TRONG BÓNG TỐI

Trước khi Tạ Lam Sơn chường mặt tới thì bên Đào Long Dược cũng túi bụi bù đầu, hắn không ngờ bản thân lại tới sai thời điểm, khu vực muốn bồi dưỡng nhân tài khởi nghiệp xuất sắc nên có một đống lãnh đạo đang đi tham quan ở công ty thiết kế Quỳnh Lập.

Theo như phong cách phá án trước giờ của đội trưởng Đào thì kiểu gì cũng sẽ gióng trống khua chiêng làm người ta hết hồn, sau đó mới tiếp tục triệu tập bằng lời nói để đưa người đi. Nhưng giờ quan trên đang thị sát công việc, bên này là chủ tịch huyện, bên kia là bí thư, Đào Long Dược lép vế hoàn toàn về mặt khí thế, hắn biết không tiện đặt câu hỏi ở đây, mà đưa người đi lại càng bất khả thi.

Nhớ lại lần ăn quả đắng với Thẩm Lưu Phi, hắn lại càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Duệ chủ động chạy tới chào hỏi, hai mắt đỏ hoe, râu ria lún phún, thoạt nhìn như đang cố xốc lại tinh thần, cố chịu đựng để bản thân không gục ngã trước đau khổ.

Nhìn từ góc độ người ngoài thì Lý Duệ nho nhã đoan chính, tuổi trẻ tài cao, có vẻ không giống hung thủ giết người. Nhưng Đào Long Dược làm cảnh sát nhiều năm, hắn hiểu rõ việc những người bình thường càng không giống hung thủ thì lại càng có khả năng là hung thủ, vậy nên hắn giữ vẻ mặt nghi ngờ, nhìn vào trong văn phòng của Lý Duệ qua cánh cửa thủy tinh sát đất, hắn nhìn thấy có vài cuốn sách trên bàn làm việc của hắn ta, một trong số đó chính là “Đen Trắng Chưa Phân” của Thẩm Lưu Phi.

“Sau khi chia tay thì mấy ngày rồi không liên lạc, đến tận hôm qua tôi cũng mới biết Tiểu Dĩnh gặp chuyện. Nhưng giờ tôi còn việc gấp hơn rất nhiều, một chủ đề escape room mới sắp được triển khai, rồi cả dự án khởi xướng của quỹ phúc lợi công cộng từ thiện đã được chuẩn bị từ năm ngoái. Cậu xem, lãnh đạo đều ở đây cả.” Dường như người đàn ông này vô cùng đau đớn nhưng lại có vẻ hết sức kiên cường, hắn ta đã đặt quyết tâm rất cao trong công việc, tình yêu đất nước bao la.

Khi Lý Duệ nói chuyện thì có một vị lãnh đạo trung niên đứng gần đó vẫy tay với hắn ta, ông ta nói: “Tiểu Lý, mấy khi bí thư tới một chuyến, cậu tiếp tục dẫn ngài ấy đi dạo khu tổ hợp này rồi tối cùng đi ăn, nghe cậu kể về chuyện khởi nghiệp ngày xưa để viết bài quảng bá cho cậu.”

Đào Long Dược không muốn chuyến này về tay không, nhưng tiếc là trong tay không có bằng chứng trực tiếp, lời khai của nhân chứng xem bóng đá kia vẫn chưa đủ.

“Hai ngày nữa chắc chắn tôi sẽ chủ động tới cục công an trình báo, phối hợp công tác điều tra của các vị.” Lý Duệ năn nỉ thành khẩn, “Tôi sẽ không chạy trốn đâu.”

Ông sếp trung niên nhìn qua tỏ ý giục giã, Đào Long Dược đành thở dài nói được.

Lý Duệ cảm kích vô cùng, hắn ta gọi trợ lý ra: “Tracy, cô tiễn đội trưởng Đào ra ngoài đi.”

Trong lúc đó, Tạ Lam Sơn thoáng giơ thẻ cảnh sát của mình ra cho lễ tân của công ty Quỳnh Lập, để lại một câu “Tôi đi cùng” rồi thoải mái vào trong.

Thẻ cảnh sát bị tịch thu rồi nên anh chỉ còn mỗi cái bao da bên ngoài, đã thế còn rách bươm, Tạ Lam Sơn đưa tay vẫy vẫy cái thẻ trước mặt cô em trực quầy lễ tây, không đợi người ta nhìn rõ đã thu về, mặt không đỏ tim không đập.

Quả nhiên cô em lễ tân không ngăn anh lại, hôm nay có rất nhiều lãnh đạo “đi cùng”, cô không dám tùy tiện cản trở.

Anh đi qua phòng trà nước thì thấy hai cô gái đi cùng nhau ra ngoài, một mập một gầy đang ca thán tối nay lại phải tăng ca. Công ty thiết kế ấy mà, làm thêm giờ là chuyện thường ngày ở huyện.

Vì nghênh đón lãnh đạo tới nên sàn nhà được lau sáng loáng, bóng đủ để soi gương. Cô gái gầy hơn pha một ly cà phê hòa tan, vừa thổi hơi nóng vừa nhấp một ngụm, cô gái mập hơn đứng cạnh chợt kêu ré lên một tiếng, chân bị trượt sắp ngã tới nơi.

Nhưng có người đã kịp thời đỡ được thắt lưng cô nên không bị ngã. Tạ Lam Sơn xoay nửa vòng quanh hai cô gái, bước chân nhẹ nhàng như đang khiêu vũ, đỡ được một người rồi lại nhẹ nhàng nẫng luôn cốc cà phê trên tay người kia.

Tay cô gái trống trơn, còn đang ngây ra đã thấy chàng trai quay đầu lại cười với mình rồi nói “Cảm ơn”. Anh cười cực kỳ đẹp, nổi bật như có điện phóng ra.

Tạ Lam Sơn xoay thành cốc như vô tình nhưng thật ra là đang cố tình nhắm vào vết son môi nhạt màu trên cốc cà phê, anh nhấp nhẹ một ngụm thử nhiệt độ của cà phê. Sau đó làm như đã nhận ra sai lầm, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt người đối diện một cách chân thành rồi mở lời xin lỗi: “Xin lỗi nhé, hình như mới đánh cắp một nụ hôn từ em.”

Cho đến khi anh rời đi, hai cô gái vẫn còn đứng đực ra tại chỗ, quay sang hỏi người còn lại đầy hâm mộ: “Có phải bạn của cậu không?”

Tạ Lam Sơn cầm cốc cà phê bằng giấy, đang đi thì đụng phải cô trợ lý Tracy đang tiễn Đào Long Dược và Đinh Ly ra cửa, Đào Long Dược lắc đầu với anh, hắn nói bỏ đi, hai ngày nữa lại tới.

Đằng sau đội trưởng Đào là đám lãnh đạo và Lý Duệ, Tạ Lam Sơn định xông lên nhưng đã bị Tracy chặn lại chẳng thèm nể nang.

Tạ Lam Sơn liếc mắt đánh giá cô trợ lý này, ngoại hình xinh đẹp, áo vest thắt eo khoác bên ngoài che đi chiếc váy liền thân bó sát màu đỏ bên trong, ngực nở eo thon vô cùng quyến rũ. Anh giở lại bài cũ, nở nụ cười hấp dẫn ôm bụng dùng sắc đẹp để qua cửa, ai mà ngờ Tracy lại miễn dịch hết, mặt cô ta vẫn lạnh tanh: “Hôm nay các lãnh đạo đều có mặt, không tiện tiếp nhận điều tra.”

Tạ Lam Sơn đành phải nói: “Tôi chỉ hỏi một câu thôi.”

Cuối cùng cô ta cũng đồng ý một cách đầy gượng ép, chỉ đáp một câu lạnh lùng: “Anh đi theo tôi.”

Đào Long Dược cũng theo sau, còn cười ha hả. Hiếm khi thấy Tạ Lam Sơn thiệt thòi trước mặt phụ nữ, hắn nhớ lại lời anh bịa đặt về Tô Mạn Thanh, thế là lại ghé vào tai anh mỉa mai: “Sao nào, cô này cũng là lesbian à?”

Làm gì có chuyện Tạ Lam Sơn chịu thừa nhận bản thân kém hấp dẫn, anh quả quyết: “Chắc chắn cô ta yêu thầm ông chủ của mình.”

Có vẻ như sàn nhà hôm nay rất trơn, ngay trước mặt chủ tịch huyện, Tạ Lam Sơn lại làm như cũng bị trượt chân ngã xuống, người loạng choạng khiến chiếc cốc giấy duy nhất trên tay bị hất ra ngoài.

Hất thẳng lên ngực Lý Duệ.

Cà phê vẫn còn nóng, hắt lên da lại càng dễ bị bỏng, Lý Duệ cởi cổ áo theo bản năng. Ngay khi chiếc sơ-mi vốn đang được cài kín cúc phanh ra, dường như hắn ta chợt nhận thấy chuyện gì, ngón tay bỗng cứng đờ, sau đó định gài áo trở lại. Hành động bất thường này đã bị Tạ Lam Sơn nhạy bén bắt được, anh giữ chặt lấy tay Lý Duệ.

Áo Lý Duệ tung ra, dưới cổ và trên ngực hắn ta có rất nhiều vết thương lõm vào, nhìn qua là biết bị thương do móng tay.

“Đã xét nghiệm ra bằng chứng về mặt sinh học của nam giới trong móng tay bạn gái cũ Tùng Dĩnh của anh.” Tạ Lam Sơn nheo mắt, đôi mắt anh sáng quắc áp đảo, “Tốt nhất anh nên giải thích đi, những vết cào nghiêm trọng này là từ đâu ra?”

Cơ quan công an không đưa ra công bố với bên ngoài, hai bàn tay của Tùng Dĩnh được tìm thấy ở phòng tranh đã bị cháy rụi thê thảm, bản thân các tổ chức mô đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Tạ Lam Sơn đang lừa hắn ta.

Bình luận

Truyện đang đọc