mã Tiểu Linh cười, nói: "Làm công việc về đêm lâu dài, tất nhiên sẽ gặp phải một ít thứ dơ bẩn, không nhất định là quỷ hồn, có lẽ là âm khí thôi. Thế nhưng âm khí này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến vận thế, tôi chỉ là người hàng yêu phục ma, chứ không rành phong thủy. Chỉ có thể giúp anh tiêu trừ âm khí, còn lại thì phải nhờ vào hành thiện tích đức."

Ông chủ Hác do dự rồi hỏi: "Thật sự có 18 tầng Địa Ngục sao?"

Mã Tiểu Linh gật đầu, nói tiếp: "Chỉ cần làm nhiều việc tốt, thì không cần sợ."

Vương Quý Nhân đột nhiên xoay đầu qua chỗ khác, nhìn ông chủ Hách, hỏi: "Sao mấy người ở đó cứ như bị ma nhập vậy, đứng đó uốn tới ẹo lui."

Ông chủ Hách cầm ly rượi lên, cũng lắc lư theo tiếng nhạc, lớn tiếng nói: "Vì âm thanh quá lớn, nếu không lắc sẽ bị té."

Lý Gia Thụy cũng cười lớn cầm ly rượu, cùng với ông chủ Hách lắc lư cái mông.

Vương Quý Nhân thấy hai ông đó như bị điên không hiểu gì cả, nhíu mày nhìn Mã Tiểu Linh. Vương Quý Nhân dùng thức thần theo dõi hai tên đạo sĩ, một ông mặc đồ vàng bị dí chạy trối chết, một tên khác đã chết. Còn Lý Văn thì run cầm cậm, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, lúc này mới thu lại thức thần.

"Bởi vì ban ngày phải làm việc, nên ai cũng có nhiều áp lực, vì thế buổi tối sẽ tới đây giảm stress." - Mã Tiểu Linh cười nhìn Vương Quý Nhân. Cảm thấy ánh đèn mờ càng làm Vương Quý Nhân xinh đẹp hơn, lông mi thật dài lấp lánh, tựa như một bứa bé ngoan.

Vương Quý Nhân yên lặng nhìn sân khấu, trong lòng cũng đang phân tích hoàn cảnh lúc nãy. [Nếu đêm nay không phải trăng tròn, Mã Tiểu Linh có thể chế phục được quỷ hồn. Nhưng hiện tại thực lực cả hai ngang nhau, nếu đánh sợ là kẻ chết người bị thương]. Vương Quý Nhân nhìn điện thoại Lý Gia Thụy đổ chuông.

Bình luận

Truyện đang đọc