TRONG BÓNG TỐI

Đào Quân bảo phải tiếp đãi Thẩm Lưu Phi cho tử tế làm Tạ Lam Sơn phải sờ vào ví tiền của mình, anh nhận ra bên trong chỉ còn vài đồng lẻ, đừng bảo đãi khách, bản thân sống sót qua tháng này hay không còn chẳng biết nữa là.

Cũng may đã từng đi nhờ xe máy của Thẩm Lưu Phi, trước lạ sau quen nên lúc này Tạ Lam Sơn chẳng đếm xỉa chuyện đàn ông không ngồi đằng sau nữa, anh bám vào chiếc eo thon gầy kia rồi dẫn người tới trước xe đồ ăn của bác Đàm.

Anh nhướng mày với Thẩm Lưu Phi, nói rằng nếu chưa thấy sự nhiệt huyết của anh khi lái cái xe máy kia thì chắc chắn tôi sẽ mời anh đi ăn một bữa đồ Pháp sang xịn mịn, nhưng giờ xem ra chắc quán ăn ven đường hợp khẩu vị anh hơn.

Anh cười với bác Đàm, kêu là biết bác sắp đi rồi nên cố ý tới tăng thêm đồng ra đồng vào cho quán của bác.

Giờ vẫn còn sớm, bác Đàm cũng không đỗ xe ở con đường tối đen yên ắng kia mà thay vào đó là gần một trường học.

Bác Đàm bày hai cái ghế nhựa ra, đon đả mời nhóm Tạ Lam Sơn ngồi xuống, trước quán ăn của ông còn có một cặp đôi trông như học sinh trung học đang đút cho nhau món bún chả cá cay, cậu trai bị nóng cứ xuýt xoa mãi, cô bé thì dính cay phải hít hà liên tục, hai đứa phát ra âm thanh vui vẻ cộng hưởng với nhau, sau đó lại nhìn nhau cười rồi lau mồ hôi trên mặt cho người còn lại.

Tạ Lam Sơn nhắc bác Đàm đi mua ít rượu, cửa hàng tiện lợi nằm ngay đối diện xe đồ ăn, bác Đàm cười đồng ý, chẳng bao lâu sau đã quay lại.

Rượu Cao Lương hàng nhái, năm mươi ba độ, mười hai tệ nửa ki-lô.

Một ngụm cồn làm người ta sặc trượt xuống yết hầu tựa như nuốt một mồi lửa vẫn đang bùng cháy, Tạ Lam Sơn ho ra mấy tiếng, không phải vì cảm thấy rượu quá cay mà là lo rượu không chất lượng. Vị nước đầy trong rượu, còn có cảm giác ngây ngấy.

“Cay lắm à?” Bác Đàm ngại ngùng cười với anh, “Hồi trước cậu với đội trưởng Đào đến đây thì toàn uống cái này mà.”

“Đó là… Khụ… Là do cậu ta thích…” Cổ họng Tạ Lam Sơn bị sặc đến mức khó chịu, thế là anh đổ hết tội lỗi cho đội trưởng Đào không có mặt ở đây, anh chửi, “Cái tên đó sống còn ẩu hơn chó.”

Thẩm Lưu Phi thì chẳng quan tâm, y tự rót nửa ly cho mình rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, y nói với Tạ Lam Sơn: “Lần tới tôi mời cậu uống đồ ngon.”

Cặp đôi học sinh kia đã ăn xong, đứa con trai đi tới trước mặt bác Đàm rồi sờ mò túi áo, sau đó nó kêu một tiếng: “Thiếu hai đồng mất rồi ạ.”

Bác Đàm hào phóng phất tay: “Thiếu hai đồng thì thôi, không cần đưa đâu.”

Đứa con trai kéo tay đứa con gái đi, chỉ trong nháy mắt đã chui vào cửa hàng tiện lợi đối diện, một chốc sau mỗi đứa đã cầm một lon nước có ga đi ra.

Tạ Lam Sơn nhìn thấy thì lắc đầu với bác Đàm: “Bác cứ thế thì kinh doanh có mà lỗ vốn.”

Bác Đàm cười hàm hậu, còn giải thích thay người ta: “Trẻ con cả mà, cũng chẳng có bao nhiêu tiền tiêu vặt, có thể tới ủng hộ quán đã tốt rồi, một mình tôi có ăn có ở là đủ.”

“Một mình?” Mặc dù rượu không ngon nhưng méo mó có hơn không, Tạ Lam Sơn lại uống thêm nửa chén, “Chẳng phải bác bảo có một cô con gái hay sao?”

“À… À phải…” Bác Đàm lặng đi một lát rồi mới nói tiếp, “Con bé làm ăn khấm khá lắm, đâu quan tâm mấy đồng tiền lẻ này.”

Thẩm Lưu Phi ngồi bên cạnh Tạ Lam Sơn, Tạ Lam Sơn chỉ lẳng lặng uống rượu nhưng anh vẫn nhìn theo bác Đàm. Thấy ông già ấy cầm khăn mặt lau mồ hôi thì khóe môi chợt vẽ thành nụ cười mỉm. Thẩm Lưu Phi cũng nâng chén uống một ngụm rượu, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt ông cụ kia.

Bác Đàm hỏi Tạ Lam Sơn: “Thế đã tìm được hung thủ vụ giết cả gia đình kia chưa?”

Hai hôm nay, đã có vài phương tiện truyền thông công bố một số chi tiết về vụ án giết hại cả nhà, vụ án lớn như thế muốn giấu cũng chẳng giấu nổi, lời đồn đãi nổi lên truyền khắp đường to phố nhỏ, còn có giả thuyết là tà giáo giết người làm ai nấy đều hoang mang.

Tạ Lam Sơn chỉ trả lời đơn giản: “Có phương hướng rồi ạ, đang điều tra.”

Bác Đàm lại hỏi: “Nghe bảo bên ngoài nhà nạn nhân có một dấu chân, chẳng phải công an các cháu có một hệ thống đối chiếu dấu chân hay sao, so sánh cái là ra hung thủ mà?”

Tạ Lam Sơn nhướng mày: “Bác cũng biết à?”

Bác Đàm cười cười: “Hôm qua gặp đội trưởng Đào, cũng hàn huyên đôi câu.”

Nhà của Đào Long Dược và Tạ Lam Sơn gần nhau, hắn còn thân với bác Đàm hơn cả anh. Tạ Lam Sơn ra vẻ tức giận, anh đặt chén rượu xuống: “Lão Đào này, bạ chuyện gì cũng nói ra ngoài.”

Bác Đàm cuống hết cả lên, liên tục xin lỗi nói là mình không nên lắm chuyện, có phải đã gây phiền toái cho đội trưởng Đào không?

“Không sao, cháu đùa thôi. Có thể đối chiếu được, vừa khéo đang đúng ‘Chiến dịch săn lưới’, dấu chân của những người di cư lưu động, những người có lai lịch không rõ hoặc đáng ngờ sẽ được thu thập và so sánh, chắc chắn hung thủ sẽ không thoát được.” Thông tin liên quan đến “Chiến dịch săn lưới” có thể được tìm thấy trên mạng, Tạ Lam Sơn không để ý tay bác Đàm run lên rõ ràng, nhưng mặt đường xi-măng dưới ánh trăng treo cao sáng bừng như tuyết, sự thay đổi biểu cảm dù rất nhỏ đó đã hoàn toàn lọt vào mắt Thẩm Lưu Phi, y yên lặng nhìn chằm chằm vào ông, sự lo lắng lóe lên trong đáy mắt người đàn ông trung niên chợt biến mất.

Điện thoại bỗng đổ chuông, Tạ Lam Sơn thấy cái tên gọi tới thì do dự một lát mới bắt máy.

Điện thoại từ Tống Kỳ Liên, cô nói với anh sáng sớm nay có nhận được cuộc gọi từ cục thành phố hỏi thăm tình hình điều trị tâm lý của anh. Phản hồi Tống Kỳ Liên đưa ra là bên ngoài rất tích cực, tạm thời chưa phát hiện bất cứ triệu chứng nào khiến anh không thể tiếp tục làm cảnh sát hình sự, nhưng vẫn đề nghị anh tiếp tục điều trị tâm lý.

Tống Kỳ Liên giấu giếm sự thật rằng anh gặp ác mộng tỉnh dậy thì rời đi luôn, tuy chính anh cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng nói nhưng lãnh đạo thấy sao thì ai mà biết được. Tạ Lam Sơn nói lời cảm ơn với Tống Kỳ Liên, anh nói một cách không mấy nghiêm túc, xin lỗi nhé, để em làm trái với đạo đức nghề nghiệp rồi.

“Cũng không hẳn.” Tống Kỳ Liên phủ nhận bản thân thiếu chuyên nghiệp, “Một buổi tư vấn sẽ mất khoảng năm mươi đến sáu mươi phút, người tư vấn dù có chuyên nghiệp và nhiều kinh nghiệm đến mấy cũng đâu dám nói mình có thể hiểu được bao nhiêu về một người xa lạ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó?”

Trước khi cúp máy, cô nói, đây là người đàn ông em quen từ hồi mười hai tuổi, em tin anh ấy.

Cho đến khi tiếng tút ngắt cuộc gọi vang lên, Tạ Lam Sơn vẫn không cúp máy, anh cầm điện thoại hồi tưởng lại những gì Tống Kỳ Liên nói.

Năm ấy cô không tin anh.

Cất điện thoại, Tạ Lam Sơn giấu phiền muộn trên gương mặt, anh quay đầu cười với bác Đàm: “Bác Đàm, không phải là bọn tôi không tin bác, mà tôi cũng không thể nói những điều không tra được trên mạng, đội ngũ công an chúng tôi có kỷ luật mà.”

Dường như Thẩm Lưu Phi không tin lời anh: “Đội ngũ công an còn có kỷ luật cơ à?”

“Bác Đàm đã cứu Long Dược một mạng. Hồi tôi còn ở Tam Giác Vàng, nghe bảo bác ấy đi theo Đào Long Dược ngăn cản một kẻ bắt cóc có dao, lúc đó Đào Long Dược bị chém vào động mạch, cũng nhờ bác Đàm liều chết quật ngã tên bắt cóc xuống đất. Sau đó bác Đàm không nhận tiền thưởng từ cục thành phố, ngay cả chứng nhận tuyên dương cũng không cần.” Tạ Lam Sơn cho rằng y đang nói tới chuyện Đào Long Dược lén tiết lộ chuyện cơ mật với bác Đàm nên mới giải thích, “Mấy chuyện kiểu này nhiều không đếm xuể, bác Đàm là Bồ Tát sống trên thế giới này, đôi khi còn liều mạng hơn cả cảnh sát nhân dân.”

“Đâu ra, chỉ là bắt gặp trên đường, bản thân lại còn khỏe mạnh, lên được thì lên thôi.” Bác Đàm lại lau mồ hôi.

“Tôi đang nói cậu cơ, cậu lừa dối mang nghi phạm hình sự đi ngay trước mặt chủ tịch huyện chẳng giống người tuân thủ kỷ luật gì cả.” Y đã nghe nói chuyện Tạ Lam Sơn khiến Lý Duệ tự lộ chứng cứ ngay trước mặt chủ tịch huyện, sau đó buộc phải phối hợp cảnh sát ngoan ngoãn rời đi.

“Tôi đã thử cà phê rồi, không nóng quá.” Tạ Lam Sơn tuyệt đối không cảm thấy hành vi của mình không ổn, anh còn cãi, “Chưa kể vốn tôi chỉ trượt tay thôi.”

Thẩm Lưu Phi hỏi: “Sao cậu biết ngực Lý Duệ có vết cào?”

“Vì tôi mơ thấy, trong mơ tôi đổi lập trường tư duy một chút, tôi nghĩ nếu mình là hung thủ, không thể xử lý sạch sẽ DNA để lại trong móng tay nạn nhân trong thời gian ngắn, lại không tiện phi tang cả cái xác, vậy thì biện pháp khả thi nhất là chặt luôn tay, làm vậy còn có thể gây nhiễu phán đoán của cảnh sát, một mũi tên trúng hai con chim.”

Thẩm Lưu Phi ngẫm nghĩ: “Cậu cho rằng Lý Duệ là hung thủ à?”

Tạ Lam Sơn không đáp mà hỏi lại: “Vậy nghe cao kiến của chuyên gia trước xem?”

Thẩm Lưu Phi nói: “Về cơ bản thì giới tính, tuổi tác, bối cảnh nghề nghiệp và đặc điểm bên ngoài của Lý Duệ đều phù hợp với phác thảo hung thủ của tôi, nhưng ở điểm quan trọng nhất…”

Tạ Lam Sơn tiếp lời một cách cực kỳ ăn ý: “Những câu trả lời của anh ta đầy rẫy kẽ hở, biểu hiện của anh ta trong phòng thẩm vấn không giống một hung thủ tâm tư kín kẽ, không lộ sơ hở.”

Thẩm Lưu Phi mỉm cười: “Đừng quên, vẫn còn một người phụ nữ nữa.”

Suy cho cùng Tạ Lam Sơn cũng không bất chấp như Đào Long Dược, có người ngoài ở đây sẽ không bàn về vụ án, anh ngẫm nghĩ rồi nói với Thẩm Lưu Phi: “Tối nay không nói về vụ án nữa, nói chuyện của anh đi, hai lần tình cờ gặp anh, tôi không tin đó là trùng hợp.”

Vậy mà Thẩm Lưu Phi lại không phủ nhận, y rót nửa chén rượu cho mình: “Tôi nói rồi, tôi có sự ham mê với cảm xúc tiêu cực của con người từ khi sinh ra.”

“Tôi thì có cảm xúc tiêu cực gì chứ?” Tạ Lam Sơn thản nhiên nhún vai, anh phủ nhận, “Xin đấy, tôi là cảnh sát mà. Nếu tôi có cảm xúc tiêu cực thì chẳng kiếm nổi cơm mà ăn đâu.”

“Một anh hùng đã cống hiến rất nhiều trong chiến dịch truy quét tội phạm ma túy bị chiến hữu của mình hoài nghi là gián điệp trùm buôn thuốc phiện gài vào, triệt phá hang ổ tội phạm ma túy lại không thể thăng chức, cứu người lại còn bị cách chức tạm thời,” Thẩm Lưu Phi nhìn Tạ Lam Sơn với vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt y không chuyển dời, “có lẽ còn chẳng bằng hi sinh anh dũng ở tiền tuyến cho xong.”

“Anh cũng biết sao?” Tạ Lam Sơn nhoẻn cười, anh trầm ngâm, “Cũng đọc trên Thiên Nhai à?”

“Nghe phong thanh.” Khẽ nhấp một ngụm Cao Lương, Thẩm Lưu Phi buông chén rượu xuống rồi hỏi anh, “Có oán giận không?”

Tạ Lam Sơn biết mình nên lập tức trả lời lại, không oán không trách.

Dường như mọi người đều đặt tiêu chuẩn đạo đức cho cảnh sát cao hơn hết thảy thế thường, rằng bọn họ phải hiểu thế nào là lẽ phải, biết tranh luận đúng sai, biết gánh trách nhiệm, tựa như oán hay hận đều không được cho phép.

“Anh họ, em say rồi.” Cảm giác quạnh quẽ chôn sâu từ lâu lắm chợt dâng lên, Tạ Lam Sơn cúi đầu, đặt trán lên vai Thẩm Lưu Phi, “Cho em mượn vai anh dựa chút đi.”

Cơ thể ấm áp săn chắc, còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng không rõ là aftershave* hay nước hoa, thậm chí Tạ Lam Sơn còn nảy ra một suy nghĩ hoang đường trong đầu, có lẽ thứ hương thơm mơ hồ ấy là mùi tự nhiên trên cơ thể người họa sĩ này.

*Aftershave hay còn được gọi là “dung dịch sau khi cạo râu” hoặc “nước hoa sau khi cạo râu”, tại các nước phương Tây, aftershave là một bước quan trọng để dưỡng da và tạo sự cân bằng cho da sau khi cạo râu.

Ngày hôm ấy, loài hoa dại màu đỏ cao thấp không đều vẫn đương độ nở rộ khắp cả con phố, dập dìu nhấp nhô, bừng bừng sức sống. Có mấy con thiêu thân bu dưới ánh đèn vàng, cứ thế bay vòng nhảy múa, cũng không tới làm phiền người xung quanh. Ánh trăng vằng vặc rót xuống mặt đất xi-măng, trong không gian mờ sáng ấy, một làn gió mát lành thổi tới.

Nói tiếng anh họ kia cũng quen rồi, gọi thêm mấy lần cũng không ngại nữa, ban đầu anh chỉ đùa giỡn, đúng là có ngà ngà chuếnh choáng nhưng cũng không say hẳn. Ấy vậy mà chẳng biết tại sao, mùi hương trên người Thẩm Lưu Phi lại làm người ta cảm thấy thân thuộc và an ổn. Tạ Lam Sơn bị đau đầu mất ngủ dằn vặt trong thời gian dài, đã rất lâu rồi không ngủ tử tế, vậy mà lại có thể dựa vào vai Thẩm Lưu Phi, thực sự thiếp đi.

Bình luận

Truyện đang đọc