TRỐN THOÁT KHỎI THƯ VIỆN

~ CHÍNH THỨC LÊN ĐƯỜNG ~

Tám giờ sáng, mọi người có mặt tại bãi đỗ đúng giờ. 12 người đều mặc trang phục rằn ri trông rất chuyên nghiệp, xếp thành hai hàng ngay ngắn, ai nấy đều hăng hái tinh thần, thoạt trông cũng rất ra dáng một đội đặc chiến.

Mọi người lên xe bay đến nơi đỗ phi thuyền, sau đó lần lượt lên thuyền.

Việt Tinh Văn đến trước bàn điều khiển, mở khóa quyền lái của phi thuyền Bụi Gai, quả nhiên nút bấm trên màn hình tinh thể lỏng sáng lên, tỏa ra ánh sáng xanh dịu nhẹ.

Kha Thiếu Bân lại gần, nói: "Hệ thống điều khiển này trông cũng đơn giản nhỉ?"

"Ừ, viết rất rõ ràng chức nắng của nút bấm, người không chuyên như chúng ta cũng điều khiển được." Việt Tinh Văn ấn nút "Cất cánh" trên màn hình, sau đó, một thông báo hiện lên: "Vui lòng cài đặt điểm đến cuối cùng."


Bản đồ các hành tinh đồ sộ xuất hiện trước mắt họ.

Giữa bầu trời màu xanh sẫm, ánh sao lấp lánh, một vài hành tinh trong số đó được đánh dấu bằng ánh sáng màu xanh, phi thuyền có thể đáp xuống đó; nhưng phần lớn vẫn là trạng thái "không thể lựa chọn", chứng tỏ con người vẫn chưa đi tới đó, hoặc bản thân hành tinh đó không phù hợp để đáp xuống.

Việt Tinh Văn đưa ngón tay quẹt trên bản đồ hành tinh, cẩn thận tìm kiếm. Không lâu sau, cậu đã tìm thấy đích đến "tinh vân Beta-71" của chuyến đi này. Sau khi chọn điểm đến, hai tuyến đường màu xanh lại xuất hiện.

Việt Tinh Văn quay đầu nhìn mọi người, "Có hai tuyến đường, chúng ta đi đường nào đây?"

Giang Bình Sách đi qua quan sát một lát, nói: "Một đường là hàng không tốc độ thấp, thời gian bay 7 ngày; tuyến đường còn lại là thông qua bước vọt không gian, nhảy qua vài thiên hà liên tục để đến đích, thời gian bay rút ngắn một nửa, chỉ cần 3 ngày. Có thể tình huống gặp trên hai đường bay sẽ khác nhau."


Việt Tinh Văn cũng không thể quyết định một mình, cậu bèn nói: "Mọi người bỏ phiếu đi. Chọn đường số 1 thì giơ tay trái, số 2 thì tay phải, đa số đánh bại tiểu số." Làm như vậy, dù cho sau này có gặp nguy hiểm gì cũng sẽ không có ai oán trách.

Các bạn học nhìn nhau, bắt đầu bỏ phiếu...

Có 8 người giơ tay trái, chọn tuyến đường số 1 mất nhiều thời gian hơn.

Việt Tinh Văn cười nói: "Xem ra mọi người bị thư viện chơi khăm nhiều đâm sợ rồi, thà đi chậm một chút, an toàn quan trọng hơn?"

Lưu Chiếu Thanh nói: "Dù sao thức ăn trên thuyền cũng đầy đủ, có chỗ ở lại được tắm rửa. Ở trên phi thuyền 7 ngày vẫn dễ chịu hơn đến hành tinh lạ thám hiểm nhiều chứ?"

Hứa Diệc Thâm gật đầu tán thành, "Anh cũng nghĩ vậy. Chương trình học này yêu cầu chúng ta sinh tồn một tháng, đến đích sớm như vậy, cả ngày phơi nắng phơi gió, thấp thỏm lo lắng, không cần thiết."


Lâm Mạn La nói: "Ít ra ở trên thuyền không có quái vật quái hành tinh nào tấn công chúng ta!"

Kha Thiếu Bân giơ tay phải muốn nói, nhưng nghe mọi người nói xong lại nhịn xuống. Tân Ngôn thấy cậu muốn nói lại thôi, bèn nói nhỏ cạnh tai cậu: "Cậu muốn nói gì?"

Kha Thiếu Bân nhỏ giọng đáp lại: "Mặc dù tớ cũng muốn ở trên phi thuyền, có đồ ăn chỗ ở... Nhưng chưa chắc ở trên phi thuyền đã an toàn, tớ cảm giác thư viện sẽ không ra quân theo lẽ thường."

Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Đừng xoắn xuýt. Tôi nghĩ thư viện cố ý cho chúng ta chọn hai tuyến đường là để kiểm tra tâm thế của mọi người thôi. Trên thực tế, dù chúng ta chọn đường nào cũng sẽ không dễ đi."

Kha Thiếu Bân cẩn thận ngẫm lại, phát hiện Tân Ngôn nói có lý hơn nhiều. Ví dụ như khi rút thăm, cho bạn hai lựa chọn, bạn sẽ nghĩ rằng có một trong hai cái tốt hơn cái còn lại. Kết quả cái bên trái là "Cảm ơn đã quan tâm", bên phải là "Cảm ơn đã tham gia"... Dù có chọn bên nào cũng không phải kết quả tốt, thế này mới hợp với phong cách của thư viện.
Nghĩ vậy, Kha Thiếu Bân bình thường trở lại, mỉm cười nói với Tân Ngôn: "Cậu suy nghĩ tường tận ghê. Quyết định vậy đi, chọn tuyến đường số 1, đi lâu hơn một chút, chúng ta cũng có thể ngắm cảnh vũ trụ trên đường luôn."

Việt Tinh Văn chọn tuyến đường số 1 trong bản đồ chỉ đường.

Tiếng thông báo êm dịu vang lên: "Chọn tuyến đường thành công, đã gửi yêu cầu cất cánh đến tổng bộ chỉ huy bãi đỗ, các vị vui lòng ngồi lên ghế an toàn, thắt đai an toàn. Đích đến của chuyến bay này là tinh vân Beta-71, thời gian bay 168 giờ 30 phút."

Bên cạnh phòng chỉ huy có một hàng ghế, mọi người nhanh nhẹn vào vị trí, thắt dây an toàn quanh hông.

Thông báo "Cho phép cất cánh" xuất hiện trên màn hình, phi thuyền bắt đầu rung lắc dữ dội.

Một lát sau, cánh bay màu xanh dài khoảng 10m bật ra từ hai bên sườn phi thuyền, tiếng động cơ vận động nhanh chóng vang ù ù cạnh tai, sau đó, cửa kim loại trên trần bãi đỗ mở ra, chiếc phi thuyền bay vọt lên không như tên rời cung!
Không đến 10 giây, phi thuyền đã lên đến mặt đất.

Mọi người nhìn ra ngoài qua cửa sổ... Mặt đất khô cằn trải rộng khắp xung quanh, không có lấy một màu xanh thực vật nào, căn cứ ngầm của họ như lọt thỏm nữa hoang mạc mênh mông.

Để đề phòng sinh vật khác xâm nhập, con người xây dựng hàng rào phòng không như tường đồng vách sắt trên căn cứ, những đường võng laser này có thể cắt vụn những sinh vật lại gần trong tích tắc.

Phi thuyền nhanh chóng bay lên, lúc này, Việt Tinh Văn trông thấy toàn cảnh cả hành tinh... Ngoài căn cứ quân sự họ ở, còn có không ít hầm trú ẩn bên ngoài cho con người sinh tồn. Kiến trúc trên mặt đất thì gần như không có, thông thường đều là để canh gác hoặc phòng ngự.

Tiếng máy móc lại vang lên, "Nhiệt độ ngoài trời 40 độ C, độ ẩm không khí 10%."
Lâm Mạn La nhíu mày nói: "Môi trường này cũng tệ quá đó? Độ ẩm phù hợp để con người sinh sống nên vào khoảng 30% đến 60%, độ ẩm ở đây chỉ có 10%, lại thêm nhiệt độ lên tới 40 độ C, còn đáng sợ hơn sa mạc nóng nực, khô hạn đó! Nếu như con người sống trong môi trường này, không đến nửa tiếng sẽ nóng đến mất nước, sốc nhiệt."

Trác Phong bất lực nhún vai, "Bảo sao con người phải trốn xuống đất hết, ít nhất ở dưới đất mát mẻ hơn."

Kha Thiếu Bân phân tích: "Xem ra con người đã tìm được hành tinh có sự sống này sau khi Trái Đất bị hủy diệt, môi trường ở đây cực kỳ tồi tệ, rau dưa khô, hoa quả khô mà chúng ta nhìn thấy trong siêu thị, có thể là do con người mang hạt giống từ Trái Đất đến, tự chăm sóc nuôi trồng."

Tân Ngôn nói: "Môi trường ở đây không thích hợp để thực vật sinh trưởng, chắc chắn con người có căn cứ nuôi trồng riêng. Ngoài ra, hàm lượng oxy trong không khí cũng không đủ, có lẽ cần chế tạo oxy qua phản ứng hóa học."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Tóm lại, sống trong môi trường hoang phế này, cuộc sống của con người rất khó khăn. Hy vọng thế giới của chúng ta không bao giờ phải nghênh đón ngày này."

Mọi người bỗng trầm xuống, tâm trạng hỗn loạn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phi thuyền đi với tốc độ cực nhanh bay khỏi bầu khí quyển, hành tinh này cũng nhanh chóng nhỏ dần trong mắt mọi người, thành một chấm tròn nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ biến thành bầu trời bao la.

Giữa màn trời tối đen, sao băng không ngừng vút qua, những hành tinh to nhỏ xung quanh, tinh vân với hình hài và màu sắc khác nhau, một bầu trời đẹp đẽ, mới lạ thế này khiến mọi người phải cảm thán.

Kha Thiếu Bân vội vàng gọi Tiểu Đồ ra chụp ảnh, "Tớ phải làm một video về cảnh vũ trụ mới được!"
Hứa Diệc Thâm cười híp mắt, nói: "Hoành tráng hơn nhìn qua kính viễn vọng nữa!"

Mọi người hào hứng ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Đến mấy tiếng sau, niềm hưng phấn của mọi người mới trôi qua.

Việt Tinh Văn nhìn tuyến đường... Đến lúc này, phi thuyền Bụi Gai vẫn luôn bay theo tuyến đường đã cài đặt, không xóc nảy chút nào, vô cùng vững vàng. Trong phi thuyền có thiết bị cung cấp dưỡng khí, hít thở, nói chuyện đều không thấy khó chịu.

So với các môn sinh tồn khi trước, đãi ngộ lần này quá tốt, ngược lại càng khiến Việt Tinh Văn thấy bất an.

Cậu khẽ nhướn mày, nhìn tuyến đường thêm vài phút nữa mới xoay người nói với mọi người: "Đến giờ ăn trưa rồi, chuẩn bị đến nhà ăn đi, hai người ở lại trực phòng chỉ huy."

Giang Bình Sách chủ động lên tiếng: "Tôi ở lại."
Việt Tinh Văn: "...Khụ, vậy tôi ở lại với Bình Sách, các cậu đi ăn trước đi."

Bình thường Giang Bình Sách ít nói, Việt Tinh Văn lo rằng nếu các thành viên khác trực cùng Giang Bình Sách, sẽ gượng gạo đến mức chẳng nói năng gì... Cũng có thể là, cậu đã quen với việc làm mọi chuyện cùng Giang Bình Sách?

Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn mặt kính phía trước con thuyền, cửa kính phản chiếu lại bóng hình họ, hai chàng trai mặc bộ đồ rằn ri thoạt trông rất tài giỏi, chiều cao chỉ cách nhau khoảng 5cm, phía trước là vũ trụ mênh mông, hai người sóng vai đứng cạnh nhau lại có cảm giác... xứng đôi đến lạ?

Đợi đã, cậu đang nghĩ lung tung gì vậy!

Tai Việt Tinh Văn nóng bừng, lập tức xua ý nghĩ kỳ lạ kia khỏi đầu.

Tiếng mọi người trò chuyện vọng lại từ phòng ăn cách đó không xa, "Cậu ăn thịt chuột không?"
"Không, tôi muốn ăn sâu."

"Chị chỉ chấp nhận được thịt rắn thôi."

"Hay là thử mỗi vị một ít, xem loại nào ngon nhất."

"Kha Thiếu Bân thử đi!", "Đúng đó, chiến binh Kha Thiếu Bân, cậu phải là người cảm tử đầu tiên chứ!"

Kha Thiếu Bân không hề khách sáo, đáp: "Chuyện nhỏ, em nếm trước, nếm xong sẽ nói lại cho mọi người."

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách: "..."

Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.

Việt Tinh Văn không nhịn được nói: "Kha Thiếu Bân đúng là gì cũng chịu được, từ bay trên trời, bò dưới đất đến bơi trong nước, thực đơn của cậu ấy thật sự rất rộng, cả sinh vật ngoài hành tinh cũng chấp nhận ngon lành."

Giang Bình Sách nói: "Tâm thế của cậu ấy rất tốt. Không phải lúc ăn dây leo Tân Ngôn hấp cũng thấy ngon lắm sao?"

Việt Tinh Văn bật cười, hỏi hắn: "Cậu thì sao, có ăn được mấy hộp thịt kỳ lạ này không?"
Giang Bình Sách im lặng một hồi, nhíu mày nói: "Không muốn ăn lắm."

Việt Tinh Văn thầm nghĩ, cũng phải. Giang Bình Sách vốn ưa sạch sẽ, bảo cậu ấy ăn thịt chuột thì cậu ấy thà đói còn hơn. Cũng may trong tủ lạnh cũng có rau dưa hoa quả khô, Việt Tinh Văn bèn nói nhỏ: "Vậy cậu ăn nhiều rau khô, bánh quy vào, vẫn có thể bổ sung dinh dưỡng."

Giang Bình Sách gật đầu tán thành: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Đang nói chuyện, bỗng nhiên, phi thuyền khẽ rung. Việt Tinh Văn sửng sốt, cậu còn tưởng mình cảm giác nhầm, lập tức hỏi: "Vừa rồi cậu có thấy mặt đất hơi rung không?"

"Ừ, có rung." Giang Bình Sách khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn màn hình định hướng.

Chấm tròn màu xanh đại diện cho Bụi Gai vẫn đang bay trên tuyến đường vũ trụ đã được thiết kế sẵn, vì bản đồ định hướng trên hình được quy đổi theo tỷ lệ, trước đó phi thuyền vẫn luôn chậm rãi dịch lên dọc tuyến đường.
Nhưng ngay lúc này, chấm tròn màu xanh sáng lấp lánh kia lại không hề nhúc nhích.

Giang Bình Sách quan sát hai giây, mặt chợt biến sắc, "Không đúng, phi thuyền dừng lại rồi!"

Việt Tinh Văn cũng căng thẳng nói: "Chuyện gì thế? Không phải có trục trặc gì chứ?"

~ TÌNH HUỐNG BẤT NGỜ ~

Kha Thiếu Bân vừa mở mấy hộp thịt mùi vị khác nhau ra toan nếm thử, khi nghe thấy Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nói chuyện, cậu lập tức dừng ăn, ngẩng đầu hỏi: "Tinh Văn, vừa rồi tớ cũng thấy phi thuyền hơi rung, có chuyện gì thế?"

Việt Tinh Văn nói: "Hình như là dừng rồi?"

Bên ngoài cửa sổ vẫn là bầu trời bao la, vừa rồi khi phi thuyền bay bình thường, cảnh sắc bên ngoài cũng không thay đổi nhiều, họ không thể phán đoán phi thuyền có tiến lên hay không qua cảnh vật bên ngoài.

Nghe Việt Tinh Văn nói vậy, mọi người đều chạy đến phòng chỉ huy.
Quả nhiên, chấm tròn nhỏ màu xanh đại diện cho phi thuyền đang đứng yên tại chỗ. Kha Thiếu Bân khó hiểu hỏi: "Hệ thống có vấn đề à? Sao tự nhiên dừng lại thế?"

Đúng lúc này, một dòng cảnh báo màu đỏ chói mắt xuất hiện trên màn hình...

[Cảnh báo, phát hiện hố đen trên tuyến đường phía trước, vui lòng nhanh chóng đi vòng!]

[Phi thuyền đã khôi phục hình thức lái thủ công.]

Mặt Trác Phong biến sắc, "Hố đen? Toang rồi!"

Chương Tiểu Niên hỏi: "Hố đen là nơi có thể hút mọi thiên thể xung quanh trong truyền thuyết sao?"

Trác Phong giải thích liến thoắng: "Đúng vậy. Theo thuyết tương đối rộng của Einstein, 'sau khi một hành tinh sắp tắt sụp đổ, nó sẽ thu dần về phía trung tâm và hình thành hố đen, nuốt chửng mọi tia sáng và vật chất ở xung quanh đó'. Nói cách khác, thật ra hố đen vốn được hình thành sau khi thiên thể trong vũ trụ sụp đổ, nó sở hữu lực hấp dẫn vô cùng đáng sợ, có thể hút tàu vũ trụ gần đó, thậm chí là những hành tinh khác vào trong. Trên lý thuyết, một khi chúng ta bị hút vào hố đen, con tàu này sẽ bị nuốt chửng và xé vụn trong chớp mắt!"
Mọi người nghe lời giải thích chuyên nghiệp của Trác Phong, vẻ lo sợ hiện rõ trên khuôn mặt.

Khái niệm vốn chỉ được thấy trong phim ảnh, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, mà họ lại được tự mình trải nghiệm!

Tần Lộ run giọng nói: "Mọi người nhìn xem, chấm đen trên bản đồ có phải là hố đen không?"

Mọi người nhìn sang bản đồ định hướng theo ánh mắt cô, quả nhiên, họ trông thấy một vòng tròn màu đen tựa "lốc xoáy" đang ở cách phi thuyền không xa.

Đúng lúc này, con tàu lại bắt đầu rung lắc, cảm giác rung lắc lần này vô cùng mạnh mẽ, hệt như động đất!

Việt Tinh Văn đứng không vững, ngã nhào về phía bàn chỉ huy đằng trước, Giang Bình Sách vội vàng đưa tay kéo cậu lại, cuối cùng, hai người cùng va vào cạnh tàu trong cơn rung chấn, Việt Tinh Văn nghe thấy một tiếng "rầm" rất rõ ràng, hình như Giang Bình Sách va đầu vào tường rồi, còn cậu thì được Giang Bình Sách bảo vệ trong lòng.
Tâm trạng Việt Tinh Văn hỗn loạn, cậu vội vàng tóm cánh tay Giang Bình Sách, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"

Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Không sao, tóm chặt vào đây." Hắn nắm tay Việt Tinh Văn, kéo tay cậu lên tay vịn của ghế an toàn cố định, Việt Tinh Văn bèn đỡ tay vịn, lúc này cậu mới ổn định được cơ thể.

Cạnh đó, các thành viên khác cũng đang lảo đảo vì rung lắc.

Kha Thiếu Bân hoang mang ra mặt, "Có phải hố đen đang hút phi thuyền của chúng ta vào không?!"

Trên bản đồ định hướng, chấm tròn nhỏ phát ra ánh sáng xanh bắt đầu chậm rãi chạy về phía lốc xoáy đen kia.

Lúc trước, Giang Bình Sách đã cẩn thận quan sát và tính tỷ lệ bản đồ định hướng với thực tế, lúc này, khoảng cách giữa hai điểm trên bản đồ định hướng chỉ còn lại 5cm, khoảng cách quy đổi thực tế là năm trăm triệu mét, nghe thì có vẻ rất xa, nhưng trong vũ trụ lấy đơn vị hàng năm ánh sáng để tính, chút khoảng cách này thật sự không đáng là bao!
Cũng tức là, nếu họ tiếp tục không hành động, không đến một phút nữa cả con tàu sẽ bị hút vào hố đen, họ cũng sẽ bị nuốt chửng.

Nghĩ vậy, Giang Bình Sách nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Việt Tinh Văn: "Chúng ta chỉ còn không đến 1 phút nữa, phải thay đổi tuyến đường ngay lập tức."

Lực hút của hố đen này quá lớn, mặc dù hệ thống lái tự động của phi thuyền đã lập tức dừng lại sau khi dò được hố đen, nhưng con thuyền vẫn bị hố đen hút vào, chậm rãi trôi về phía nó. Bởi vậy mà cả con thuyền chẳng khác nào chiếc lá bị gió cuốn, bắt đầu rung lắc dữ dội, thậm chí hoàn toàn mất cân bằng!

Mọi người còn chưa kịp "load" những gì Giang Bình Sách nói, con tàu bỗng xoay ngược 180 độ... Tất cả mọi người bị một nguồn lực khổng lồ hất văng trong nháy mắt! Đồ hộp đặt trên bàn phòng ăn rơi rào rào xuống đất, tung tóe khắp nơi!
Kha Thiếu Bân đâm đầu xuống đất, ngã chổng võ, đầu bị đụng đến hoa cả mắt.

12 người phân tán khắp nơi trong phi thuyền, cũng không biết kính của Kha Thiếu Bân đã bị văng đi đâu, người cận thị nặng như cậu hoàn toàn không nhìn rõ người bên cạnh, đành phải tóm đại cánh tay của một bạn học.

Vừa rồi, sau khi bị đụng, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách đã bám vào ghế cố định trong buồng điều khiển. Vậy nên lúc này phi thuyền đảo ngược, dù hai người họ cũng lơ lửng trên không, nhưng không va đầu xuống đất.

Việt Tinh Văn quả quyết nói: "Chị Mạn La, chăng dây leo vòng quanh phòng chỉ huy để mọi người có chỗ mượn lực, ổn định cơ thể lại đã!"

Cứ tiếp tục rung lắc thế này, họ không thể thay đổi hướng đi của phi thuyền, chỉ có thể chờ chết.

Lâm Mạn La nghe cậu nói xong, lập tức vươn tay phải, phóng ra 5 sợi dây leo liên tiếp.
Dây leo màu xanh nhanh nhẹn quấn quanh phòng chỉ huy như linh xà, dựng nên một chiếc lưới dây leo khổng lồ giữa không trung, phần đuôi quấn chặt lấy móc an toàn trên vách tường, cố định tấm lưới.

Như vớ được cọng rơm cứu mạng, các thành viên đang tán loạn khắp nơi vội vàng nắm chặt dây leo gần mình.

Con thuyền lại lộn ngược một lần nữa, vì đã có dây leo, lần này không có ai bị văng ra. Nhưng hộp đồ ăn bay khắp nơi suýt nữa va trúng khiến các thành viên bị thương.

Việt Tinh Văn thuận tiện bò về bàn điều khiển, dứt khoát kéo dây leo buộc mình lên ghế an toàn.

Giang Bình Sách cũng ăn ý vịn dây leo, đứng vững cạnh Việt Tinh Văn. Hắn nhìn những nút bấm trên bàn điều khiển, trầm giọng, nói: "Trong chúng ta không có người biết lái phi thuyền, nhưng nguyên lý điều khiển máy móc hẳn là không khác nhau lắm, nút xoay này là điều khiển phương hướng, có thể điều khiển con tàu di chuyển trái phải."
Việt Tinh Văn nhìn theo ánh mắt hắn: "Có phải cái cần này điều khiển tàu di chuyển lên xuống không?"

Giang Bình Sách gật đầu, "Đúng vậy. Con người có thể tự điều khiển cả sang ngang, lên xuống."

Nếu lúc này phi thuyền ở trong trạng thái bay ổn định, có một hố đen cần phải tránh ở đằng trước thì việc điều khiển lên xuống hay trái phải đều rất đơn giản. Nhưng vấn đề là lúc này con thuyền không thể ổn định, chưa nói đến chuyện con thuyền có lộn ngược 180 độ khiến họ đâm đầu xuống đấtt không, hơn cả, con thuyền có thể chệch hướng bất cứ lúc nào!

Nói không chừng, ngay giây trước bạn vừa điều khiển con thuyền chếch sang trái 15 độ để tránh hố đen, qua giây sau còn thuyền đã lệch sang phải 30 độ vì lực hút của hố den rồi, cuối cùng cũng thành công toi!

Việt Tinh Văn nhanh chóng nhận ra điều này, cậu quyết đoán nói: "Các bạn nam qua đây giúp đỡ, các bạn nữ bảo vệ đừng để đồ hộp trong phòng ăn bay qua ảnh hưởng đến việc điều khiển!"
Nghe Việt Tinh Văn nói xong, Trác Phong, Hứa Diệc Thâm, Chương Tiểu Niên đều nhanh chóng vịn dây leo bò lại.

Kha Thiếu Bân không tìm thấy kính, lúc này cậu như biến thành người mù. Ngay khi cậu lòng như lửa đốt, bỗng nhiên, có hai bàn tay bên cạnh đeo chiếc kính mình tìm được lên giúp cậu, thấp giọng nói: "Cậu có thể cắt một ít dây leo mảnh buộc kính lại, lần sau còn rơi nữa tôi không tìm giúp đâu."

Kha Thiếu Bân: "..."

Là giọng Tân Ngôn. Kha Thiếu Bân nhìn rõ người trước mặt, lập tức cười toe, "Cảm ơn cậu!" Cậu tiếp tục nắm cánh tay Tân Ngôn, vịn dây leo bò lên phía trước, tiện thể gọi Tiểu Đồ ra.

Mọi người tập trung trước bàn điều khiển, liên kết với nhau bằng dây leo, như vậy sẽ không sợ bị văng ra nữa.

Giang Bình Sách hỏi: "Đàn anh Trác có tính được lực hút của hố đen không?"
"Lực hấp dẫn tỷ lệ nghịch với bình phương khoảng cách, khi khoảng cách càng gần, lực hấp dẫn sẽ tăng lên theo cấp lũy thừa, chúng ta phải kéo xa khoảng cách giữa phi thuyền và hố đen trước đã, nếu cứ để phi thuyền tiến lên thế này, có đổi hướng bay cũng không kịp." Trác Phong nhíu mày quan sát bản đồ định hướng, sau đó kết luận: "Lập tức lái theo hướng ngược lại, xem có thể thoát khỏi trường hấp dẫn bằng động cơ tàu không!"

Nếu tiếp tục tiến lên, dù có lái chệch đi một góc để tránh hố đen, nhưng trong trường hợp trường hấp dẫn của hố đen vẫn ở xung quanh, phi thuyền vẫn sẽ không ngừng tiến về phía nó.

Theo những gì Trác Phong nói, lực hấp dẫn tỷ lệ nghịch với bình phương khoảng cách, mỗi khi họ nhích thêm một chút, lực hấp dẫn sẽ tăng lên gấp bội, họ sẽ chỉ như con mồi lại gần mạng nhện, càng lúc càng khó thoát!
Tranh thủ lúc này phi thuyền vẫn chưa hoàn toàn mất khống chế, lập tức chạy ngược lại mới có thể thoát khỏi trường hấp dẫn!

Đợi đến khi cách đủ xa mới thay đổi tuyến đường, đi đường vòng tránh hố đen, đây là cách làm an toàn nhất.

Giang Bình Sách không hề do dự ấn nút xoay tròn, cài đặt góc độ tới thẳng 180 độ, hắn vừa thao tác vừa nói: "Chương Tiểu Niên đo trên tuyến đường định hướng, xác nhận vị trí cụ thể của hố đen! Kha Thiếu Bân, lệnh Tiểu Đồ không ngừng đo góc độ của phi thuyền!"

Kha Thiếu Bân lập tức mở máy tính, dựng một mô hình khoảng cách và góc của phi thuyền với hố đen mà Tiểu Niên đo được, như vậy, dù phi thuyền có lệch bao nhiêu độ, mô hình của Tiểu Đồ vẫn có thể lập tức báo cáo số liệu chính xác.

Việt Tinh Văn không biết tính toán, tự giác nhường chỗ cho Trác Phong, "Đàn anh, anh điều khiển đi."
Trác Phong và Giang Bình Sách đứng trước bàn điều khiển, một người điều khiển góc độ trái phải của phi thuyền, người còn lại kiểm soát khoảng cách thẳng, dưới sự phối hợp của hai người, một tiếng gầm bén nhọn chợt vang lên, động cơ của phi thuyền được kéo lên tối đa!

Ngay sau đó, mọi người cảm thấy trời đất đảo lộn...

Phi thuyền Bụi Gai thực hiện một cú dịch chuyển mạo hiểm gần như "lộn ngược" với tốc độ nhanh như chớp!

Mũi tàu thoắt cái đã đổi thành đuôi tàu, cả con thuyền chuyển hướng, chạy ngược hướng với tốc lực cao nhất, hệt như tên bắn, chạy ra khỏi trường hấp dẫn!

Cảnh tượng này khiến Việt Tinh Văn bất giác nghĩ đến một chú cá dốc hết sức mạnh vùng ra khỏi tấm lưới.

Cá về biển lớn, càng khó bắt.

Khoảng cách giữa phi thuyền và hố đen ngày càng xa, trường hấp dẫn biến mất, cuối cùng thân tàu cũng ổn định trở lại.
Việt Tinh Văn thở phào, "Đã thoát chưa?"

Trác Phong cẩn thận quan sát một lát, gật đầu nói: "Ừ, hẳn là xung quanh không còn trường hấp dẫn nữa rồi, phi thuyền rất ổn định. Nhưng chúng ta phải tính lại xem nên đi vòng thế nào để tránh hố đen."

Kha Thiếu Bân tích cực nói: "Đàn anh, em có số liệu siêu chuẩn luôn này, cụ thể phải tính thế nào?"

Trác Phong nói: "Lực hấp dẫn của hố đen tản ra xung quanh, hình thành một trường hấp dẫn khổng lồ, chúng ta lấy vị trí hố đen là tâm hình tròn, khoảng cách từ chúng ta tới nó là bán kính, đi theo đường tròn là có thể tránh nó. Nhưng để chắc chắn, chúng ta vẫn nên vẽ đường tròn dài một chút, tránh cho đi tới nửa đường lại bị nó hút vào."

Hố đen trên bản đồ định hướng đã biến mất, chứng tỏ khoảng cách giữa nó và Bụi Gai đã rất xa, hệ thống tự động của phi thuyền không đo lường được nó. Nhưng vừa rồi Chương Tiểu Niên đã tính khoảng cách trên bản đồ định hướng, Kha Thiếu Bân cũng dựng mô hình, họ có thể nắm được chính xác khoảng cách giữa phi thuyền và hố đen lúc này.
Vạch một tuyến đường mới, chỉ cần cho phi thuyền vòng qua hố đen, chuyển động theo nửa hình tròn. Đợi đến khi đã vòng xa khỏi hố đen rồi tiếp tục đi thẳng là được.

Mấy chàng trai khoa tự nhiên tụ tập lại, nhanh chóng tính ra kết quả.

Phi thuyền bắt đầu chạy theo quỹ đạo nửa vòng tròn mới thiết lập, chậm rãi tiến lên.

Các thành viên vẫn chưa bình tĩnh lại, lúc này mấy cô gái mới hoàn hồn, dọn dẹp đồ hộp lăn lóc trên sàn.

Lưu Chiếu Thanh nói: "Vừa mới xuất phát ngày đầu đã đụng hố đen rồi, thư viện đúng là không tử tế!"

Cũng may mọi người phản ứng đủ nhanh, an toàn thoát khỏi bi kịch bị hút vào hố đen, bị xé thành mảnh vụn!

Xem ra chắc chắn hành trình này sẽ không nhẹ nhàng, sau này phải cẩn thận hơn mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc