TRỐN THOÁT KHỎI THƯ VIỆN

~ CÁI TÊN HIỂN THỊ TRONG CUỘC GỌI ~

Sau khi nhận tin nhắn, Giang Bình Sách lập tức thông báo việc này cho đội trưởng Lâm Nguy.

Đội trưởng Lâm gọi vài người quay lại cao ốc Tinh Hải, Lam Á Dung giải thích: "Vừa rồi tôi với Mạn La đi vệ sinh, phát hiện một buồng đang mở cửa, điện thoại nằm trên hộp giấy bên cạnh. Tôi hỏi một lượt rồi, không có ai trong văn phòng mất điện thoại hết, chúng tôi nghi là của luật sư Châu, nên mới báo cảnh sát."

Lâm Nguy nhận điện thoại, bảo bộ phận kỹ thuật nhanh chóng phá khóa, chú ta thì đích thân vào buồng phát hiện điện thoại trong nhà vệ sinh nữ, bảo các đồng nghiệp thu thập chứng cứ tại hiện trường. Trong thùng rác có mấy cục giấy, trên đó còn có dấu vết những chất lỏng lạ, trên tường cũng thu được rất nhiều vân tay, họ phải mang hết những thứ này về giám định.


Từ đầu đến cuối Việt Tinh Văn không hề ra mặt, giao chuyện điện thoại cho hai đàn chị lo liệu. Lúc này, Việt Tinh Văn đang xem camera an ninh cùng Trác Phong, Chương Tiểu Niên ở khu Kim Tọa Giai Uyển.

Chương Tiểu Niên có nhà ở khu này, cậu lấy lý do "nhà tôi mất chó", nhờ quản lý cơ sở vật chất cho xem camera tối qua.

Thân phận của Trác Phong là nhân viên kỹ thuật, phụ trách tu sửa điện nước trong khu chung cư, trùng hợp đêm qua anh phải trực đêm, vậy nên anh có thể thuận lợi đưa Chương Tiểu Niên và Việt Tinh Văn đến phòng giám sát của khu chung cư.

Ba người ngồi trong phòng giám sát, Việt Tinh Văn nói: "Xem từ sáu rưỡi tối qua đi."

Sáu rưỡi tối qua, luật sư Châu Tử Dương và Việt Tinh Văn cùng đi thang máy xuống rồi rời khỏi cao ốc Tinh Hải. Nhà anh ta ở khu Kim Tọa đối diện cao ốc Tinh Hải, nếu anh ta về nhà đúng giờ, không lâu sau anh ta sẽ xuất hiện trong camera an ninh của khu nhà.


Trác Phong mở video. 18:35 tối, camera ở cổng khu nhà quay được hình ảnh Châu Tử Dương, khoảng 18:40, Châu Tử Dương xuất hiện tại khối 1 tòa A. Người đàn ông xách cặp tài liệu, mặc vest xỏ giày da, mặt nở nụ cười, gặp hàng xóm dưới sảnh còn chào hỏi, sau đó anh ta đi thang máy số 1 lên thẳng tầng 33, quét vân tay trước cửa phòng 33-03 rồi vào trong.

18:30 tan làm, 18:40 về nhà, xem ra sau khi tan tầm anh ta đã qua đường về nhà luôn, không đến chỗ khác.

Việt Tinh Văn nói: "Xem tiếp xem mấy giờ Lưu Lan về."

Ba người cùng theo dõi video, 19 giờ tối, Lưu Lan đưa một cậu bé 7 tuổi về nhà, cậu bé nhảy nhót hào hứng vô cùng, tay xách một hộp đồ chơi, có lẽ là Lưu Lan mới mua cho cậu bé, hai mẹ con vừa nói vừa cười vào căn nhà 33-01, mặc dù một nhà ba người sống cùng một tầng, lại ở khác nhà nhau.


Còn việc họ làm gì sau khi về nhà, mọi người đều không biết. Khoảng 21:30 giờ tối, một người đàn ông ra khỏi căn 33-03, đó là Châu Tử Dương với bộ đồ thể thao màu đen, lúc này, anh ta đang kéo một chiếc valy màu đen.

Trác Phong dừng hình, phóng to, Việt Tinh Văn tỉ mẩn quan sát, đoạn nói: "Cách ăn mặc giống hệt lúc chết, có lẽ lúc này valy của anh ta đã chất đầy tiền mặt rồi."

Chương Tiểu Niên nói: "Nói vậy là anh ta lấy tiền từ trong nhà sao?"

Việt Tinh Văn nói: "Ừ, nếu ra ngân hàng thì giờ này ngân hàng đã đóng cửa từ lâu rồi. Chứng tỏ anh ta đã trữ một lượng tiền mặt lớn tại nhà từ trước, rồi đột ngột lấy ra vào tối qua."

Trác Phong tiếp tục chạy video, họ phát hiện khi Châu Tử Dương kéo valy ra khỏi khu nhà là 21:45 phút.

Việt Tinh Văn đăm chiêu nhìn thời gian trên camera an ninh, cậu phân tích: "21:45 tối qua anh ta ra khỏi khu nhà, 21:50 xuất hiện trong camera an ninh của cao ốc Tinh Hải, nhìn vào thời gian thì có lẽ sau khi rời khỏi khu nhà, anh ta đã qua đường, vào cao ốc Tinh Hải ngay lập tức, không đi đâu khác."
Chương Tiểu Niên khó hiểu nói: "Không phải anh Tân Ngôn bảo lúc khám nghiệm tử thi phát hiện anh ta uống nhiều rượu, trước khi chết còn ăn cả bít tết, vẫn chưa kịp tiêu hóa sao? Em cứ tưởng là anh ta hẹn hò với tình nhân, hai người đi ăn rồi mới về cao ốc hú hí cơ."

Việt Tinh Văn nói: "Dựa vào camera an ninh, anh ta không có thời gian ra ngoài ăn tối với Trần Nguyệt Cầm, có thể là ăn trong cao ốc Tinh Hải."

Trác Phong nói: "Anh ta tự nhiên mang nhiều tiền đến cao ốc Tinh Hải vậy làm gì?"

Việt Tinh Văn cau mày suy nghĩ, rồi nói: "Có ba khả năng, một là anh ta lén lút rút tiền mặt ra giấu, di chuyển bớt tài sản chung của hai vợ chồng, đến khi ly hôn có thể chia ít hơn cho Lưu Lan; Thứ hai, anh ta bị đe dọa, cần tiền mặt để bịt miệng người đe dọa anh ta; Thứ ba, khoản tiền này thu nhập bất hợp pháp, anh ta được hối lộ, anh ta định giấu số tiền này vào phòng kín trong văn phòng, có thể là định tìm cơ hội biến nó thành thu nhập hợp pháp."
Trác Phong và Chương Tiểu Niên nhìn nhau, đều rất tán thành phân tích của Việt Tinh Văn. Rốt cuộc khoản tiền này là anh ta tự lấy ra hay người khác hối lộ, phải chờ kết quả thu chi từ phía ngân hàng mới biết được.

Ba người tiếp tục xem video, khoảng 10 giờ tối, Lưu Lan có đi xuống một lần, cô đã thay bộ đồ ở nhà thoải mái, tay xách một túi rác, trong đó có cả hộp đồ chơi mà cô mua cho con. Sau khi vứt rác trước cổng khu nhà, cô lại quay lại, camera tra đến khi cô mở cửa căn số 1 tầng 33 thì dừng.

Mãi cho đến 12 giờ đêm, cô không ra khỏi nhà lần nào nữa.

Việt Tinh Văn nói: "Khoảng thời gian Châu Tử Dương chết đêm qua, cô ấy không ra ngoài, không có thời gian gây án."

Trác Phong phân tích: "Tình cảm giữa cô ấy với con trai có vẻ rất tốt, hai mẹ con vừa nói vừa cười, nếu cô ấy tự tay gϊếŧ Châu Tử Dương, tương lai của con trai cổ cũng đi đời luôn, mẹ gϊếŧ bố, đả kích như vậy chắc chắn một đứa trẻ không thể chịu nổi. Vậy nên nếu cô ấy còn lý trí, anh nghĩ cổ không làm ra chuyện điên cuồng như gϊếŧ người đâu."
Việt Tinh Văn nhìn bóng lưng gầy yếu trong video, nói: "Lưu Lan là người có động cơ gây án nhất. Châu Tử Dương nɠɵạı ŧìиɦ, hai người có thể ly hôn bất cứ lúc nào, mà Châu Tử Dương là luật sư, hiểu rõ luật hôn nhân, nếu ly hôn Lưu Lan sẽ không được chia nhà, cũng không nhận được quyền nuôi con, biến thành người trắng tay. Ngược lại, Châu Tử Dương chết, toàn bộ nhà cửa, tiền bạc đứng tên anh ta đều thuộc về cô ấy và con, cô ấy là người được lợi nhất sau khi Châu Tử Dương chết, nhưng quả thật cổ có bằng chứng ngoại phạm... Có khi nào cô ấy không tự ra tay, nhưng lại dẫn dắt mọi chuyện không?"

Trác Phong xoa cằm, nói: "Chủ mưu đứng sau à?"

Việt Tinh Văn nói: "Em cảm giác người phụ nữ này vẫn còn bí mật."

Chương Tiểu Niên tích cực nói: "Chương trình học xếp bọn em ở khu Kim Tọa, có cần tra tất cả các hộ trong khu Kim Tọa, xem có ai khác lạ không? Em ở tòa C, nói không chừng tòa C cũng có vấn đề?"
Lời đề nghị của Tiểu Niên cũng là điều Việt Tinh Văn đang nghĩ, "Điều tra thử đi."

Trác Phong nhanh chóng trích xuất bảng đăng ký cư trú từ máy tính quản lý. Việt Tinh Văn bất ngờ phát hiện – Hai người Tề Chiếu, Lưu Minh Huy đều sống ở Kim Tọa Giai Uyển.

Tề Chiếu có xung đột với người chết trong công việc, bị người chết cướp khách hàng, từng xảy ra tranh chấp với người chết, hiện giờ hắn ta cũng là một trong những nghi phạm, hắn ta ở tầng 33 tòa C, đối diện căn hộ của Chương Tiểu Niên!

Lưu Minh Huy là ông chủ văn phòng luật sư Minh Huy, ở tầng 33 khối 2 tòa A, tòa A là tòa chính của khu Kim Tọa, cổng tòa đối diện đài phun nước, mô hình căn hộ và tầm nhìn đều tốt nhất, đương nhiên giá cả cũng đắt đỏ nhất.

Họ đều làm việc tại tòa văn phòng Tinh Hải đối diện, mua nhà ở khu căn hộ gần đó nhất cũng là chuyện hợp lý. Đây là khu đất trung tâm thành phố, giá nhà cực kỳ cao, nhưng với mấy tay luật sư thu nhập hậu hĩnh này, mua nhà ở đây cũng không tạo ra áp lực kinh tế.
Trác Phong bắt đầu tra camera an ninh của khối 1 tòa C, khối 2 tòa A, phát hiện khoảng 7 giờ tối qua ông chủ Lưu Minh Huy đón con về nhà, sau đó không ra ngoài nữa, nhưng đêm qua Tề Chiếu căn bản không về nhà – Camera an ninh của tòa C không quay được hắn ta!

Việt Tinh Văn nhớ, Tề Chiếu nói với cảnh sát rằng: "Sau giờ tan tầm hôm qua tôi về nhà ngủ."

Hắn ta nói dối.

Việt Tinh Văn nói: "Giờ em qua bệnh viện một chuyến, xem họ tra được kết quả gì về Lưu Lan rồi, hai người tiếp tục ở khu Kim Tọa. Chắc chắn lát nữa cảnh sát sẽ đến trích camera an ninh."

Trác Phong gật đầu, "Được, em đi một mình cẩn thận đấy."

Việt Tinh Văn bắt xe đến bệnh viện nhân dân thành phố, vốn dĩ hôm nay Lưu Chiếu Thanh, Hứa Diệc Thâm và Tần Lộ không cần trực đêm, nhưng họ đều ăn ý không ra về, mọi người đụng mặt nhau tại vườn hoa trong bệnh viện, Lưu Chiếu Thanh thấp giọng nói: "Hồ sơ bệnh nhân của khoa tâm lý đều được bảo mật, Tần Lộ tranh thủ giờ nghỉ trưa để vào đó, tìm được ghi chép trị chẩn của Lưu Lan."
Tần Lộ lấy điện thoại ra, đưa bệnh án cô lén lút chụp được cho Việt Tinh Văn, "Cô ấy bị trầm cảm một năm rưỡi rồi, một năm rưỡi trước, cô ấy phải phẫu thuật vì thai ngoài đáy huyệŧ. Bác sĩ tâm lý phân tích, có thể chính cuộc phẫu thuật đó ảnh hưởng đến tâm lý cô, mới dẫn đến chứng trầm cảm nhẹ. Cô ấy luôn muốn sinh lần hai, sinh một bé gái."

Thai ngoài đáy huyệŧ? Xem ra lúc đó tình cảm của cô với Châu Tử Dương vẫn không tệ, còn mang thai đứa thứ hai, tiếc là thai ngoài đáy huyệŧ, không giữ được đứa trẻ này nên cô mới trầm cảm. Châu Tử Dương bắt đầu nɠɵạı ŧìиɦ từ một năm trước, cũng là sau khi cô phẫu thuật không lâu.

Việt Tinh Văn hỏi: "Còn phát hiện gì khác không?"

Tần Lộ nói: "Bọn tớ kiểm tra rồi, ngoài khoa tâm lý và khoa sản, những khoa khác không có lịch sử điều trị của cô ấy. Ngược lại cô ấy có đưa con đến khoa nhi vào lần, đều là mấy bệnh vặt như cảm mạo, sốt gì đó..."
Việt Tinh Văn gửi kết quả điều tra cho Giang Bình Sách, tiện hỏi tiến độ điều tra của cảnh sát.

Giang Bình Sách nhanh chóng trả lời: "Đã phá khóa điện thoại của Châu Tử Dương, phát hiện được ba cuộc gọi khả nghi."

"Lần gần nhất là gọi vợ anh ta Lưu Lan lúc 23:30, nội dung giống đoạn ghi âm của Lưu Lan, đội trưởng Lâm cũng đến khu căn hộ tra camera rồi, tạm thời loại bỏ hiềm nghi với Lưu Lan."

"Cuộc gọi thứ hai là lúc 21 giờ, anh ta nhận điện thoại của nhân tình Trần Nguyệt Cầm, bọn tôi đã hỏi Trần Nguyệt Cầm, cô ta bị tạm giam vài tiếng, tinh thần bắt đầu suy sụp, đã khai hết rồi. Hôm qua là sinh nhật cô ta, cô ta hy vọng Châu Tử Dương đón sinh nhật cùng mình, vậy nên đã mua bánh ngọt, rượu và bít tết để ăn đêm, sau đó gọi Châu Tử Dương, hai người hẹn nhau ăn vụng trên văn phòng."
"Đồng nghiệp bên Fieldwork tìm thấy hộp bánh, chai rượu, và bít tết chưa ăn hết họ vứt trong thùng rác chung tầng 39. Vòng cổ phát hiện được trên sân thượng là quà sinh nhật Châu Tử Dương mua cho cô ta vào năm ngoái, đêm đó khi hai người thân thiết, Châu Tử Dương tháo vòng cổ xuống bỏ vào túi, đeo chiếc mới cho cô ta, còn nói là sinh nhật mỗi năm đều sẽ tặng vòng mới."

"Địa điểm vụиɠ ŧяộʍ của hai người là nhà vệ sinh nữ, cô ta nói đó là sở thích đặc biệt của Châu Tử Dương, anh ta cảm thấy nhà vệ sinh nữ vô cùng mới mẻ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Vật chứng đồng nghiệp bên giám định mang về đã có kết quả rồi, trong buồng vệ sinh nữ có rất nhiều dấu vân tay của Châu Tử Dương và Trần Nguyệt Cầm, mẫu chất lỏng trên sàn và giấy trong thùng rác đều kiểm tra thấy gen của Châu Tử Dương."
Không chỉ nɠɵạı ŧìиɦ, đêm hôm khuya khoắt còn vào nhà vệ sinh nữ hú hí với tình nhân, đam mê của Châu Tử Dương cũng đủ đặc biệt. Việt Tinh Văn hỏi: "Vậy da vụn, vết máu trong móng tay của Châu Tử Dương là dính vào khi hai người họ làm dữ quá hả?"

Giang Bình Sách: "Trên lý thuyết là vậy, trên lưng Trần Nguyệt Cầm có vết cào, cô ta nói dấu vết đó có vào tối hôm qua. Nhưng đây chỉ là lời khai một phía của Trần Nguyệt Cầm, không thể tin hoàn toàn."

Việt Tinh Văn nghĩ hồi, nói: "Hiện giờ lời khai của Trần Nguyệt Cầm khớp với chứng cứ đang có. Có lẽ cô ấy không phải hung thủ, không thì đơn giản quá."

Giang Bình Sách đồng ý, "Ừ."

Trần Nguyệt Cầm tổ chức sinh nhật, mua bánh ngọt gọi Châu Tử Dương ra "ăn vụng", Châu Tử Dương ăn bít tết, uống rượu, hoàn toàn khớp với kết quả khám nghiệm tử thi, họ cũng phát hiện hộp bánh trong thùng rác, chứng minh cô ta không nói dối; cô ta nói vào nhà vệ sinh nữ với Châu Tử Dương cho kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trong nhà vệ sinh cũng phát hiện tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Châu Tử Dương, dấu vân tay của hai người cũng phù hợp.
Khi Trần Nguyệt Cầm và Châu Tử Dương thân mật xong là khoảng 23 giờ, Trần Nguyệt Cầm nói sau khi kết thúc cô ta xuống tầng 39 ngủ. Tuy nhiên, Châu Tử Dương lại không quay về ngủ, 23:30 Lưu Lan nhận được điện thoại từ anh ta, lúc đó có thể anh ta vẫn trong nhà vệ sinh, anh ta gọi một cuộc điện thoại cho vợ mình là Lưu Lan, sau đó vì đã thấm men rượu, bỏ quên điện thoại lại trong đó?

Nếu là vậy, những chứng cứ hiện có đều có lời giải thích hợp lý.

Tâm lý của Châu Tử Dương này không được bình thường, sau khi thân mật với nhân tình xong lại gọi cho vợ nói "Anh chỉ chơi bời với cô ta thôi, anh muốn về bên em và con", điển hình của bắt cá hai tay, hơn nữa còn bên nào cũng muốn.

Việt Tinh Văn nhắn tin hỏi: "Ba cuộc gọi khả nghi, vậy cuộc thứ ba gọi ai?"

Giang Bình Sách nói: "Thời gian vào khoảng 18:30 chiều, chắc hẳn là cuộc điện thoại cậu nghe được ở góc cầu thang, tên người gọi hiển thị là Trần Tuyết Cầm, chị gái Trần Nguyệt Cầm."
Cũng tức là thân chủ trong vụ "vợ chồng ly hôn" mà luật sư Châu từng nhận. Cậu nhớ lúc đó, luật sư Châu đã bực dọc nói "không phục cứ việc kháng án", xem ra Trần Tuyết Cầm không vừa lòng với kết quả phán quyết của vụ ly hôn này lắm.

~ NGUỒN GỐC SỐ TIỀN MẶT ~

Hai chị em Trần Tuyết Cầm, Trần Nguyệt Cầm quen người chết Châu Tử Dương từ một vụ ly hôn. Từ lời khai của Trần Nguyệt Cầm, ban đầu cô lên văn phòng luật sư trên tầng 40 tìm Châu Tử Dương xin tư vấn cho vụ ly hôn của chị mình, chị cô muốn được chia nhà và cả quyền nuôi con, nhưng phán quyết cuối cùng của tòa, chị cô ta chỉ được chia nhà, con cái thì phán cho anh rể.

Việt Tinh Văn dứt khoát gọi Giang Bình Sách, hỏi hắn: "Bây giờ Trần Nguyệt Cầm có đang tạm giam ở cục cảnh sát không?"

Giang Bình Sách tìm một góc vắng vẻ, thấp giọng thảo luận với Việt Tinh Văn: "Hiện giờ hiềm nghi với Trần Nguyệt Cầm là lớn nhất, trước khi tìm thấy bằng chứng ngoại phạm thuyết phục, tạm thời chưa thả được. Có điều, hiện giờ cảm xúc của cô ấy suy sụp lắm rồi, khóc nhòe lớp trang điểm, tố chất tâm lý thế này không giống hung thủ gϊếŧ người máu lạnh."
Việt Tinh Văn hỏi: "Sợi dây chuyền cũ bị Châu Tử Dương lấy lại, vậy cô ấy có đeo sợi dây Châu Tử Dương mới tặng không?"

Giang Bình Sách nói: "Cổ có đeo một sợi dây chuyền ruby, Châu Tử Dương mới tặng tối qua. Cô ta nói mình rất thích trang sức, Châu Tử Dương cũng chiều cô ta, cứ mỗi valentine, ngày phụ nữ, sinh nhật đều mua trang sức cho cô ta. Vòng tay, nhẫn, hoa tai mà cô ta đang đeo đều là Châu Tử Dương tặng, luật sư Châu này cũng rất rộng rãi với nhân tình."

Việt Tinh Văn nói: "Trần Nguyệt Cầm không giống người có thể ủ mưu từ trước, máu lạnh gϊếŧ người nhỉ? Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy rất thích Châu Tử Dương, rất nghiêm túc với mối tình này, có khi nào là gϊếŧ người mang tính chất bột phát không? Ví dụ như đêm qua sau khi âu yếm xong, cô ấy nghe Châu Tử Dương nói chuyện với vợ là chỉ chơi đùa với cô ấy, chưa từng muốn kết hôn, nên mới tức giận đẩy Châu Tử Dương xuống?"
Giang Bình Sách tán thành gật đầu, "Đúng là có khả năng này, trừ phi có người thứ ba nhìn thấy cô ấy không ở trên sân thượng trong thời gian gây án, nếu không cô ấy rất khó xóa bỏ hiềm nghi."

Hắn dừng một lát, bỗng đè thấp giọng hơn, "Tinh Văn, tôi ngắt máy trước, Trần Tuyết Cầm đến cục cảnh sát rồi."

Việt Tinh Văn nói: "Được rồi, vất vả cho cậu."

Giang Bình Sách thức trắng đêm qua, hôm nay cũng chạy theo đội trưởng Lâm điều tra suốt, thân phận của hắn là cảnh sát thực tập, dễ tiếp xúc với những manh mối quan trọng nhất, mấy hôm nay hắn đành phải chịu khó theo sát.

Dù Việt Tinh Văn rất sốt ruột, cũng chỉ có thể giúp đỡ bên ngoài.

Trần Tuyết Cầm và Trần Nguyệt Cầm thuộc hai kiểu tích cách hoàn toàn khác nhau, cô chị uốn tóc xoăn, mặc xường xám, xinh đẹp gợi cảm, nói chuyện cũng rất thẳng thắn. Đội trưởng Lâm cho người đưa cô vào phòng lấy cung, Giang Bình Sách ngồi bên cạnh ghi chép, hắn hỏi: "Xin chị cho biết tên tuổi, nghề nghiệp."
Bầu không khí trong phòng vô cùng nghiêm túc, tay ghế còn treo một bộ còng tay lạnh băng.

Trần Tuyết Cầm giật mình trước không khí nghiêm túc này, cô hắng giọng, nói: "Chào hai anh cảnh sát, tôi là Trần Tuyết Cầm, năm nay 35 tuổi, là bà chủ một cửa hàng quần áo, nghề nghiệp tự do. À... anh cảnh sát này, các anh bỗng nhiên tìm tôi có việc gì?"

Đội trưởng Lâm nói: "Cô có quan hệ gì với Châu Tử Dương?"

Trần Tuyết Cầm sững người, một lát sau mới đáp: "Luật sư Châu à? Anh ta đại diện cho tôi trong vụ ly hôn, chúng tôi quen nhau khoảng một năm rồi, em gái tôi giới thiệu."

Đội trưởng Lâm: "Sáu rưỡi chiều qua, cô có gọi điện thoại cho luật sư Châu, có phải cô không vừa ý với kết quả ly hôn, trách móc anh ta không giành quyền nuôi con giúp cô không?"

Trần Tuyết Cầm ngạc nhiên, "Sao, sao anh biết chuyện này?!"
Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Có một thực tập sinh ở văn phòng luật đi ngang qua góc cầu thang, vô tình nghe thấy nội dung cuộc gọi của luật sư Châu, chúng tôi cũng phát hiện lịch sử cuộc gọi từ cô trong điện thoại của luật sư Châu."

Giang Bình Sách lấy điện thoại, mở phần lịch sử cuộc gọi, khoảng sáu rưỡi chiều hôm qua có một cuộc gọi đến, tên người gọi là Trần Tuyết Cầm, cuộc gọi kéo dài 5 phút.

Trần Tuyết Cầm nhìn bằng chứng trước mắt mình, sắc mặt tái nhợt, cắn răng nói: "Trước khi mở phiên tòa luật sư Châu nói với tôi, anh ta chắc chắn sẽ giành được nhà và cả quyền nuôi con, cuối cùng, tòa án phán quyền nuôi con cho chồng cũ, lý do là vì tôi tham gia đánh bạc, sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến đứa bé. Tôi thích đánh mạt chược, nhưng không phải đánh bạc, một năm thua nhiều lắm mười nghìn thôi!"
Lâm Nguy nhướn mày, "Giao dịch tiền bạc trên 5000 đã tính là đánh bạc, bị tạm giam rồi, cô có thói quen thế này, không phán con cho cô cũng rất bình thường."

Trần Tuyết Cầm á khẩu.

Giang Bình Sách hỏi: "Cô giành quyền nuôi con thất bại nên căm hận, trút giận lên luật sư Châu?"

Trần Tuyết Cầm đen mặt nói: "Ai bảo trước khi ra tòa anh ta tự tin lắm, hại tôi cũng hoàn toàn tin tưởng anh ta, nhượng trước cửa hàng quần áo cho người khác, định bụng xong vụ này sẽ đưa con ra ngoài sống. Cuối cùng lại thua kiện, kế hoạch của tôi cũng đổ bể, con trai ra nước ngoài với bố nó, cửa hàng cũng lỗ một khoản lớn. Tôi giận tái người, gọi anh ta chửi vài câu... cũng không quá đáng chứ?"

Lâm Nguy hỏi: "Cô hận anh ta, vậy có từng nghĩ đến việc gϊếŧ anh ta không?"

Trần Tuyết Cầm lập tức trợn mắt, "Gϊếŧ anh ta? Tôi có khùng đâu, sao lại gϊếŧ anh ta?!"
Nhận ra điều khác thường, cô nhìn chiếc điện thoại Giang Bình Sách đặt trên bàn như nhìn thấy quỷ, giọng nói bất giác run lên, "Điện thoại này, của luật sư Châu đúng không? Sao cảnh sát lại giữ nó? Anh ta... chẳng lẽ anh ta..."

Lâm Nguy: "Anh ta chết rồi."

Trần Tuyết Cầm rùng mình, da gà da vịt rớt bằng sạch.

Nhận thấy tầm nghiêm trọng của sự việc này, cô lập tức lắc đầu như trống bỏi, "Tôi không biết, không liên quan đến tôi! Anh ta, anh ta chết lúc nào thế? Chiều qua lúc tôi gọi điện thoại, anh ta còn khỏe mạnh lắm mà, còn bực dọc nói với tôi tranh được nhà cho tôi đã không dễ rồi, bảo tôi cứ việc kháng án, anh ta sẽ mặc kệ vụ án này của tôi..."

Giang Bình Sách hỏi: "Mười giờ đến mười hai giờ đêm qua, cô ở đâu?"

Trần Tuyết Cầm cắn răng, do dự không thôi. Lâm Nguy bèn nói: "Nếu cô không thể cung cấp bằng chứng ngoại phạm, cô sẽ trở thành nghi phạm gϊếŧ chết luật sư Châu."
Trần Tuyết Cầm vội nói: "Tôi đánh mạt chượt với mấy chị em khác, đánh suốt đêm! Họ có thể làm chứng!"

Lâm Nguy: "Ba người còn lại đều có thể làm chứng?"

Trần Tuyết Cầm gật đầu như giã tỏi: "Đương nhiên! Chúng tôi đánh cùng nhau suốt mà!"

Giang Bình Sách nói: "Có người chứng kiến ban đầu khi cô đến tìm luật sư Châu, ở trong văn phòng của anh ta mấy tiếng mới ra ngoài, hai người làm gì trong đó? Có từng có quan hệ không đứng đắn với luật sư Châu không?"

Trần Tuyết Cầm lập tức lắc đầu, "Không hề, tôi chỉ kể chi tiết tình hình của tôi cho anh ta, bày tỏ nguyện vọng tôi muốn giành quyền nuôi con. Anh ta giải thích cho tôi vài quy định trong luật hôn nhân, dạy tôi phải làm gì sao đó, vì mới gặp nhau lần đầu nên nói chuyện khá lâu."

Đội trưởng Lâm hỏi tiếp: "Cô có biết quan hệ giữa em mình với luật sư Châu không?"
Trần Tuyết Cầm thần bí nói: "Em tôi nói luật sư Châu là bạn nó, nhưng tôi cảm thấy hai người họ không giống bạn bình thường, có lần nọ tôi thấy luật sư Châu để một hộp trang sức trên bàn, tối hôm đó, em tôi cũng mang về một hộp trang sức y hệt, mà hôm đó đúng vào lễ tình nhân luôn, chắc chắn là luật sư Châu tặng, chắc là hai người họ đang hẹn hò."

Đội trưởng Lâm: "Cô có biết luật sư Châu đã kết hôn rồi không?"

Trần Tuyết Cẩm đứng hình, "Sao? Anh ta kết hôn rồi? Vậy em tôi là con giáp thứ mười ba à?" Cô tức giận siết nắm tay, "Con nhỏ chết tiệt này, chắc chắn về nhà tôi phải đập nó một trận, đánh gãy chân nó luôn!"

Giang Bình Sách: "..."

Trần Tuyết Cầm nhanh chóng được thả ra, bởi vì cho đến giờ bằng chứng ngoại phạm của cô là rõ ràng nhất, đêm qua cô chơi mạt chược cả đêm, ba người đánh cùng đều có thể làm chứng. Nghe đâu đêm qua cô may mắn lắm, một ăn ba, thắng được tận mấy nghìn.
Chuyện cờ bạc không thuộc phạm vi quản lí của cảnh sát hình sự, Trần Tuyết Cầm và ba chị em khác bị công an gọi lên phê bình viết kiểm điểm, cả "sòng bạc" mà các cô đánh mạt chược cũng bị quét sạch.

Việt Tinh Văn nghe vậy cũng dở khóc dở cười.

Mặc dù cô chị Trần tuyết Cầm gọi điện mắng luật sư Châu, nhưng cô không có thời gian gây án; đêm qua vợ anh ta là Lưu Lan không hề ra khỏi nhà; chẳng lẽ, đêm qua thật sự chỉ có mình bố nhí Trần Nguyệt Cầm ở hiện trường thôi sao?

Tề Chiếu thì sao? Anh ta không về nhà lại khai với cảnh sát rằng mình về nhà ngủ, lý do vì sao?

Giang Bình Sách nhắc đội trưởng Lâm, "Có phải chúng ta nên điều tra cả Tề Chiếu, và ông chủ văn phòng luật Lưu Minh Huy không?"

Đội trưởng Lâm gật đầu, "Ừ, hỏi từng người một, cũng đến lượt họ rồi."
Không lâu sau Lưu Minh Huy đã có mặt, là truyền thuyết trong giới luật sư, người sáng lập văn phòng luật sư Minh Huy, lời nói cử chỉ đều rất phong độ, vô cùng lịch sự. Hiển nhiên anh ta đã được nghe về cái chết của Châu Tử Dương, Lưu Minh Huy bình tĩnh nói: "Tôi là đàn anh của Châu Tử Dương, ở trường cũng hay chăm sóc cậu ta. Tốt nghiệp xong tôi bắt đầu khởi nghiệp, dần dà cũng có chút thành tích, thành lập văn phòng luật riêng, Châu Tử Dương thuộc nhóm luật sư đầu tiên gia nhập văn phòng của tôi."

Đội trưởng Lâm: "Anh có biết anh ta từng có mẫu thuẫn với ai không?"

Lưu Minh Huy lắc đầu, "Mấy năm gần đây tôi rất ít khi ở văn phòng, thường xuyên công tác chỗ này chỗ kia, Châu Tử Dương đã là một luật sư thành thục rồi, có thể tự nhận án, tôi rất hiếm khi hỏi đến công việc và cuộc sống riêng của cậu ta. Văn phòng luật chúng tôi có mười mấy luật sư, tôi với họ là quan hệ 'đối tác', chứ không phải quản lí của họ."
"10 giờ đến 12 giờ đêm qua anh ở đâu?"

"Tôi bay chuyến trưa hôm qua về thành phố Bắc Sơn, chiều đến trường đón con, tối về nhà rồi không đi đâu nữa, tôi tập đàn với con đến khoảng 11 giờ mới ngủ." Quả thật đêm qua sau khi về khu nhà Lưu Minh huy không ra ngoài nữa, camera an ninh có thể chứng minh được điều này. Anh ta không có thời gian gây án.

Kẻ tình nghi cuối cùng – Tề Chiếu, khi ngồi trong phòng thẩm vấn, anh ta ấp a ấp úng, mắt đảo láo liên, nhất quyết nói rằng đêm qua mình ngủ ở nhà, cho đến cho đội trưởng Lâm cho hắn ta xem camera an ninh ở khu chung cư, "Anh nói anh ngủ ở nhà, nhưng camera an ninh ở khu Kim Tọa Giai Uyển không quay được hình ảnh anh về nhà, anh bay từ trên trời rồi chui qua cửa sổ à?"

Lưu Chiếu Thanh cười gượng, cố gắng giải thích, "Tôi còn nhà khác nữa, đêm qua tôi không về Kim Tọa Giai Uyển!"
Đội trưởng Lâm, "Nhưng camera an ninh trước cửa cao ốc Tinh Hải cũng không quay được anh ra ngoài."

Tề Chiếu: "..."

Giang Bình Sách lạnh lùng nói: "Đêm qua, anh ở lại cao ốc Tinh Hải đúng không?"

Sắc mặt Tề Chiếu bỗng trắng bệch.

Đội trưởng Lâm: "Có gì mà không nói được? Nói mau, không thì anh chính là nghi phạm số một."

Tề Chiếu sắp nghiến vỡ răng rồi, thậm chí hắn ta không kìm được buột miệng chửi, "ĐM! Tôi có một vụ án chuẩn bị ra tòa hai hôm tới, đêm qua tôi định ở lại văn phòng sắp xếp lại hồ sơ, cuối cùng lại cmn xui tận mạng, tôi nhìn thấy Trần Nguyệt Cầm và Châu Tử Dương lén lút vào nhà vệ sinh chơi cảm giác mạnh, đúng thật là... chỉ muốn chọc mù mắt cho rồi!"

Môi hắn ta hơi run, "Tôi, tôi theo đuổi Trần Nguyệt Cầm nửa năm rồi, cô ta cứ lúc nóng lúc lạnh không chịu dứt khoát với tôi, tôi còn tưởng cô ta là nữ thần hay e ngại, cuối cùng... mẹ nó tam quan ra chuồng gà hết, phang nhau trong nhà vệ sinh nữ, hai tên biếи ŧɦái này!"
Nếu anh ta không nói dối, tận mắt trông thấy nữ thần mình thầm yêu phóng đãng với người khác trong nhà vệ sinh, quả là khiến người ta muốn tự chọc mù mắt.

Giang Bình Sách nói: "Châu Tử Dương không chỉ cướp khách của anh, còn cướp cả người anh thầm mến, vậy là anh có động cơ gϊếŧ anh ta nhỉ?"

Tề Chiếu vội vàng lắc đầu, "Không tới mức đó, bỏ cả tương lai vì loại cặn bã đó, tôi có bị khùng không?" Để xóa bỏ hiềm nghi, anh ta lập tức rút điện thoại, mở một đoạn ghi âm trong đó lên, "10 giờ đến 12 giờ đêm qua, tôi trốn trong văn phòng của mình, không dám mở cửa, kéo kín rèm, rúc trên sô pha chơi game với bạn, mấy người chơi game với tôi đều có thể làm chứng, chúng tôi vừa chơi vừa mở mic."

Trong điện thoại có lịch sự tin nhắn văn bản, tin nhắn loại, lịch sử chơi game trong group với vài người bạn, 10 giờ đến 12 giờ anh ta mở mic leo rank, thua bốn ván, thắng bốn ván, chơi cả buổi không nhích thêm chút nào. Kỹ thuật chơi game của Tề Chiếu cũng tạm, ván nào cũng là MVP.
Hắn ta cũng tốt nghiệp đại học Chính trị – Pháp luật, sau Châu Tử Dương hai khóa, vì luật sư Châu cướp khách của hắn ta, còn cướp cả cô gái hắn thầm mến, tức giận gϊếŧ người, động cơ có thể giải thích được. Nhưng hắn ta không đến mức vừa chơi game, vừa đẩy Châu Tử Dương xuống chứ?

Thẩm vấn xong, Giang Bình Sách gửi kết quả cho Việt Tinh Văn.

Việt Tinh Văn phân tích: "Nghi phạm nào cũng có bằng chứng ngoại phạm, camera an ninh chứng minh Lưu Lan, Lưu Minh Huy chưa từng ra ngoài, Trần Tuyết Cầm đánh mạt chược cả đêm. Mà Tề Chiếu và Trần Nguyệt Cầm đều chỉ có lời khai một phía, Tề Chiếu thầm mến Trần Nguyệt Cầm, quan hệ phức tạp, hai người này vẫn đáng nghi."

Cậu xoa cằm nghĩ ngợi, bỗng hỏi: "Phải rồi, số tiền mặt kia thì sao?"

Giang Bình Sách nói: "Có kết quả từ ngân hàng rồi, trong ba năm gần đây, Châu Tử Dương chưa từng rút số tiền lớn hơn 100 nghìn từ ngân hàng, mà số tiền mặt trong valy ở hiện trường lên đến 2 triệu."
Việt Tinh Văn giật mình, "Nói cách khác, khoản tiền này là thu nhập phi pháp của anh ta?"

Giang Bình Sách gật đầu, "Đúng vậy. Luật sư ở văn phòng có quan hệ đối tác với người sáng lập Lưu Minh Huy, Lưu Minh Huy cung cấp văn phòng và nguồn khách hàng cho họ, thu nhập sau mỗi vụ sẽ trích phần trăm cho văn phòng luật. Thường khách hàng sẽ trả tiền vào tài khoản văn phòng, văn phòng có kế toán chuyên nghiệp, sẽ gửi tiền cho các luật sư rồi đóng thuế giúp họ."

Việt Tinh Văn phân tích tiếp: "Khoản tiền này không được trả vào tài khoản của văn phòng luật, cũng không qua tài khoản cá nhân của Châu Tử Dương, số tiền mặt 2 triệu này... Chỉ có một cách giải thích: Không rõ lai lịch, khoản tiền bất chính!"

Trước đây họ nghi ngờ anh ta di dời tài sản chung của hai vợ chồng nên mới rút tiền, nhưng ngân hàng không ghi nhận anh ta rút khoản tiền này, hơn nữa, một luật sư như anh ta có rất nhiều cách để di dời tài sản, không nhất thiết phải dùng cách ngu ngốc như "rút tiền mặt" này.
Xem ra có lẽ khả năng thứ ba họ suy đoán lúc đó mới là chính xác nhất.

Luật sư Châu nhận hối lộ một khoản tiền lớn, không rõ nguồn gốc, nên anh ta không dám gửi ngân hàng.

Mà người biết chuyện này, đương nhiên họ có thể lấy lý do này để đe dọa anh ta, buộc anh ta phải nộp lại khoản tiền này, đây cũng là nguyên nhân luật sư Châu đột ngột mang tiền đến cao ốc Tinh Hải.

Có lẽ người biết chuyện này, mới là hung thủ thật sự.

Rốt cuộc là ai?

Bình luận

Truyện đang đọc