TRỌNG SINH CHI LÀM VỢ KẺ THÙ

“Khang ca ca.”

Lindsay không cam lòng mở miệng, giọng điệu nũng nịu cùng dáng vẻ đáng thương khiến Khang Hồng không khỏi dao động.

Gã do dự nửa ngày sau đó lắp bắp giới thiệu Lindsay với Chung Viễn Thanh: “Đây là Lindsay, cùng một tinh hệ với anh, em ấy cũng vào Ares rồi trùng hợp gặp anh. Lindsay không cẩn thận bị trẹo chân, giờ mọi người đều biết nhau thì hay là làm bạn bè đi, hai chúng ta đến thăm cô ấy đi.”

Tuy rằng Khang Hồng rất sung sướng khi thấy Chung Viễn Thanh ghen sẽ nhưng gã hiểu là Lindsay dẫu sao cũng là nữ giới, tuổi lại còn nhỏ, hơn nữa đây là nơi công cộng, Chung Viễn Thanh tốt xấu gì cũng là đàn ông nên chắc chắc sẽ biết giới hạn không gây ồn ào làm gã mất hết sĩ diện được.

Vẻ mặt Chung Viễn Thanh kì lạ nhìn Khang Hồng, thậm chí theo tiềm thức hắn đã nghĩ mình nghe lầm rồi: “Anh nói cái gì?”

“Em đừng cáu kỉnh vớ vẩn, Lindsay là nữ giới lại lẻ loi một mình, chúng ta cần quan tâm em ấy nhiều hơn.” Đối với câu hỏi của Chung Viễn Thanh, Khang Hồng vẫn lý giải là vì ghen tuông, gã cảm thấy Chung Viễn Thanh có chút chuyện bé xé to, sau đó hơi nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục khuyên bảo.

Chung Viễn Thanh liếc nhìn Khang Hồng như kẻ bị tâm thần.

Nữ giới? Cần quan tâm hơn?

Khang Hồng nói ra như vậy khiến cho Chung Viễn Thanh bỗng nhớ tới kiếp trước khi hắn đang vào sinh ra tử ở tiền tuyến đã từng thu được một số thư mật không kí tên người gửi, trên đó tất cả toàn là lúc Khang Hồng thừa dịp hắn không có mặt mà “quan tâm” vài nữ giới kèm theo cả ảnh chụp của một số omega.

Lúc ấy, Chung Viễn Thanh cũng có hoài nghi nhưng Khang Hồng đã nói rằng: “Đều là bạn bè cả nên chỉ là quan tâm lẫn nhau mà thôi, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau.” Và thế là hắn ngây thơ đi tin vào lời giải thích đó.

Thậm chí đến lúc Khang Hồng hổ thẹn ôm một người phụ nữ mang thai đứng trước mặt hắn, hắn còn tưởng đó là trò đùa dai.

Ngẫm lại khi ấy, chính mình đang hăng hái chiến đấu ở tiền tuyến, còn Khang Hồng ở hậu phương thì không ngừng lén ăn vụng bên ngoài…Nhìn đến hiện tại, cả mặt Khang Hồng đều tỏ vẻ tinh thần trượng nghĩa khi nói đến hai từ “quan tâm”.

Đúng là, haha.

Chung Viễn Thanh sớm đã nguội lạnh với Khang Hồng, nên giờ hắn nhìn Khang Hồng thì chỉ tựa như xem một vở hài kịch mà thôi.

Hắn lập tức đi đến trước buồng điều trị, chẳng quan tâm ý tốt tự cho là đúng của Khang Hồng.

“Tôi muốn đặt một tiếng.” Nhập mã số học viên vào, Chung Viễn Thanh nói.

Đèn xanh trong buồng điều trị lóe sáng, sau đó một cánh cửa hình cung từ từ mở ra.

Chung Viễn Thanh quay sang gật đầu với Tần Phi Tương: “Thật sự phải cảm ơn cậu, tôi chỉ cần nghỉ một chút là ổn thôi, cậu có việc thì đi trước đi.”

Chung Viễn Thanh vẫn dùng giọng điệu thân thiết khiến Tần Phi Tương suýt chút nữa kích động nhảy dựng lên, cơ mà không muốn mất mặt trước Chung Viễn Thanh, y nghiêm trang lắc đầu: “Không sao.”

“Em bị sao mà phải dùng buồng điều trị? A Thanh, em bị làm sao?” Khang Hồng nói một câu cực kì sát phong cảnh, đến lúc này gã mới nhận ra cả người không ổn lắm của Chung Viễn Thanh.

Vì thế, gã lập tức chạy lại gần giở giọng tha thiết: “Một tiếng thôi mà, để anh ở cùng em.”

Lời này phải là tôi nói mới đúng!!! Tần Phi Tương âm thầm nắm chặt tay, trong lòng đã dùng dao chém vô số nhát vào tên tiểu nhân Khang Hồng.

“Chỉ là nghỉ ngơi một lát thôi, không cần bất cứ ai ở cả.” Chung Viễn thanh nhìn Lindsay: “Hơn nữa không phải anh phải quan tâm người khác à.”

Khang Hồng bị Chung Viễn Thanh nói như vậy nhất thời ngậm miệng lại.

Tần Phi Tương nhìn thấy hy vọng, lập tức lấy dũng khí lập nói: “Kỳ thật, tôi có thể ở….”

“Tôi phải nghỉ ngơi!” Cũng không rõ Chung Viễn Thanh có nghe thấy lời Tần Phi Tương nói hay không nhưng hắn đã cao giọng từ chối, giọng điệu còn mang theo ý tuyệt đối không được cãi lại.

Nói xong, Chung Viễn Thanh bèn đi vào bên trong buồng điều trị, cửa buồng lập tức đóng lại, đèn đỏ bật sáng, bắt đầu tiến vào trạng thái điều trị.

Bình luận

Truyện đang đọc