TRONG BÓNG TỐI

Ngoài Trì Tấn nổ tung không còn nguyên vẹn thì còn có thêm xác của vài tên buôn ma t úy ở hiện trường vụ nổ, tuy nhiên không tìm thấy Mục Côn. Vậy mà tên trùm buôn thuốc phiện tội ác chồng chất này vẫn may mắn thoát chết và lại một lần nữa tìm được cửa sống.

Tuy nhiên theo phán đoán của tổ chuyên án và công an địa phương thì chắc chắn Mục Côn đã bị thương, vì một vài hang ổ của gã trong thành phố này đều đã bị xóa sổ sau vụ nổ, theo nguồn tin được tuồn từ Myanmar thì hiện tại Mục Côn đang ở Tam Giác Vàng.

Lăng Vân được cứu, Tạ Lam Sơn không rõ tung tích, bên Đào Long Dược chưa nhận được nhiệm vụ mới nên hắn đã lập tức lên tàu hỏa về cục thành phố báo cáo công việc.

Năm cũ qua đi, tiết trời hiếm khi thấy nắng, ngoài vài đám mây lơ lửng thì bầu trời trong vắt không tạp chất, tựa như đang khoác trên mình một tấm lụa trắng xanh, con đường xám xịt bên dưới cũng rực rỡ hơn dưới ánh Mặt Trời. Đào Long Dược rời ga, hắn không về nhà cất hành lý mà đã vội vàng chạy thẳng đến cục thành phố.

Không có lãnh đạo nào trong cục, nghe đồn là đang tiếp khách, Đào Long Dược thầm nghĩ vậy cũng vừa khéo, hắn bèn chạy tới mở thẳng cửa phòng tiếp khách. Quả nhiên đúng như dự đoán, lúc này cục trưởng Bành và đội trưởng Tùy của Lam Hồ đang ngồi trong phòng, Lưu Diễm Ba và Đào Quân ngồi bên cạnh, hẳn là đang thảo luận việc quan trọng.

Ngay trước mặt cục trưởng Bành, Đào Long Dược đập mạnh khẩu súng xuống bàn rồi lạnh nhạt nói: “Tôi không làm nữa.”

Thái độ này giống như đang đi trên lưỡi kiếm, nếu ở thời cổ đại thì rõ ràng là đã phạm vào điều cấm kỵ. Thời buổi này dù không còn nhiều phép tắc quy củ nữa nhưng tùy tiện đặt súng trước mặt lãnh đạo vẫn là việc không phù hợp. Đào Quân giận dữ nhiếc móc hắn: “Thái độ này là sao? Nói bậy cái gì thế?”

Không còn nóng nảy bộp chộp như trước nữa, Đào Long Dược nhìn cha ruột mình nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, hắn nói: “Truy nã Tạ Lam Sơn ấy, tôi không làm nữa.”

Sắc mặt cục trưởng Bành đanh lại nhưng không nói gì, Tùy Hoằng ngồi cạnh ngẩng đầu nhìn Đào Long Dược, anh ta ho hai tiếng rồi nói: “Cậu nói rõ đi.”

Đào Long Dược cảm thấy thiệt thòi oan ức, hắn cảm thấy thiệt thòi thay cho Tạ Lam Sơn, môi hắn mấp máy run rẩy, ngay trước mặt lãnh đạo và cha ruột, trước ánh Mặt Trời chói lòa phủ kín từ đầu đến chân, cuối cùng hắn đã không thể kìm nén được nữa.

“Ngay đến một cô gái mù còn nói cậu ấy là người tốt, vì sao cả đống người mắt sáng thế này lại mù quáng như vậy, tại sao cứ nhất quyết phải ép cậu ấy vào đường chết? Rốt cuộc cậu ấy đã làm gì sai?” Không kiểm soát được cảm xúc kích động, Đào Long Dược siết chặt hai tay, vành mắt hắn đỏ hoe, “Khi Lý Duệ giở trò trên xe của cậu ấy, cậu ấy thà phải vào phòng chăm sóc đặc biệt chứ nhất quyết không để một người qua đường bị thương. Trong vụ án trên du thuyền, nếu không phải cậu ấy có mặt trên thuyền thì làm sao những cô bé trên con thuyền đó có thể sống sót, chẳng phải tất cả đều là những vụ án mà cậu ấy xử lý sau khi phẫu thuật hay sao? Tôi biết trước đây A Lam là một người kiệm lời hiền khô như khúc gỗ, có thể điều đó đã thay đổi nhưng trái tim cậu ấy chưa từng đổi thay. Đối với đất nước, đối với nhân dân, trái tim ấy mãi mãi nhiệt thành rực sáng hơn cả ngọn lửa hồng!”

Cục trưởng Bành không nói lời nào, đội trưởng Tùy cũng không nói lời nào, ngay đến gương mặt cứng ngắc của Lưu Diễm Ba cũng dịu đi. Giọng Đào Long Dược vốn cao, lại thêm sự im lặng của đám người này nên nghe càng mạnh mẽ dâng trào. Hắn giữ nguyên thái độ để tiếp tục nói:

“Thân xác của cậu ấy đã tiêu vong ở Tam Giác Vàng nhưng tinh thần của cậu ấy vẫn luôn tồn tại. A Lam vẫn là A Lam, chúng ta không thể để cậu ấy hi sinh mạng sống vì đất nước một lần rồi lại chết oan uổng lần thứ hai…” Không nhẫn nhịn nổi nữa, Đào Long Dược vung cánh tay đã vằn vện gân xanh, nước mắt hắn rơi xuống, “Mẹ nó chứ đây là chuyện con người có thể làm hay sao?!”

Khi Đào Long Dược nói chuyện, cục trưởng Bành vẫn giữ nguyên tư thế đan tay, ông ta nhíu mày, ánh mắt vừa cứng nhắc vừa lạnh lẽo như hai miếng sắt nguội.

Sau một hồi im lặng làm lòng người sợ hãi, cục trưởng Bành thở dài, trong mắt bắt đầu ánh lên vẻ ấm áp và từ bi như ném sắt lạnh vào lửa. Ông ta chậm rãi lên tiếng, từng câu từng chữ chất chứa chân thành: “Tạm gác lại chuyện truy nã Tạ Lam Sơn, hiện giờ Tiểu Tạ… thật sự đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.”

Hai chữ “thiệt thòi” ấy vừa nhẹ vừa nặng, sao có thể sánh được với những trải nghiệm phi nhân tính mà Tạ Lam Sơn phải chịu, nhưng dù sao cũng là lời từ miệng cục trưởng Bành, dù là Diệp Thâm hay Tạ Lam Sơn thì giờ cũng không phải lo lắng việc bị nổ súng vào đầu nữa. Đào Long Dược ngổn ngang trăm mối, nghẹn ngào một lát, sau khi thở phào nhẹ nhõm thì sự xót xa và vui mừng đồng loạt dâng lên. Hắn gục đầu, cố gắng quẹt lên đôi mắt đang không ngừng rơi lệ.

Hắn tự chửi mình: Mẹ nó, đạo đức giả đéo gì!

Tùy Hoằng nhìn người đội trưởng rắn rỏi nức nở khóc thì cũng lắc đầu thở dài, anh ta nói với Đào Long Dược: “Đội trưởng Đào, sau khi tôi và cục trưởng Bành thảo luận với nhau, chúng tôi vẫn cho rằng có nội gián trong chiến dịch lần này. Nhìn từ phản ứng của Mục Côn thì gã nắm rõ chiến lược giải cứu của chúng ta như lòng bàn tay, nhưng Tạ Lam Sơn đã không còn ở cục từ lâu. Tôi cho rằng nội gián là một kẻ hoàn toàn khác, cậu có nghi ngờ ai không?”

Đào Long Dược không bi lụy nữa, hắn đứng thẳng lưng ngẫm nghĩ rồi trả lời Tùy Hoằng: “Trì Tấn đã chết rồi, nhìn vào việc cậu ta muốn đồng quy vu tận với Mục Côn thì hẳn là cậu ta không tiết lộ thông tin của chiến dịch giải cứu lần này. Trong toàn bộ quá trình hành động, ngoài các thành viên Lam Hồ thì cục thành phố cũng chỉ còn có tôi và cục phó Lưu…” Đào Long Dược nói ra một cái tên nhưng ánh mắt liếc sang Lưu Diễm Ba đã mang đầy hàm ý.

Lưu Diễm Ba cây ngay không sợ chết đứng, thoải mái đón nhận ánh mắt của Đào Long Dược, nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy hơi chột dạ. Làm cảnh sát hơn nửa đời người, chẳng mấy nữa cũng sẽ về hưu, dù là ở tuyến đầu hay ở địa vị cao thì ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phản bội nghề nghiệp và tín ngưỡng của mình, nhưng chuyện này thật sự rất kỳ quặc. Người của Lam Hồ thiệt hại hơn nửa, có vẻ như bọn họ sẽ không thông đồng với kẻ địch bên ngoài, Đào Long Dược thì nóng nảy liều lĩnh, tuy phá án hơi thô bạo nhưng nhân phẩm không phải bàn, cũng không giống.

Đúng lúc đó, một vệt nắng rút đi từ ngoài cửa sổ, bóng đen lưu lại trên điện thoại cũng lặng lẽ biến mất như móng vuốt của thú dữ lẳng lặng rút đi sau khi ẩn náu. Bóng đen ấy bỗng thu hút ánh mắt của Lưu Diễm Ba, dừng lại trên điện thoại của mình. Ông ta bỗng nghĩ đến con trai rồi chợt  nảy sinh ra một liên tưởng đáng sợ từ vài hành động khác thường của gã.

Các lãnh đạo còn chuyện quan trọng cần thảo luận, Tùy Hoằng đứng dậy trước, anh ta nói với Đào Long Dược: “Đội trưởng Tiểu Đào, có người muốn gặp cậu.”

Đội trưởng Tùy của Lam Hồ được mệnh danh là Nho sĩ tòng quân, không ra vẻ giọng quan như những nhà lãnh đạo trong hệ thống chính trị và pháp luật khác mà cũng không độc đoán vô lý, anh có công trạng hiển hách và cũng tao nhã lịch thiệp, vì vậy mà Đào Long Dược không phục ai nhưng lại chỉ phục và kính nể mình đội trưởng Tùy.

Nhưng chỉ mới một thời gian ngắn không gặp, Đào Long Dược đã nhận ra người đàn ông này thay đổi quá nhiều, dù chưa luống tuổi nhưng tóc mai của anh ta lại bạc trắng chỉ sau một đêm.

Đào Long Dược cảm thấy xót xa, đối với một đội trưởng thì sự hi sinh của một thành viên trong đội là tổn thương nặng nề nhất, người đàn ông này vẫn ngẩng cao đầu, bóng lưng cao thẳng, vẫn là một chiến sĩ mãi mãi không khuất phục, chỉ là đôi lông mày vẫn nhíu chặt không giãn được ra. Hai đường rãnh nhạt hiện lên nơi ấn đường anh ta, ngay cả khi cười cũng không rũ bỏ được dáng vẻ u uất đau buồn.

Đi theo Tùy Hoằng ra cửa, bọn họ không đón thang máy mà quyết định đi thang bộ xuống phòng tiếp khách dưới mấy tầng lầu.

Bên ngoài phòng tiếp khách, Tùy Hoằng lại ho khù khụ. Đào Long Dược lo lắng tới sức khỏe của anh ta nên mới khuyên nhủ: “Đội trưởng Tùy, anh có muốn vào viện kiểm tra xem sao không?”

“Bệnh cũ thôi, không có gì đáng ngại.” Tùy Hoằng mỉm cười, lấy một lọ cao sơn trà trong túi quần ra nhưng cũng không có ý định uống, anh ta chỉ vuốt v e trong lòng bàn tay và cụp mắt nhìn.

Một lọ cao màu nâu bé nhỏ, nhét trong túi quần cũng không bị cấn. Mấy năm qua Tùy Hoằng đã quen với việc mang theo bên mình.

“Tôi chưa thấy nhãn hiệu này bao giờ, có tốt không?” Đào Long Dược không biết xuất xứ của lọ cao sơn trà này nên thuận miệng hỏi một câu.

Tùy Hoằng không đáp, chỉ nhìn chằm chằm cái chai nhỏ màu nâu mà anh ta đang nắm chặt trong tay, thỉnh thoảng anh ta lại ho vài tiếng, hốc mắt hơi đỏ nhưng không phải kiểu làm người ta sợ hãi mà giống như được ngâm trong nỗi đau buồn suốt những tháng năm dài.

Đào Long Dược không lý giải được nỗi buồn này, hắn chỉ cảm thấy không nên quấy rầy anh ta. Nhưng Tùy Hoằng lại tự hiểu, anh ta lắc đầu mỉm cười rồi nhét lọ cao sơn trà vào trong túi. Anh ta nói cặn kẽ tất cả ngọn nguồn căn nguyên cho Đào Long Dược: “Chúng tôi nhận được tin là Mục Côn đang tiến hành giao dịch ma t úy với trùm vũ khí Brazil, gã muốn dùng băng đỏ để đổi lấy vũ khí hòng chiếm trọn địa bàn Tam Giác Vàng, quét sạch tàn dư của Quan Nặc Khâm. Nhưng Trì Tấn đã cướp sạch hơn một tấn băng đỏ trong tay gã…”

“Hơn một tấn?” Đào Long Dược kinh hãi lên tiếng, “Trên thị trường băng đỏ bây giờ thì ít nhất cũng phải bảy tám tỷ!”

Tùy Hoằng gật đầu: “Hiện giờ cả nước từ trên xuống dưới đang triển khai chiến dịch truy quét tội phạm ma t úy, chưa nói đến việc rất khó để có được nguyên liệu điều chế ma t úy, mà để có thể điều chế ra hơn một tấn băng đỏ lần nữa thì sẽ mất ít nhất hai đến ba tháng. Hiện giờ Tam Giác Vàng đang cực kỳ bất ổn, tàn dư của Quan Nặc Khâm vẫn muốn phất cờ nổi dậy lần nữa, bản thân Mục Côn lại bị thương nên chắc chắn gã muốn tìm lại số hàng này khẩn cấp hơn bao giờ hết. Gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua, vừa khéo chúng ta có thể lợi dụng tâm lý này để dẫn rắn ra khỏi hang.”

“Nhưng Mục Côn xảo quyệt như vậy, e là không dễ mắc câu đâu, nếu A Lam còn ở đây…” Đào Long Dược kịp thời dừng lại, bọn họ đã nợ anh quá nhiều, không còn lý do gì để ép anh mạo hiểm nữa.

“Chúng ta không thể chỉ dựa vào một mình Tạ Lam Sơn, Trì Tấn đã giấu hàng đi, cả chúng ta và Mục Côn đều không biết cậu ấy giấu ở đâu,” Mỗi khi đề cập đến cái tên này, trong khoảnh khắc vẻ mặt của Tùy Hoằng cũng trở nên u ám hơn, anh ta ho nhẹ rồi nói tiếp, “nếu Mục Côn vội vã muốn tìm lại một tấn băng đỏ thành phẩm thì chúng ta cứ chuẩn bị một miếng mồi thơm, cho người tới giao dịch với gã…”

Đào Long Dược nghi ngờ: “Có thể mua rải rác một ít băng đỏ trên thị trường, nhưng biết mua một tấn băng đỏ thành phẩm ở đâu?”

Tùy Hoằng mỉm cười nói: “Đâu nhất thiết cần đến một tấn, chỉ cần một ít băng đỏ là đủ câu cá rồi, còn lại thì cứ tráo giả thành thật, góp được đủ số để tay sai của Mục Côn tin tưởng là được.”

Tùy Hoằng vừa nói chuyện vừa đẩy cửa phòng tiếp khách, một gã trai trẻ cà lơ phất phơ đang ngồi bên trong, tư thế ngồi khá tùy ý, thậm chí còn gác chân lên bàn.

Tên này bị Tiểu Lương bắt về, Đào Long Dược nhận ra mặt hắn thì khẽ hô một tiếng: “Tang Nhất Phong, lại phạm tội gì à?!”

“Tôi không phạm tội, chính mấy người muốn tôi phạm tội mà, tôi chẳng vui vẻ gì đâu.”

“Nói rõ ràng đi, với lại bỏ chân xuống cho tôi!”

“Đội trưởng Tiểu Đào, tôi là người mời cậu ta tới.” Tùy Hoằng tiến lên, tiện tay đóng cửa phòng tiếp khách, “Tôi nhớ tổ trọng án từng bắt một người chế băng đỏ giả, vừa khéo có thể dùng để đối phó với Mục Côn.”

Tang Nhất Phong híp mắt bĩu môi, ra vẻ mặc kệ sự đời: “Tôi đã nói là tôi không làm mà! Đừng có chơi mấy trò thỏa thuận mặc cả với tôi, tôi chỉ là loại hạ đẳng khốn kiếp, sao có thể cống hiến vì đất nước chứ? Nói đùa hay gì!”

Tùy Hoằng mỉm cười nhìn hắn: “Sao lại tự hạ thấp mình thế? Chúng tôi đã xét nghiệm băng đỏ mà cậu điều chế ra, bên trong chứa một chất thay thế methamphetamine, có thành phần tương tự như thuốc cai nghiện, có thể ức chế cơn nghiện và giúp đỡ cai nghiện. Vậy nên cậu không phải tên khốn nào hết, cậu là một thiên tài hóa học, còn là một người tốt…”

“Đừng đừng đừng, đừng có tâng bốc tôi! Tôi ghét người hút ma t úy, tôi ghét thuốc phiện nhưng không có nghĩa tôi là người tốt!” Tang Nhất Phong kích động quát lớn, ánh mắt hắn cũng tối lại rất giống hai vết bẩn màu đen, giấu kín nỗi đau không muốn người ta biết, giọng của hắn thấp dần, “Chẳng qua là tôi có một người thân bị giết hại sau khi hút thuốc phiện, chính tôi cũng đã vào tù vì buôn lậu ma t úy, không thể bảo vệ cô ấy vào lúc cô ấy cần tôi nhất… Tóm lại là mấy người bảo người khác đi. Mẹ nó chứ, cho một thằng giết người đi làm cảnh sát! Tôi sẽ không làm việc cho các người đâu!”

Tùy Hoằng hơi sững sờ trước lời hắn nói, rõ ràng người này đã từng gặp Tạ Lam Sơn, chưa biết chừng còn có khúc mắc với Diệp Thâm.

Đào Long Dược hằn học nói: “Anh không muốn hủy bỏ tiền án của mình à?”

“Đây là hối lộ trắng trợn đó!” Nhưng Tang Nhất Phong vẫn nhất quyết không phối hợp, hắn tiếp tục thảnh thơi gác chân lên và nhìn thẳng vào Tùy Hoằng, đuôi mắt thì vắt sang chỗ Đào Long Dược, “Trông anh còn ra dáng lãnh đạo, chứ tôi không muốn nói chuyện với cái tên thô thiển kia!”

“Ha, anh…”

Cửa phòng tiếp khách lại bị đẩy ra, một người đàn ông đứng ngược sáng ngoài cửa.

Đào Long Dược quay đầu lại thấy rõ mặt người đó thì kinh hãi tới độ suýt không giữ nổi cằm, hắn lắp ba lắp bắp nói: “Thẩm, Thẩm Lưu Phi? Anh không chết hả!”

Bình luận

Truyện đang đọc