TRỐN THOÁT KHỎI ÁC MA



Cơ thể cô cũng dần thả lỏng, Diệp Mặc Hàn biết cô đã không còn đau như trước nữa mới ngẩng đầu lên buông tha hai bánh bao trắng nõn của cô.

Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của Kiều Kiều, ngay sau đó hắn hơi lùi về sau một chút, tiếp đó lập tức nhấp mạnh một cú thứ hai, từng chút một mà xâm chiếm tận cùng bên trong Kiều Kiều.

Động tác của hắn quá đột ngột, Kiều Kiều nhíu chặt mày lại, trong miệng phát ra tiếng kêu r ên rỉ ưm...ân....

Cô cảm thấy bên dưới không đau như nãy nữa, thậm chí còn có một loại sảng khoái khó nói rõ.

- Ưm...ư...đừng mà...ưm...ưm...đừng di chuyển nữa...!
Kiều Kiều cảm thấy bên dưới cực kỳ trướng, nếu hắn còn tiếp tục đưa vào trong nữa thì có lẽ sẽ đâm vào dạ dày cô mất.

- Em nhìn thử xem, còn có một nửa chưa đưa vào đây này, mới thế đã không chịu nổi? Vậy phải làm như thế nào bây giờ~?
Diệp Mặc Hàn nói những lời này mà mặt không đổi sắc, làm cho Kiều Kiều lại càng cảm thấy xấu hổ, mặt càng thêm đỏ bừng giống hệt như trái cà chua, ngay cả ngẩng đầu nhìn hắn cũng không dám.


Diệp Mặc Hàn cởi bỏ thắt lưng đang trói tay cô ra, nắm lấy tay cô rồi đưa xuống phía dưới nơi kết hợp giữa hai người.

Kiều Kiều vừa thẹn vừa sợ, vội vàng rút tay lại, mặt càng thêm đỏ ửng, hai vành tai cũng đỏ chót.

Một tay hắn không ngừng sờ sống lưng Kiều Kiều, một tay còn lại cũng không rảnh rồi mà nhào nặn bánh bao bên phải, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy núm đào bên trái không ngừng l iếm mút, phía dưới cũng không ngừng ra vào.

Ngay sau đó, cả người Kiều Kiều cong lên như con tôm, một dòng nước ấm tuôn trào ra, cả người cô không ngừng co rút run rẩy.

Kiều Kiều c ao trào khiến bên dưới không ngừng co bóp vật ấy, Diệp Mặc Hàn thở dốc liên tục, va chạm cũng càng thêm dùng sức.

Kiều Kiều làm sao có thể chịu đựng được tốc độ này của hắn, cô cảm thấy bản thân như sắp bị đâm thủng, hai mắt cũng trở nên mê ly, đầu choáng váng không thôi.

Bỗng nhiên, giọng nói khàn khàn của Diệp Mặc Hàn vang lên bên tai cô:
- Tôi sắp ra rồi, mau mở mắt nhìn xem, nếu không thì tôi sẽ ra bên trong, em sẽ mang thai đó nha~1
Hắn muốn cô nhìn thấy cảnh tượng hắn hoàn toàn chiếm hữu cô là như thế nào.

Kiều Kiều vội mở hai mắt ra, cô thực sự rất sợ hắn ra ở bên trong làm cô mang thai con của hắn.

Vừa mới mở mắt cô liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kèm theo nụ cười xấu xa của Diệp Mặc Hàn.

Tay hắn ôm lấy phía sau cổ cô, cưỡng chế cô ngẩng đầu nhìn về phía hai người kết hợp.

Kiều Kiều cực kỳ xấu hổ, nhưng cũng không dám nhắm mắt lại.


Nước mắt cũng trào ra, tiếng rên rỉ đứt quãng vang lên.

Mỗi khi hắn cắm vào trong cùng cô chỉ thấy đầu choáng váng, suýt chút nữa ngất đi, đôi tay không chịu khống chế cào lên bả vai hắn, để lại vài vết máu.

- Không...!từ bỏ...!nhiều quá rồi...!Aaa...không muốn...!xin anh đó...ưm...ư...1
Kiều Kiều nức nở cầu xin hắn buông tha.

Cơ thể của cô mềm yếu như vậy làm sao có thể thừa nhận dụ c vọng mãnh liệt như này.

Qua một lúc lâu cô liền có cảm giác hít thở không thông, khoái cảm liên tục đánh úp lại khiến hai mắt cô trở lên mơ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ.

Cô cứ nghĩ rằng hắn sẽ giống hôm qua vài lần sẽ bắn, nhưng đã hơn một tiếng rồi hắn vẫn còn cứng nóng như thế, vẫn không hề có dấu hiệu muốn bắn.

Tốc độ ra vào của hắn càng lúc càng nhanh, Kiều Kiều cũng đã cao trào bốn, năm lần rồi, cả người mềm nhũn, ngay cả sức lực cầu xin cũng không còn, chỉ có thể bị động thừa nhận.

- Kiều Kiều...em là của tôi! Mãi mãi là của một mình tôi!

Giọng nói trầm thấp của Diệp Mặc Hàn vang lên bên tai cô, lại giống giọng nói như truyền đến từ trong địa ngục, muốn giam cầm cô trong tình yêu biến thái của hắn.

Đến bây giờ cô còn không hiểu rõ chính mình tại sao lại trêu trọc vào hắn, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì cô liền bị khoái cảm đánh úp lại, trầm luân vào địa ngục với hắn.

Đôi tay hắn nắm lấy má cô, ngón tay cắm vào sợi tóc cô, cúi người mãnh liệt hôn cô, vật bên dưới càng đẩy nhanh hơn tốc độ, không ngừng đoạt lấy khoái cảm.

Kiều Kiều lại lần nữa đến đỉnh, một dòng tinh hoa nóng phun vào trong đường đi của cô, khiến cho cả người cô co rút lại, cả người banh thẳng ra không ngừng run rẩy.

Diệp Mặc Hàn hơi ngồi dậy, rút vật kia ra khỏi đường đi, màu trắng kết hợp với màu đỏ lập tức trào ra chỗ lối đi, hình ảnh cực kỳ mê người.

Diệp Mặc Hàn vốn định muốn lần nữa nhưng cơ thể cô quá non mềm, hắn có chút không đành lòng đành phải ôm Kiều Kiều trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh đi vào phòng tắm rửa sạch thân mình.1
- ---------------.


Bình luận

Truyện đang đọc