TRỐN THOÁT KHỎI ÁC MA



Sau khi Diệp Mặc Hàn đứng dậy, Kiều Kiều vẫn còn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng cô cũng nhận thấy được nam sinh này càng nguy hiểm so với cô tưởng tượng.1
Kiều Kiều định nhân lúc hắn chưa có chuẩn bị mà trốn đi, bỗng nhiên cánh tay bị túm chặt lại.

- Lại muốn chạy trốn? Không phải lòng hiếu học rất lớn sao? Ngay bây giờ là có thể biết được đáp án rồi, không hiếu kỳ?
Diệp Mặc Hàn cười tà, kéo dáng người nhỏ bé Kiều Kiều đi về hướng rừng cây.

Kiều Kiều hoảng sợ lắc đầu từ chối:
- Bây giờ tôi không muốn biết nữa, bạn học Diệp, tan học tôi giúp anh bổ túc có được không? Bây giờ ta có việc bận, phải quay về phòng học rồi.

Trong rừng cây, ánh mặt trời thưa thớt, bời vì cây cối cành lá xum xuê cho nên mới bước vào được vài bước liền thấy râm mát rất nhiều.

Nhưng điều này cũng làm Kiều Kiều không khỏi hoảng sợ, đương nhiên càng khiến cho cô cảm thấy sợ hãi hơn hết chính là Diệp Mặc Hàn người này.

Diệp Mặc Hàn im lặng không nói một lời, cô thì cũng không thoát khỏi nắm tay của hắn, đành chỉ vào một bên mặt đất khô ráo nói:.

truyện kiếm hiệp hay

- Bạn học Diệp, hay là chúng ta ngồi ở đây ôn tập đi.

Nói xong không đợi hắn trả lời, Kiều Kiều vội vàng ngồi xuống, hoảng loạn mở ra sách vở, cố gắng điều chỉnh hô hấp làm bản thân bình tĩnh lại, tự nhủ rằng tuy đang ở bên ngoài trường nhưng cách trường lại rất gần, chắc hắn sẽ không dám làm điều bậy bạ đâu.

Diệp Mặc Hàn theo sau ngồi xuống, hai chân dài ngồi khoanh tròn trên mặt đất, cả người lẫn mặt đều nhìn chằm chằm về hướng Kiều Kiều.

- Tôi không hiểu rõ lắm trình độ của anh ở mức nào, trước tiên chúng ta bắt đầu học…
Kiều Kiều còn chưa nói xong đã bị Diệp Mặc Hàn vươn tay nắm lấy cằm nhỏ, cưỡng ép cô nhìn về phía hắn.

Cô còn chưa kịp chất vấn hắn muốn làm gì thì chợt thấy gương mặt hắn để sát vào cô, hai cánh môi mỏng của hắn ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, bắt đầu **** ***.

- Ư...ưm…, đừng mà…
Kiều Kiều kêu lên.

Diệp Mặc Hàn lại nhân lúc cô mở miệng, đem lưỡi mình chui vào trong miệng ấm áp của cô.


Hắn vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa cô thôi, ai dè khi chạm vào đôi môi mềm mọng, vọt vào khoang miệng mềm mại ấy thì hắn lại cảm thấy có chút lưu luyến, không muốn rời đi.

Mặc kệ hay cánh tay cô đang không ngừng đấm vào ngực mình, hắn bế cô để lên trên thân cây phía sau, hô hấp dồn dập, khuôn mặt ửng hồng, hắn càng hôn càng trầm luân, hai cơ thể ngày một thêm sát vào.

Bởi vì tư thế của Kiều Kiều không thuận tiện, hắn nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy hai cẳng chân cô vắt lên trên đùi mình.

Thân thể hai người dựa sát vào nhau, ngồi khoá vào nhau ở trên thân cây.

- Ưm...ư...ưm…
Kiều Kiều hô hấp dồn dập, bị hắn hôn đến nổi hít thở không thông.

Tư thế cũng rất ngượng ngùng, hai chân mở rộng ra ngồi ở thân cây, vùng đất bí ẩn của mình bị một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng chống lại.

Kiều Kiều bị hôn hoảng sợ cực kì, hô hấp dồn dập, khuôn mặt vốn đỏ hồng bây giờ lại càng thêm đỏ, vành tai cũng đỏ ửng một mảnh.

Hắn đè ép cô ở trên thân cây, giam giữ khoảng cách giữa hai thân thể, bàn tay cắm vào trong làn tóc mềm mại của cô.

Cô đúng như trong suy nghĩ của hắn, non mềm yếu đuối giống như chú thỏ nhỏ, ngoại trừ có thể phát ra tiếng than nhẹ thì chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

- ---------------.


Bình luận

Truyện đang đọc